Chương 47: Tru tiên kiếm trận ● tịch diệt tâm chung
Phi Thiên Dạ Tường
03/10/2016
“Xuất kiếm”
“Giáo chủ thỉnh, vãn bối không dám xuất trước”
“Đang xem thường ta sao?” Thông Thiên giáo chủ lạnh lùng nói, nhấc Tru tiên kiếm lên, song mục lướt qua Ngọc Đỉnh chân nhân cả người đầy máu, mũi kiếm hư giương chỉa về hướng bầu trời xanh thẳm mênh mông mịt mù sau lưng kiếm tiên.
Ngọc Đỉnh khép song nhãn, “Đã vậy, xin đa tạ” Chợt mở mắt, thoáng chốc vũ trụ hồng hoang mờ mịt thu vào trong tâm, tế khởi Trảm thần kiếm, khí thế duệ binh tựa long ngâm truyền xa trăm dặm. Một kiếm phân làm ngàn vạn, khắp thiên địa toàn là kiếm khí gào thét, kiếm vũ dàn trải, phong lâm vạn đạo!
“Chính khí hóa vô cực! Càn khôn phân lưỡng nghi! Hỗn độn hồng hoang bách vạn kiếm trận!”
Đó là sát chiêu cuối cùng của Ngọc Đỉnh_____Hỗn độn hồng hoang bách vạn kiếm trận, Trảm thần kiếm khua thành vô số hư ảnh, tầng tầng tràn ngập cả không gian, tiêu thổ thế gian vỡ thành mảnh vụn, trên đại địa thoát ra vô số thạch kiếm, sơn băng địa liệt!
Thông Thiên cố ý nhường cho Ngọc Đỉnh xuất toàn lực, chỉ lẳng lặng nhìn, Tru tiên kiếm cuốn động kiếm quang thanh sắc, xoay tròn không ngừng, như cánh sen khép lại từng lớp, kiếm khí vô hình cuộn xoắn bên hông.
Kiếm khí gào thét như sóng dữ mưa rào, chân trời loáng thoáng có lôi uy trầm đục, uy lực kiếm trận của Ngọc Đỉnh chân nhân dâng cao không ngừng, sau đó, vân hải cuồn cuộn, trong tầng mây lại càng giống như trộn lẫn trăm vạn kiếm lực, vô biên vô tận rơi xuống, trên phạm vi chiến trường nghìn dặm trực tiếp biến thành một cái cối xay thịt vuông! Cự thạch bay tán loạn, đỉnh núi sụp đổ, tất cả đều bị uy lực của kiếm thần vô tình này nghiền nát vụn!
Ngọc Đỉnh cầm kiếm chỉ thẳng, trời xanh, đại địa, hàng tỷ kiếm khí vô tận như một tấm lưới rộng lớn bị giật mạnh trở về.
Thoáng chốc mọi âm thanh đều ngừng bặt, kiếm tâm rực sáng, hết thảy cảnh vật đứng yên trong khoảnh khắc đó.
Thân kiếm Trảm thần bạo phát ra hào quang sáng chói, Hỗn độn hồng hoang bách vạn kiếm trận tụ vào một điểm, bị nén đến cực hạn. Sau đó dưới cái vung của cả kiếm lẫn thân thể Ngọc Đỉnh cuốn nên tiếng rống giận vang trời, xuyên thẳng tới Thông Thiên giáo chủ!
Nhất hóa vô cùng, vô cùng quy nhất, chiêu thức đó của Ngọc Đỉnh chân nhân đã mơ hồ lĩnh ngộ ra chân lý cầm kiếm, ngũ thức như gương, tâm khai thiên lại*, nhuệ khí dời non lấp biển trào dâng áp đảo tiếng kinh hô của mấy vạn bàng quan giả**. [*ý chỉ một loại mãn nguyện từ nội tâm, trong lòng như có âm thanh thuần khiết của thiên nhiên, không âm thanh phàm tục nào xen vào được; **người đứng ngoài quan sát]
Song trong nộ hải kia lại chậm rãi hé mở một đóa thanh liên, uy kiếm thần như kinh đào vỗ bờ, sóng thần hủy đá, thanh quang giữa biển gầm từng chút hé nở, nhu hòa mà hữu lực chống đỡ một kiếm băng thiên liệt hải ấy.
Ánh mắt của Thông Thiên giáo chủ vẫn lạnh lùng như cũ, Tru tiên trong tay nghịch dòng mà lên, cánh thanh liên chợt vỡ vụn giữa hai cổ kình khí ngang tàng nọ, bay đi tứ phía. Tru tiên phong mang đại thịnh!
Tru tiên điểm thẳng, chạm đến cánh sen nhẹ rơi, phân nó ra làm hai, sau đó điểm trúng mũi kiếm Trảm thần của Ngọc Đỉnh, lưỡng kiếm đối nhau, Trảm thần keng một tiếng nứt vỡ tại nơi tiếp xúc, Thông Thiên giáo chủ khẽ nhếch khóe miệng, lạnh nhạt nói: “Ngọc Đỉnh, ngươi đã thấy được thiên đạo”
Một khắc sau, Tru tiên kiếm như nhập vào cảnh vô vật, men theo mũi Trảm thần kiếm đâm thẳng vào, thân kiếm Trảm thần nháy mắt cuốn lại, nứt thành hai nửa.
Kiếm hủy, nhân vong.
Thông Thiên giáo chủ lơ lửng giữa không trung, buông cánh tay đang nắm cổ tay Ngọc Đỉnh chân nhân ra, Ngọc Đỉnh xa xa rơi xuống, ngay vị trí chạm đất, một đạo bạch quang bay lên, anh linh quanh quẩn trên bầu trời đêm.
Thông Thiên ngẩng đầu, trong song mâu phản chiếu bầu trời phủ đầy phồn tinh, như suy xét thật lâu, chậm rãi nói: “Vẫn chưa tới?”
Tất cả tiên đạo Côn Lôn sơn đều khiếp sợ.
Vào thời khắc Ngọc Đỉnh xuất chiến, Dương Tiễn đã bị đánh ngất đi, Hoàng Thiên Hóa, Mộc Tra, Hạo Nhiên chưa về, trong kim tiên đời thứ hai không một ai dám xuất chiến!
Thông Thiên liền giễu cợt: “Thôi vậy” Sau đó khép hai mắt, từ xa giương Tru tiên kiếm chỉ xéo vào bầu trời đêm.
Hai quân trước Giai Mộng quan hãy còn chưa kịp hồi tỉnh lại từ trong sự chấn động này, không biết Thông Thiên giáo chủ lại muốn làm gì.
Ngay sau đó, Khương Tử Nha phát ra một tiếng thét hoảng sợ.
“Chạy_____!”
Khương Tử Nha khàn giọng quát: “Chạy mau_____Giáo chủ sắp bày Tru tiên trận!” Vừa dứt lời liền nắm lấy Dương Tiễn đang hôn mê trên mặt đất bay về phương xa!
Lúc này mấy vạn người trên đại địa mới hồi thần, tản ra như ong vỡ tổ, quân Ân Thương núp vào Giai Mộng quan, quân Tây Kỳ men theo tường ngoài trải dài của Giai Mộng quan mà rút lui.
Không đợi vạn quân tản hết, Thông Thiên đã mở mắt, khắp thiên địa như thay đổi hình dạng.
Tru tiên kiếm phát ra một tiếng rít dài trầm thấp, phương xa tất cả pháp bảo của tiên nhân không hẹn mà cùng phát nhiệt trầm rung, hướng về phía đạo hoa quang sáng rực giữa chiến trường!
Thân kiếm hào quang lưu chuyển, dẫn động cửu thiên chi khí. Bầu trời đen nhánh đột nhiên sáng rỡ như ban ngày! Chính khí thiên địa cuồn cuộn, điên cuồng phun trào khắp tứ phương Thần Châu đại lục.
Chỉ thấy Thông Thiên giơ cao Tru tiên kiếm trong tay, mũi kiếm bắn ra bốn sắc hào quang trắng xanh vàng tím, tựa lôi điện bôn đằng vùng vẫy khỏi giam cầm, xuyên thẳng bầu trời, chính khí thiên địa bị kiếm uy kia dẫn dắt tụ hội nên vô số cự kiếm, hình thành một cơn lốc xoáy.
Đỏ thẫm, thanh lam, vàng óng, đỏ tía, cự kiếm quang thể màu sắc khác nhau vây quanh bầu trời. Trong hư không như truyền lại chú văn thượng cổ, bảy thanh cự kiếm than khóc. Bốn phía cự kiếm lại vờn quanh ngàn vạn tử kiếm*, tiếng vù vù đồng loạt vang lên, cùng Tru tiên tuyệt kiếm trong tay Thông Thiên hô ứng lẫn nhau. [*kiếm con]
Quang huy sáng rực chiếu rọi thiên hạ, trong hào quang chói mắt, tuyệt thế kiếm tiên cầm kiếm chỉ thiên.
Trên bầu trời đều là lợi nhận treo lơ lửng, đại địa mờ mịt, chúng sinh chẳng có lấy một nơi để núp, để chạy.
Thông Thiên thản nhiên nói: “Sư huynh, ngươi giết đồ nhi của ta, ta diệt toàn giáo ngươi”
Thuận theo bốn từ “Văn Thù chân nhân” Thông Thiên giáo chủ niệm ra, trường kiếm cự đại trên bầu trời như cảm ứng được, lập tức rời cơn lốc, bay về phương xa!
Kiếm rơi như mưa, thiên địa tiêu điều!
Cự kiếm kia như không gì địch lại mà chém cọc Độn long ra làm đôi, phá vỡ kình khí hộ thể của Văn Thù chân nhân, chỉ nghe một tiếng thét thảm thiết, cư nhiên đem Côn Lôn kim tiên đang sống sờ sờ chém thành hai nửa!
“Quảng Thành Tử”
Lại một thanh trường kiếm phi nhanh về phía tây, xuyên thấu qua lưng Quảng Thành Tử đang hoảng hốt bỏ chạy! Duệ kiếm không chút lưu tình, một chùm huyết vũ nổ tung, ngay sau đó mấy trăm binh sĩ Tây Kỳ thống khổ kêu gào!
“Thanh Hư Đạo Đức chân quân, Xích Tinh Tử, Đạo Hành thiên tôn…”
Thời khắc này Thông Thiên giáo chủ như diêm la gọi hồn, mỗi khi niệm ra một cái tên, liền có bạch quang bình địa bay lên, ngàn dặm đại địa đã trở thành huyết trì, song mục Thông Thiên toát ra màu đỏ ngầu, bản năng giết chóc trỗi dậy, trận Tru tiên kiếm kia đúng là bất phân địch ta, kiếm như mưa rào, như bẻ gãy nghiền nát mà cuốn vào trong phàm nhân!
“Khương Tử Nha”
Thanh liên nở rộ, là lục hỏa địa ngục, liên hoa xoay tròn, là vịnh ngâm đoạt mệnh.
“Sư phụ…”
Bên tai Thông Thiên thấp thoáng vang lên giọng nói của một thiếu niên quật cường.
“Sư phụ!”
Hạo Nhiên hiện thân trước người Khương Tử Nha, hô lớn, bèn không để ý tới kiếm quang đang nghênh diện bay tới, hung hăng đánh ra một quyền.
Hạo Nhiên gào thét vang dội, tiếng chuông ngân lên, tức khắc đánh tan kiếm khí kia!
Hoa quang kiếm tiên chẳng còn sót lại gì, thay vào đó là minh phủ quỷ khóc, oán hồn cửu thiên cửu địa bất tán, địa ngục nhân gian, chi gãy khắp nơi, chiến trường hoàn toàn biến thành cảnh tượng Tu La đồ thế!
“Sao…Sao lại thế này…” Lồng ngực Hạo Nhiên phập phồng, thở dốc nói, “Hắn…Thông Thiên giáo chủ…” Trong mắt Hạo Nhiên ánh hiện vô số kiếm nhận đang quay đầu bay tới, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Khương Tử Nha lòng vẫn còn sợ hãi, vừa rồi lợi nhận kia suýt nữa đã chém mình thành mảnh vụn, lắp bắp nói: “Hắn, giáo chủ nhập ma rồi!”
“Bất thành thánh, liền thành ma; Hạo Nhiên, chạy mau!”
Hạo Nhiên nắm chặt cổ áo Khương Tử Nha, nói: “Nguyên Thủy Thiên Tôn đâu! Lão Quân đâu!”
Khương Tử Nha kinh hoảng hét: “Không biết đi đâu nữa! Chạy mau! Hạo Nhiên! Quá muộn rồi! Hiện tại cho dù là đại sư bá cũng không chế trụ được hắn!”
Hạo Nhiên mặc kệ, hít vào một hơi, từ phổi truyền đến cảm giác đau đớn muốn vỡ nát, sau đó đằng không mà lên, bay về phía đoàn nhiệt quang xa xa.
Chẳng biết khi nào, giọng của Hạo Nhiên đã hợp làm một với giọng Văn Trọng năm đó.
Làn sóng kiếm quang vạn khoảnh trong vắt dập dờn, xuân phong tháng ba ấm áp nhẹ phả vào mặt, phảng phất như trở về Kim Ngao đảo nhiều năm về trước.
Thông Thiên giáo chủ thì thầm: “Ngươi năm đó quật cường biết bao, hiện giờ vẫn quật cường như vậy” Sau đó vươn bàn tay ra, khẽ đẩy, Hạo Nhiên đâm sầm vào trước tấm chắn vô hình, oa phun ra một ngụm tiên huyết.
“Sư phụ…”
“Sư phụ!”
“Sư phụ, ta đã phụ ngươi…”
Tiếng chuông thứ nhất ngân lên, chấn triệt thiên hạ, Hạo Nhiên giang rộng đôi cánh tay, lơ lửng giữa không trung, khép hai mắt, thân thể chậm rãi xoay tròn. Vô số cự kiếm trong cơn lốc xoáy giữa bầu trời kia như có cảm ứng, nhất tề quay đầu lao về phía hắn.
“Đương”. Lại một tiếng đánh tới, chấn động đến nỗi phàm nhân thế gian mũi miệng tràn huyết, tê liệt ngã xuống đất! Cự kiếm ầm ầm rung chuyển, hứng lấy tiếng chuông, vỡ thành tro bụi, tiếng chuông kia lan dần ra.
Tiếng chuông như hải triều, hết lớp này đến lớp khác tập kích Thông Thiên giáo chủ, phá hủy vô số cự kiếm lượn vòng trong không trung, ngọc quang thuần khiết của Đông Hoàng chuông khó khăn đâm vào Tu La huyết sắc Tru tiên kiếm, ngăn chặn kiếm phong đoạt mệnh thổi quét về phía đại địa kia!
“Sư phụ…Tỉnh lại…Sư phụ…” Khóe miệng Hạo Nhiên trào tiên huyết, tiếng chuông liên tục rốt cuộc gõ vào thực thể.
Chỉ thấy trước người Thông Thiên xuất hiện hình dáng Thái cực đồ, như xúc tu xuyên thấu ***g ngực hắn.
Thông Thiên nhìn sâu vào đôi mắt Hạo Nhiên, tiếu ý trong mắt đột nhiên khiến Hạo Nhiên nhớ tới một người khác.
“Chuông nhi, không phải ta nên tỉnh dậy, mà là ngươi cần ngủ đi”
“Thái Thượng Lão Quân!” Hạo Nhiên bi phẫn nói: “Không ngờ ngươi lại hạ thủ ngoan độc đến vậy!”
“A a a a a_____” Hạo Nhiên điên cuồng gào thét, nâng chính khí toàn thân lên tới cực điểm, bất chấp tất cả liều mạng phóng thích ra tiếng chuông sau cùng, tâm ma mà Lão Quân biến ảo ra bị xua khỏi thân thể Thông Thiên giáo chủ.
Vào thời khắc linh thể phân ly, Hạo Nhiên bắt lấy xúc giác hư huyễn vươn ra trước ngực Thông Thiên giáo chủ, kéo mạnh về, đoạt nó lại, xúc giác vừa đứt, đầu nhọn thoáng chốc khôi phục thành Thái cực đồ, một cơn đau đớn truyền tới, lần nữa in vào mu bàn tay Hạo Nhiên.
Thông Thiên thầm rùng mình, phun ra một ngụm máu, nhãn thần khôi phục thanh minh.
Dưới tiếng chuông đinh tai nhức óc, sợi thừng tinh thần nằm trong tay Thái Thượng Lão Quân từ Đâu Suất cung phát ra để siết chặt lòng mình đã đứt lìa, trên mặt Thông Thiên không còn chút huyết sắc, tựa như một tờ giấy trắng, trong mắt hiện xuất thần sắc kinh sợ, trở tay vớt lấy Hạo Nhiên, ngoảnh đầu nhìn lên bầu trời sao xa xăm.
Xúc tu tinh thần hư bạch tức khắc thu hồi, biến mất vào phồn tinh.
Thông Thiên đè ngực, phun một ngụm tiên huyết lớn, đôi mày anh khí nhíu chặt, như cá rời nước, hồi lâu sau mới gắng sức nói: “Đồ nhi, may mà ngươi tịch diệt tâm chuông…Sư phụ suýt nữa đã quên mất chính mình…”
Hạo Nhiên đã hoàn toàn hôn mê, Thông Thiên nhẹ đẩy lên phía trước, một luồng ánh sáng nhu hòa đưa Hạo Nhiên xuống mặt đất.
Chiến tranh của lưỡng giáo đã kết thúc, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông.
Nhưng chiến tranh của Thông Thiên vẫn mãi chưa dứt, hắn ngẩng đầu nhìn lên giữa những vì sao. Trên đại địa chỉ nghe thấy tiếng hô hấp trầm bổng của vạn người, tất cả đều không biết tuyệt thế cường giả này đang chờ đợi cái gì.
Hồi lâu sau, đoàn lôi quang lóa mắt lao nhanh tới đã tuyên bố đáp án.
Uy thiên địa vô pháp kháng cự, đó không phải phát ra từ người đứng đầu sinh linh, mà là sự phẫn nộ của thương thiên trước cái chết của mấy vạn người!
Thông Thiên thở ra, mỏi mệt không chịu nổi, giơ mu bàn tay lau đi tiên huyết bên khóe miệng, chậm rãi nói: “Rốt cuộc cũng tới”
Giờ phút này Hoàng Thiên Hóa đã giành trước một tay ôm lấy Hạo Nhiên, tay kia nắm chặt Hạo Thiên tháp hướng lên không trung, vô số anh linh trên bầu trời chợt cảm ứng được, đồng loạt lượn vòng, lao vào cánh tay trái đang giơ cao của Hoàng Thiên Hóa, nháy mắt hóa thành vòng xoáy cuộn trào mãnh liệt mênh mông vô bờ, ùa vào trong Hạo Thiên tháp, cuối cùng gần vạn anh linh trên trận đều bị hút vào tháp.
“Đi mau_____!” Khương Tử Nha nôn nóng gọi, vài tên đệ tử Côn Lôn sơn đời ba còn sót lại hoảng loạn chạy trốn dưới sự yểm trợ của Khương Tử Nha.
Trụ vương đang muốn chạy tới chỗ Hạo Nhiên rơi xuống nhưng lại bị Thân Công Báo kéo chặt.
Trong mắt Trụ vương hiện ra lôi quang hạ xuống giữa bầu trời, hít sâu một hơi, nói: “Đó…Đó là cái gì?!”
Thân Công Báo đáp: “Đó là thiên kiếp, thiên uy bất khả kháng”
Thân Công Báo nhìn về phía lôi quang chói mắt quay cuồng không ngừng, phủ kín thiên không kia, chậm rãi nói:
“Cửu thiên lôi kiếp ngàn năm một lần của thượng tiên, giáo chủ sắp…độ kiếp rồi”
——————————————-
“Giáo chủ thỉnh, vãn bối không dám xuất trước”
“Đang xem thường ta sao?” Thông Thiên giáo chủ lạnh lùng nói, nhấc Tru tiên kiếm lên, song mục lướt qua Ngọc Đỉnh chân nhân cả người đầy máu, mũi kiếm hư giương chỉa về hướng bầu trời xanh thẳm mênh mông mịt mù sau lưng kiếm tiên.
Ngọc Đỉnh khép song nhãn, “Đã vậy, xin đa tạ” Chợt mở mắt, thoáng chốc vũ trụ hồng hoang mờ mịt thu vào trong tâm, tế khởi Trảm thần kiếm, khí thế duệ binh tựa long ngâm truyền xa trăm dặm. Một kiếm phân làm ngàn vạn, khắp thiên địa toàn là kiếm khí gào thét, kiếm vũ dàn trải, phong lâm vạn đạo!
“Chính khí hóa vô cực! Càn khôn phân lưỡng nghi! Hỗn độn hồng hoang bách vạn kiếm trận!”
Đó là sát chiêu cuối cùng của Ngọc Đỉnh_____Hỗn độn hồng hoang bách vạn kiếm trận, Trảm thần kiếm khua thành vô số hư ảnh, tầng tầng tràn ngập cả không gian, tiêu thổ thế gian vỡ thành mảnh vụn, trên đại địa thoát ra vô số thạch kiếm, sơn băng địa liệt!
Thông Thiên cố ý nhường cho Ngọc Đỉnh xuất toàn lực, chỉ lẳng lặng nhìn, Tru tiên kiếm cuốn động kiếm quang thanh sắc, xoay tròn không ngừng, như cánh sen khép lại từng lớp, kiếm khí vô hình cuộn xoắn bên hông.
Kiếm khí gào thét như sóng dữ mưa rào, chân trời loáng thoáng có lôi uy trầm đục, uy lực kiếm trận của Ngọc Đỉnh chân nhân dâng cao không ngừng, sau đó, vân hải cuồn cuộn, trong tầng mây lại càng giống như trộn lẫn trăm vạn kiếm lực, vô biên vô tận rơi xuống, trên phạm vi chiến trường nghìn dặm trực tiếp biến thành một cái cối xay thịt vuông! Cự thạch bay tán loạn, đỉnh núi sụp đổ, tất cả đều bị uy lực của kiếm thần vô tình này nghiền nát vụn!
Ngọc Đỉnh cầm kiếm chỉ thẳng, trời xanh, đại địa, hàng tỷ kiếm khí vô tận như một tấm lưới rộng lớn bị giật mạnh trở về.
Thoáng chốc mọi âm thanh đều ngừng bặt, kiếm tâm rực sáng, hết thảy cảnh vật đứng yên trong khoảnh khắc đó.
Thân kiếm Trảm thần bạo phát ra hào quang sáng chói, Hỗn độn hồng hoang bách vạn kiếm trận tụ vào một điểm, bị nén đến cực hạn. Sau đó dưới cái vung của cả kiếm lẫn thân thể Ngọc Đỉnh cuốn nên tiếng rống giận vang trời, xuyên thẳng tới Thông Thiên giáo chủ!
Nhất hóa vô cùng, vô cùng quy nhất, chiêu thức đó của Ngọc Đỉnh chân nhân đã mơ hồ lĩnh ngộ ra chân lý cầm kiếm, ngũ thức như gương, tâm khai thiên lại*, nhuệ khí dời non lấp biển trào dâng áp đảo tiếng kinh hô của mấy vạn bàng quan giả**. [*ý chỉ một loại mãn nguyện từ nội tâm, trong lòng như có âm thanh thuần khiết của thiên nhiên, không âm thanh phàm tục nào xen vào được; **người đứng ngoài quan sát]
Song trong nộ hải kia lại chậm rãi hé mở một đóa thanh liên, uy kiếm thần như kinh đào vỗ bờ, sóng thần hủy đá, thanh quang giữa biển gầm từng chút hé nở, nhu hòa mà hữu lực chống đỡ một kiếm băng thiên liệt hải ấy.
Ánh mắt của Thông Thiên giáo chủ vẫn lạnh lùng như cũ, Tru tiên trong tay nghịch dòng mà lên, cánh thanh liên chợt vỡ vụn giữa hai cổ kình khí ngang tàng nọ, bay đi tứ phía. Tru tiên phong mang đại thịnh!
Tru tiên điểm thẳng, chạm đến cánh sen nhẹ rơi, phân nó ra làm hai, sau đó điểm trúng mũi kiếm Trảm thần của Ngọc Đỉnh, lưỡng kiếm đối nhau, Trảm thần keng một tiếng nứt vỡ tại nơi tiếp xúc, Thông Thiên giáo chủ khẽ nhếch khóe miệng, lạnh nhạt nói: “Ngọc Đỉnh, ngươi đã thấy được thiên đạo”
Một khắc sau, Tru tiên kiếm như nhập vào cảnh vô vật, men theo mũi Trảm thần kiếm đâm thẳng vào, thân kiếm Trảm thần nháy mắt cuốn lại, nứt thành hai nửa.
Kiếm hủy, nhân vong.
Thông Thiên giáo chủ lơ lửng giữa không trung, buông cánh tay đang nắm cổ tay Ngọc Đỉnh chân nhân ra, Ngọc Đỉnh xa xa rơi xuống, ngay vị trí chạm đất, một đạo bạch quang bay lên, anh linh quanh quẩn trên bầu trời đêm.
Thông Thiên ngẩng đầu, trong song mâu phản chiếu bầu trời phủ đầy phồn tinh, như suy xét thật lâu, chậm rãi nói: “Vẫn chưa tới?”
Tất cả tiên đạo Côn Lôn sơn đều khiếp sợ.
Vào thời khắc Ngọc Đỉnh xuất chiến, Dương Tiễn đã bị đánh ngất đi, Hoàng Thiên Hóa, Mộc Tra, Hạo Nhiên chưa về, trong kim tiên đời thứ hai không một ai dám xuất chiến!
Thông Thiên liền giễu cợt: “Thôi vậy” Sau đó khép hai mắt, từ xa giương Tru tiên kiếm chỉ xéo vào bầu trời đêm.
Hai quân trước Giai Mộng quan hãy còn chưa kịp hồi tỉnh lại từ trong sự chấn động này, không biết Thông Thiên giáo chủ lại muốn làm gì.
Ngay sau đó, Khương Tử Nha phát ra một tiếng thét hoảng sợ.
“Chạy_____!”
Khương Tử Nha khàn giọng quát: “Chạy mau_____Giáo chủ sắp bày Tru tiên trận!” Vừa dứt lời liền nắm lấy Dương Tiễn đang hôn mê trên mặt đất bay về phương xa!
Lúc này mấy vạn người trên đại địa mới hồi thần, tản ra như ong vỡ tổ, quân Ân Thương núp vào Giai Mộng quan, quân Tây Kỳ men theo tường ngoài trải dài của Giai Mộng quan mà rút lui.
Không đợi vạn quân tản hết, Thông Thiên đã mở mắt, khắp thiên địa như thay đổi hình dạng.
Tru tiên kiếm phát ra một tiếng rít dài trầm thấp, phương xa tất cả pháp bảo của tiên nhân không hẹn mà cùng phát nhiệt trầm rung, hướng về phía đạo hoa quang sáng rực giữa chiến trường!
Thân kiếm hào quang lưu chuyển, dẫn động cửu thiên chi khí. Bầu trời đen nhánh đột nhiên sáng rỡ như ban ngày! Chính khí thiên địa cuồn cuộn, điên cuồng phun trào khắp tứ phương Thần Châu đại lục.
Chỉ thấy Thông Thiên giơ cao Tru tiên kiếm trong tay, mũi kiếm bắn ra bốn sắc hào quang trắng xanh vàng tím, tựa lôi điện bôn đằng vùng vẫy khỏi giam cầm, xuyên thẳng bầu trời, chính khí thiên địa bị kiếm uy kia dẫn dắt tụ hội nên vô số cự kiếm, hình thành một cơn lốc xoáy.
Đỏ thẫm, thanh lam, vàng óng, đỏ tía, cự kiếm quang thể màu sắc khác nhau vây quanh bầu trời. Trong hư không như truyền lại chú văn thượng cổ, bảy thanh cự kiếm than khóc. Bốn phía cự kiếm lại vờn quanh ngàn vạn tử kiếm*, tiếng vù vù đồng loạt vang lên, cùng Tru tiên tuyệt kiếm trong tay Thông Thiên hô ứng lẫn nhau. [*kiếm con]
Quang huy sáng rực chiếu rọi thiên hạ, trong hào quang chói mắt, tuyệt thế kiếm tiên cầm kiếm chỉ thiên.
Trên bầu trời đều là lợi nhận treo lơ lửng, đại địa mờ mịt, chúng sinh chẳng có lấy một nơi để núp, để chạy.
Thông Thiên thản nhiên nói: “Sư huynh, ngươi giết đồ nhi của ta, ta diệt toàn giáo ngươi”
Thuận theo bốn từ “Văn Thù chân nhân” Thông Thiên giáo chủ niệm ra, trường kiếm cự đại trên bầu trời như cảm ứng được, lập tức rời cơn lốc, bay về phương xa!
Kiếm rơi như mưa, thiên địa tiêu điều!
Cự kiếm kia như không gì địch lại mà chém cọc Độn long ra làm đôi, phá vỡ kình khí hộ thể của Văn Thù chân nhân, chỉ nghe một tiếng thét thảm thiết, cư nhiên đem Côn Lôn kim tiên đang sống sờ sờ chém thành hai nửa!
“Quảng Thành Tử”
Lại một thanh trường kiếm phi nhanh về phía tây, xuyên thấu qua lưng Quảng Thành Tử đang hoảng hốt bỏ chạy! Duệ kiếm không chút lưu tình, một chùm huyết vũ nổ tung, ngay sau đó mấy trăm binh sĩ Tây Kỳ thống khổ kêu gào!
“Thanh Hư Đạo Đức chân quân, Xích Tinh Tử, Đạo Hành thiên tôn…”
Thời khắc này Thông Thiên giáo chủ như diêm la gọi hồn, mỗi khi niệm ra một cái tên, liền có bạch quang bình địa bay lên, ngàn dặm đại địa đã trở thành huyết trì, song mục Thông Thiên toát ra màu đỏ ngầu, bản năng giết chóc trỗi dậy, trận Tru tiên kiếm kia đúng là bất phân địch ta, kiếm như mưa rào, như bẻ gãy nghiền nát mà cuốn vào trong phàm nhân!
“Khương Tử Nha”
Thanh liên nở rộ, là lục hỏa địa ngục, liên hoa xoay tròn, là vịnh ngâm đoạt mệnh.
“Sư phụ…”
Bên tai Thông Thiên thấp thoáng vang lên giọng nói của một thiếu niên quật cường.
“Sư phụ!”
Hạo Nhiên hiện thân trước người Khương Tử Nha, hô lớn, bèn không để ý tới kiếm quang đang nghênh diện bay tới, hung hăng đánh ra một quyền.
Hạo Nhiên gào thét vang dội, tiếng chuông ngân lên, tức khắc đánh tan kiếm khí kia!
Hoa quang kiếm tiên chẳng còn sót lại gì, thay vào đó là minh phủ quỷ khóc, oán hồn cửu thiên cửu địa bất tán, địa ngục nhân gian, chi gãy khắp nơi, chiến trường hoàn toàn biến thành cảnh tượng Tu La đồ thế!
“Sao…Sao lại thế này…” Lồng ngực Hạo Nhiên phập phồng, thở dốc nói, “Hắn…Thông Thiên giáo chủ…” Trong mắt Hạo Nhiên ánh hiện vô số kiếm nhận đang quay đầu bay tới, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Khương Tử Nha lòng vẫn còn sợ hãi, vừa rồi lợi nhận kia suýt nữa đã chém mình thành mảnh vụn, lắp bắp nói: “Hắn, giáo chủ nhập ma rồi!”
“Bất thành thánh, liền thành ma; Hạo Nhiên, chạy mau!”
Hạo Nhiên nắm chặt cổ áo Khương Tử Nha, nói: “Nguyên Thủy Thiên Tôn đâu! Lão Quân đâu!”
Khương Tử Nha kinh hoảng hét: “Không biết đi đâu nữa! Chạy mau! Hạo Nhiên! Quá muộn rồi! Hiện tại cho dù là đại sư bá cũng không chế trụ được hắn!”
Hạo Nhiên mặc kệ, hít vào một hơi, từ phổi truyền đến cảm giác đau đớn muốn vỡ nát, sau đó đằng không mà lên, bay về phía đoàn nhiệt quang xa xa.
Chẳng biết khi nào, giọng của Hạo Nhiên đã hợp làm một với giọng Văn Trọng năm đó.
Làn sóng kiếm quang vạn khoảnh trong vắt dập dờn, xuân phong tháng ba ấm áp nhẹ phả vào mặt, phảng phất như trở về Kim Ngao đảo nhiều năm về trước.
Thông Thiên giáo chủ thì thầm: “Ngươi năm đó quật cường biết bao, hiện giờ vẫn quật cường như vậy” Sau đó vươn bàn tay ra, khẽ đẩy, Hạo Nhiên đâm sầm vào trước tấm chắn vô hình, oa phun ra một ngụm tiên huyết.
“Sư phụ…”
“Sư phụ!”
“Sư phụ, ta đã phụ ngươi…”
Tiếng chuông thứ nhất ngân lên, chấn triệt thiên hạ, Hạo Nhiên giang rộng đôi cánh tay, lơ lửng giữa không trung, khép hai mắt, thân thể chậm rãi xoay tròn. Vô số cự kiếm trong cơn lốc xoáy giữa bầu trời kia như có cảm ứng, nhất tề quay đầu lao về phía hắn.
“Đương”. Lại một tiếng đánh tới, chấn động đến nỗi phàm nhân thế gian mũi miệng tràn huyết, tê liệt ngã xuống đất! Cự kiếm ầm ầm rung chuyển, hứng lấy tiếng chuông, vỡ thành tro bụi, tiếng chuông kia lan dần ra.
Tiếng chuông như hải triều, hết lớp này đến lớp khác tập kích Thông Thiên giáo chủ, phá hủy vô số cự kiếm lượn vòng trong không trung, ngọc quang thuần khiết của Đông Hoàng chuông khó khăn đâm vào Tu La huyết sắc Tru tiên kiếm, ngăn chặn kiếm phong đoạt mệnh thổi quét về phía đại địa kia!
“Sư phụ…Tỉnh lại…Sư phụ…” Khóe miệng Hạo Nhiên trào tiên huyết, tiếng chuông liên tục rốt cuộc gõ vào thực thể.
Chỉ thấy trước người Thông Thiên xuất hiện hình dáng Thái cực đồ, như xúc tu xuyên thấu ***g ngực hắn.
Thông Thiên nhìn sâu vào đôi mắt Hạo Nhiên, tiếu ý trong mắt đột nhiên khiến Hạo Nhiên nhớ tới một người khác.
“Chuông nhi, không phải ta nên tỉnh dậy, mà là ngươi cần ngủ đi”
“Thái Thượng Lão Quân!” Hạo Nhiên bi phẫn nói: “Không ngờ ngươi lại hạ thủ ngoan độc đến vậy!”
“A a a a a_____” Hạo Nhiên điên cuồng gào thét, nâng chính khí toàn thân lên tới cực điểm, bất chấp tất cả liều mạng phóng thích ra tiếng chuông sau cùng, tâm ma mà Lão Quân biến ảo ra bị xua khỏi thân thể Thông Thiên giáo chủ.
Vào thời khắc linh thể phân ly, Hạo Nhiên bắt lấy xúc giác hư huyễn vươn ra trước ngực Thông Thiên giáo chủ, kéo mạnh về, đoạt nó lại, xúc giác vừa đứt, đầu nhọn thoáng chốc khôi phục thành Thái cực đồ, một cơn đau đớn truyền tới, lần nữa in vào mu bàn tay Hạo Nhiên.
Thông Thiên thầm rùng mình, phun ra một ngụm máu, nhãn thần khôi phục thanh minh.
Dưới tiếng chuông đinh tai nhức óc, sợi thừng tinh thần nằm trong tay Thái Thượng Lão Quân từ Đâu Suất cung phát ra để siết chặt lòng mình đã đứt lìa, trên mặt Thông Thiên không còn chút huyết sắc, tựa như một tờ giấy trắng, trong mắt hiện xuất thần sắc kinh sợ, trở tay vớt lấy Hạo Nhiên, ngoảnh đầu nhìn lên bầu trời sao xa xăm.
Xúc tu tinh thần hư bạch tức khắc thu hồi, biến mất vào phồn tinh.
Thông Thiên đè ngực, phun một ngụm tiên huyết lớn, đôi mày anh khí nhíu chặt, như cá rời nước, hồi lâu sau mới gắng sức nói: “Đồ nhi, may mà ngươi tịch diệt tâm chuông…Sư phụ suýt nữa đã quên mất chính mình…”
Hạo Nhiên đã hoàn toàn hôn mê, Thông Thiên nhẹ đẩy lên phía trước, một luồng ánh sáng nhu hòa đưa Hạo Nhiên xuống mặt đất.
Chiến tranh của lưỡng giáo đã kết thúc, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông.
Nhưng chiến tranh của Thông Thiên vẫn mãi chưa dứt, hắn ngẩng đầu nhìn lên giữa những vì sao. Trên đại địa chỉ nghe thấy tiếng hô hấp trầm bổng của vạn người, tất cả đều không biết tuyệt thế cường giả này đang chờ đợi cái gì.
Hồi lâu sau, đoàn lôi quang lóa mắt lao nhanh tới đã tuyên bố đáp án.
Uy thiên địa vô pháp kháng cự, đó không phải phát ra từ người đứng đầu sinh linh, mà là sự phẫn nộ của thương thiên trước cái chết của mấy vạn người!
Thông Thiên thở ra, mỏi mệt không chịu nổi, giơ mu bàn tay lau đi tiên huyết bên khóe miệng, chậm rãi nói: “Rốt cuộc cũng tới”
Giờ phút này Hoàng Thiên Hóa đã giành trước một tay ôm lấy Hạo Nhiên, tay kia nắm chặt Hạo Thiên tháp hướng lên không trung, vô số anh linh trên bầu trời chợt cảm ứng được, đồng loạt lượn vòng, lao vào cánh tay trái đang giơ cao của Hoàng Thiên Hóa, nháy mắt hóa thành vòng xoáy cuộn trào mãnh liệt mênh mông vô bờ, ùa vào trong Hạo Thiên tháp, cuối cùng gần vạn anh linh trên trận đều bị hút vào tháp.
“Đi mau_____!” Khương Tử Nha nôn nóng gọi, vài tên đệ tử Côn Lôn sơn đời ba còn sót lại hoảng loạn chạy trốn dưới sự yểm trợ của Khương Tử Nha.
Trụ vương đang muốn chạy tới chỗ Hạo Nhiên rơi xuống nhưng lại bị Thân Công Báo kéo chặt.
Trong mắt Trụ vương hiện ra lôi quang hạ xuống giữa bầu trời, hít sâu một hơi, nói: “Đó…Đó là cái gì?!”
Thân Công Báo đáp: “Đó là thiên kiếp, thiên uy bất khả kháng”
Thân Công Báo nhìn về phía lôi quang chói mắt quay cuồng không ngừng, phủ kín thiên không kia, chậm rãi nói:
“Cửu thiên lôi kiếp ngàn năm một lần của thượng tiên, giáo chủ sắp…độ kiếp rồi”
——————————————-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.