Chương 760: Không Có Cảm Giác Tồn Tại
Can Đáo Thiên Minh
26/04/2022
“Tin tưởng Cố Thiếu Dương một chút đi, không phải trước đây hắn đều vượt qua mọi nguy hiểm dù khó khăn thế nào hay sao? Chẳng lẽ lần này không thể à? Tuy nhiên cũng phải nói, vừa rồi không thấy hắn rời khỏi đây, ta còn tưởng rằng hắn đột nhiên mà biến mất trong không khí cơ.”
Đối phương hơi mỉm cười, tựa như không ngoài ý muốn với lý do thoái thác này. Dù sao Cố Thiếu Dương cũng biết rõ tại sao hắn lại khiến mọi người cảm thấy như vậy.
Đó là do những người này tới đây hỗ trợ nên hắn mới phải điều chỉnh hết mọi chuyện, cũng coi như một loại trợ giúp không đáng kể công.
“Nếu ngươi đã biết rõ kết quả thì tại sao còn muốn để ta làm như vậy?”
“Bởi vì ta cần một người làm mồi nhử.”
Nghe được lời của hắn, sắc mặt đối phương trắng bệch như một tờ giất. Lời này của hắn mang nghĩa gì? Chẳng lẽ hắn ta không có chút cảm giác tồn tại nào sao?
Lúc này hắn ta có chút không tình nguyện muốn cứu vãn mọi chuyện, nhưng chỉ cần suy nghĩ kĩ một chút liền biết sao có thể dễ dàng như thế được.
“Ta không ngờ lại bị người bên cạnh gài bẫy.”
Tuy nhiên, Cố Thiếu Dương trực tiếp móc thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên ra, lần nữa khôi phục lại trạng thái thực thể của bản thân. Không ngờ hắn lại tốn nhiều thời gian cho việc này tới vậy.
Dù sao nếu tự tìm hiểu thì chưa chắc đã tìm được gì, cùng lắm chỉ đoán được đại khái. Tuy nhiên, dù có xảy ra thì hắn cũng không quá bất ngờ.
Càng như vậy, cách hắn tìm càng trở nên phức tạp. Tương tự, hắn cũng nhìn tới mấy người tới gần đây.
Có lẽ chuyện lần này không hề đơn giản như vậy. Đặc biệt là lúc Thất Tinh Long Uyên phi lên trời, hắn nhanh chóng tìm một vị trí bên cạnh, chỉ sợ vị trí la bàn đánh dấu khác hoàn toàn so với hắn nghĩ thôi.
Nhìn kim đồng hồ điên cuồng xoay, Tát Lạc ý thức được chuyện lần này không hề đơn giản, có lẽ chuyện bọn họ nói đều là thật.
Chỉ là trong giờ khắc này, hắn ta không biết nên nghịch chuyển như thế nào mới đúng. Hết cách, đành ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hy vọng ảo ảnh của hắn sẽ chỉ dẫn cho hắn ta.
Nhưng đối phương lại không chút phản ứng, trái lại còn nhìn sang bên cạnh. Cho dù hắn ta không nhìn rõ cũng không còn cơ hội để nghịch đảo mọi chuyện nữa rồi.
“Chắc hẳn ngươi đã biết ý của ta.”
Man Ma đột nhiên nhìn về phía này, trong mắt chứa một tầng ý nghĩa khó đoán, giống như muốn từ chối lời thỉnh cầu của hắn vậy.
Hơn nữa trong tình hình hiện tại, mọi chuyện đều xảy ra một cách có trình tự, hắn không có khả năng nói linh tinh vô căn cứ được.
Điều này khiến Cố Thiếu Dương thu nhặt được một số lời giải đáp, hiện tại Tát Lạc và Duy Nạp Tư nhất định sẽ ra tay. Nhưng với một đối thủ thực lực mạnh mẽ như Man Ma thì hắn vẫn nên cân nhắc thật kĩ, tuyệt đối không để bọn họ trắng tay lần này.
Tuy nhiên, khi Cố Thiếu Dương nghĩ tới phương diện khác, Thất Tinh Long Uyên cùng lúc dấy thêm trên thân kiếm rất nhiều quang mang và tiên huyết.
Hai thứ này trộn lần vào nhau khiến Cố Thiếu Dương đột nhiên nghĩ tới Lưu Vân Đại Đế. Ông ta cũng coi như một người chỉ dẫn của cuộc đời hắn trước đây.
Hắn không ngờ bây giờ lại xảy ra những chuyện như này, người chỉ dẫn hắn đang không ngừng đi về phía tọa độ kia, chẳng lẽ muốn biến thành một tình huống tồi tệ nhất sao?
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đám mây đen đang cuồn cuộn bay tới, Cố Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lên.
Sắc mặt trở nên cực kì nghiêm túc, phải biết đây chính là điềm báo cho cơn giông lớn phía trước, nên hắn nhất định phải nghĩ kĩ nên làm như nào mới phải đạo.
“Có lẽ ngươi hiểu được tâm ý của ta.”
Câu nói này lại xuất hiện bên tai Cố Thiếu Dương. Hắn hơi ngạc nhiên, giọng nói này giống với giọng nói của Lưu Vân Đại Đế ngày xưa lúc chỉ dẫn con đường tu luyện cho hắn.
Điều này cũng khiến Cố Thiếu Dương khó có thể nắm vững mọi chuyện. Hắn quay đầu nhìn về phía Mỹ Đỗ Toa, nhưng trên mặt đối phương lại đang tỏ ra rất khó hiểu, nhìn nàng ta không giống như đã nghe thấy điều gì.
Xem ra âm thanh đó chỉ nhắm vào một mình hắn. Cũng không biết là tên nào đáng ghét như thế, vậy mà lại ưu ái đặt riêng cho hắn một cái bẫy như thế này.
Tuy nhiên, trạng thái này xuất hiện hắn cũng không ngạc nhiên lắm, chẳng lẽ đây chính là tiền đề của mọi chuyện sao?
Nhưng dự đoán từ đầu hay tới đâu cũng không thể so sánh với kết quả cuối cùng được. Trước mắt vẫn nên chú ý hành động của bọn họ, hy vọng có thể may mắn giải được một vài manh mối.
“Chuyện lần này chắc chắn phải bắt đầu từ chỗ bọn họ, nhưng ngươi có nghĩ tới, một khi ngươi chủ động ra tay ở nơi này thì có thể sẽ khiến Cố Thiếu Dương rơi vào trạng thái trước sau đều có địch.”
Tát Lạc đột nhiên hỏi, đúng thế, tại sao ngay cả chuyện này hắn cũng quên được chứ. Xem ra hắn đã hồ đồ rồi. Nhưng chỉ một giây sau lại xảy ra chuyện khiến hắn không thể tưởng tượng nổi.
Đối phương hơi mỉm cười, tựa như không ngoài ý muốn với lý do thoái thác này. Dù sao Cố Thiếu Dương cũng biết rõ tại sao hắn lại khiến mọi người cảm thấy như vậy.
Đó là do những người này tới đây hỗ trợ nên hắn mới phải điều chỉnh hết mọi chuyện, cũng coi như một loại trợ giúp không đáng kể công.
“Nếu ngươi đã biết rõ kết quả thì tại sao còn muốn để ta làm như vậy?”
“Bởi vì ta cần một người làm mồi nhử.”
Nghe được lời của hắn, sắc mặt đối phương trắng bệch như một tờ giất. Lời này của hắn mang nghĩa gì? Chẳng lẽ hắn ta không có chút cảm giác tồn tại nào sao?
Lúc này hắn ta có chút không tình nguyện muốn cứu vãn mọi chuyện, nhưng chỉ cần suy nghĩ kĩ một chút liền biết sao có thể dễ dàng như thế được.
“Ta không ngờ lại bị người bên cạnh gài bẫy.”
Tuy nhiên, Cố Thiếu Dương trực tiếp móc thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên ra, lần nữa khôi phục lại trạng thái thực thể của bản thân. Không ngờ hắn lại tốn nhiều thời gian cho việc này tới vậy.
Dù sao nếu tự tìm hiểu thì chưa chắc đã tìm được gì, cùng lắm chỉ đoán được đại khái. Tuy nhiên, dù có xảy ra thì hắn cũng không quá bất ngờ.
Càng như vậy, cách hắn tìm càng trở nên phức tạp. Tương tự, hắn cũng nhìn tới mấy người tới gần đây.
Có lẽ chuyện lần này không hề đơn giản như vậy. Đặc biệt là lúc Thất Tinh Long Uyên phi lên trời, hắn nhanh chóng tìm một vị trí bên cạnh, chỉ sợ vị trí la bàn đánh dấu khác hoàn toàn so với hắn nghĩ thôi.
Nhìn kim đồng hồ điên cuồng xoay, Tát Lạc ý thức được chuyện lần này không hề đơn giản, có lẽ chuyện bọn họ nói đều là thật.
Chỉ là trong giờ khắc này, hắn ta không biết nên nghịch chuyển như thế nào mới đúng. Hết cách, đành ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hy vọng ảo ảnh của hắn sẽ chỉ dẫn cho hắn ta.
Nhưng đối phương lại không chút phản ứng, trái lại còn nhìn sang bên cạnh. Cho dù hắn ta không nhìn rõ cũng không còn cơ hội để nghịch đảo mọi chuyện nữa rồi.
“Chắc hẳn ngươi đã biết ý của ta.”
Man Ma đột nhiên nhìn về phía này, trong mắt chứa một tầng ý nghĩa khó đoán, giống như muốn từ chối lời thỉnh cầu của hắn vậy.
Hơn nữa trong tình hình hiện tại, mọi chuyện đều xảy ra một cách có trình tự, hắn không có khả năng nói linh tinh vô căn cứ được.
Điều này khiến Cố Thiếu Dương thu nhặt được một số lời giải đáp, hiện tại Tát Lạc và Duy Nạp Tư nhất định sẽ ra tay. Nhưng với một đối thủ thực lực mạnh mẽ như Man Ma thì hắn vẫn nên cân nhắc thật kĩ, tuyệt đối không để bọn họ trắng tay lần này.
Tuy nhiên, khi Cố Thiếu Dương nghĩ tới phương diện khác, Thất Tinh Long Uyên cùng lúc dấy thêm trên thân kiếm rất nhiều quang mang và tiên huyết.
Hai thứ này trộn lần vào nhau khiến Cố Thiếu Dương đột nhiên nghĩ tới Lưu Vân Đại Đế. Ông ta cũng coi như một người chỉ dẫn của cuộc đời hắn trước đây.
Hắn không ngờ bây giờ lại xảy ra những chuyện như này, người chỉ dẫn hắn đang không ngừng đi về phía tọa độ kia, chẳng lẽ muốn biến thành một tình huống tồi tệ nhất sao?
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đám mây đen đang cuồn cuộn bay tới, Cố Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lên.
Sắc mặt trở nên cực kì nghiêm túc, phải biết đây chính là điềm báo cho cơn giông lớn phía trước, nên hắn nhất định phải nghĩ kĩ nên làm như nào mới phải đạo.
“Có lẽ ngươi hiểu được tâm ý của ta.”
Câu nói này lại xuất hiện bên tai Cố Thiếu Dương. Hắn hơi ngạc nhiên, giọng nói này giống với giọng nói của Lưu Vân Đại Đế ngày xưa lúc chỉ dẫn con đường tu luyện cho hắn.
Điều này cũng khiến Cố Thiếu Dương khó có thể nắm vững mọi chuyện. Hắn quay đầu nhìn về phía Mỹ Đỗ Toa, nhưng trên mặt đối phương lại đang tỏ ra rất khó hiểu, nhìn nàng ta không giống như đã nghe thấy điều gì.
Xem ra âm thanh đó chỉ nhắm vào một mình hắn. Cũng không biết là tên nào đáng ghét như thế, vậy mà lại ưu ái đặt riêng cho hắn một cái bẫy như thế này.
Tuy nhiên, trạng thái này xuất hiện hắn cũng không ngạc nhiên lắm, chẳng lẽ đây chính là tiền đề của mọi chuyện sao?
Nhưng dự đoán từ đầu hay tới đâu cũng không thể so sánh với kết quả cuối cùng được. Trước mắt vẫn nên chú ý hành động của bọn họ, hy vọng có thể may mắn giải được một vài manh mối.
“Chuyện lần này chắc chắn phải bắt đầu từ chỗ bọn họ, nhưng ngươi có nghĩ tới, một khi ngươi chủ động ra tay ở nơi này thì có thể sẽ khiến Cố Thiếu Dương rơi vào trạng thái trước sau đều có địch.”
Tát Lạc đột nhiên hỏi, đúng thế, tại sao ngay cả chuyện này hắn cũng quên được chứ. Xem ra hắn đã hồ đồ rồi. Nhưng chỉ một giây sau lại xảy ra chuyện khiến hắn không thể tưởng tượng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.