Chương 598: Lướt Qua
Can Đáo Thiên Minh
07/06/2021
Tuy nhiên không có ai tới cũng là chuyện tốt, ít nhất truyền thừa kia hiện tại chỉ có hắn có thể chiếm được, không có ai tranh đoạt với hắn, đó cũng có thể coi là một chuyện tốt.
Chỉ là không biết mấy người ở bên ngoài như thế nào thôi?
Theo Cố Thiếu Dương chậm rãi đi sâu vào sa mạc phương Bắc, lúc này Thiền Tâm cũng lảo đảo đi vào.
Không biết là bằng phương pháp kỳ lạ gì mà đám quái thú dưới nước bị hắn vặn gãy cổ kia hiện tại đều sống lại, không chỉ thế, chúng còn nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Cuối cùng chúng vây họ ở giữa, nhưng chuyện khiến mọi người bất ngờ là trong tình trạng này, chính bản thân họ dường như đã cân nhắc những chuyện không đâu.
"Mấy người các ngươi chia nhau hành động đi, nếu không chẳng ai cứu được các ngươi đâu."
Nghe thế, mọi người quay lại nhìn nhau, sau đó nhanh chóng tìm cửa ra, dù sao ở nơi này ai cũng không biết đối phương sẽ làm gì mình, đặc biệt là trong khoảnh khắc hiện tại, chính bản thân họ cũng không biết tại sao lại đi tới bước này.
"Lão đại mang theo chúng ta đi, dù sao mấy người chúng ta ở riêng cũng không sống sót nổi!"
Sau đó đám người trực tiếp nhào lên ôm đùi nàng, còn Thiền Tâm- một hòa thượng tinh thông y thuật lại không hề mang ý tưởng gì với hắn.
Dù sao bây giờ hắn cũng sống không được lâu, chớ đừng nói tới một số người khác, nhưng tình huống trước mắt lại khiến hắn cảm thấy kỳ quái, chuyện nên làm nhất định không được làm qua loa, nhưng chuyện trước mắt lại khiến mọi người không nắm chắc được trong tay.
"Hiện tại không phải là ta không cứu các ngươi, mà là số người quá nhiều, nếu không phải ta tụ thành một đoàn với các ngươi thì nơi này rất nhanh sẽ bị phong tỏa."
Nghe vậy, đám người trước mặt trước tiên xoay chuyển con ngươi, sau đó làm bộ muốn rời đi, trên thực tế là họ đang âm thầm theo dõi Thiền Tâm.
Năng lực của Thiền Tâm cao hơn họ không ít, sao có thể không phát hiện ra hành động của họ. Chẳng qua chỉ thở dài rồi lắc đầu, biến mất tại chỗ, dù sao họ làm như vậy nhất định sẽ rước lấy phiền toái vào thân.
Hiện tại hắn chỉ giữ được tính mạng của chính mình, nhưng đúng lúc này, Phòng Như Ngọc đột nhiên vọt tới.
Hắn ngăn lại ánh mắt của đám quái vật kia, dĩ nhiên là bao gồm cả Tuần Vô Pháp ở phía sau, dù sao đối phương cũng nằm trong danh sách mười đại thánh đứng đầu bảng.
Vì thế đám ngươi kia dừng bước chân, mà đối phương cho tới hiện tại cũng không buồn nhấc mí mắt lên, vì tránh nơi này chết người vô tội, trước mắt hắn không tính động thủ, chuyện cần làm trong lòng hắn đã định sẵn phương hướng, nhất là hiện tại Phòng Như Ngọc chỉ ngăn cản họ chứ chưa hề nói cái gì.
"Nói như vậy, các huynh đệ Hạn Bạt nên tiếp tục làm những chuyện mọi người đang làm đi."
Sau đó Tuần Vô Pháp phất tay, đám Hạn Bạt kia vội tạt ra, thấy bọn họ nghe theo lời Tuần Vô Pháp như vậy, Phòng Như Ngọc cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cũng không có ý định cưỡng từ đoạt lý với Tuần Vô Pháp. Một đám vừa tản đi thì người vừa khiêu chiến họ lại xuất hiện, chẳng ai ngờ được Phù Nhược Sát lại đột nhiên xuất hiện cả.
Dù sao chuyện lúc trước cũng nằm trong phạm vi suy đoán của hắn, nhưng khi người nam nhân này xuất hiện đã khiến hắn kinh ngạc không nhỏ.
Tuy nhiên hiện trại hắn cũng không có tranh chấp gì với người kia, mặc kệ là thực lực cá nhân hay là bất kì yếu tố nào khác.
Nhưng Phù Nhược Sát cũng không khiêu chiến người đứng đầu bảng, trái lại không biết tại sao hắn lại phong tỏa đôi Quỳ Bạt ở sau lưng.
Đao trong tay hắn phất lên, chém xuống trước mặt đám Hạn Bạt, lúc này, thủ lĩnh của đám Hạn Bạt thấy người ra tay không phải Tuần Vô Pháp nên đã đã nhanh chóng đứng ra chặn kiếm của Phù Nhược Sát.
Nhưng tên thủ lĩnh của đám Hạn Bạt không ngờ người này căn bản chính là cùng một loại người với Tuần Vô Pháp, cả hai đều là người không quý trọng sinh mạng của người khác, nên hành động vừa rồi của tên thủ lĩnh hoàn toàn vô dụng.
Tuần Vô Pháp bình thường sẽ không trơ mắt nhìn, nhưng hiện tại hắn lại không hề ngăn cản, hơi ngập ngừng một chút xác định rủi ro, sau đó cũng không nói gì mà trực tiếp biến mất khỏi nơi này.
Lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh đánh nhau, hấp dẫn ánh mắt của Phù Nhược Sát, đối phương lúc này mới nhìn sang hướng bên kia.
Không nghĩ tới lại là Man ma trước kia đã giao thủ cùng hắn, đối phương hiện tại đang giao thủ với một tên áo trắng, không khó để nhận ra thực lực của tên áo trắng kia vượt xa tên Man ma này.
Nhưng hiện tại hắn nên làm ngư ông đắc lợi hay là để tâm giúp họ một phen. Phù Nhược Sát cuối cùng lại lựa chọn đứng bên cạnh xem náo nhiệt, dù sao lựa chọn này đối với hắn cũng là điều tốt.
Mà Tuần Vô Pháp cũng không lựa chọn ngăn cản, cũng chẳng buồn mở miệng nói cái gì, hai người vốn dĩ không quen, sau đó ngọn đèn cũng đổi sang vị trí khác, không biết hắn phải đi chỗ nào.
Chỉ là không biết mấy người ở bên ngoài như thế nào thôi?
Theo Cố Thiếu Dương chậm rãi đi sâu vào sa mạc phương Bắc, lúc này Thiền Tâm cũng lảo đảo đi vào.
Không biết là bằng phương pháp kỳ lạ gì mà đám quái thú dưới nước bị hắn vặn gãy cổ kia hiện tại đều sống lại, không chỉ thế, chúng còn nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Cuối cùng chúng vây họ ở giữa, nhưng chuyện khiến mọi người bất ngờ là trong tình trạng này, chính bản thân họ dường như đã cân nhắc những chuyện không đâu.
"Mấy người các ngươi chia nhau hành động đi, nếu không chẳng ai cứu được các ngươi đâu."
Nghe thế, mọi người quay lại nhìn nhau, sau đó nhanh chóng tìm cửa ra, dù sao ở nơi này ai cũng không biết đối phương sẽ làm gì mình, đặc biệt là trong khoảnh khắc hiện tại, chính bản thân họ cũng không biết tại sao lại đi tới bước này.
"Lão đại mang theo chúng ta đi, dù sao mấy người chúng ta ở riêng cũng không sống sót nổi!"
Sau đó đám người trực tiếp nhào lên ôm đùi nàng, còn Thiền Tâm- một hòa thượng tinh thông y thuật lại không hề mang ý tưởng gì với hắn.
Dù sao bây giờ hắn cũng sống không được lâu, chớ đừng nói tới một số người khác, nhưng tình huống trước mắt lại khiến hắn cảm thấy kỳ quái, chuyện nên làm nhất định không được làm qua loa, nhưng chuyện trước mắt lại khiến mọi người không nắm chắc được trong tay.
"Hiện tại không phải là ta không cứu các ngươi, mà là số người quá nhiều, nếu không phải ta tụ thành một đoàn với các ngươi thì nơi này rất nhanh sẽ bị phong tỏa."
Nghe vậy, đám người trước mặt trước tiên xoay chuyển con ngươi, sau đó làm bộ muốn rời đi, trên thực tế là họ đang âm thầm theo dõi Thiền Tâm.
Năng lực của Thiền Tâm cao hơn họ không ít, sao có thể không phát hiện ra hành động của họ. Chẳng qua chỉ thở dài rồi lắc đầu, biến mất tại chỗ, dù sao họ làm như vậy nhất định sẽ rước lấy phiền toái vào thân.
Hiện tại hắn chỉ giữ được tính mạng của chính mình, nhưng đúng lúc này, Phòng Như Ngọc đột nhiên vọt tới.
Hắn ngăn lại ánh mắt của đám quái vật kia, dĩ nhiên là bao gồm cả Tuần Vô Pháp ở phía sau, dù sao đối phương cũng nằm trong danh sách mười đại thánh đứng đầu bảng.
Vì thế đám ngươi kia dừng bước chân, mà đối phương cho tới hiện tại cũng không buồn nhấc mí mắt lên, vì tránh nơi này chết người vô tội, trước mắt hắn không tính động thủ, chuyện cần làm trong lòng hắn đã định sẵn phương hướng, nhất là hiện tại Phòng Như Ngọc chỉ ngăn cản họ chứ chưa hề nói cái gì.
"Nói như vậy, các huynh đệ Hạn Bạt nên tiếp tục làm những chuyện mọi người đang làm đi."
Sau đó Tuần Vô Pháp phất tay, đám Hạn Bạt kia vội tạt ra, thấy bọn họ nghe theo lời Tuần Vô Pháp như vậy, Phòng Như Ngọc cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cũng không có ý định cưỡng từ đoạt lý với Tuần Vô Pháp. Một đám vừa tản đi thì người vừa khiêu chiến họ lại xuất hiện, chẳng ai ngờ được Phù Nhược Sát lại đột nhiên xuất hiện cả.
Dù sao chuyện lúc trước cũng nằm trong phạm vi suy đoán của hắn, nhưng khi người nam nhân này xuất hiện đã khiến hắn kinh ngạc không nhỏ.
Tuy nhiên hiện trại hắn cũng không có tranh chấp gì với người kia, mặc kệ là thực lực cá nhân hay là bất kì yếu tố nào khác.
Nhưng Phù Nhược Sát cũng không khiêu chiến người đứng đầu bảng, trái lại không biết tại sao hắn lại phong tỏa đôi Quỳ Bạt ở sau lưng.
Đao trong tay hắn phất lên, chém xuống trước mặt đám Hạn Bạt, lúc này, thủ lĩnh của đám Hạn Bạt thấy người ra tay không phải Tuần Vô Pháp nên đã đã nhanh chóng đứng ra chặn kiếm của Phù Nhược Sát.
Nhưng tên thủ lĩnh của đám Hạn Bạt không ngờ người này căn bản chính là cùng một loại người với Tuần Vô Pháp, cả hai đều là người không quý trọng sinh mạng của người khác, nên hành động vừa rồi của tên thủ lĩnh hoàn toàn vô dụng.
Tuần Vô Pháp bình thường sẽ không trơ mắt nhìn, nhưng hiện tại hắn lại không hề ngăn cản, hơi ngập ngừng một chút xác định rủi ro, sau đó cũng không nói gì mà trực tiếp biến mất khỏi nơi này.
Lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh đánh nhau, hấp dẫn ánh mắt của Phù Nhược Sát, đối phương lúc này mới nhìn sang hướng bên kia.
Không nghĩ tới lại là Man ma trước kia đã giao thủ cùng hắn, đối phương hiện tại đang giao thủ với một tên áo trắng, không khó để nhận ra thực lực của tên áo trắng kia vượt xa tên Man ma này.
Nhưng hiện tại hắn nên làm ngư ông đắc lợi hay là để tâm giúp họ một phen. Phù Nhược Sát cuối cùng lại lựa chọn đứng bên cạnh xem náo nhiệt, dù sao lựa chọn này đối với hắn cũng là điều tốt.
Mà Tuần Vô Pháp cũng không lựa chọn ngăn cản, cũng chẳng buồn mở miệng nói cái gì, hai người vốn dĩ không quen, sau đó ngọn đèn cũng đổi sang vị trí khác, không biết hắn phải đi chỗ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.