Chương 767: Vạch Trần
Can Đáo Thiên Minh
26/04/2022
Trước đó còn định vạch trần ở nơi này, nhưng do hắn sợ hãi một số nhân tố khác nên mới khiến bản thân biến thành bộ dáng hiện tại.
Tuy nhiên chỉ cần chọn một là đủ, lúc này hắn chắc chắn đa tính từ trước, chẳng ai muốn rơi vào trạng thái bị động cả, mà hắn cũng tương tự như vậy.
VÌ thế cần một người ở lại điều chỉnh tất cả, mà vị trí lại trùng hợp với thời điểm hắn chủ động xuất kích, có lẽ không giống như hắn tưởng tưởng cho lắm nhưng hiện tại đã vài thời điểm này rồi, hắn không thể hối hận được.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nếu ngươi hối hận thì tất cả vẫn còn kịp.”
Khắc Lý Tư Đề cau mày, lời này là sao? Chẳng lẽ muốn chất vấn lựa chọn của hắn ta sao? Càng nghĩ như vậy, vấn đề mà hắn ta nghĩ tới càng dần thành hiện thực.
Mặc dù trước đó hắn có nghĩ tới chuyện này, nhưng không có nghĩa mọi chuyện có thể vận hành như cũ, hơn nữa chuyện lần này hắn đã nghĩ tới từ đầu rồi.
Nếu còn có cơ hội đó thì hắn cũng sẽ chậm rãi nhận được thành quả, nhưng hắn chỉ sợ tới lúc đó lại trở nên công cốc.
Cố Thiếu Dương không hề khách khí định tóm lấy Man Ma, nhưng trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc này, người bên cạnh đột nhiên nở nụ cười. Mà hắn thì không biết đối phương đang cười cái gì.
Hắn chỉ cho rằng đối phương đang định làm chuyện gì đó khác nên chủ động nhường lại vị trí này. Không ngờ đối phương lại nhìn hắn chằm chằm, trong mắt còn phát ra tia sáng, tựa như đang chỉ dẫn hắn đi về phía trước vậy.
Trên người Man Ma đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang, mà hắn sẽ không nghĩ đây là thượng tiên ban lễ vật gì đâu, trái lại còn nghĩ tên này đang giở trò quỷ.
Vì thế hắn nhìn y chăm chú, sau đó thả tên này ra. Nhưng người bên cạnh lại không rõ chuyện này, còn tưởng hắn muốn hấp dẫn ánh mắt của mình.
Không nghĩ tới vì chuyện này mà khiến cho người bên cạnh không thoải mái trong lòng, nhưng Tát Lạc biết không thể cho hắn bất kì cơ hội nào, dù sao trước khi biết tới chuyện này thì đều phải có một dự đoán trước.
Mặc dù bản thân không lo lắng, nhưng hắn cần phải ở lại để điều chỉnh. Cơ hội chắc chắn là tồn tại, nhưng mỗi địa phương đều có sự khác biệt.
Mỗi lần xuất hiện thanh âm gì hắn đều không thể ngờ tới được, vì thế chuyện trước mắt khiến hắn cảm thấy có chút không phản ứng kịp.
“Theo ngươi chuyện lần này nên tin ai?”
Cố Thiếu Dương ngẩng đầu hỏi thăm người bên cạnh, lúc này vẻ mặt của đối phương rất mê mang, xem ra hắn ta cũng không rõ lắm.
Nhưng tình hình hiện tại vẫn không quá tệ, không tới nỗi bỏ lỡ thời gian. Trái lại hắn còn có thể cân nhắc tới một số chuẩn bị, còn chuyện lãng phí thời gian mới là thứ không đáng nhất hiện tại.
Trái lại, sở dĩ Man Ma có thể làm ra những hành động này, hắn nghĩ người đứng đằng sau không thể tránh khỏi liên quan được. Nhưng hiện tại ngay cả cái bóng của người ta hắn còn chưa thể nhìn thấy, thì nên đi đâu tìm người đây?
Sau đó ánh mắt đặt lên người vừa tới, Mỹ Đỗ Toa nhất định còn có chỗ dùng được, không biết nên sử dụng như thế nào.
Hơn nữa, hoa văn cỏ bốn lá trong mắt nàng ta đã ghi dấu một ấn tượng lớn với hắn. Hiện tại hắn hoàn toàn bất đắc dĩ rồi, cái gì hắn cũng tin cả, dù sao trước đó hắn cũng rất tin tưởng nàng ta, thậm chí biết được trong chuyện này đã phát sinh một vài vấn đề.
“Ta biết lí do là gì, nhưng lần này hắn đã bức bách ta nên ta khá bất đắc dĩ, hy vọng ngươi có thể tin tưởng ta một chút.”
Đối phương hơi cau mày, tựa hồ không muốn đàm luận chuyện này với hắn, có lẽ là do hắn nghĩ quá đơn giản. Nhưng vì lần trước phát sinh một số tình huống nên hiện tại hắn đột nhiên nghĩ rõ ràng, mọi chuyện cũng dần tỏ ra khá đơn giản.
Cố Thiếu Dương rút Thất Tinh Long Uyên chỉ vào người phía trước, tới bây giờ hắn vẫn không tin tưởng tên Man Ma này.
Ngăn cách giữa hắn và Man Ma vẫn tồn tại, trước mắt hắn không muốn dính líu gì tới y cả, dù sao trước đó tên này đã đi rêu rao khắp nơi rồi.
Cho dù hắn có bản lĩnh bằng trời cũng chẳng muốn có một sợi quan hệ nào với y, tuy nhiên thoạt nhìn đối phương cũng không định bỏ qua cho hắn.
Nếu là vậy thì không còn gì để nói nữa, trái lại thì nhanh chóng tìm thêm một số manh mối vẫn hơn.
Có lẽ là do hắn nóng vội nên dẫn tới sự chú ý của mọi người. Nhưng thực sự so với thực tế thì lại khác xa.
Cố Thiếu Dương cố gắng nhìn kĩ, xác định không thể tìm thêm được thứ gì. Không phải nói nơi này dày đặc căn nguyên sao? Nhưng chỉ một giây sau, Cố Thiếu Dương lập tức biết được ý đồ của đối phương.
Tuy nhiên chỉ cần chọn một là đủ, lúc này hắn chắc chắn đa tính từ trước, chẳng ai muốn rơi vào trạng thái bị động cả, mà hắn cũng tương tự như vậy.
VÌ thế cần một người ở lại điều chỉnh tất cả, mà vị trí lại trùng hợp với thời điểm hắn chủ động xuất kích, có lẽ không giống như hắn tưởng tưởng cho lắm nhưng hiện tại đã vài thời điểm này rồi, hắn không thể hối hận được.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nếu ngươi hối hận thì tất cả vẫn còn kịp.”
Khắc Lý Tư Đề cau mày, lời này là sao? Chẳng lẽ muốn chất vấn lựa chọn của hắn ta sao? Càng nghĩ như vậy, vấn đề mà hắn ta nghĩ tới càng dần thành hiện thực.
Mặc dù trước đó hắn có nghĩ tới chuyện này, nhưng không có nghĩa mọi chuyện có thể vận hành như cũ, hơn nữa chuyện lần này hắn đã nghĩ tới từ đầu rồi.
Nếu còn có cơ hội đó thì hắn cũng sẽ chậm rãi nhận được thành quả, nhưng hắn chỉ sợ tới lúc đó lại trở nên công cốc.
Cố Thiếu Dương không hề khách khí định tóm lấy Man Ma, nhưng trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc này, người bên cạnh đột nhiên nở nụ cười. Mà hắn thì không biết đối phương đang cười cái gì.
Hắn chỉ cho rằng đối phương đang định làm chuyện gì đó khác nên chủ động nhường lại vị trí này. Không ngờ đối phương lại nhìn hắn chằm chằm, trong mắt còn phát ra tia sáng, tựa như đang chỉ dẫn hắn đi về phía trước vậy.
Trên người Man Ma đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang, mà hắn sẽ không nghĩ đây là thượng tiên ban lễ vật gì đâu, trái lại còn nghĩ tên này đang giở trò quỷ.
Vì thế hắn nhìn y chăm chú, sau đó thả tên này ra. Nhưng người bên cạnh lại không rõ chuyện này, còn tưởng hắn muốn hấp dẫn ánh mắt của mình.
Không nghĩ tới vì chuyện này mà khiến cho người bên cạnh không thoải mái trong lòng, nhưng Tát Lạc biết không thể cho hắn bất kì cơ hội nào, dù sao trước khi biết tới chuyện này thì đều phải có một dự đoán trước.
Mặc dù bản thân không lo lắng, nhưng hắn cần phải ở lại để điều chỉnh. Cơ hội chắc chắn là tồn tại, nhưng mỗi địa phương đều có sự khác biệt.
Mỗi lần xuất hiện thanh âm gì hắn đều không thể ngờ tới được, vì thế chuyện trước mắt khiến hắn cảm thấy có chút không phản ứng kịp.
“Theo ngươi chuyện lần này nên tin ai?”
Cố Thiếu Dương ngẩng đầu hỏi thăm người bên cạnh, lúc này vẻ mặt của đối phương rất mê mang, xem ra hắn ta cũng không rõ lắm.
Nhưng tình hình hiện tại vẫn không quá tệ, không tới nỗi bỏ lỡ thời gian. Trái lại hắn còn có thể cân nhắc tới một số chuẩn bị, còn chuyện lãng phí thời gian mới là thứ không đáng nhất hiện tại.
Trái lại, sở dĩ Man Ma có thể làm ra những hành động này, hắn nghĩ người đứng đằng sau không thể tránh khỏi liên quan được. Nhưng hiện tại ngay cả cái bóng của người ta hắn còn chưa thể nhìn thấy, thì nên đi đâu tìm người đây?
Sau đó ánh mắt đặt lên người vừa tới, Mỹ Đỗ Toa nhất định còn có chỗ dùng được, không biết nên sử dụng như thế nào.
Hơn nữa, hoa văn cỏ bốn lá trong mắt nàng ta đã ghi dấu một ấn tượng lớn với hắn. Hiện tại hắn hoàn toàn bất đắc dĩ rồi, cái gì hắn cũng tin cả, dù sao trước đó hắn cũng rất tin tưởng nàng ta, thậm chí biết được trong chuyện này đã phát sinh một vài vấn đề.
“Ta biết lí do là gì, nhưng lần này hắn đã bức bách ta nên ta khá bất đắc dĩ, hy vọng ngươi có thể tin tưởng ta một chút.”
Đối phương hơi cau mày, tựa hồ không muốn đàm luận chuyện này với hắn, có lẽ là do hắn nghĩ quá đơn giản. Nhưng vì lần trước phát sinh một số tình huống nên hiện tại hắn đột nhiên nghĩ rõ ràng, mọi chuyện cũng dần tỏ ra khá đơn giản.
Cố Thiếu Dương rút Thất Tinh Long Uyên chỉ vào người phía trước, tới bây giờ hắn vẫn không tin tưởng tên Man Ma này.
Ngăn cách giữa hắn và Man Ma vẫn tồn tại, trước mắt hắn không muốn dính líu gì tới y cả, dù sao trước đó tên này đã đi rêu rao khắp nơi rồi.
Cho dù hắn có bản lĩnh bằng trời cũng chẳng muốn có một sợi quan hệ nào với y, tuy nhiên thoạt nhìn đối phương cũng không định bỏ qua cho hắn.
Nếu là vậy thì không còn gì để nói nữa, trái lại thì nhanh chóng tìm thêm một số manh mối vẫn hơn.
Có lẽ là do hắn nóng vội nên dẫn tới sự chú ý của mọi người. Nhưng thực sự so với thực tế thì lại khác xa.
Cố Thiếu Dương cố gắng nhìn kĩ, xác định không thể tìm thêm được thứ gì. Không phải nói nơi này dày đặc căn nguyên sao? Nhưng chỉ một giây sau, Cố Thiếu Dương lập tức biết được ý đồ của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.