Ta Đánh Bắt Hải Sản Ở Trên Đảo Hoang
Chương 5:
Ngọc Sơn Li
05/09/2024
Quả cầu ánh sáng không nói gì.
Không nhận được phản hồi, Vân Thanh cũng không bận tâm, đẩy cửa bước vào.
Ngôi nhà là một căn phòng đơn rộng khoảng bốn mươi mét vuông, không có phòng ngủ và phòng khách riêng biệt, chỉ có nhà vệ sinh, bếp là tách biệt.
Vân Thanh nhìn lướt qua thấy có tủ lạnh, bếp từ, gương, giường và các thứ khác, diện tích tuy không lớn nhưng đầy đủ các vật dụng cần thiết.
[Nhắc nhở thân thiện, các thiết bị trong nhà an toàn chỉ có thể mang ra ngoài sử dụng trong hai ngày đầu, người tốt hãy tranh thủ thời gian.]
Vân Thanh nghe thấy, lập tức đi tìm công cụ nhưng ở đây chỉ có các vật dụng cần thiết, không có dụng cụ bắt hải sản như lưỡi câu, găng tay, kìm dài đều không có.
Tìm khắp ngôi nhà, Vân Thanh chỉ tìm được một cái thùng nhựa.
Trên màn hình, ngọc trai trắng đại diện cho năng lượng sinh mệnh đang hiện lên con số "72".
Cậu nhớ cái này tính bằng giờ, cậu còn sống được 72 giờ và thời gian nhà an toàn biến mất cũng là 72 giờ.
Không tìm được thứ khác, Vân Thanh cũng không tìm nữa, trực tiếp cầm thùng nhựa đi ra ngoài.
[Livestream mặc định mở ngoài trời, người tốt có thể bắt đầu tiếp khách!]
Vân Thanh: "...... Hình như có gì đó không đúng."
Trước đây, khi lệnh cấm đánh bắt hải sản có hiệu lực, khi nghỉ ngơi Vân Thanh sẽ chơi game, xem livestream, bây giờ nhân vật chính trong livestream đột nhiên trở thành cậu, Vân Thanh cảm thấy có chút không quen.
Nhưng sự không quen này không kéo dài lâu, vì Vân Thanh phát hiện nếu không chú ý, cậu không thể nhìn thấy chiếc camera thông minh nhỏ như con ruồi.
Hơn nữa, không có ai xem livestream của cậu, ngọc trai đen vẫn là một con số 0.
Vì vậy, Vân Thanh bắt đầu buông thả bản thân.
"Dù sao đến nơi này cũng là một điều kỳ diệu rồi, nhưng sống sót vẫn là điều đáng mừng hơn, có thể tôi sẽ trở thành Robinson thứ hai, sau này ghi chép lại làm mọi người kinh ngạc." Chàng trai có mái tóc xoăn nhỏ hay nói nhiều và luôn lạc quan.
Cầm cái thùng của mình, Vân Thanh vừa đi nhanh tới bãi bùn vừa hát nghêu ngao.
Sóng biển cuộn trào xa xa, dưới ánh mặt trời hiện lên màu trắng như ngọc, tinh khiết không chút ô nhiễm, làm người ta dễ chịu.
Bãi bùn, còn gọi là "đất bùn ven biển".
Trước đây Vân Thanh thích đến nơi này nhất, vì bãi bùn so với bãi cái đầy đá ngầm thì bằng phẳng hơn nhiều, dinh dưỡng do thủy triều mang lại nên dưới bãi bùn có đầy cua và ốc.
Vân Thanh nhìn khắp nơi, không thấy ai như mong đợi, trước đây còn thấy cô đơn, nhưng bây giờ…"
Không nhận được phản hồi, Vân Thanh cũng không bận tâm, đẩy cửa bước vào.
Ngôi nhà là một căn phòng đơn rộng khoảng bốn mươi mét vuông, không có phòng ngủ và phòng khách riêng biệt, chỉ có nhà vệ sinh, bếp là tách biệt.
Vân Thanh nhìn lướt qua thấy có tủ lạnh, bếp từ, gương, giường và các thứ khác, diện tích tuy không lớn nhưng đầy đủ các vật dụng cần thiết.
[Nhắc nhở thân thiện, các thiết bị trong nhà an toàn chỉ có thể mang ra ngoài sử dụng trong hai ngày đầu, người tốt hãy tranh thủ thời gian.]
Vân Thanh nghe thấy, lập tức đi tìm công cụ nhưng ở đây chỉ có các vật dụng cần thiết, không có dụng cụ bắt hải sản như lưỡi câu, găng tay, kìm dài đều không có.
Tìm khắp ngôi nhà, Vân Thanh chỉ tìm được một cái thùng nhựa.
Trên màn hình, ngọc trai trắng đại diện cho năng lượng sinh mệnh đang hiện lên con số "72".
Cậu nhớ cái này tính bằng giờ, cậu còn sống được 72 giờ và thời gian nhà an toàn biến mất cũng là 72 giờ.
Không tìm được thứ khác, Vân Thanh cũng không tìm nữa, trực tiếp cầm thùng nhựa đi ra ngoài.
[Livestream mặc định mở ngoài trời, người tốt có thể bắt đầu tiếp khách!]
Vân Thanh: "...... Hình như có gì đó không đúng."
Trước đây, khi lệnh cấm đánh bắt hải sản có hiệu lực, khi nghỉ ngơi Vân Thanh sẽ chơi game, xem livestream, bây giờ nhân vật chính trong livestream đột nhiên trở thành cậu, Vân Thanh cảm thấy có chút không quen.
Nhưng sự không quen này không kéo dài lâu, vì Vân Thanh phát hiện nếu không chú ý, cậu không thể nhìn thấy chiếc camera thông minh nhỏ như con ruồi.
Hơn nữa, không có ai xem livestream của cậu, ngọc trai đen vẫn là một con số 0.
Vì vậy, Vân Thanh bắt đầu buông thả bản thân.
"Dù sao đến nơi này cũng là một điều kỳ diệu rồi, nhưng sống sót vẫn là điều đáng mừng hơn, có thể tôi sẽ trở thành Robinson thứ hai, sau này ghi chép lại làm mọi người kinh ngạc." Chàng trai có mái tóc xoăn nhỏ hay nói nhiều và luôn lạc quan.
Cầm cái thùng của mình, Vân Thanh vừa đi nhanh tới bãi bùn vừa hát nghêu ngao.
Sóng biển cuộn trào xa xa, dưới ánh mặt trời hiện lên màu trắng như ngọc, tinh khiết không chút ô nhiễm, làm người ta dễ chịu.
Bãi bùn, còn gọi là "đất bùn ven biển".
Trước đây Vân Thanh thích đến nơi này nhất, vì bãi bùn so với bãi cái đầy đá ngầm thì bằng phẳng hơn nhiều, dinh dưỡng do thủy triều mang lại nên dưới bãi bùn có đầy cua và ốc.
Vân Thanh nhìn khắp nơi, không thấy ai như mong đợi, trước đây còn thấy cô đơn, nhưng bây giờ…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.