Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Chương 11

Hạnh Dao Vị Vãn

31/05/2024

Cố Nhàn Ảnh gần như đã thông báo cho Thích Đồng với tốc độ nhanh nhất, trong lúc đó nàng lại nhìn Hoa Ly và con mèo trắng đang mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co với nhau, hai bên chẳng ai làm được gì nhau, khiến cho bầu không khí càng thêm căng thẳng, cứ như lúc nào cũng có thể lao vào đánh nhau, cho đến khi Thích Đồng vội vàng đạp lên hoa rơi mà tới.

Thích Đồng vừa đến, sự tĩnh lặng của nơi này thoáng chốc bị phá tan, ánh mắt mèo trắng xoay chuyển rồi lập tức nhào vào trong ngực của Thích Đồng.

Vẻ mặt của Thích Đồng vừa gấp gáp chạy đến hiện lên đầy sự ngờ nghệch, nhanh chóng an ủi linh miêu: “Đoàn Đoàn chớ sợ, Đoàn Đoàn chớ sợ.”

Cố Ảnh Nhàn bên này cũng vội nắm lấy tay của Hoa Ly vỗ về: “Đừng lo lắng, không sao đâu.”

Hoa Ly và linh miêu, mỗi người tự nép vào trong lòng vị nhà mình, nhưng vẫn đề phòng mà lườm nhau, đồng thời liếc mắt đi nơi khác.

Cố Ảnh Nhàn: “...”

Thích Đồng: “?”

Khó khăn lắm mới tìm được mèo lạc, Thích Đồng không rõ tình huống trước mắt bèn hỏi: “Sư Thúc Tổ, có chuyện gì vậy?”

Thật ra Cố Ảnh Nhàn cũng không thể nào nói rõ tình hình trước mắt được, nàng cũng chẳng hiểu tại sao mình lại ở nơi này chơi trò trừng mắt với hai nhóc con này cả nửa ngày trời, nàng nào có thể nói cho Thích Đồng biết Hoa Ly nhà nàng bị mèo nhà hắn dọa sợ, mà mèo nhà hắn cũng bị Hoa Ly nhà nàng dọa sợ...

Ho nhẹ một tiếng, Cố Nhàn Ảnh quyết định cho qua chuyện này, mắt thấy đệ tử khác đã sắp đuổi đến đây, nàng dứt khoát tổng kết tình huống lại: “Cho dù thế nào, cuối cùng mèo cũng đã tìm được rồi, tất cả mọi người về nghỉ ngơi đi.”

Cố Ảnh Nhàn với tư cách là người có bối phận lớn nhất đã lên tiếng, nhóm người tất nhiên không dám nhiều lời nữa, đặc biệt là mấy tên đệ tử phạm lỗi, biểu hiện lúc này càng ngoan ngoãn hơn nhiều so với những lúc khác, lập tức quay người rời khỏi chỗ này. Rốt cuộc Thích Đồng cũng đã tìm được mèo, trong lòng vui vẻ không thôi nên cũng chẳng thèm so đo nữa, cứ thế mà ôm mèo trở về chỗ ở.

Giờ đây chỉ còn lại hai người Cố Nhàn Ảnh và Hoa Ly, Hoa Ly không dễ gì mà phục hồi lại hai chân, nên không cần phải ở lại bên trong Thanh Trì nữa, mắt thấy trời âm u như sắp đổ mưa, Cố Ảnh Nhàn tức khắc mang Hoa Ly trở về phòng.

Giúp hắn lau đi mái tóc dài ẩm ướt, Cố Nhàn Ảnh nhìn Hoa Ly ngồi ngoan ngoãn không lên tiếng, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn hỏi: "Ngươi sao lại khôi phục được hai chân?"

Nàng vốn tưởng rằng việc này còn phải tốn chút công sức, mấy ngày nay thậm chí đi khắp nơi lục lọi sách, muốn tìm ra giải pháp, lại không nghĩ tới cuối cùng Hoa Ly lại tự khôi phục.

Có điều đáng tiếc sẽ không gặp được chiếc đuôi xinh đẹp đó nữa rồi.

Đây cũng chỉ là ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Cố Nhàn Ảnh tất nhiên sẽ không nói ra.

Hoa Ly xem ra đối với chuyện này cũng không quá rõ ràng, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, sau khi ngươi đi không bao lâu, ta liền cảm giác có chút không đúng, loại cảm giác này giống như..."

"Hửm?" Cố Nhàn Ảnh nhìn bộ dáng Hoa Ly muốn nói lại thôi, không khỏi lên tiếng hỏi.

Hoa Ly tựa hồ có chút do dự, suy nghĩ một chút mới nói tiếp: "Chính là cảm giác ta mê man lúc trước, cảm giác khi ông nội thay ta hóa ra hai chân."

Cố Nhàn Ảnh vốn đang nhìn sắc trời mưa to ngoài cửa sổ, nghe thấy lời này mới dừng một lát, hỏi: "Rất đau đớn sao?"



Trong nháy mắt yên tĩnh, Hoa Ly thấp giọng nói: "Kỳ thật không khó chịu như vậy."

"Ừ." Cố Nhàn Ảnh cười một tiếng, không nói nhiều.

Hoa Ly nhìn chằm chằm nàng, cũng không phân biệt được rốt cuộc nàng có tin lời mình nói hay không, một hồi sau mới tiếp tục lời nói vừa rồi: "Sau đó ta lên bờ, không bao lâu sau quả nhiên hai chân đã khôi phục, ta cũng không biết rốt cuộc là vì sao."

Cố Nhàn Ảnh hồi tưởng lại lời nói của Hoa Ly, trầm ngâm một lát, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Hoa Ly nói: "Có khả năng nào như vậy không?"

Nàng nói như vậy, còn chưa đợi Hoa Ly đặt câu hỏi, liền lên tiếng: "Mặc dù ngươi đã trở thành người bình thường, nhưng bản thân ngươi vẫn chưa hẳn là người bình thường, cho nên sự thay đổi này kỳ thật cũng không ổn định, trong một tình huống đặc biệt nào đó, hoặc là thời gian đặc biệt, ngươi vẫn sẽ trở lại hình dáng của người cá, nhưng đợi hết thời gian đó, sẽ trở lại hình người."

Cho nên bọn họ nghĩ ra rất nhiều cách nhưng không có kết quả, kiểm tra nhiều cuốn sách điển hình cũng không khai thác được gì, nhưng hôm nay họ không làm gì cả, Hoa Ly lại thay đổi trở về.

Vì vậy, xác suất xảy ra khả năng này là rất lớn.

Hoa Ly tựa hồ cũng cảm thấy cách nói của Cố Nhàn Ảnh rất có lý, nhưng vấn đề mà bọn họ đối mặt hôm nay lại là, bọn họ căn bản không biết tình huống khiến hắn biến trở về rốt cuộc là vì cái gì.

Nhưng bây giờ xem xét những điều này cũng không thể nghĩ ra kết quả, bất luận như thế nào, có thể trở lại là kết quả tốt nhất.

Cố Nhàn Ảnh biết Hoa Ly trải qua một phen giày vò như vậy đã mệt mỏi, cho dù không mệt mỏi, sau đó giằng co với con mèo của Thích Đồng hồi lâu cũng sẽ mệt mỏi, nàng không tiếp tục truy vấn, ngược lại cười ra khỏi cửa phòng, xoay người nói: "Được rồi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta lại đến tìm ngươi."

Hoa Ly vốn còn muốn nói gì nữa, nghe thấy lời này của Cố Nhàn Ảnh cũng không nhiều lời thêm, lúc này hắn đã ngồi ở trên giường, chăn đệm bên cạnh là vừa rồi Cố Nhàn Ảnh lấy ra cho hắn, hắn nhẹ nhàng túm lấy góc chăn, mím môi gật đầu, nhìn Cố Nhàn Ảnh nói: "A Nhàn... Cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút."

Cố Nhàn Ảnh dừng động tác đóng cửa lại, dưới ánh đèn ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp như tranh vẽ của Hoa Ly, nhất thời cảm thấy xuân hoa thu nguyệt đại khái cũng chỉ đẹp đến thế mà thôi.

Nàng chớp chớp mắt, mỉm cười nói: "Được."

*

Những ngày kế tiếp lại khôi phục bộ dáng trước kia, sáng sớm hôm sau, lúc Cố Nhàn Ảnh đến đón Hoa Ly, Hoa Ly đã sớm thu thập thỏa đáng, Cố Nhàn Ảnh dường như vừa đến bên ngoài định gõ cửa, cửa phòng đã được mở ra từ bên trong, tiếp theo là nụ cười quá mức đẹp mắt của Hoa Ly.

Như thường lệ, Cố Nhàn Ảnh mang theo Hoa Ly đến Kiếm Các, Hoa Ly chọn một quyển sách trên giá rồi ngồi trong góc, cũng không biết là đang đọc sách hay là nhìn Cố Nhàn Ảnh, Cố Nhàn Ảnh vất vả lắm mới dời tầm mắt khỏi người Hoa Ly, đang muốn mở miệng với các đệ tử Kiếm Các, lúc này mới phát giác đám tiểu tử này đang thấp thỏm nhìn chằm chằm mình.

Nàng nhất thời nhớ tới nguyên nhân, trong lòng nhịn không được lại có chút buồn cười.

Các đệ tử Kiếm Các đều là thiếu gia nhà giàu, quyền thế khắp nơi, ngày thường gây họa thành thói, luôn làm cho cả Bạch Vũ Kiếm Tông đau đầu không thôi, cho nên mới được đưa đến chỗ nàng. Nhưng trong mắt Cố Nhàn Ảnh, bọn họ nói cho cùng cũng chỉ là tiểu hài tử, bình thường mặc dù vô cùng náo loạn, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn biết sợ, hôm qua bọn họ gây chuyện lớn, suýt nữa khiến Thích Đồng mất đi linh miêu, hiển nhiên sẽ bị giáo huấn.

Quả nhiên, vài tên đệ tử nhìn nhau, bọn họ không nói lời nào, Cố Nhàn Ảnh cũng không mở miệng, cuối cùng Hạ Uẩn, thân là đại sư huynh bị đẩy lên phía trước, có chút do dự nói thay mọi người: "Chuyện hôm qua... Đa tạ Thái Sư Thúc Tổ!"

Cố Nhàn Ảnh biết chuyện hôm qua chính là chuyện nàng đã ra mắt nói đỡ cho bọn chúng trước mặt Thích Đồng, đối với Cố Nhàn Ảnh mà nói chỉ là cái nhấc tay, lại không nghĩ tới đám tiểu gia hỏa này lại đặc biệt nói lời cảm ơn như vậy.



Mặc dù nàng đã chịu trách nhiệm dạy dỗ đám người này hơn một năm, nhưng ngày thường quan hệ không nóng không lạnh, nhiều nhất cũng chỉ bảo bọn họ chép sách rồi rời đi, bọn họ không muốn để người khác quản lý quá nhiều, Cố Nhàn Ảnh cũng không có tâm tư để ý tới chuyện của bọn họ, nhưng đến lúc này, Cố Nhàn Ảnh mới phát giác đám tiểu gia hỏa này lại có chút khác biệt so với tưởng tượng của nàng.

Mà đồng dạng, các đệ tử Kiếm Các đối với Cố Nhàn Ảnh cũng như thế.

Nhưng mà sự cảm kích của các đệ tử đối với Cố Nhàn Ảnh rất nhanh liền dừng lại ở đây, bởi vì nàng nói xong liền ôm một đống sách từ trên giá sách xuống, đưa đến trước mặt chúng đệ tử, cười nói: "Ta cũng không muốn các ngươi tiếp tục quấy rối trên núi, nên lĩnh phạt một chút cũng không thể thiếu, những quyển sách này mỗi người sao mười lần là được, sau này nhớ không nên chọc giận Thích Đồng trưởng lão."

Sắc mặt các đệ tử nhất thời khó coi, nhìn bộ dáng dường như rất muốn thu hồi lời cảm tạ lúc trước.

Nhưng trong mắt Cố Nhàn Ảnh, phạm sai lầm thì phải phạt, tất nhiên là không có tình cảm gì để nói ở đây, dù sao nàng ở trước mặt các đệ tử vốn là một tiền bối không mấy gần gũi, nàng cũng không muốn hình tượng của mình bởi vì chuyện này mà có sự thay đổi.

Nhưng Cố Nhàn Ảnh lại không ngờ tới, đám tiểu quỷ này so với suy nghĩ của nàng còn thích dây dưa người khác hơn nhiều.

Vài ngày sau khi chuyện này lắng xuống, nàng phát hiện tụi nhóc này mặc dù không đến tìm nàng, nhưng không biết vì sao lại lén quấn lấy Hoa Ly.

Ngày đó Cố Nhàn Ảnh vừa từ bên chỗ Thích Đồng trở về, nàng tìm Thích Đồng để lấy chút lá trà đưa cho Hoa Ly uống thử, lại không ngờ lúc đi đến chỗ ở của Hoa Ly, còn chưa vào cửa đã nghe thấy trong phòng truyền đến một tràng âm thanh huyên náo, vì thế nàng dừng bước, xuyên qua khe cửa hở nhìn rõ tình hình trong phòng.

Phòng Hoa Ly vốn không lớn, hiện giờ vài đệ tử Kiếm Các đều chạy vào, lập tức có phần chật chội. Mọi người lúc đầu còn vô cùng e dè Hoa Ly đã ngủ say 400 năm, nhưng sau một thời gian chung sống, dường như cũng phát hiện ra bản chất con thỏ trắng vô hại của y, bây giờ lại càng không sợ hãi chút nào, chỉ năm lần bảy lượt tới tìm Hoa Ly nói chuyện, chỉ có Hoa Ly đáng thương vốn không nói chuyện phiếm, bây giờ lại bị mọi người chen lấn, đẩy vào xó xỉnh.

"Hoa Ly tiền bối! Người còn nhớ ta không? Ta là Cung Nguy, trước kia mỗi ngày đều tới Thanh Vụ động cầu nguyện, cầu Hoa Ly tiền bối phù hộ ta cưới được tiểu sư muội!"

"Còn có ta, còn có ta, ta là Thẩm Ngọc Sơn, ta có lần gây rắc rối cho chưởng môn, trốn ở trong Thanh Vụ động ngủ một đêm, tiền bối có ấn tượng gì không?"

Các đệ tử Kiếm Các toàn tâm toàn ý giao thiệp với Hoa Ly, nhưng chỉ có Cố Nhàn Ảnh ngoài cửa biết, Hoa Ly mặc dù thoạt nhìn trầm mặc không có biểu tình gì, nhưng lúc này bị mắc kẹt trong đám người, nội tâm chỉ sợ đã sớm luống cuống, muốn nàng nhanh chóng cứu hắn khỏi đám người này, dù sao hắn chưa từng một mình ứng phó với nhiều người như vậy.

Nghĩ thế, Cố Nhàn Ảnh nhìn Hoa Ly giữa đám người, nhất thời từ trong ánh mắt kia nhìn ra ý tứ đáng thương.

Cố Nhàn Ảnh đang muốn đẩy cửa cứu người, nhưng mà người trong phòng không biết vì sao lại chuyển chủ đề lên người nàng, chỉ nghe được đệ tử thứ hai Diệp Ca lúc trước vẫn luôn trầm mặc nói: "Chúng ta nghe nói Hoa Ly tiền bối cùng Thái Sư Thúc Tổ đã quen biết từ rất lâu?"

Bước chân Cố Nhàn Ảnh thoáng chốc dừng lại.

Quanh co nửa ngày, thì ra mục đích tìm Hoa Ly của mọi người kỳ thật là vì nàng.

Không biết đám người này rốt cuộc muốn làm cái gì, Cố Nhàn Ảnh dứt khoát đứng ở ngoài cửa phòng, chờ để nghe mục đích của bọn họ.

Hoa Ly trong phòng nhẹ nhàng gật đầu, xem như là trả lời vấn đề vừa rồi của các đệ tử.

Mấy tên đệ tử liếc nhau một cái, nhất thời hứng thú, tiếp theo mặt tràn đầy hưng phấn hỏi Hoa Ly: "Hoa Ly tiền bối nói, Thái Sư Thúc Tổ của chúng ta nhất định sẽ nghe đúng không?"

Cố Nhàn Ảnh đứng ở ngoài cửa, nghe lời này nhịn không được mà nhấc lông mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook