Chương 15: Sư tỷ, ta có thể ngủ ở đây không?
Bát Phương Lai Điện
24/10/2021
Nước mắt Thẩm Kỳ Khi giống như mưa phùn mùa xuân tưới lên da thịt thấm vào tim; tiếng thút thít run rẩy càng đau lòng người.
Liễu Sương ôm nàng, như là ôm một củ khoai lang nóng bỏng tay, nhất thời không biết nên làm sao cho phải, chỉ có thể đào hết ngôn từ khô cằn dỗ dành mấy lần. Sắc đỏ trong mắt dần dần nhạt đi, ma khí trên người cũng như lửa tàn, thảm thương rụt trở về.
Bất luận đời trước hay đời này, nàng chưa bao giờ làm cái chuyện mềm dịu dỗ người, tính cách nàng vốn máy móc quật cường, đối người khác đều xã giao có lệ, đây là lần đầu tiên cảm nhận được tư vị bị người dựa dẫm.
...... Có chút mới lạ, cũng có vài phần không biết phản ứng thế nào.
Đời trước Thẩm Kỳ Khi cũng quen dùng nước mắt gạt người, chối bỏ chuyện ác, nhưng sẽ không rúc vào lòng nàng khóc giống như đây là nơi duy nhất có thể ẩn thân.
Liễu Sương do dự, rồi lại vỗ nhẹ lưng Thẩm Kỳ Khi, trong giọng nói mang theo sự dịu dàng mà chính nàng cũng không phát hiện được: "Chúng ta rời đi nơi này trước đã, có được không?".
Thẩm Kỳ Khi nắm chặt tay áo Liễu Sương, qua giây lát mới rầu rĩ ừ một tiếng. Hồi sau, nàng nâng lên cặp mắt ngấn nước, chóp mũi khoé mắt đều ửng đỏ, lông mi còn treo giọt nước tựa như sương sớm. Nàng lúc này trông giống tiểu cô nương bị uỷ khuất, chứ không phải đại tiểu thư cậy sủng mà kiêu, độc ác ương bướng ở kiếp trước.
Nàng ngoan ngoãn theo sau Liễu Sương, giống cái đuôi nhỏ nghe lời, không chút nghi ngờ sư tỷ sẽ dẫn nàng đi nơi nào. Hành vi này làm Liễu Sương nhớ tới kiếp trước thu dưỡng một con tiểu bạch khuyển, hiểu chuyện lại dính người, trong lòng không khỏi chua xót.
Biết Thẩm Kỳ Khi gặp chuyện kinh sợ cũng không còn muốn đến nhà bếp ăn chè hạt sen. Liễu Sương mang nàng ngồi lên phi kiếm, quay đầu trở lại Bách Thảo Viên.
Rời xa thi thể kinh khủng kia, thần sắc Thẩm Kỳ Khi cũng khá hơn lên, chẳng qua dọc đường nàng vẫn túm lấy tay áo Liễu Sương, không nói một lời, mất đi vẻ hoạt bát thường ngày.
Không khí thập phần yên tĩnh, Liễu Sương thậm chí có điểm hoài niệm cái người nói nhiều trước đó. Thói quen thật đáng sợ, nàng thầm nghĩ.
Phi kiếm vừa hạ xuống Bách Thảo Viên, Thẩm Kỳ Khi liền không khống chế được mà chạy vào nhà xí. Nàng khom lưng chống tường, ngăn không được nôn khan. Nhưng bởi vì không có ăn nên không nôn ra được cái gì.
Nàng thật sự bị doạ hoảng hồn, lúc trước trên ti vi cũng từng thấy qua thi thể trong các bản tin tai nạn, nhưng lần này chứng kiến hình ảnh không có bị làm mờ, hiện trường đẫm máu kia...một lời khó nói hết. Nước mắt sinh lý trực tiếp trào ra, muốn nén cũng không nén được.
Dạ dày đau, mắt hoa, đầu choáng váng, bên tai lướt qua rất nhiều thanh âm rối loạn, nổ vang từng trận, như là có người đang nói chuyện. Tiếng nói đứt quãng, giống đài radio bị nhiễu sóng.
"Thiên...... Thí...... Chủ......" Mỗi một chữ đều mang âm điệu kỳ dị, phảng phất đến từ hư không vạn cổ xa xôi.
Thẩm Kỳ Khi nhắm hai mắt, đấm một quyền vào mặt tường, cắn răng nói: "Đừng có ồn!".
Ken két một tiếng, mọi thứ an tĩnh lắng xuống. Chờ cảm giác nôn mửa qua đi, nàng mới đẩy cửa đi ra, thấy Liễu Sương cầm cốc nước đợi ở bên ngoài, cũng không biết đã đợi bao lâu.
Thấy Thẩm Kỳ Khi ra tới, Liễu Sương tiến lên một bước, đưa nước cho nàng. Thẩm Kỳ Khi mỉm cười cảm kích, cái miệng nhỏ nhấp một chút, nước ấm vừa phải, vào miệng ngọt thanh.
May mắn có Liễu Sương ở cùng, bằng không nàng thật sự không biết nên làm gì.
Nàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, nhẹ giọng nói: "Đa tạ sư tỷ." Ánh mắt tiều tuỵ, nàng ngập ngừng hỏi: "Sư tỷ, ta có thể ở cùng ngươi trong chốc lát không?".
Liễu Sương không hề chần chờ, đáp: "Được."
Hai người trước sau trở lại phòng Liễu Sương, cửa phòng vừa đóng, Thẩm Kỳ Khi như bong bóng xì hơi mềm nhũn gục lên bàn, cằm đặt giữa hai cánh tay, dáng vẻ uể oải. Nàng không nói lời nào, bầu không khí cũng liền trầm mặc.
Liễu Sương nhìn nàng một lúc, sau đó đi ra khỏi phòng, không biết làm gì.
Thẩm Kỳ Khi lập tức căng chặt thần kinh, qua cửa sổ thấy bóng dáng Liễu Sương đi về phía xa. Nàng muốn đứng lên đi theo, hơi hé miệng, lại không có sức lực.
Cả gian phòng khuyết thiếu độ ấm, mang đến cảm giác âm lãnh tịch liêu.
May mà Liễu Sương thực mau trở về, trên tay còn bưng một bát mì suông nóng hôi hổi.
Nàng đặt bát mì lên bàn, đưa đôi đũa cho Thẩm Kỳ Khi. Đối phương ôm bụng phân vân rồi suy yếu lắc lắc đầu.
Liễu Sương nhíu mày, giọng nói ngoài ý muốn kiên quyết: "Ăn đi, ăn xong còn về phòng nghỉ ngơi."
Thẩm Kỳ Khi biết không lay chuyển được Liễu Sương, đành nhỏ giọng đáp ứng. Bên trên có vài miếng rau xanh, nàng cầm đũa khều khều sợi mì, nước súp óng ánh, toả ra hơi nóng. Nàng húp thử một ngụm, nước hầm có mùi hạt tiêu nhè nhẹ, làm mâu thuẫn trong lòng nàng chậm rãi biến mất.
......Thật thơm!
May mắn Liễu Sương để ý, không có nấu thịt xương gì vào, nếu không chắc nàng sẽ nôn mất.
Thẩm Kỳ Khi một đũa lại một đũa, bất tri bất giác ăn xong rồi, húp lấy nước súp cảm giác khắp người trở nên ấm áp, thoải mái rất nhiều.
Nàng trộm nhìn Liễu Sương, phát hiện tầm mắt đối phương cũng nhìn lại đây, vội vàng nuốt cho xong mấy ngụm còn dư lại, chùi miệng ôm bụng cười nói: "Ta ăn no!".
Liễu Sương nhẹ gật đầu, đem chén đũa thu thập sạch sẽ. Lúc trở về phòng, đón nhận ánh mắt muốn nói lại thôi của Thẩm Kỳ Khi.
Đối phương mỉm cười dè dặt, cẩn thận hỏi: "Sư tỷ, ta....ta có thể ngủ ở đây không?".
Thẩm Kỳ Khi vẫn còn sợ sệt trong lòng, nàng cũng không biết bộ dạng mình hiện tại rất giống thú cưng quấn lấy chủ nhân làm nũng.
Liễu Sương chuyển dời ánh mắt, đáp lời, "Có thể".
Thẩm Kỳ Khi cởi bỏ áo ngoài, chỉ còn lại một lớp áo trong, vùi cả người vào chăn. Trên đệm còn lưu hương thơm nhạt tương tự như trên người Liễu Sương.
Vừa nhắm mắt, trong đầu liền hiện ra cảnh tượng kia, nàng lại sợ hãi mở mắt.
"Sư tỷ......"
Liễu Sương ngồi ở bàn, nhìn qua bên này, "Làm sao vậy?".
"Ta ngủ không được." Thẩm Kỳ Khi trở mình, hướng mặt về phía nàng, "Chúng ta tâm sự đi."
"Tâm sự chuyện gì?".
"Tuỳ tiện là được." Thẩm Kỳ Khi nói, "Sư tỷ, theo ngươi thấy...người nọ là chết như thế nào?".
Liễu Sương thoáng ngạc nhiên, nàng tưởng rằng Thẩm Kỳ Khi tạm thời sẽ không chủ động nhắc tới chuyện này, không ngờ năng lực thừa nhận của đối phương không yếu kém như nàng nghĩ.
"Có lẽ do ma tu." Liễu Sương nói.
Thẩm Kỳ Khi hồi tưởng lại cốt truyện, chính nàng lúc ấy gõ chữ đem tình tiết này coi như khúc nhạc dạo cho Ma Vực lên sân khấu, nhưng rất sơ lược —— "Rất nhiều đệ tử vô cớ chết thảm, trên dưới Thanh Lễ Phái lâm vào khủng hoảng".
"Ma tu......" Nàng nhẹ cắn cắn môi, nhìn Liễu Sương, biết rõ cố hỏi, "Thanh Lễ Phái cùng Ma Vực không oán không thù, này đó ma tu vì sao lại tự nhiên đến đây đả thương người chứ?".
Liễu Sương nhàn nhạt nói: "Tâm tư ma tu từ trước đến nay khó có thể suy đoán. Chỉ sợ là Thanh Lễ Phái cây to đón gió, chướng mắt bọn họ."
Thẩm Kỳ Khi nghe được có chút rối rắm, phải biết rằng trước khi nữ chủ hắc hoá, nàng ấy coi ma tu là 'oai môn tà đạo', vô cùng thống hận.
Liễu Sương bất ngờ lại hỏi: "Nếu ngày sau gặp ma tu thì ngươi sẽ làm gì?".
Thẩm Kỳ Khi ngẩn ra, nghĩ nghĩ, này phải chăng là cơ hội tốt để cứu vớt tam quan của nữ chủ?
Nàng thấp giọng nói: "Nếu ma tu tổn hại người vô tội, ta sẽ chính tay đâm bọn họ. Nhưng nếu bọn họ thanh thanh bạch bạch, không thẹn với lương tâm, ta đây cũng sẽ không làm cái gì."
Liễu Sương khẽ nhướng lông mày, "Tu tiên cùng tu ma từ trước đến nay không đội trời chung, ngươi thế mà lại có ý nghĩ khác lẽ thường."
Thẩm Kỳ Khi cười nói: "Người tu tiên có tốt có xấu, mà tu ma cũng là như thế. Không phải mỗi một ma tu đều tội ác tày trời, nếu bọn họ nguyện ý đem lực lượng dùng ở chính đạo, chẳng phải là chuyện tốt hay sao."
Liễu Sương ánh mắt lập loè, như có điều suy tư.
"Đúng rồi, ta còn chuyện này." Thẩm Kỳ Khi kéo chăn chỉ chừa ra khuôn mặt nhỏ, hai mắt long lanh nhìn Liễu Sương, "Sư tỷ chưa từng chăm sóc người khác phải không?".
Liễu Sương cứng đờ: "......Phải."
Thẩm Kỳ Khi nói: "Ta cũng đoán vậy, sư tỷ không biết dỗ dành, mấy lời an ủi nghe thật vụng về."
Liễu Sương từ nhỏ là cô nhi, bên người không có thân thích để chăm sóc, cũng không có người bạn nào. Nàng bất đắc dĩ nói: "Xác thật như thế."
Thẩm Kỳ Khi lải nhải một trận, nàng nói mười câu, Liễu Sương vừa đọc sách vừa thuận miệng ứng một hai câu. Chờ hồi lâu không nghe tiếng nữa, nhìn lại thì phát hiện Thẩm Kỳ Khi đã ngủ rồi.
Liễu Sương đi đến mép giường, giúp nàng chỉnh góc chăn. Đột nhiên nghe được Thẩm Kỳ Khi kêu lên vài tiếng, trán đổ mồ hôi, nhưng mắt vẫn nhắm, có lẽ gặp ác mộng.
Nàng yên lặng ngồi bên cạnh trông coi Thẩm Kỳ Khi thêm một lát, đợi đối phương hoàn toàn ngủ say, mới chậm rãi đi ra cửa phòng.
......
Nó lặng yên không tiếng động rơi vào trong sân. Nó là thi thể do ma tu luyện ra, sẽ bị ma khí mãnh liệt hấp dẫn, tuy bề ngoài không khác con người bao nhiêu nhưng lại không có tri giác, chỉ là một con rối mù quáng.
Nếu Thẩm Kỳ Khi nhìn thấy, e rằng sẽ bị doạ phát khóc — nó chính là Đường Diên Hoa được mọi người thông báo đã chết, nhưng giờ phút này bê bết máu hiện diện ở đây.
Xác chết thối rữa nặng nề lê bước, bất chợt nó nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh, hình như là một nữ nhân toàn thân váy trắng, từng bước chầm chậm đi tới, nhưng lại không nghe tiếng bước chân, như thể đi trên mặt nước, hư ảnh mờ ảo lơ lửng quanh thân.
Nữ nhân càng đi càng gần, những hư ảnh đó hình thành ngọn lửa, từ trong lửa dò ra tay chân đen nhánh quỷ mị, cào loạn điên cuồng.
Nó biến sắc, khoảng cách càng gần càng nghe rõ tiếng kêu khóc thất thanh tản mát từ trên người nàng. Như là có hàng trăm hàng ngàn thanh âm trộn lẫn, nam nữ già trẻ kêu gào đinh tai nhức óc trong cơn khủng hoảng cực độ, khiến nó cũng theo đó run sợ.
Trong khoảnh khắc nó lưỡng lự, nữ nhân kia đã đến đối diện.
Gương mặt nàng lạnh băng, làn da tuyết trắng phảng phất mấy vạn năm không thấy ánh nắng, đáy mắt đỏ sậm âm u tựa ma quỷ ngủ say trăm năm ở vực sâu bất chợt thức tỉnh. Nguyên bản mặt mày cực kỳ xuất trần, nhưng bởi vì không cảm xúc mà tăng vài phần lạnh lẽo thấu xương.
Nó ngửi được một luồng ma khí nồng đậm, cuồn cuộn dâng trào, không thể không kinh hãi lui về phía sau.
"Nói cho Tư Đồ Vân, động ai đều có thể, nhưng phải tránh xa người trong phòng." Nữ nhân lạnh lùng nhìn nó, giống như đang xem một con kiến nhỏ nhoi, "Nếu còn đồ vật dơ bẩn chạy đến trước mắt nàng ấy, ta sẽ đánh toàn bộ các ngươi trở về Ma Vực."
Liễu Sương ôm nàng, như là ôm một củ khoai lang nóng bỏng tay, nhất thời không biết nên làm sao cho phải, chỉ có thể đào hết ngôn từ khô cằn dỗ dành mấy lần. Sắc đỏ trong mắt dần dần nhạt đi, ma khí trên người cũng như lửa tàn, thảm thương rụt trở về.
Bất luận đời trước hay đời này, nàng chưa bao giờ làm cái chuyện mềm dịu dỗ người, tính cách nàng vốn máy móc quật cường, đối người khác đều xã giao có lệ, đây là lần đầu tiên cảm nhận được tư vị bị người dựa dẫm.
...... Có chút mới lạ, cũng có vài phần không biết phản ứng thế nào.
Đời trước Thẩm Kỳ Khi cũng quen dùng nước mắt gạt người, chối bỏ chuyện ác, nhưng sẽ không rúc vào lòng nàng khóc giống như đây là nơi duy nhất có thể ẩn thân.
Liễu Sương do dự, rồi lại vỗ nhẹ lưng Thẩm Kỳ Khi, trong giọng nói mang theo sự dịu dàng mà chính nàng cũng không phát hiện được: "Chúng ta rời đi nơi này trước đã, có được không?".
Thẩm Kỳ Khi nắm chặt tay áo Liễu Sương, qua giây lát mới rầu rĩ ừ một tiếng. Hồi sau, nàng nâng lên cặp mắt ngấn nước, chóp mũi khoé mắt đều ửng đỏ, lông mi còn treo giọt nước tựa như sương sớm. Nàng lúc này trông giống tiểu cô nương bị uỷ khuất, chứ không phải đại tiểu thư cậy sủng mà kiêu, độc ác ương bướng ở kiếp trước.
Nàng ngoan ngoãn theo sau Liễu Sương, giống cái đuôi nhỏ nghe lời, không chút nghi ngờ sư tỷ sẽ dẫn nàng đi nơi nào. Hành vi này làm Liễu Sương nhớ tới kiếp trước thu dưỡng một con tiểu bạch khuyển, hiểu chuyện lại dính người, trong lòng không khỏi chua xót.
Biết Thẩm Kỳ Khi gặp chuyện kinh sợ cũng không còn muốn đến nhà bếp ăn chè hạt sen. Liễu Sương mang nàng ngồi lên phi kiếm, quay đầu trở lại Bách Thảo Viên.
Rời xa thi thể kinh khủng kia, thần sắc Thẩm Kỳ Khi cũng khá hơn lên, chẳng qua dọc đường nàng vẫn túm lấy tay áo Liễu Sương, không nói một lời, mất đi vẻ hoạt bát thường ngày.
Không khí thập phần yên tĩnh, Liễu Sương thậm chí có điểm hoài niệm cái người nói nhiều trước đó. Thói quen thật đáng sợ, nàng thầm nghĩ.
Phi kiếm vừa hạ xuống Bách Thảo Viên, Thẩm Kỳ Khi liền không khống chế được mà chạy vào nhà xí. Nàng khom lưng chống tường, ngăn không được nôn khan. Nhưng bởi vì không có ăn nên không nôn ra được cái gì.
Nàng thật sự bị doạ hoảng hồn, lúc trước trên ti vi cũng từng thấy qua thi thể trong các bản tin tai nạn, nhưng lần này chứng kiến hình ảnh không có bị làm mờ, hiện trường đẫm máu kia...một lời khó nói hết. Nước mắt sinh lý trực tiếp trào ra, muốn nén cũng không nén được.
Dạ dày đau, mắt hoa, đầu choáng váng, bên tai lướt qua rất nhiều thanh âm rối loạn, nổ vang từng trận, như là có người đang nói chuyện. Tiếng nói đứt quãng, giống đài radio bị nhiễu sóng.
"Thiên...... Thí...... Chủ......" Mỗi một chữ đều mang âm điệu kỳ dị, phảng phất đến từ hư không vạn cổ xa xôi.
Thẩm Kỳ Khi nhắm hai mắt, đấm một quyền vào mặt tường, cắn răng nói: "Đừng có ồn!".
Ken két một tiếng, mọi thứ an tĩnh lắng xuống. Chờ cảm giác nôn mửa qua đi, nàng mới đẩy cửa đi ra, thấy Liễu Sương cầm cốc nước đợi ở bên ngoài, cũng không biết đã đợi bao lâu.
Thấy Thẩm Kỳ Khi ra tới, Liễu Sương tiến lên một bước, đưa nước cho nàng. Thẩm Kỳ Khi mỉm cười cảm kích, cái miệng nhỏ nhấp một chút, nước ấm vừa phải, vào miệng ngọt thanh.
May mắn có Liễu Sương ở cùng, bằng không nàng thật sự không biết nên làm gì.
Nàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, nhẹ giọng nói: "Đa tạ sư tỷ." Ánh mắt tiều tuỵ, nàng ngập ngừng hỏi: "Sư tỷ, ta có thể ở cùng ngươi trong chốc lát không?".
Liễu Sương không hề chần chờ, đáp: "Được."
Hai người trước sau trở lại phòng Liễu Sương, cửa phòng vừa đóng, Thẩm Kỳ Khi như bong bóng xì hơi mềm nhũn gục lên bàn, cằm đặt giữa hai cánh tay, dáng vẻ uể oải. Nàng không nói lời nào, bầu không khí cũng liền trầm mặc.
Liễu Sương nhìn nàng một lúc, sau đó đi ra khỏi phòng, không biết làm gì.
Thẩm Kỳ Khi lập tức căng chặt thần kinh, qua cửa sổ thấy bóng dáng Liễu Sương đi về phía xa. Nàng muốn đứng lên đi theo, hơi hé miệng, lại không có sức lực.
Cả gian phòng khuyết thiếu độ ấm, mang đến cảm giác âm lãnh tịch liêu.
May mà Liễu Sương thực mau trở về, trên tay còn bưng một bát mì suông nóng hôi hổi.
Nàng đặt bát mì lên bàn, đưa đôi đũa cho Thẩm Kỳ Khi. Đối phương ôm bụng phân vân rồi suy yếu lắc lắc đầu.
Liễu Sương nhíu mày, giọng nói ngoài ý muốn kiên quyết: "Ăn đi, ăn xong còn về phòng nghỉ ngơi."
Thẩm Kỳ Khi biết không lay chuyển được Liễu Sương, đành nhỏ giọng đáp ứng. Bên trên có vài miếng rau xanh, nàng cầm đũa khều khều sợi mì, nước súp óng ánh, toả ra hơi nóng. Nàng húp thử một ngụm, nước hầm có mùi hạt tiêu nhè nhẹ, làm mâu thuẫn trong lòng nàng chậm rãi biến mất.
......Thật thơm!
May mắn Liễu Sương để ý, không có nấu thịt xương gì vào, nếu không chắc nàng sẽ nôn mất.
Thẩm Kỳ Khi một đũa lại một đũa, bất tri bất giác ăn xong rồi, húp lấy nước súp cảm giác khắp người trở nên ấm áp, thoải mái rất nhiều.
Nàng trộm nhìn Liễu Sương, phát hiện tầm mắt đối phương cũng nhìn lại đây, vội vàng nuốt cho xong mấy ngụm còn dư lại, chùi miệng ôm bụng cười nói: "Ta ăn no!".
Liễu Sương nhẹ gật đầu, đem chén đũa thu thập sạch sẽ. Lúc trở về phòng, đón nhận ánh mắt muốn nói lại thôi của Thẩm Kỳ Khi.
Đối phương mỉm cười dè dặt, cẩn thận hỏi: "Sư tỷ, ta....ta có thể ngủ ở đây không?".
Thẩm Kỳ Khi vẫn còn sợ sệt trong lòng, nàng cũng không biết bộ dạng mình hiện tại rất giống thú cưng quấn lấy chủ nhân làm nũng.
Liễu Sương chuyển dời ánh mắt, đáp lời, "Có thể".
Thẩm Kỳ Khi cởi bỏ áo ngoài, chỉ còn lại một lớp áo trong, vùi cả người vào chăn. Trên đệm còn lưu hương thơm nhạt tương tự như trên người Liễu Sương.
Vừa nhắm mắt, trong đầu liền hiện ra cảnh tượng kia, nàng lại sợ hãi mở mắt.
"Sư tỷ......"
Liễu Sương ngồi ở bàn, nhìn qua bên này, "Làm sao vậy?".
"Ta ngủ không được." Thẩm Kỳ Khi trở mình, hướng mặt về phía nàng, "Chúng ta tâm sự đi."
"Tâm sự chuyện gì?".
"Tuỳ tiện là được." Thẩm Kỳ Khi nói, "Sư tỷ, theo ngươi thấy...người nọ là chết như thế nào?".
Liễu Sương thoáng ngạc nhiên, nàng tưởng rằng Thẩm Kỳ Khi tạm thời sẽ không chủ động nhắc tới chuyện này, không ngờ năng lực thừa nhận của đối phương không yếu kém như nàng nghĩ.
"Có lẽ do ma tu." Liễu Sương nói.
Thẩm Kỳ Khi hồi tưởng lại cốt truyện, chính nàng lúc ấy gõ chữ đem tình tiết này coi như khúc nhạc dạo cho Ma Vực lên sân khấu, nhưng rất sơ lược —— "Rất nhiều đệ tử vô cớ chết thảm, trên dưới Thanh Lễ Phái lâm vào khủng hoảng".
"Ma tu......" Nàng nhẹ cắn cắn môi, nhìn Liễu Sương, biết rõ cố hỏi, "Thanh Lễ Phái cùng Ma Vực không oán không thù, này đó ma tu vì sao lại tự nhiên đến đây đả thương người chứ?".
Liễu Sương nhàn nhạt nói: "Tâm tư ma tu từ trước đến nay khó có thể suy đoán. Chỉ sợ là Thanh Lễ Phái cây to đón gió, chướng mắt bọn họ."
Thẩm Kỳ Khi nghe được có chút rối rắm, phải biết rằng trước khi nữ chủ hắc hoá, nàng ấy coi ma tu là 'oai môn tà đạo', vô cùng thống hận.
Liễu Sương bất ngờ lại hỏi: "Nếu ngày sau gặp ma tu thì ngươi sẽ làm gì?".
Thẩm Kỳ Khi ngẩn ra, nghĩ nghĩ, này phải chăng là cơ hội tốt để cứu vớt tam quan của nữ chủ?
Nàng thấp giọng nói: "Nếu ma tu tổn hại người vô tội, ta sẽ chính tay đâm bọn họ. Nhưng nếu bọn họ thanh thanh bạch bạch, không thẹn với lương tâm, ta đây cũng sẽ không làm cái gì."
Liễu Sương khẽ nhướng lông mày, "Tu tiên cùng tu ma từ trước đến nay không đội trời chung, ngươi thế mà lại có ý nghĩ khác lẽ thường."
Thẩm Kỳ Khi cười nói: "Người tu tiên có tốt có xấu, mà tu ma cũng là như thế. Không phải mỗi một ma tu đều tội ác tày trời, nếu bọn họ nguyện ý đem lực lượng dùng ở chính đạo, chẳng phải là chuyện tốt hay sao."
Liễu Sương ánh mắt lập loè, như có điều suy tư.
"Đúng rồi, ta còn chuyện này." Thẩm Kỳ Khi kéo chăn chỉ chừa ra khuôn mặt nhỏ, hai mắt long lanh nhìn Liễu Sương, "Sư tỷ chưa từng chăm sóc người khác phải không?".
Liễu Sương cứng đờ: "......Phải."
Thẩm Kỳ Khi nói: "Ta cũng đoán vậy, sư tỷ không biết dỗ dành, mấy lời an ủi nghe thật vụng về."
Liễu Sương từ nhỏ là cô nhi, bên người không có thân thích để chăm sóc, cũng không có người bạn nào. Nàng bất đắc dĩ nói: "Xác thật như thế."
Thẩm Kỳ Khi lải nhải một trận, nàng nói mười câu, Liễu Sương vừa đọc sách vừa thuận miệng ứng một hai câu. Chờ hồi lâu không nghe tiếng nữa, nhìn lại thì phát hiện Thẩm Kỳ Khi đã ngủ rồi.
Liễu Sương đi đến mép giường, giúp nàng chỉnh góc chăn. Đột nhiên nghe được Thẩm Kỳ Khi kêu lên vài tiếng, trán đổ mồ hôi, nhưng mắt vẫn nhắm, có lẽ gặp ác mộng.
Nàng yên lặng ngồi bên cạnh trông coi Thẩm Kỳ Khi thêm một lát, đợi đối phương hoàn toàn ngủ say, mới chậm rãi đi ra cửa phòng.
......
Nó lặng yên không tiếng động rơi vào trong sân. Nó là thi thể do ma tu luyện ra, sẽ bị ma khí mãnh liệt hấp dẫn, tuy bề ngoài không khác con người bao nhiêu nhưng lại không có tri giác, chỉ là một con rối mù quáng.
Nếu Thẩm Kỳ Khi nhìn thấy, e rằng sẽ bị doạ phát khóc — nó chính là Đường Diên Hoa được mọi người thông báo đã chết, nhưng giờ phút này bê bết máu hiện diện ở đây.
Xác chết thối rữa nặng nề lê bước, bất chợt nó nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh, hình như là một nữ nhân toàn thân váy trắng, từng bước chầm chậm đi tới, nhưng lại không nghe tiếng bước chân, như thể đi trên mặt nước, hư ảnh mờ ảo lơ lửng quanh thân.
Nữ nhân càng đi càng gần, những hư ảnh đó hình thành ngọn lửa, từ trong lửa dò ra tay chân đen nhánh quỷ mị, cào loạn điên cuồng.
Nó biến sắc, khoảng cách càng gần càng nghe rõ tiếng kêu khóc thất thanh tản mát từ trên người nàng. Như là có hàng trăm hàng ngàn thanh âm trộn lẫn, nam nữ già trẻ kêu gào đinh tai nhức óc trong cơn khủng hoảng cực độ, khiến nó cũng theo đó run sợ.
Trong khoảnh khắc nó lưỡng lự, nữ nhân kia đã đến đối diện.
Gương mặt nàng lạnh băng, làn da tuyết trắng phảng phất mấy vạn năm không thấy ánh nắng, đáy mắt đỏ sậm âm u tựa ma quỷ ngủ say trăm năm ở vực sâu bất chợt thức tỉnh. Nguyên bản mặt mày cực kỳ xuất trần, nhưng bởi vì không cảm xúc mà tăng vài phần lạnh lẽo thấu xương.
Nó ngửi được một luồng ma khí nồng đậm, cuồn cuộn dâng trào, không thể không kinh hãi lui về phía sau.
"Nói cho Tư Đồ Vân, động ai đều có thể, nhưng phải tránh xa người trong phòng." Nữ nhân lạnh lùng nhìn nó, giống như đang xem một con kiến nhỏ nhoi, "Nếu còn đồ vật dơ bẩn chạy đến trước mắt nàng ấy, ta sẽ đánh toàn bộ các ngươi trở về Ma Vực."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.