Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 45: Thông thiên xuất chiến

Phi Thiên Dạ Tường

03/10/2016

Đó là một đại dương bao la, mênh mông vô bờ, trong biển toàn là tiên huyết cuồn cuộn, huyết vũ bay như tơ.

Xương khô trong biển máu lúc chìm lúc nổi, tựa như huyết nhục của tất cả sinh linh từ thuở thiên địa sơ khai tới nay đều bị hút vào nơi đó. Một bộ hài cốt màu tro tàn nổi lềnh bềnh trên mặt biển, hài cốt xoay tròn uốn lượn, ước chừng ngàn trượng, hai bên cột sống mọc đầy xương sườn, hệt như con trường xà rữa nát.

Khác biệt duy nhất chính là đầu lâu_____mình xà, đầu rồng. Chính là một con thanh long đã chết hơn ngàn năm.

Đầu rồng to như căn nhà, trong hốc mắt trống rỗng loáng thoáng có thể thấy hai bóng người.

“Phi Hổ ở đâu!”

Người chưa tới đã nghe thấy tiếng, Mộc Tra chợt cả kinh nhìn về phía hắc giáp võ sĩ từ đuôi rồng men theo đốt sống chạy tới, là ai vậy? Chưa kịp nhớ lại, người nọ đã vọt đến trước mặt, dưới đầu khôi mục quang sắc bén quét tới. Mộc Tra thầm rùng mình, hắn biết là ai rồi.

“Cô hỏi ngươi, Phi Hổ đang ở đâu?”

Chân long thiên tử một thân một mình xông vào Hồng thủy trận! Mộc Tra biết lúc này lẽ ra phải đáp trả bằng cách tế khởi Ngô câu kiếm, không do dự mà chém xuống, hoặc đẩy hắn xuống biển máu, mặc cho đại dương phệ nhân kia đục khoét hắn đến thi cốt vô tồn mới đúng.

Nhưng tay cầm chuôi kiếm của Mộc Tra thấm đẫm mồ hôi, cổ tay run rẩy, bị thiên tử uy hiếp thế này, hoàn toàn không dám ra tay.

“Không, không biết, ta và Thiên Hóa nhập trận, tìm không gặp Hoàng nguyên soái” Mộc Tra lau mồ hôi nói.

Trụ vương nhìn Thiên Hóa bên chân Mộc Tra, nói: “Thiên Hóa bị thương sao?”

Chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Thiên Hóa đã bị hủy mất nửa bên, nhìn thấy mà đau lòng, máu tươi theo bả vai chảy xuống, cho dù Trụ vương đã từng chứng kiến vô số trận chiến lớn nhỏ cũng không khỏi hít vào một hơi lãnh khí, nói: “Đây là bị huyết thủy ăn mòn?”

Lời chưa dứt, trong biển đã tà tà bắn mạnh ra một tia nước lao về phía ba người, Trụ vương vung thiên tử kiếm quát lớn một tiếng, tiếng gầm giận dữ vang vọng trong hộp sọ con rồng nọ, kim kiếm quét ngang mà tới, khó khăn chống đỡ cột nước kia. Trụ vương minh bạch rồi, sau khi Thiên Hóa và Mộc Tra nhập trận nhất định là bị huyết thủy trong biển gây thương tích. Nói tiếp: “Chân thân của Vương thiên quân đã từng lên tiếng chưa?”

Mộc Tra nói: “Chưa từng, từ lúc vào trận tới giờ liền…”

Trụ vương đột nhiên chấn động trong lòng, như phát hiện gì đó, kế tiếp một tay gỡ mũ đồng ra, ném xuống đất.

Mũ đồng rơi xuống phát ra tiếng vang lớn, Mộc Tra hãy còn chưa biết chuyện gì, chỉ nghe rầm rầm không dứt, chớp mắt thôi mà thiên tử nhân gian này đã thần tốc tháo khôi giáp, sau đó rống giận một tiếng, ra quyền hung hăng đánh lên đầu lâu con rồng kia!

Theo một quyền của Trụ vương, xương rồng phát ra tiếng mục nát trầm đục, xuất hiện một cái khe, nứt toác làm hai. Trụ vương một tay cầm chặt nửa cái đầu rồng lớn cỡ tòa nhà kia, trở tay vận kình, quát lớn một tiếng: “Hạo Nhiên_____!”

Trụ vương ném phần hài cốt vỡ khổng lồ đó ra xa!

Mộc Tra vừa sợ vừa nghi, hết thẩy chỉ xảy ra trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, chưa kịp hồi thần thì chỗ đặt chân đã biến mất quá nửa, đầu lâu xám trắng kia xoay tròn bay về phương xa, Trụ vương hơi ghìm người xuống, mượn lực bay vọt lên, nhảy vào giữa không trung.

Mộc Tra ngước đầu nhìn, thấy giữa biển bay ra năm đạo huyết thủy cùng lúc, xông về phía người nọ đang rớt xuống trong không trung.

Hạo Nhiên lơ lửng giữa bầu trời, vô pháp dịch chuyển, lại nghe dưới chân Ân Thụ Đức rống lớn tên mình, bèn thở phào nhẹ nhõm.

Trụ vương mượn bước nhảy kinh hồng*, thân như diều hâu bay lượn, vươn một cánh tay ra phía trước, khó khăn chạm vào cánh tay đang chìa ra của Hạo Nhiên. [*hồng là chim nhạn, ý nói nhanh như nhạn]

Đầu ngón tay tiếp xúc, sau đó không nói hai lời nắm chặt lẫn nhau, lực đạo kia lớn đến nỗi muốn bẻ gãy ngón tay của nhau, ngay sau đó hắn giật mạnh, kéo Hạo Nhiên vào ***g ngực mình. Hạo Nhiên chỉ cảm thấy thân thể rung nhẹ, Trụ vương đã ôm hắn rơi xuống một khối bằng phẳng.

Huyết vũ đầy trời và long cốt dưới chân kia đều xoáy tròn, khiến hắn có chút choáng váng.

Câu đầu tiên Hạo Nhiên hỏi là: “Sao ngươi biết ta đã mất đi Thái cực đồ?”

Trụ vương thở ra, trầm giọng nói: “Cô đâu có biết, Cô vốn quên rồi mà”

Lời vừa thốt, hai người đều bật cười. Trụ vương cười nói: “Lúc nãy nếu ngươi dám dùng Thái cực đồ bỏ chạy, để Cô chụp không khí, thì trở về chờ ăn gậy đi”

Lần này Hạo Nhiên lại kềm nén không được, cười ầm lên, vội nói: “Thần không dám, thần tuyệt không dám làm đại vương té thành con gà nhúng nước đâu”

Cho đến bây giờ, bàn tay nắm chặt của hai người mới buông lỏng, dù đang trong hiểm cảnh nhưng cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết, như biển máu vô tận, châm vũ loạn phi kia chỉ là một giấc mộng sẽ sụp đổ trong giây lát.

Trụ vương lấy bội kiếm ra, phân biệt phương hướng, rót lực vào cánh tay trái, quát: “Đi!” Sau đó dùng lực ném ra xa. Thiên tử kiếm tựa lưu tinh kéo dài một đạo kim tuyến trên màn trời đỏ sẫm, tiêu thất trong đại dương mênh mông.

Nương theo lực đạo ném kiếm ấy, thuyền long cốt đổi phương hướng, chậm rãi mà kiên định trôi về phía thi hài khổng lồ của thanh long kia.

Hạo Nhiên thổn thức: “Thật đáng tiếc”

Trụ vương cười nói: “Trong tay vô kiếm, nhưng trong lòng hữu kiếm”

Hạo Nhiên “Ừm” một tiếng, đang muốn đứng dậy, Trụ vương vội ngăn cản: “Không được” Bàn tay vẫn còn che trên trán Hạo Nhiên, nói tiếp: “Cơn mưa này độc tính rất mạnh”

Hạo Nhiên mới chú ý tới trên cánh tay Ân Thụ Đức đã nổi lên một lớp mẩn đỏ, vội quay đầu nhìn tứ phía, phát hiện xung quanh đều là hồng thủy. Đáp: “Khó trách, ban nãy ta đã cảm thấy nước mưa này đập vào người như kim đâm, ngươi chưa tìm được Phi Hổ à?”

Trụ vương buồn bã nói: “Chưa, Cô nhận được tin tức, bèn vứt bỏ vạn quân tự ý xông vào Hồng thủy trận, giờ nghĩ lại, đúng là lỗ mãng thật”

Hạo Nhiên cười giễu: “Trước giờ ngươi luôn như vậy, tên hôn quân này”

Trụ vương chế giễu lại: “Xét cho cùng, còn không phải phiền phức ngươi tìm tới cho Cô sao, tên nghịch tặc này”

Hai người nhịn không được lại cười một tràng, dần dần trôi tới gần long cốt, Mộc Tra cau mày, mấy lần muốn vung kiếm đánh lén Trụ vương, nhưng lại sợ ngộ thương người khác, chung quy không dám hạ thủ, cuối cùng tung Ngô câu kiếm câu cái bè xương lại, để Hạo Nhiên và Ân Thụ Đức trốn vào trong sọ rồng.

Sóng triều trong Hồng thủy trận ngừng bặt, trên mặt biển lõm xuống một cái hố sâu rồi khôi phục nguyên trạng.

Hạo Nhiên lấy bàn tay phủ lên sườn mặt Thiên Hóa, chỉ chốc lát sau, khí tức như hư nhược, trên trán xuất hiện mồ hôi to như hạt đậu.

Hoàng Thiên Hóa đẩy tay Hạo Nhiên ra, nói: “Đại địch trước mắt, ngươi, ngươi không thể vì ta mà hao phí…”

Hạo Nhiên tức giận quát: “Đừng giãy!”

Trụ vương chăm chú nhìn biển máu kia chốc lát, quay đầu lại hỏi: “Thế nào?”

Hạo Nhiên đáp: “Tính mệnh vô ngại, nhưng vết thương này…” Theo chính khí của Hạo Nhiên, vết thương nơi má trái Thiên Hóa dần dần khép miệng, nhưng làn da chung quy không cách nào hồi phục như trước nữa. Đáng tiếc thay cho gương mặt tuấn tú của Thiên Hóa, cứ thế bị hủy dung mạo. Hạo Nhiên thở dài, không nói tiếp nửa câu sau.

Trụ vương nói: “Nam nhi lấy đức phục nhân, lấy võ giương danh, lấy công nghiệp xưng hùng thiên hạ; vốn không cần để ý tới dung mạo”



Thiên Hóa hừ lạnh một tiếng: “Nói nghe dễ quá”

Mộc Tra nghe xong cũng cực kỳ phẫn nộ, nói vậy chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, bị huyết ăn cũng đâu phải Ân Thụ Đức ngươi, lời lẽ sáo rỗng kiểu đó ai nói chả được? Chỉ mình Hạo Nhiên biết lời của Ân Thụ Đức là xuất phát từ chân tâm, vội nháy mắt ra hiệu, ngăn Mộc Tra trách mắng.

Trụ vương nào rảnh để ý tới, lại nhìn ra biển cả, như phát hiện điều gì. Lát sau thể lực Thiên Hóa dần hồi phục, lảo đa lảo đảo khoác vai Hạo Nhiên đứng lên.

Hạo Nhiên hỏi: “Hiện giờ có kế gì?”

Trụ vương ngẫm nghĩ nói: “Chờ”

Hạo Nhiên nhíu mày: “Chờ?”

Trụ vương đáp: “Thời điểm khác nhau, hoàn cảnh biến đổi, khi ngươi rời Bích Du cung, Thập tuyệt trận còn lại bao nhiêu?”

Hạo Nhiên đáp: “Chỉ còn Hồng thủy trận này thôi”

Trụ vương nói: “Vậy là đúng rồi, Côn Lôn đã phá chín trận; nghe đồn thực lực của Vương thiên quân đứng đầu Thập thiên quân, nhưng Khương Thượng lại phái hai tên phế…Hai đệ tử đời thứ ba tới đây, thảo nào mãi chưa phá được. Nhưng ngươi nghĩ kỹ xem, lúc này nhất mạch Kim Ngao ngoài trận ắt hẳn đại thế đã mất, Vương thiên quân phải tốc chiến tốc thắng mới có thể bứt thân ra”

Hạo Nhiên minh bạch, thầm tán thưởng thiên tử dù trong thời khắc này vẫn có thể bình tĩnh ứng đối, trong lòng hơi cao hứng, phảng phất hy vọng Hồng thủy trận này cả đời cũng đừng phá được, hai người được bầu bạn trong trận thêm một khắc cũng tốt rồi.

Bèn mỉm cười nói: “Dù sao cũng bị nhốt, cứ chờ thôi”

Tâm niệm bên này vừa nảy nở, Trụ vương lập tức phát hiện ra, nhưng kiêng dè tâm tình Thiên Hóa, khó mà mở lời, đành phải tự tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống.

Cho dù Hạo Nhiên thiên cầu vạn tưởng, thời khắc này cũng không dám ngồi chung một chỗ với Ân Thụ Đức, đành thu xếp hảo cho Thiên Hóa, rồi cùng Mộc Tra sóng vai ngồi xuống, bốn người sống chung một phòng, quả thật gượng gạo vô cùng.

Hoàng Thiên Hóa đã khôi phục như thường, duy chỉ có vết sẹo lồi kinh tâm động phách chung quy không thể tiêu trừ. Biết lúc này không nên đối nghịch cùng Trụ vương, bèn gắng tự khắc chế, hồi lâu sau liếc nhìn Trụ vương, thấy ánh mắt Trụ vương thủy chung dừng trên người Hạo Nhiên, trong lòng tức giận, liền lấy khuỷu tay huých huých Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên đang ngẩn người, thấy ánh mắt Thiên Hóa ra hiệu, bèn nhìn sang Trụ vương, ánh mắt hai người vừa chạm nhau, đều đỏ mặt, quay đầu sang chỗ khác. Trụ vương lắc đầu cười cười, cũng không nói gì, lấy hắc huyên trong ngực ra bắt đầu thổi.

Sau lưng huyết vũ đầy trời, nhưng từ giữa ngón tay lại chảy ra một âm thanh ríu rít, làn điệu nọ cực ngắn, tựa như một con phi điểu từ phương xa bay tới, ngừng trước mặt, cúi đầu hót vang.

Hạo Nhiên nghe xong khúc nhạc ấy, cũng lấy bạch huyên ra bắt chước theo Trụ vương thổi lên.

Khúc nhạc Hạo Nhiên thổi lại tựa như cảnh xuân vừa chớm, nhu hòa mềm mại; uyển chuyển như trong đào lâm hoan ngữ, một chú chim khác chậm rãi tản bộ tới bên cạnh nó, dùng mỏ cọ nhẹ.

Trụ vương trầm ngâm chốc lát, thanh chưa dứt âm luật đã tiếp nối, tiếng huyên dâng trào cao vút, mơ hồ mang theo khí thế bỉ dực tề phi*. [*ý chỉ tình nhân tâm đầu ý hợp sóng vai tiến bước]

Hạo Nhiên nối tiếp khúc vĩ, nhu âm như có như không, tựa như hờn giận. Trụ vương cũng không ngừng lại, tiếng song huyên từ trong cảnh hư vô vượt đất mà lên, Hạo Nhiên đành phải lấy âm ứng hòa, hai con phi điểu vờn quanh nhau, càng bay càng cao, cuối cùng như sợi tơ mờ ảo, dần không còn nghe thấy.

Thiên Hóa nghe nửa ngày, hoàn toàn quên mất phe cánh địch ta, nhịn không được hỏi: “Đây là khúc gì?”

Hạo Nhiên không đáp, hỏi ngược lại: “Ngươi nghe ra ý gì?”

Thiên Hóa nghiêng đầu, nhìn con ngươi sáng rỡ ẩn chứa tiếu ý của Hạo Nhiên, ngây ngốc đáp: “Hai con chim đang đánh nhau”

Lời vừa thốt, Hạo Nhiên nhịn không được bật cười, nói: “Hai con chim…dánh nhau?” Đang định giải thích thì bỗng ngây dại.

Bốn người đồng thời nhìn về phía biển máu, thấy trong biển kia mơ hồ nổi lên một cây cốt trùy cự đại, dường như là sừng của con mãnh thú nào đó, trên cốt trùy kia cư nhiên trói buộc một nam tử.

Lại nói sau khi đuổi Hạo Nhiên đi, Thông Thiên vươn người đứng dậy dõi mắt nhìn theo thân ảnh người đệ tử cuối cùng của mình tiêu thất ngoài Bích Du cung, khẽ nói: “Như thế nào lại không có ‘sau này’ chứ”

‘Sau này’ của cố sự kia, trải qua một trăm chín mươi bảy năm bốn tháng lẻ bảy ngày, hắn vẫn còn nhớ rõ rành mạch, chưa từng quên.

Thông Thiên giáo chủ quay lưng đi về phía sau điện Bích Du cung, tiếng bước chân vang vọng trong đại điện vắng vẻ lạnh lẽo.

“Đồ đệ, đạo lý dùng kiếm phải tránh đuổi tận giết tuyệt, kiếm chiêu của vi sư vốn dầy rộng hòa hợp, sao vào tay ngươi liền biến dạng thế kia?”

“Kiếm tùy nhân tâm, nhân tâm kiên cường, kiếm thức tất nhiên cũng sẽ kiên cường”

.

“Đồ đệ, ngươi không thể ức hiếp yêu tộc; phải biết rằng yêu và người đều là sinh linh của đại địa này, trong Thập thiên quân có cả người lẫn yêu, bọn họ gây hấn sinh sự, chẳng qua bởi vì ngươi nảy sinh ý niệm kỳ thị”

“Ngươi không phải yêu là đủ rồi”

.

“Đồ đệ, tu vi của ngươi rất tiến bộ, thật đúng là thiên tài tập võ”

“Do cách dạy của sư phụ hay thôi”

.

“Đồ đệ, ngươi xem hoa đào nở rực rỡ cả vườn kìa, có cảm xúc gì không? Không có cảm xúc hả? Vậy ngươi có biết, sư phụ có cảm xúc gì không…”

“Dài dòng! Bà bà mụ mụ, thương xuân bi thu*” [*ý nói ủy mị sến súa như đàn bà á]

.

“Đồ đệ, đêm qua trong phòng ta có thêm một cái bình, trong bình cắm một nhánh đào, ngươi có biết là ai đặt không?”

“Không biết, chớ có lắm chuyện”

“Tính vi sư thích những vật phồn hoa rực rỡ, cái nết này phải hảo hảo sửa đổi mới được; nói vậy, nếu không phải Vương thiên quân đặt, thì là Diêu thiên quân; không phải Tần thiên quân đặt, thì là Kim Quang thánh mẫu; đương nhiên sẽ chẳng phải Triệu Công Minh rồi, Công Minh chỉ biết chôm đồ thôi, chưa từng thấy hắn…”

“Câm miệng!”

.

“Sư phụ”



“Gì?”

“Nếu ngươi là nữ tử, ta sẽ…Ta sẽ…”

“Ngươi sẽ thế nào?”

Nụ hôn đó, tựa như thủy triều thời gian cuộn lên ngàn năm tang thương, vạn năm cô tịch; năm tháng trào dâng nhấn chìm bọn hắn.

“Đồ đệ, ngươi đã thành nhân, vi sư từ Ba Thục mang ngươi về Kim Ngao, nhìn ngươi từ một hài tử lớn thành một nam nhân anh vĩ còn muốn cao hơn cả sư phụ như hiện nay, những năm này, sư phụ đối đãi với ngươi thế nào?”

“Sư phụ đối với đồ nhi rất tốt”

“Chỉ vẻn vẹn như thế?”

“Nam nhi chí tại bốn phương, kiến công lập nghiệp, báo ân gia quốc; sao có thể phí hoài cả đời tại nơi lạnh lẽo này chứ?”

“Ngươi báo ân cho nhà ai? Nước ai? Vi sư nuôi ngươi khôn lớn, dạy ngươi võ nghệ, ta trong lòng ngươi so ra còn thua kém cả một phàm nhân ư? Ngươi đi đi, nhìn xem Ân Thương sẽ có kết cục như thế nào! Vũ Ất bất kính thượng thiên, ắt sẽ dẫn đến họa thiên lôi kích đỉnh; Tử Tân đề thơ tiết thần, làm chuyện nghịch thiên, giang sơn Thành Thang này…”

“Cho dù trời muốn diệt ta thì đã làm sao! Trời đã diệt cả Ba Thục rồi! Văn Trọng ta chưa bao giờ khiếp sợ, lần này phải hướng thiên đòi lấy một cái công đạo! Bình định huyết cừu diệt tộc ta!”

“Ngươi…Ngươi tự xuống đảo đi, kể từ nay ngươi không còn thuộc về Bích Du cung nữa, ngươi…Từ nay về sau có làm chuyện gì cũng không liên can tới Thông Thiên ta! Hai trăm năm sau giang sơn Thành Thang kia tất sẽ…”

“Sư phụ, nói ít vài câu đi, sét đánh rồi, coi chừng bị trời phạt. Ngươi cứ việc rụt cổ trên đảo giữ cho toàn giáo hưng thịnh đi, hưởng thụ cô đơn vô tận, trường sinh chính là ***g giam! Ta nghịch thiên thì sao?! Mai này phơi thây tiêu thổ, đất rộng trời xanh, chó đói kền kền sẽ tự nhặt xác cho ta!”

.

“Đồ đệ, vi sư dạo chơi Triều Ca vài ngày…”

“Trở về đi, thượng tiên không thể can dự vào chuyện phàm trần, tránh cho dẫn tới thiên kiếp.

“Vi sư dạo chơi Triều Ca vài ngày, chợt phát hiện, giang sơn to vậy mà ngươi lại có thể cai quản ngăn nắp đến thế…”

“Do sư phụ chỉ dạy thôi”

“Chờ đã, Văn Trọng!”

.

“Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này? Cái mặt quỷ này màu đỏ hả? Tại sao mới nãy ta không nhìn thấy ngươi?”

“Ta là sư công của ngươi, chính là sư phụ của sư phụ ngươi”

“Sư phụ vừa mới đi, để ta gọi hắn về”

“Không không, đừng để hắn biết. Ta đã tới từ sớm rồi, ngươi xem, diện cụ đỏ này có phép thần thông, cho nên vừa rồi sư phụ ngươi mới không thấy ta. Ngươi tên gì?”

“Tử Tân”

“Ân, Tử Tân, Văn thái sư dạy ngươi bản lĩnh gì?”

“Võ thuật binh pháp_____âm luật nhạc nghệ_____đọc sách viết chữ_____đạo lý tư biện*…” [*suy tư phân tích]

“Hảo, sư công kiểm tra ngươi, đạo làm vua phải thế nào?”

“Đạo làm vua phải nhân hậu, không được vọng động đao binh; đại trượng phu lấy…Lấy đức phục nhân; võ làm thứ yếu, nếu không phải bất đắc dĩ thì không được dùng…”

“Tốt lắm, sư công ở Kim Ngao đảo, nếu ngươi ở Triều Ca cảm thấy mệt mỏi, hãy xin sư phụ dẫn ngươi lên đảo dạo chơi, bất quá Bích Du cung trước giờ vắng vẻ, chỉ sợ…”

Thông Thiên xuyên qua hậu điện Bích Du cung, cất bước đi lên bậc thang thông với động kỳ lân sâu trong đảo, thổn thức: “Chỉ sợ nơi này ngươi ở không quen”

“Suốt trăm năm Văn Trọng chưa từng lên Bích Du cung một bước, hôm nay đến trước tọa sư tôn không phải muốn cùng bọn tiểu nhân đấu võ miệng, hoàn thỉnh sư tôn niệm tình đệ tử…”

“Nói đi”

Thông Thiên giáo chủ tới ngoài động kỳ lân, thì thầm: “Niệm tình gì đây? Sư đồ? Phụ tử? Hay là?”

“Sư phụ, hãy niệm tình đồ nhi”

“Kia chính là con đường sáng”

Thông Thiên giáo chủ nhẹ giọng nói: “Đó chính là con đường sáng, chỉ tiếc các ngươi đều không muốn đi, ngay cả ta cũng không muốn…” Đột nhiên đề khí quát lớn: “Thông Thiên cho mời thụy thú trấn đảo xuất động! Cùng ta đến chiến trường! Cho dù nghịch thiên, chết cũng không oán!”

Tiếng rống giận của kỳ lân rung chuyển thiên địa.

Cùng lúc đó, Côn Lôn xa xa như lập tức cảm nhận được, truyền tới một tiếng hót sắc bén của phượng hoàng, phàm nhân, kim tiên đều bị tiếng gào của hai đại dị thú này chấn đến màng nhĩ đau đớn.

Trong tiếng nổ vang dội, vô số nham thạch lệch vị, con mắt bát quái trong Bích Du cung, con mắt tứ tượng trong Ngọc Hư cung nở rộ kim quang chói lòa, bùng nổ thành ngàn vạn phù văn, bao phủ tiên đảo của nhị giáo Xiển Tiệt!

Lại một tiếng gầm thét, đại địa rung chuyển. Kim Ngao đảo phân giải thành vô số mảnh vụn, sóng trùng kích quét sập tường thành chạy dài trăm dặm của Giai Mộng quan!

Tiếng ù ù không dứt, nham thạch kia xoay tròn thần tốc, cuối cùng khảm hợp vào nhau, Kim Ngao đảo hóa thành một con kỳ lân cự đại được tạo thành từ đá tảng cứng rắn.

Trời xanh gào khóc, đại địa chấn động, trong bầu trời màu đỏ tía vù một tiếng, mây ngũ sắc tan sạch, Kim Ngao đảo rơi mạnh xuống.

Kỳ lân khổng lồ do hắc nham kia dựng nên chiếm cứ cả trăm dặm vuông, đỉnh thiên lập địa, ngẩng đầu rống lớn, một trảo chụp xuống đất, tức khắc dấy tung vô số loạn thạch bay lên trời, quấn vào nhau lao về phía Côn Lôn sơn phương xa!

Đỉnh Kỳ Sơn sụp đổ quá nửa, Côn Lôn sơn phân rã, hồng quang vút ngang như bão tố, giương lên một đôi cánh phượng hoàng.

Tử đấu của tốt đã đến hồi kết thúc, hiện giờ, là chiến trường của tướng!

—————————————–

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook