Quyển 1 - Chương 13: Lộng giả thành chân
Thần Khê Băng Phong
09/04/2013
Trần Nhược Tư lùi liền hai bước mới đứng vững lại được, nói với người mới đến: “Tam sư ca, muốn dọa chết người ta chắc? Đi đến mà tiếng bước cũng không có, khác gì u linh.”
“Tiểu tử, ta cứ nghĩ gan ngươi lớn lắm, một người xuất hiện sau lưng liền sợ hết hồn. Ha ha... vừa nãy ngươi nằm dưới đất làm gì? Nói chuyện với ai?” Lạc Lan Điền cười hỏi.
“À, y còn chưa nhìn thấy Mộng Tuyết tỷ tỷ, còn may chán, tỷ tỷ phản ứng nhanh, hại ta trách tỷ ấy lừa mình.” Trần Nhược Tư thầm nghĩ, đoạn quay lại bảo Lạc Lan Điền: “Sư ca chậm quá, đệ đợi lâu liền đến đây nằm ngủ một lát.” Nó nói rồi giả thành bộ dạng mới ngủ dậy, vươn vai ngáp dài.
“Tiểu tử, bao hành trang quần áo đâu? Ngươi định đi người không chắc, thôi chúng ta đi.” Lạc Lan Điền biết nó nói dối, lắc đầu cười, liếc quanh một vòng rồi giục.
“Không xuất môn thế này thì thế nào? Sư ca tưởng đệ cũng giống huynh, đeo một cái bao thật to chắc, thế thì mệt chết đi được.” Trần Nhược Tư đốp lại.
Lạc Lan Điền giận suýt nữa ngất xỉu, nói với vẻ tức giận: “Ngươi về ngay, ta không dẫn ngươi theo nữa, ngươi chọc ta tức chết thôi.”
“Cái gì, đệ không về thì sao? Ha ha, chuyến này đệ cứ đi, xem sư ca quản lý đệ cách nào.” Trần Nhược Tư mỉm cười, xoay người rảo bước thật nhanh về phía Mộc Hoa trấn.
“Chà, tiểu tử khốn này chọc ta tức chết thôi, không biết sư phụ nghĩ cái gì nữa mà để nó ra ngoài thực hiện công việc, không phải hay ho gì đâu.” Lạc Lan Điền thầm nghĩ, lắc đầu bất lực bám theo Trần Nhược Tư.
Cái bọc y đeo trên lưng có chứa tiền mua lương thực, y phục chuẩn bị sẵn để thay trên đường, còn có cả một ít lương khô để ăn, y chuẩn bị khá nhiều, hiện tại có thêm Trần Nhược Tư thì số đó không thể coi là nhiều được, chả trách y lại nổi giận.
Nhưng suy cho cùng, Trần Nhược Tư chưa từng ra ngoài, cũng không ai cho nó biết tình huống bên ngoài ra sao hay lúc ra ngoài phải chuẩn bị những gì để ăn, để sử dụng, chuyện này phải trách ai?
Chỉ đành nói rằng người dẫn nó đi theo gặp xui xẻo.
Hai sư huynh đệ chưa kịp qua khỏi khu rừng phía trước thì trời đã tối dần, vầng dương khuất bóng, ánh trăng sao lấp lánh trên không trung.
Khu rừng này cây cối không lấy gì làm dày, thậm chí khá thưa thớt.
Ánh trăng lạnh lùng rải khắp khu rừng, bóng cây trải dài in sâu xuống con đường đi giữa rừng.
Trong rừng rất yên ắng, thi thoảng mới có tiếng chim hót từ nơi sâu thẳng truyền ra, phá tan bầu không khí tĩnh mịch đó.
Sâu trong rừng, nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm cách nhau rất xa, phải đến hai mươi độ.
Gió lạnh lùa qua thân thể gầy gò của Trần Nhược Tư khiến nó bất giác rùng mình, hắt hơi mấy tiếng, hai tay ôm chặt lấy mình, run rẩy cất bước, vừa đi vừa hỏi: “Tam sư ca, tối nay hơi lạnh nhỉ? Sư ca có lạnh không?”
“Ha ha, tiểu tử, hiện tại biết lạnh rồi à, lúc trước kêu ngươi chuẩn bị thì không nghe lời, đây gọi là bỏ qua lời khuyên thật lòng thì quả báo nhãn tiền.” Lạc Lan Điền liếc mắt nhìn nó, bất giác bật cười, cất tiếng trêu chọc.
Trần Nhược Tư ngoái lại nhìn sư ca, không biết từ lúc nào đã mặc áo bông rồi, chợt thấy bất mãn, than thở: “Sư ca khốn kiếp, không bảo cho đệ biết tình hình khi ra ngoài thì đệ biết phải mang theo cái gì? Đệ mặc kệ, hiện tại đệ lạnh, sư ca mau cởi bao ra cho đệ mượn y phục.”
“Ta không mang theo nhiều, ngươi đã có gan làm thì tự mình nghĩ cách đi, ở đây không phải thiền viện để ngươi muốn làm gì thì làm, ha ha...” Lạc Lan Điền cười trên nỗi đau của người khác, nói đoạn lại cười mấy tiếng, không thèm lí gì đến Trần Nhược Tư, rảo bước tiến tới.
Kì thật không khí này không thể coi là quá lạnh, cố gắng một chút là chịu được.
Trần Nhược Tư vận khí điều tức một lát, cảm giác thoải mái hơn hẳn, thầm rủa: “Đồ khốn, dám chơi ta, xem ta làm sao điều trị ngươi.”
Nghĩ vậy, nó đưa tay vỗ trán, đảo mắt một vòng, gào to: “Có rồi, hắc hắc! Ta phải cho ngươi biết lợi hại.”
Rồi lại vỗ tay, chầm chậm theo sau Lạc Lan Điền, tốc độ của nó càng lúc càng chậm, cách sư ca ngày một xa.
Không biết bao lâu sau, cự li giữa hai người chừng hai chục thước, nó đột nhiên lớn tiếng kêu gào: “Sư huynh, cứu mệnh, cứu mệnh!”
Rồi nhanh chóng lẩn sang một bên, trốn vào trong bụi cây cạnh đường.
Lạc Lan Điền nghe thấy tiếng kêu, quay lại nhìn, không thấy Trần Nhược Tư đâu, nhất thời không biết làm sao, ngây người ra, tự nhủ: “Ở đây có quỷ chắc, nhưng sao ta không cảm thấy nó tồn tại nhỉ? Lẽ nào đạo hạnh của con quỷ này cao thâm hơn ta?”
Hắn nghĩ thế liền toát mồ hôi khắp người, tuốt cây kiếm gỗ đào ra, cầm bùa vẽ lên mấy nét rồi nhanh chóng chạy về hướng Trần Nhược Tư biến mất.
Dựa vào ánh trăng, nhất cử nhất động của Lạc Lan Điền đều bị Trần Nhược Tư nhìn rõ, nó cười thầm: “Hắc hắc, mật y cũng lớn lắm, bất quá nhìn bộ dạng y là biết lo ta xảy ra chuyện, cùng còn có chút lương tâm. Hắc hắc, coi như ngươi xui, ai bảo vừa này lại đi đắc tội với ta?”
“Nhược Tư, tiểu tử ngươi ở đâu, có nghe ta nói không?” Lạc Lan Điền đứng đó lớn tiếng gọi.
Trần Nhược Tư nhặt một viên đá nhắm đầu y ném tới.
“Hô hô hô, ha ha ha!” Nó dùng giọng khác hét lên rồi từ bụi cây chui ra, nhanh chóng trèo lên một thân cây cạnh đường.
Lạc Lan Điền quay lại, nghoẹo đầu nhìn về hướng viên đá, chầm chậm bước tới, lúc này thân thể y run lẩy bẩy, thầm nghĩ: “Con quỷ này quả nhiên lợi hại, dám công nhiên bắt nạt người khác.”
Y nghĩ vậy liền vung cây kiếm gỗ đào, tung năm lá bùa vừa vẽ xong ra.
Bùa vừa quăng lên tức thì năm đạo linh quang lóe sáng, chiếu rọi phạm vi mấy chục thước vuông.
Y nhắm mắt, niệm chú.
Kinh văn niệm lên thì năm đạo linh phù bắt đầu xoay tròn rồi khuếch tán ra chung quanh, khu vực được linh quang chiếu rọi càng lúc càng rộng.
Trần Nhược Tư thầm nghĩ: “Từ lúc nào y biến thành lợi hại thế này nhỉ, đúng là thâm tàng bất lộ, hôm nay cũng coi như biết được chỗ lợi hại của y, hừ, nguyên lai trước đây y tỉ thí với người ta là giả thua, vì sao phải làm thế nhỉ?”
Nó nghĩ đến đây liền từ trên cây tụt xuống, nói với Lạc Lan Điền: “Sư huynh, đệ ở đây.”
Lạc Lan Điền tịnh không mở mắt ngay mà tiếp tục niệm kinh văn.
Trần Nhược Tư không hiểu vì sao sư ca không ngừng ngay, rốt cuộc là vì cớ gì, đột nhiên nó thấy thân thể Lạc Lan Điền run run, năm lá bùa ném ra chậm rãi bay lại, khu vực được linh quang chiếu sáng ngày càng thu hẹp.
Tiếng chim kêu ở phía xa mỗi lúc một nhiều và lớn hơn, có phần hỗn loạn, hình như bị khuấy động.
Trần Nhược Tư cảm giác có một trận âm phong đang đến gần chỗ hai sư huynh đệ.
Đột nhiên một trận gió quái dị nổi lên, cành lá xao động, cuốn lá khô và đá vụn dưới đất trùm lên chỗ hai người.
Một tràng tiếng kêu quái dị và đáng sợ từ trên cành cây vọng xuống: “Ha ha! Hai tên nhãi chưa xuất đạo các ngươi dám quấy nhiễu giấc ngủ của ta, muốn chết!”
“Sư đệ, nhanh lên, nhanh vào trong phù trận của ta!” Lạc Lan Điền liếc nhìn nó đang đứng ngây ngẩn bên ngoài, gào to.
Trần Nhược Tư tuy hơi nghi hoặc, xưa nay nó chưa thấy con quỷ nào lợi hại, tự nhiên không thấy sợ.
Nghe tiếng Lạc Lan Điền hô mới nảy ra ý khiếp hãi, vắt chân lên cổ chạy vào trong phù trận mà sư ca bố trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.