Ta Đánh Bắt Hải Sản Ở Trên Đảo Hoang
Chương 48:
Ngọc Sơn Li
15/09/2024
Nghe Vân Thanh nói sẽ trở thành chú mèo to lớn, đôi tai của mèo đen nhỏ khẽ nhúc nhích.
Khi trở về căn nhà an toàn, Vân Thanh đi tắm ngay lập tức.
Đừng nhìn lúc nhỏ cậu thường lăn lộn trong bùn đất, nhưng từ khi trưởng thành, Vân Thanh rất yêu sạch sẽ, thậm chí còn có chút khó tính.
Sau khi tắm xong, sạch sẽ mát mẻ bước ra khỏi phòng tắm, Vân Thanh không vội mở livestream ngay, mà thay vào đó, cậu lấy hai cái chậu, một lớn một nhỏ, để chia nhãn thành hai phần.
Những chùm nhãn còn dính cành lá, Vân Thanh cẩn thận tách từng quả nhãn ra, để mèo đen nhỏ có thể dễ dàng ăn.
"Trước tiên ăn phần nhỏ, ăn xong rồi hãy ăn phần lớn."
Vân Thanh gõ nhẹ vào chậu nhỏ, cố gắng thu hút sự chú ý của mèo đen nhỏ: "Khi ăn, hãy cẩn thận đừng để vỏ rơi lung tung, nếu không ba sẽ phạt đấy!"
Vân Thanh ngồi cạnh chậu nhỏ, nhìn vào mắt của mèo đen nhỏ.
Vân Thanh khẽ thở dài: "Hây~ Thôi, mình đòi hỏi gì ở nhóc chứ. Ăn đi, nếu có làm rơi thì ba sẽ dọn."
Có thể trông chờ vào một con mèo để nó hiểu và ngoan ngoãn ăn sao?
Thôi tỉnh lại đi!
Mèo đen nhỏ lườm Vân Thanh một cái.
Vân Thanh cảm thấy cái nhìn đó có chút kỳ lạ, cậu bất ngờ tiến tới gần hơn, như thể muốn nhìn rõ con mèo đen nhỏ mà mình đã nhặt về.
Mèo đen nhỏ thu con ngươi lại, vừa định lùi lại thì nghe thấy thanh niên tóc xoăn phía trước nghiêng đầu nói: "Mèo đen nhỏ, nhóc có phải là mèo nguyên thủy không?"
Mèo đen nhỏ sững lại.
Thực sự rất khó để nhìn thấy hành động của mèo đen, chúng như thể có một lớp áo giáp ẩn giấu, đặc biệt là mèo đen nhỏ thì đen tuyệt đối, toàn thân như được nhuộm mực.
Vì vậy, dù Vân Thanh có tiến lại gần, cậu cũng không nhìn thấy sự cứng ngắc đột ngột đó.
"Họ nói gì đó về tộc rắn, tộc cua, chẳng lẽ nhóc là một thành viên của tộc mèo?"
Vân Thanh đưa tay tới, nắm lấy gáy của mèo đen nhỏ và nhấc nó lên.
Mèo đen nhỏ trở thành một con mèo mềm oặt, bốn chân tự nhiên buông thõng xuống, đôi mắt xanh băng giá nhìn vào Vân Thanh, tai hơi cụp xuống, trông có chút như máy bay cất cánh.
Đó là cảm giác bị nắm lấy số phận, không thể chống cự, nhưng bản năng thì chống lại cách đối xử này.
Vân Thanh lắc lư mèo đen nhỏ trong tay một chút, rồi tự nói một mình: "Nhưng nhìn thì có vẻ không giống...không giống"
Không biết là ý muốn nói không giống mèo nguyên thủy hay là không giống gì khác.
Khi trở về căn nhà an toàn, Vân Thanh đi tắm ngay lập tức.
Đừng nhìn lúc nhỏ cậu thường lăn lộn trong bùn đất, nhưng từ khi trưởng thành, Vân Thanh rất yêu sạch sẽ, thậm chí còn có chút khó tính.
Sau khi tắm xong, sạch sẽ mát mẻ bước ra khỏi phòng tắm, Vân Thanh không vội mở livestream ngay, mà thay vào đó, cậu lấy hai cái chậu, một lớn một nhỏ, để chia nhãn thành hai phần.
Những chùm nhãn còn dính cành lá, Vân Thanh cẩn thận tách từng quả nhãn ra, để mèo đen nhỏ có thể dễ dàng ăn.
"Trước tiên ăn phần nhỏ, ăn xong rồi hãy ăn phần lớn."
Vân Thanh gõ nhẹ vào chậu nhỏ, cố gắng thu hút sự chú ý của mèo đen nhỏ: "Khi ăn, hãy cẩn thận đừng để vỏ rơi lung tung, nếu không ba sẽ phạt đấy!"
Vân Thanh ngồi cạnh chậu nhỏ, nhìn vào mắt của mèo đen nhỏ.
Vân Thanh khẽ thở dài: "Hây~ Thôi, mình đòi hỏi gì ở nhóc chứ. Ăn đi, nếu có làm rơi thì ba sẽ dọn."
Có thể trông chờ vào một con mèo để nó hiểu và ngoan ngoãn ăn sao?
Thôi tỉnh lại đi!
Mèo đen nhỏ lườm Vân Thanh một cái.
Vân Thanh cảm thấy cái nhìn đó có chút kỳ lạ, cậu bất ngờ tiến tới gần hơn, như thể muốn nhìn rõ con mèo đen nhỏ mà mình đã nhặt về.
Mèo đen nhỏ thu con ngươi lại, vừa định lùi lại thì nghe thấy thanh niên tóc xoăn phía trước nghiêng đầu nói: "Mèo đen nhỏ, nhóc có phải là mèo nguyên thủy không?"
Mèo đen nhỏ sững lại.
Thực sự rất khó để nhìn thấy hành động của mèo đen, chúng như thể có một lớp áo giáp ẩn giấu, đặc biệt là mèo đen nhỏ thì đen tuyệt đối, toàn thân như được nhuộm mực.
Vì vậy, dù Vân Thanh có tiến lại gần, cậu cũng không nhìn thấy sự cứng ngắc đột ngột đó.
"Họ nói gì đó về tộc rắn, tộc cua, chẳng lẽ nhóc là một thành viên của tộc mèo?"
Vân Thanh đưa tay tới, nắm lấy gáy của mèo đen nhỏ và nhấc nó lên.
Mèo đen nhỏ trở thành một con mèo mềm oặt, bốn chân tự nhiên buông thõng xuống, đôi mắt xanh băng giá nhìn vào Vân Thanh, tai hơi cụp xuống, trông có chút như máy bay cất cánh.
Đó là cảm giác bị nắm lấy số phận, không thể chống cự, nhưng bản năng thì chống lại cách đối xử này.
Vân Thanh lắc lư mèo đen nhỏ trong tay một chút, rồi tự nói một mình: "Nhưng nhìn thì có vẻ không giống...không giống"
Không biết là ý muốn nói không giống mèo nguyên thủy hay là không giống gì khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.