Quyển 8 - Chương 156: Long tộc thái tử
Thần Khê Băng Phong
09/04/2013
Quái diện nhân này chính là yêu long thú bắt đi Trần Nhược Tư. Hắn vốn là Long thái tử của Long cung, bởi vì bất mãn, không cam chịu ở Long cung sống cuộc sống an nhàn nên lặng lẽ rời khỏi Long cung, ra bên ngoài tìm kiếm bầu trời của bản thân. Khi đó, hắn thấy nhân loại trên đời đang chém giết thú loại, bản thân cũng là thú loại nên trông thấy những cảnh này thì trong lòng đau đớn, cảm thấy khó chịu. Vì vậy, hắn quyết tâm xây dựng lên một vương quốc của thú nhân, lấy đó để chống lại sự chém giết của nhân loại. Đương nhiên, tất cả trong tưởng tượng thì rất đẹp, nhưng khi làm thật thì mới biết, nó không dễ dàng giống như tưởng tượng của hắn.
Ban đầu, hắn tìm được mấy người lúc trước vốn là tiên thú(tiên thú chi thân), sau sa đọa xuống thành yêu thú(yêu thú chi nhân) để thương lượng cùng họ về việc này. Nhưng mấy yêu thú kia cho rằng năng lực của bản thân mạnh mẽ hơn so với hắn, trong lòng thầm vì ý kiến ngu xuẩn của hắn mà cười nhạo, châm biếm hắn, nói:" Chúng ta năng lực mạnh mẽ như vậy cũng không thể đối phó được với pháp trận của nhân loại. Ngươi tên tiểu tử không biết lượng sức mình này lại dám ngông cuồng tự xây dựng lên một quốc gia của thú nhân, chống lại nhân loại. Ngươi cũng biết, nhân loại còn có thần tiên chiếu cố cho đấy!"
Long thái tử tuổi còn trẻ, khí thịnh(dễ nóng giận), đâu dễ dàng chịu bị người khác chế nhạo chứ. Vì vậy hắn liền động thủ, đánh một trận với mấy yêu thú kia, đánh đến đất trời mù mịt, đánh đến gần nữa tháng. Đến cuối cùng chính là Long thái tử với ưu thế mong manh mà thắng được đám yêu thú kia. Có điều, khuôn mặt hắn cũng vì đó mà bị liệt diễm chân hỏa của yêu thú thiêu cháy. Mặc dù diện mạo bị hủy, nhưng hắn cũng không quá tức giận, bởi vì đám yêu thú kia đã quyết định cùng hắn thượng lượng chuyện xây dựng vương quốc thú nhân. Đây chính là điều hắn muốn, còn những thứ khác trong mắt hắn đều không quan trọng.
Rất nhanh, vương quốc thú nhân dưới sự lãnh đạo của hắn đã được thành lập, cũng có khu vực cai quản, chỉ có điều người trong bọn họ có khả năng cao cường còn rất ít, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ sự xâm phạm của nhân loại ở mấy khu vực bên ngoài thôi. Mà Long thái tử cũng trở thành thủ lĩnh của vương quốc thú nhân, từ trước đến giờ vẫn luôn giữ vững ngôi vị. Hắn từng nhiều lần dẫn dắt thú nhân đánh lại nhân loại, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Hắn không cam lòng, hắn cho rằng thực lực của thú nhân so với nhân loại mạnh mẽ hơn, vì sao lại không đánh được nhân loại chứ? Về sau, hắn rút kinh nghiệm từ nhiều lần thất bại mà đưa ra một cái kết luận, đó chính là sự xảo quyệt của nhân loại đã khiến hắn phải chịu thiệt thòi. Cho nên, hắn đã nghĩ ra kế sách "Dùng nhân loại tự đánh nhân loại".
Bây giờ, Hầu Quang Bình chính là một trong những đối tượng bị hắn lợi dụng.
Mục đích việc quái diện nhân bắt Trần Nhược Tư là bởi vì nghe nói trên người Trần Nhược Tư có khí tức đặc biệt mà chỉ trên thân thể long tộc mới có. Cho nên đoán Trần Nhược Tư rất có thể có quan hệ với long tộc. Hắn mặc dù thân ngoài long tộc, nhưng đối với chuyện trong tộc vẫn rất quan tâm. Hắn biết mọi chuyện của long tộc bây giờ đều tỷ tỷ mình phụ trách quản lý nên có ý định mượn tỷ tỷ hắn binh lực của thủy tộc để gia nhập vào binh lực thú tộc của mình. Ôm mộng mang quân một lần tiêu diệt sạch nhân loại.Hắn cho rằng Trần Nhược Tư trong tay hắn chính là lợi thế để hắn có thể mượn được binh lực cho lên mới thử xuống biển.
Quái diện nhân rời khỏi long tộc ít ra cũng mấy ngàn năm rồi. Hôm nay có thể gặp lại nữ nhi của mình thật là một việc vui vẻ, hơn nữa hành động của Ngọc Lan giống hệt với cái tính nóng nảy của bản thân khi còn trẻ. Chẳng trách sao hắn lại thấy cao hứng.
Binh tôm tướng cá mặc dù nhận được lệnh tấn công của công chúa nhưng không biết vì sao mà bọn chúng lại không hề ra tay, trái lại còn lui ra vài trượng. Sau khi dừng lại thì một lão quy vệ sĩ nói:" Giải huynh, Long cung chúng ta đã lâu không được náo nhiệt như thế, ngày hôm nay có thể nhìn thấy công chúa đại phát thần uy thật là một chuyện khó gặp. Chúng ta dù có nhảy vào cũng chỉ làm vướng tay vướng chân nàng, khiến nàng không thể vẫy vùng hết sức được."
"Hụ hụ" Bàng giải vệ sĩ ho khan vài tiếng, cười nói:"Đúng vậy, chúng ta đều già cả rồi, đều thành tinh hết rồi, đến bước đi còn không có khí lực, sao có thể chịu được dày vò chứ. Hớn nữa, kiếm khí của công chúa sắc bén như vậy, chẳng may bị thương bởi kiếm khí của nàng thì thật chẳng đáng a."
Từ mồm hai tên này có thể thấy, bọn chúng rất tin tưởng vào năng lực của công chúa Ngọc Lan. Nếu không, thân phận bề tôi như chúng sao dám yêm tâm để chủ nhân của mình đánh với nhân vật nguy hiểm như vậy chứ.
Khoảng cách giữa Ngọc Lan và quái diện nhân càng ngày càng gần, thanh kiếm nàng cầm trong tay tản ra u lam sắc bén cũng càng mạnh, trong đó còn mờ mờ ẩn chứa một đám hồng ti quang mang(ánh sáng màu hồng(đỏ) nhỏ). Nước biển ở trước người bị khí thế của nàng đẩy ra tạo thành một cơn sóng lớn ập tới quái diện nhân.
Đợt sóng đạp vào người quái diện nhân, nhưng hắn dường như không suy suyển chút nào. Hắn vẫn cứ lặng lẽ đứng đấy mỉm cười nhìn thanh kiếm lấp lánh ánh u lam trong tay Ngọc Lan đang hướng tới mình. Nhưng Trần Nhược Tư đứng bên cạnh hắn lại không may mắn như thế, bị sóng lớn đẩy ngã lăn, văng ra xa mấy trượng, còn chưa kịp phản ứng đã bị đám tôm tép đứng vây bên ngoài bắt lấy.
Lúc này, tại trên người Trần Nhược Tư đang có một sợi dây thừng vô hình trói chặt hắn lại chứ nếu không, chỉ bằng vào mấy tên tôm tép này thì sao có thể bắt được hắn. Trần Nhược Tư nhìn trái nhìn phải một chút, cười nói:" Cái đám hồ đồ này, kẻ xấu thực sự không bắt. Lại đi bắt người không có sức phản kháng như ta. Thật không biết các ngươi đang làm cái quỷ gì nữa. Ta thất các ngươi hơn phân nửa là bị tân quái vật kia đánh cho sợ tè cả ra quần rồi, cho nên mới không dám tiến lên có phải không?"
Một lão quy vệ sĩ đứng trước mặt Trần Nhược Tư tát hắn một cái, lạnh giọng nói:" Tiểu tử, ngươi đừng có nhiều lời, phàm là người xông vào hải vực, bất kể ngươi là ai, đều là dịch nhân của chúng ta. Trước mắt tên kia đã có công chúa đối phó, không cần đến chúng ta, tiểu tử ngươi ngoan ngoãn ngồi xem công chúa chúng ta đại phát thần uy như thế nào đi."
Trần Nhược Tư nhíu nhíu mày, thở dài bất đắc dĩ, xoay đầu qua nhìn một trận đại chiến đang diễn ra. Trong lòng hắn đã cam phận rồi, ai kêu bản thân không đủ bản lĩnh để đến nỗi bị người ta trói chứ?
Khi kiếm của Ngọc Lan chỉ còn cách quái diện nhân vài thước thì hắn cười khẽ một tiếng nói:" Nữ nhi ngoan, ngươi thực sự muốn giết phụ thân ngươi sao?" Vừa nói xong, hai tay nắm thành quyền, phụt ra muôn ngàn bọt khí vây quanh người hắn, tạo thành một cái lồng bảo vệ bản thân. Cái lồng khí hộ thân của quái diện nhân thoạt nhìn rất mỏng manh, ai cũng chắc chắn rằng nó không thể đỡ được một kiếm của Ngọc Lan.
Binh tôm tướng cá đứng bên ngoài trông thấy thế đều cười phá lên, có nhiều tên còn chỉ vào mũi quái diện nhân mà kêu:" Tên tiểu tử này thật không biết sống chết, dám cuồng vọng lấy mấy cái bọt khí như vậy để ngăn cản u lam sắc bén của công chúa...."
"Oành" một tiếng vang trời, lam quang hồng ti bắn ra bốn phía, tạo thành vô số bọt nước ập về một bên. Thanh kiếm của Ngọc Lan vậy mà bị một cỗ cự lực chấn cho rung gãy thành mấy đoạn văng đi. Bản thân Ngọc Lan thì bị chấn lùi về phía sau hơn trượng, mặt tái nhợt, kinh hoàng, hoảng sợ nhìn cái chuôi kiếm còn lại, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Trông đám binh tôm tướng cá còn quái dị hơn, sợ tới mức ngã ngửa về phía sau. Nơm nớp đứng dậy nhặt vũ khí đánh rơi khi ngã lúc nãy. Bàng giải vệ sĩ và lão quy vệ sĩ mặt xám xịt, trừng trừng hai mắt, tay nắm vũ khí còn đang run run.
Trần Nhược Tư dường như đã sớm biết trước kết quả nên không cảm thấy kinh ngạc, hắn nhìn thoáng qua đám bàng giải vệ sĩ, lão quy vệ sĩ, binh tôm tướng cá bên cạnh, dường như có chút hả hê cười nhạo nói:" Ha ha, các ngươi thấy sao, người đi cùng ta lợi hại đấy chứ, không thèm di chuyển, chỉ dựa vào khí thế đã khiến đám lính tráng các ngươi sợ tè cả ra quần."
Lão quy đang lúc giận dữ quát mắng:" Hỗn tiểu tử, ngươi muốn chết à! Tên kia tuy lợi hạ nhưng chưa chắc đã có thể thắng được Long vương gia của chúng ta, nói không chừng hắn ngay cả phu nhân nhà chúng ta cũng không thắng được."
"Phải vậy không?" Trần Nhược Tư cũng không biết vì sao tâm trạng rất tốt, muốn chế nhạo mấy tên tiểu tử hình dáng quái dị này, cười nói:" Haizzz, cho dù có thổi da bò(nói khoác) cũng không ai biết được, thật sự...." Lời chế nhạo của Trần Nhược Tư còn chưa có nói xong, tức khắc khuôn mặt đã hốt hoảng nhìn chằm chằm đại đao của lão quy đang chém xuống, kêu lớn:" Ngươi, ngươi làm cái gì đấy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.