Quyển 8 - Chương 150: Nhất tràng huyết vũ
Thần Khê Băng Phong
09/04/2013
Theo đoàn hắc sắc vụ ngày càng đến gần,không khí cũng trở nên rét lạnh hơn một chút,Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh cảm giác được đoàn hắc vụ kia sát khí rất nặng,ý thức được người đến bất thiện,nhưng vào lúc này,hắn thu được tin tức trong tộc,Yêu Long Thú Thủ Lĩnh rất nhanh sẽ chạy tới,điều này cũng khiến cho tâm lý khẩn trương của hắn trở nên thoải mái hơn một chút.
Đoàn hắc vụ rất nhanh tràn ngập thành một mảng lớn ở trên không trung,khiến cho bầu trời thoạt nhìn hắc ám hơn,tiếng sấm nổ vang không ngừng,các tia sét léo lên liên miên không ngớt,âm phong từng trận kéo lại,làm cho những người đang gia tốc mà tới như Hầu Quang Bình cùng Từ Hàng,ai cũng cảm thấy hoảng sợ vạn phần.Tuy rằng như thế,nhưng bọn chúng cũng không có dừng lại cước bộ,mạo hiểm mà đến.
Không bao lâu,đoàn hắc sắc vụ dừng lại trên không,cách bọn Huyền Minh Hắc Xà mấy trượng,từ trên đám mây bay xuống hơn mười tên được một màn khói đen đặc bao quanh,huyền phù trên không trung,nhìm chằm chằm năm Huyền Minh Hắc Xà trước mắt.
Mặc dù có màn khói đen bao quang,nhưng Trần Nhược Tư vẫn thấy rõ ràng những người đó,trong đó đại đa số hắn không biết,chỉ có Thanh Mâu là hắn nhận thức được.Thấy Thanh Mâu có ở trong đó,Trần Nhược Tư hít sâu một hơi,trong lòng biết vận mệnh chính mình đang nằm ở trên người mấy quái vật to lớn trước mắt.Thân ảnh Linh Cơ cũng không biết ra sao,hiện tại trong đầu hắn,hắn nghĩ đến lúc trước chính mình cầu Linh Cơ trợ giúp đem tam sư huynh Lạc Lan Điền từ trong ta Thanh Mâu cứu ra,thẳng đến bây giờ tin tức của Linh Cơ hắn cũng đều không có.Trong lòng không khỏi vì tam sư huynh Lạc Lan Điền cùng Linh Cơ mà lo lắng,hắn tại màn khói đen bao quanh đám người kia,cẩn thận tìm tòi một lần,vẫn là không tìm thấy được thân ảnh tam sư huynh,trong lòng cũng không biết tại sao lại trở nên thoải mái hơn một chút.Có lẽ hắn cho rằng,tam sư huynh là bị Thanh Mâu khống chế,hiện tại không cùng đến,có lẽ đá thoát ly Thanh Mâu,đang cùng với Linh Cơ đang trên đường chạy trốn cùng nhau.Cái này chỉ là suy luận của hắn,sự thật thế nào,hắn không cách nào biết được.An ủi,hắn giờ phút này cũng chỉ có thể nghĩ như vậy để an ủi chính mình.
Thật lâu sau,Thanh Mâu nhìn chằm chằm Huyền Minh Hắc Xà nói: “Xà huynh chúng ta tịnh không quan hệ,cũng không muốn cùng các ngươi tranh đấu,càng không muốn là địch nhân của thú tộc các ngươi.Chúng ta chỉ muốn đem tiểu tử đang bị các ngươi vây khốn kia giết chết,các ngươi vây khốn hắn,mục địch tựa hồ cũng không khác thế.Sao không như vậy kết liễu hắn,để tránh phát sinh biến cố,các ngươi thấy thế nào?”
Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh trừng con ngươi,lắc cái đầu to lớn,nói: “Tuy rằng nói thế,nhưng chúng ta không có nhận được mệnh lệnh giết chết hắn,không dám làm bậy,mong rằng Thanh Mâu huynh bỏ qua cho.Cũng không biết tiểu tử này rốt cuộc đã đắc tội gì với quý tộc mà không đưa hắn vào chỗ chết không thôi.”
Thanh Mâu hừ nhẹ một tiếng,nói: “Lý do chúng ta muốn giết hắn,không nhất định phải hướng quý tộc khai báo.”
“Đương nhiên,đương nhiên,chuyện này chúng ta đúng là không có quyền hỏi đến,bất quá hắn là người mà thủ lĩnh chúng ta muốn bắt sống,chúng ta cũng không dám cãi lời, . . . . . .”Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh lời còn chưa có nói xong,Thanh Mâu hiển nhiên là có chút không kiên nhẫn,mở miệng nói: “Ý tứ của ngươi,rốt cuộc là muốn bảo vệ tiểu tử kia?”
Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh thấy Thanh Mâu không nói đạo lý,hừ lạnh một tiếng,nói: “Có thể nói như vậy.”
Thanh Mâu cười cười,nói: “Nếu quý tộc cố ý muốn cùng tộc ta đối địch,việc này cũng không cần nhiều lời nữa,cứ làm theo thiên mệnh đi.Các huynh đệ,cùng ta lên,ai lấy được thủ cấp tiểu tử kia,trở về có trọng thưởng.”Nói xong,vung cánh tay lên,cơn lốc đột nhiên xuất hiện,tiếng sấm càng tăng lên,trong hắc vụ tia chớp hỗn loạn,cấp tốc hướng về thủ chưởng của hắn tụ tập mà đến.
Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh thấy thế,chấn động,thầm nghĩ: “Thanh Mâu hắn từ khi nào pháp lực cường đại như thế?Lần trước khi đụng độ với hắn,pháp lực chẳng qua là cùng cấp với Ô Thú,hay là hắn luyện được kỹ năng mới,điều này sao có thể.”Nghĩ thì nghĩ thế,nhưng hắn cũng không có chần chờ,vội động nửa thân dưới,tụ linh lực,mạnh mẽ huy động cái đuôi to lớn,hướng về chỗ Thanh Mâu đang đứng,quét ngang một cái.
Lực lượng cái vung đuôi này của Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh vô cùng mạnh mẽ,chỉ thấy cái đuôi hắn,giống như biển rộng bốc lên từng cơn sóng lớn,thôi động một cơn sóng khí to lớn,nhanh chóng lao mạnh về phía Thanh Mâu.Chỗ cái đuối đi qua,nhanh chóng hình thành dòng khí lưu hắc động chân không,không khí bốn phía như vạn mã chồm lên hướng về hắc động chân không vọt tới.
Thanh Mâu tuy rằng cảm thấy kinh ngạc,nhưng hắn cũng không có sợ hãi,ngạo nghễ lơ lửng tại chỗ,vũ động song chưởng,đem đoàn năng lượng hắc khí vừa tụ tập phóng ra bên ngoài,ngênh đón cái đuôi của Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh.Thanh Mâu đẩy dời đi cái đoàn năng lượng hắc khí kia,xem ra không lớn,nhưng bên trong lại ẩn hàm năng lượng thật sự to lớn.
Bốn Huyền Minh hắc xà khác vẫn không hề động thân, thấy đối thủ phát ra một tiểu cầu để chống lại sóng đuôi to lớn của đầu lĩnh, đều phá lên cười ha hả, cảm thấy tên trước mặt có chút không biết lượng sức, nghĩ rằng hắn làm như vậy chẳng qua là hành động lấy trứng chọi đá.
Không khí trên không trung càng thêm ác liệt,cuồng phong giận dữ rít gào,mây đen cuồn cuồn,ở giữa còn mang theo hai cỗ nộ khí giết chóc to lớn,đang chậm rãi tiếp cận.
Song phương trừng hai mắt nhìn nhau,lẳng lặng đợi thời khắc kia đến.Bọn chúng có cảm giác,dường như một khắc kia,chính là thời khắc quyết định thắng bại.Có lẽ,bởi vì nguyên do là lần đầu tiên bọn chúng quyết đấu.
Tim đập dồn dập,song phương đều ngừng hô hấp,hiển nhiên đều cảm thấy khẩn trường,đều ở trong lòng vì thắng lợi bên mình mà hò hét.
Một tiếng “Phanh” nặng nề vang lên,đem ý thức song phương bừng tỉnh,hiển nhiên đều cảm thấy thất vọng,thanh âm trầm đục hiển nhiên không như bọn họ dự đoán,đạt tới kinh thiên động địa.
Phương hướng di động cái đuôi của Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh tịnh không có bị ngăn cản,còn cuồn cuốn tiến tới,nhưng cẩn thận quan sát rõ ràng có thể thấy trên mặc Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh lộ ra một tia thần sắc thống khổ.
Thanh Mâu phát ra đoàn hắc khí kia,xem ra là bị cái đuôi to lớn của Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh cắn nuốt,kỳ thật không phải,mà là nó đột phá hộ thể khí bao quang cái đuôi của Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh,đánh vào cái đuôi to lớn đó.
Cái đuôi to lớn của Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh động tác rõ ràng trở nên chậm chạp hơn,Thanh Mâu cười khẽ một tiếng,hướng thủ hạ bên dưới phất tay,ý bảo bay lên tránh né dư uy cái đuối này,rồi phát động công kích mãnh liệt.
Máu,máu đỏ tươi ồ ạt chảy ra từ chỗ tiếp của cái đuối Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh với hắc khí của Thanh Mẫu.Máu tươi từng dòng theo gió phiêu tán rơi xuống dười,cái đuôi Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh nhất thờ bị một tầng hồng hồng mưa bụi bao phủ.Huyết vũ(mưa máu), đây quả thật là thiên tạo kỳ quan, đương nhiên là trời đổ mưa máu. Ở vào thời điểm ngày bình thường không có tranh đấu nhìn thấy tràng cảnh này, có lẽ có người sẽ kinh ngạc than rằng đây là kỳ quan.
Cái đuôi Huyền Minh Hắc Xà đầu lĩnh chậm dần rồi đỉnh chỉ di động,làm cho thủ hạ Thanh Mâu cùng hắn thoải mái bay vột lên,liền tránh được làn sóng công kích to lớn.
Đám Huyền Minh Hắc Xà cơ hồi đều cảm thấy kinh ngạc,thực sự không chút nào tin sự việc phát sinh trước mắt mình là chân thật,ngốc trệ một hồi,đột nhiên thanh tỉnh lại,đều tụ khí rống giận rít gào,đồng dạng đều quẫy động cái đuôi to lớn,để phát tiết sự phẫn nộ trong lòng chính mình.
Bốn cái đuôi giống như bốn cơn sóng lớn, xen lẫn điện quang,cấp tốc cuồn cuốn di động,như vạn mã phi nhanh,gào thét lao về phía bọn Thanh Mâu.
Thanh Mâu sắc mặt kinh biến,vốn mặt đã đen như than,trở thành hắc khí bừng bừng.Hắn thật không ngờ đối thủ phản kích nhanh như vậy,vội tụ khí hộ thân,cấp tốc bay lên né tránh. Huyền Minh Hắc Xà cũng không phải vật chết,có thể so với nhân loại có trí tuệ phi phàm.Một Huyền Minh Hắc Xà khoảng cách gần Thanh Mâu nhất,hắn không chút do dự,rất nhanh hướng về phía trước nâng chiếc đuôi to lớn,đánh về phía Thanh Mâu.
Ở trong quang võng Trần Nhược Tư trợn mắt há hốc mồm nhìn tình hình trước mặt, thầm nghĩ, cái đuôi to lớn kia nếu va chạm trên người chính mình,thì sẽ là tình huống như thế nào,hắn không nghĩ,cũng không dám suy nghĩ,giờ phút này tâm trí hắn giống như lọt vào trong hầm băng,rùng cả mình,cảm giác nhanh chóng lan khắp toàn thân,mồ hôi lạnh không ngừng thoát ra bên ngoài cơ thế.Nếu không có cỗ lực lượng quái dị đem thân thể hắn đè áp tại trong quang võng,chỉ sợ có thể nhìn thấy nước tuôn ra từ dưới hạ thân của hắn rồi. (Dg: Sợ quá vãi đái luôn rồi!)
Ở phương xa Hầu Quang Bình cùng Từ Hàng đang tới,nhìn thấy không trung đột nhiên biến đổi to lớn,giống như nháy mắt đã biến thành đêm tối,bọn họ cả kinh,sắc mặt kinh biến,một mảnh tái nhợt,đều dừng cước bộ,ngửa đầu hoảng sợ nhìn lên bầu trời cuồn cuộn mây đen,tâm sinh một chút hàn ý,tựa hộ cảm giác được tai nạn sắp buông xuống đầu bọn họ.
“Mưa,trời mưa,như thế nào nước mưa lại là màu đỏ a!”Một thủ hạ dưới tay Hầu Quang Binh kêu lên,hắn sờ gọi mưa vừa rớt trên mặt,ẩn ẩn cảm thấy được giọt mưa này tựa hồ so với hạt mưa trước đây có điều gì bất đồng,cảm giác có điểm mơ mơ hồ hồ,cẩn thận nhìn lại,thấy là màu đỏ máu,hắn sợ tới mức thiếu chút nữa là té xỉu, sau đó hô lên: “Máu,đây là máu,không phải trời mưa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.