Quyển 1 - Chương 6: Uyên ương hí thủy
Thần Khê Băng Phong
09/04/2013
Trần Nhược Tư sau khi uống vào mấy ngụm nước, đầu óc ngay lập tức mụ mị, tư tưởng trở nên hồ đồ, hỗn loạn.
Mộng Tuyết không hiểu chuyện gì xảy ra, liền nhảy ngay xuống nước, ôm lấy nó rồi nhanh nhẹn kéo lên, đặt nó nằm trên mặt nước, dùng bàn tay ôn nhu ấn nhẹ lên ngực nó, thử vận dụng chân khí bức nó ói nước ra.
Rất nhanh, một luồng quang mang như những sợi tơ vàng từ lòng tay nàng xuyên thấu vào thân thể Trần Nhược Tư, trực tiếp nhập vào nội thể nó.
Thoáng sau, Trần Nhược Tư ho khan vài tiếng rồi ộc ra một vòi nước.
Nó có cảm giác hít thở đã trở nên thông suốt, tư tưởng cũng bình thường trở lại, vội nhìn Mộng Tuyết nói: "Đa tạ tỷ tỷ".
"Đồ ngốc ngươi sao rồi, sao ngươi lại đột nhiên đẩy ta, chẳng lẽ ngươi không nhớ là mình không hề biết bơi?". Mộng Tuyết cười nói.
"Đệ… vừa rồi quên mất là chúng ta đang ở trong nước, ha ha". Nó tỏ ra hơi lúng túng.
Mộng Tuyết cười cười, ghé môi tới gần miệng nó khoảng một thước rồi nói: "Mau mở miệng ra ".
Trong giờ phút này, trong lòng nó thật sự yên ả như dòng nước, một chút tà niệm cũng không có, vô cùng nghe lời, mở miệng ra.
Mộng Tuyết cười khẽ rồi mở miệng ra, một viên châu lấp lánh ánh sáng nhẹ nhàng chui vào miệng Trần Nhược Tư.
Viên châu vừa chạm vào miệng, nó liền cảm thấy một cỗ khí lưu nháy mắt đã lưu chuyển khắp toàn thân, khiến nó có cảm giác lâng lâng.
Mộng Tuyết thấy nó nuốt xong hạt châu liền buông tay nó ra, ôn nhu nói: "Tốt lắm, bây giờ ngươi đã có thể tùy ý bơi lội rồi, cho dù ngươi không bơi được cũng không dễ dàng chìm nghỉm đâu ".
Trần Nhược Tư thoáng nhìn nàng, mỉm cười rồi bơi thử ngay.
"Ha ha, ta biết bơi, ta thật sự biết bơi.” Trần Nhược Tư trong nuớc tùy ý bơi lộ tung tăng, lúc bơi ngửa, lúc bơi "chó", lúc lặn sâu xuống… Nó vừa bơi vừa kêu lên cực kỳ hung phấn.
Mộng Tuyết thấy nó cao hứng như vậy, cũng cảm thấy hết sức vui vẻ, liền bơi tới cạnh nó, kéo tay nó cùng nhau vui đùa trong nước.
Cũng không biết từ lúc nào, sợi dây lụa che bộ vị đặc trưng của người con gái trên người nàng đã rơi xuống, bập bềnh trên mặt nước, chỉ còn mỗi tấm thân trần cùng Trần Nhược Tư vui đùa trong làn nước.
Trần Nhược Tư nhìn nàng, da thịt trắng nõn nà và gò tuyết lê ngạo nghễ vun cao, tức thì tim đập thình thịch, hơi thở dồn dập, mỗi bộ vị trên cơ thể cũng không ngừng biến hoá .
Nó tự kêu thầm trong lòng: “Đẹp thật, ta thật không chịu nổi nữa.”
Nó tuy nghĩ thế nhưng không dám làm gì, chỉ ngừng lại nhìn Mộng Tuyết trân trân.
Mộng Tuyết dịu giọng hỏi: “Ngươi sao vậy, không chịu nổi cái gì, ngươi kì quái thật đó, sao tim lại đập nhanh thế này?”
Trần Nhược Tư nghe mà thất kinh, nhớ lại mấy lời mình nói trong nước, té ra nàng cảm ứng được.
Nhất thời nó không biết phải đáp làm sao, ú ú ớ ớ lấp liếm cho qua: “Đệ…đệ không chịu được ánh nắng, chiếu khiến đệ hoa hết mắt, lại hơi bực mình, thành ra tim mới đập nhanh.”
“Đơn giản lắm, ta không để nắng chiếu vào người ngươi là được chứ gì, hi hi.” Mộng Tuyết mỉm cười thơ ngây.
Trần Nhược Tư cảm thấy rất buồn cười nhưng không dám để lộ suy nghĩ, cố giữ nghiêm nét mặt, mỉm cười đáp: “Ồ, đa tạ tỷ tỷ.”
Mộng Tuyết thật sự cho rằng nó bị ánh nắng làm hoa mắt, phất tay lên, tức thì một làn bạch vụ chầm chậm tỏa rộng, che kín ánh nắng trên không, đoạn nói: “Hiện giờ không chói mắt nữa.”
Trần Nhược Tư đành gật đầu, vô ý lẩm bẩm: “Ngay tỷ cũng ngốc, còn nói ta.”
Giọng nói chỉ nhỏ như tiếng muỗi vo ve, cơ hồ ngay cả bản thân nó cũng không nghe rõ.
Mộng Tuyết cười hỏi: “Sao thế, quệt môi đến khô rang, không vui sao?”
“Vui chứ, đệ rất vui”, Trần Nhược Tư vội nói.
“Nhược Tư, ngươi ở đâu?” Một giọng nói từ bờ hồ phía xa vọng vào tai hai người.
Người đang gọi chính thị đại sư huynh của nó.
Y đứng trên bờ, chỉ thấy giữa hồ có hai chấm đen, căn bản không nhìn rõ.
Mộng Tuyết bơi đến cạnh Trần Nhược Tư, vuốt má nó rồi nói: “Tên ngốc, ta đi đây, sư huynh ngươi đến rồi, ngàn vạn lần không được nói với họ đã nhìn thấy gì, biết chưa?”
“Được mà, Mộng Tuyết tỷ tỷ, đệ…chỉ muốn…chỉ muốn ôm tỷ tỷ một lần nữa, không biết sau này còn được gặp lại tỷ không.” Mặt Trần Nhược Tư đỏ bừng, lí nhí nói.
Mộng Tuyết khẽ cười, ôm chặt nó, gò ngực áp sát vào thân thể gầy gò.
Trần Nhược Tư muốn mà không dám động chân động tay, sợ sẽ lộ ra khát vọng bản năng.
Mộng Tuyết tuy không biết khi con người ôm ấy có tư vị gì nhưng ôm Trần Nhược Tư xong cũng cảm thấy hưng phấn mơ hồ, không biết đó là cảm giác sinh ra sau khi nam nữ ôm nhau, chỉ thấy vô cùng kì quái.
Nàng nào biết làm thế đã khiến tên thiếu niên như con nghé non kia phải chịu biết bao dày vò.
Nàng buông nó ra, nhìn nó mỉm cười, có vẻ lưu luyến rồi mới lặn xuống.
Trần Nhược Tư ngây ngẩn, không biết mình đang ở đâu, hồi tưởng lại cảm giác hưng phấn lúc nãy.
“Ngươi muốn gặp ta thì cứ đến Lệ hồ, chỉ cần ngươi xuống nước là ta biết ngay nhưng nếu có người khác ta sẽ không hiện thân.” Một giọng nói, không hẳn là giọng nói mà là cảm giác của nó, hình như có người đang nói với nó.
Hắm mỉm cười, bởi về phía bờ hồ với tâm tình hưng phấn.
“Tiểu quỷ, ngươi làm cái gì đấy, gọi mà sao không trả lời?” Nhị sư huynh Xích Vũ Đông hỏi.
Trần Nhược Tư lên bờ, cười hi hi nói: “Không, không có làm gì, đệ chỉ bơi vòng vòng một chút thôi.”
Đại sư huynh Nam Phong Tước xoa cằm, khẽ gật đầu, nhìn nó thầm nhủ: “Tiểu quỷ này lần đầu hạ sơn, cũng lần đầu xuống nước, sao lại biết bơi, đúng là quái dị, ta phải hỏi cho ra lẽ xem là chuyện gì.” Nghĩ vậy bèn hỏi: “Tiểu quỷ, nói thật đi, không phải người gặp nữ quỷ dưới nước này đấy chứ, bằng không ngươi chưa xuống nước bao giờ thì bơi kiểu gì?”
“Sư ca thấy nữ quỷ sao đệ không thấy gì nhỉ, vừa nãy đệ từ trên bậc đá ngã xuống nước, không hiểu sao lại tự nhiên bơi được, thành ra tắm luôn trong hồ, thấy thật thoải mái. Huynh coi này, đây là vết thương lúc này bị ngã, huynh nhìn y phục đi, đều ướt đẫm, thế là đủ chứng minh đệ không lừa nhá.” Trần Nhược Tư nói xong, không đợi mấy sư huynh kịp mở miệng, nói tiếp luôn: “Đệ thông minh không cần học cũng biết, đâu như các sư ca, ngốc chết được, ha ha!”
“Tên nhãi khốn kiếp, dám mắng bọn ta.” Mấy vị sư huynh của nó đồng thời quát mắng om sòm, đoạn giơ tay tóm nó rồi ném xuống nước.
“Bùm”, Trần Nhược Tư bị quăng xuống làn nước, chìm nghỉm ngay, không hề nổi lên.
Một lúc sau, mấy sư huynh của nó hơi nóng ruột, vẫn chưa thấy nó nổi lên, trong lúc hoảng hốt, ngay cả y phục cũng không kịp cởi, nhao nhao nhảy xuống nước, lặn sâu tìm nó.
Mọi hành động của các sư huynh, nó đều nhìn rõ. Đợi họ xuống nước hết rồi nó mới ló đầu lên, bơi đến gần cái thùng gỗ đánh rơi lúc nãy, cầm lấy rồi bơi vào bờ, nhanh chóng bò lên.
Nó mặc y phục xong, múc đầy thùng nước, đặt trên bờ đợi các sư huynh nổi lên.
Nói mới thấy kì quái, trước đây nó cầm một cái thùng không cũng vất vả lắm rồi, giờ nhấc cả thùng đầy nước còn nhẹ hơn thùng không. Nó đoán rằng đây là do Mộng Tuyết ngầm giúp.
Một lúc sau, các sư huynh nó đều thò lên khỏi mặt nước, thấy nó đang đứng trên bờ thì ai nấy đều nổi giận, đại sư huynh quát: “Tên khốn kia lại lừa bọn ta, xem ngươi làm cách nào thoát khỏi bị đòn.”
“Ha ha ha! Đến đây, các sư huynh có bản lĩnh cứ đuổi, đệ về với y phục ướt khẳng định sẽ bị mắng đến nơi đến chốn, giờ các sư huynh cũng thế, sư phụ có mắng sẽ mắng tất cả, hay!” Nó cười ha hả rồi nhấc thùng gỗ đầy nước lên nhanh chóng chạy đến hàng bậc đá dẫn lên núi.
Tốc độ của nó khiến các sư huynh tròn mắt, đại sư huynh gãi đầu: “Thoáng cái không gặp mà tiêu quỷ này như biến thành người khác, tốc độ nhanh hơn nhiều, sức khỏe cũng hơn hẳn, không biết hiện tại nó còn pháp lực gì nữa không?”
Mấy vị sư huynh khác cũng cảm nhận được biến hóa, cảm giác vô cùng quái dị nhưng không ai hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Bây giờ bọn họ nhớ đến câu nói sư phụ thường dạy: “Tương lai nó không phải là kẻ tầm thường, các con không thể so bì, phải chăm chỉ tập luyện.”
Mộng Tuyết không hiểu chuyện gì xảy ra, liền nhảy ngay xuống nước, ôm lấy nó rồi nhanh nhẹn kéo lên, đặt nó nằm trên mặt nước, dùng bàn tay ôn nhu ấn nhẹ lên ngực nó, thử vận dụng chân khí bức nó ói nước ra.
Rất nhanh, một luồng quang mang như những sợi tơ vàng từ lòng tay nàng xuyên thấu vào thân thể Trần Nhược Tư, trực tiếp nhập vào nội thể nó.
Thoáng sau, Trần Nhược Tư ho khan vài tiếng rồi ộc ra một vòi nước.
Nó có cảm giác hít thở đã trở nên thông suốt, tư tưởng cũng bình thường trở lại, vội nhìn Mộng Tuyết nói: "Đa tạ tỷ tỷ".
"Đồ ngốc ngươi sao rồi, sao ngươi lại đột nhiên đẩy ta, chẳng lẽ ngươi không nhớ là mình không hề biết bơi?". Mộng Tuyết cười nói.
"Đệ… vừa rồi quên mất là chúng ta đang ở trong nước, ha ha". Nó tỏ ra hơi lúng túng.
Mộng Tuyết cười cười, ghé môi tới gần miệng nó khoảng một thước rồi nói: "Mau mở miệng ra ".
Trong giờ phút này, trong lòng nó thật sự yên ả như dòng nước, một chút tà niệm cũng không có, vô cùng nghe lời, mở miệng ra.
Mộng Tuyết cười khẽ rồi mở miệng ra, một viên châu lấp lánh ánh sáng nhẹ nhàng chui vào miệng Trần Nhược Tư.
Viên châu vừa chạm vào miệng, nó liền cảm thấy một cỗ khí lưu nháy mắt đã lưu chuyển khắp toàn thân, khiến nó có cảm giác lâng lâng.
Mộng Tuyết thấy nó nuốt xong hạt châu liền buông tay nó ra, ôn nhu nói: "Tốt lắm, bây giờ ngươi đã có thể tùy ý bơi lội rồi, cho dù ngươi không bơi được cũng không dễ dàng chìm nghỉm đâu ".
Trần Nhược Tư thoáng nhìn nàng, mỉm cười rồi bơi thử ngay.
"Ha ha, ta biết bơi, ta thật sự biết bơi.” Trần Nhược Tư trong nuớc tùy ý bơi lộ tung tăng, lúc bơi ngửa, lúc bơi "chó", lúc lặn sâu xuống… Nó vừa bơi vừa kêu lên cực kỳ hung phấn.
Mộng Tuyết thấy nó cao hứng như vậy, cũng cảm thấy hết sức vui vẻ, liền bơi tới cạnh nó, kéo tay nó cùng nhau vui đùa trong nước.
Cũng không biết từ lúc nào, sợi dây lụa che bộ vị đặc trưng của người con gái trên người nàng đã rơi xuống, bập bềnh trên mặt nước, chỉ còn mỗi tấm thân trần cùng Trần Nhược Tư vui đùa trong làn nước.
Trần Nhược Tư nhìn nàng, da thịt trắng nõn nà và gò tuyết lê ngạo nghễ vun cao, tức thì tim đập thình thịch, hơi thở dồn dập, mỗi bộ vị trên cơ thể cũng không ngừng biến hoá .
Nó tự kêu thầm trong lòng: “Đẹp thật, ta thật không chịu nổi nữa.”
Nó tuy nghĩ thế nhưng không dám làm gì, chỉ ngừng lại nhìn Mộng Tuyết trân trân.
Mộng Tuyết dịu giọng hỏi: “Ngươi sao vậy, không chịu nổi cái gì, ngươi kì quái thật đó, sao tim lại đập nhanh thế này?”
Trần Nhược Tư nghe mà thất kinh, nhớ lại mấy lời mình nói trong nước, té ra nàng cảm ứng được.
Nhất thời nó không biết phải đáp làm sao, ú ú ớ ớ lấp liếm cho qua: “Đệ…đệ không chịu được ánh nắng, chiếu khiến đệ hoa hết mắt, lại hơi bực mình, thành ra tim mới đập nhanh.”
“Đơn giản lắm, ta không để nắng chiếu vào người ngươi là được chứ gì, hi hi.” Mộng Tuyết mỉm cười thơ ngây.
Trần Nhược Tư cảm thấy rất buồn cười nhưng không dám để lộ suy nghĩ, cố giữ nghiêm nét mặt, mỉm cười đáp: “Ồ, đa tạ tỷ tỷ.”
Mộng Tuyết thật sự cho rằng nó bị ánh nắng làm hoa mắt, phất tay lên, tức thì một làn bạch vụ chầm chậm tỏa rộng, che kín ánh nắng trên không, đoạn nói: “Hiện giờ không chói mắt nữa.”
Trần Nhược Tư đành gật đầu, vô ý lẩm bẩm: “Ngay tỷ cũng ngốc, còn nói ta.”
Giọng nói chỉ nhỏ như tiếng muỗi vo ve, cơ hồ ngay cả bản thân nó cũng không nghe rõ.
Mộng Tuyết cười hỏi: “Sao thế, quệt môi đến khô rang, không vui sao?”
“Vui chứ, đệ rất vui”, Trần Nhược Tư vội nói.
“Nhược Tư, ngươi ở đâu?” Một giọng nói từ bờ hồ phía xa vọng vào tai hai người.
Người đang gọi chính thị đại sư huynh của nó.
Y đứng trên bờ, chỉ thấy giữa hồ có hai chấm đen, căn bản không nhìn rõ.
Mộng Tuyết bơi đến cạnh Trần Nhược Tư, vuốt má nó rồi nói: “Tên ngốc, ta đi đây, sư huynh ngươi đến rồi, ngàn vạn lần không được nói với họ đã nhìn thấy gì, biết chưa?”
“Được mà, Mộng Tuyết tỷ tỷ, đệ…chỉ muốn…chỉ muốn ôm tỷ tỷ một lần nữa, không biết sau này còn được gặp lại tỷ không.” Mặt Trần Nhược Tư đỏ bừng, lí nhí nói.
Mộng Tuyết khẽ cười, ôm chặt nó, gò ngực áp sát vào thân thể gầy gò.
Trần Nhược Tư muốn mà không dám động chân động tay, sợ sẽ lộ ra khát vọng bản năng.
Mộng Tuyết tuy không biết khi con người ôm ấy có tư vị gì nhưng ôm Trần Nhược Tư xong cũng cảm thấy hưng phấn mơ hồ, không biết đó là cảm giác sinh ra sau khi nam nữ ôm nhau, chỉ thấy vô cùng kì quái.
Nàng nào biết làm thế đã khiến tên thiếu niên như con nghé non kia phải chịu biết bao dày vò.
Nàng buông nó ra, nhìn nó mỉm cười, có vẻ lưu luyến rồi mới lặn xuống.
Trần Nhược Tư ngây ngẩn, không biết mình đang ở đâu, hồi tưởng lại cảm giác hưng phấn lúc nãy.
“Ngươi muốn gặp ta thì cứ đến Lệ hồ, chỉ cần ngươi xuống nước là ta biết ngay nhưng nếu có người khác ta sẽ không hiện thân.” Một giọng nói, không hẳn là giọng nói mà là cảm giác của nó, hình như có người đang nói với nó.
Hắm mỉm cười, bởi về phía bờ hồ với tâm tình hưng phấn.
“Tiểu quỷ, ngươi làm cái gì đấy, gọi mà sao không trả lời?” Nhị sư huynh Xích Vũ Đông hỏi.
Trần Nhược Tư lên bờ, cười hi hi nói: “Không, không có làm gì, đệ chỉ bơi vòng vòng một chút thôi.”
Đại sư huynh Nam Phong Tước xoa cằm, khẽ gật đầu, nhìn nó thầm nhủ: “Tiểu quỷ này lần đầu hạ sơn, cũng lần đầu xuống nước, sao lại biết bơi, đúng là quái dị, ta phải hỏi cho ra lẽ xem là chuyện gì.” Nghĩ vậy bèn hỏi: “Tiểu quỷ, nói thật đi, không phải người gặp nữ quỷ dưới nước này đấy chứ, bằng không ngươi chưa xuống nước bao giờ thì bơi kiểu gì?”
“Sư ca thấy nữ quỷ sao đệ không thấy gì nhỉ, vừa nãy đệ từ trên bậc đá ngã xuống nước, không hiểu sao lại tự nhiên bơi được, thành ra tắm luôn trong hồ, thấy thật thoải mái. Huynh coi này, đây là vết thương lúc này bị ngã, huynh nhìn y phục đi, đều ướt đẫm, thế là đủ chứng minh đệ không lừa nhá.” Trần Nhược Tư nói xong, không đợi mấy sư huynh kịp mở miệng, nói tiếp luôn: “Đệ thông minh không cần học cũng biết, đâu như các sư ca, ngốc chết được, ha ha!”
“Tên nhãi khốn kiếp, dám mắng bọn ta.” Mấy vị sư huynh của nó đồng thời quát mắng om sòm, đoạn giơ tay tóm nó rồi ném xuống nước.
“Bùm”, Trần Nhược Tư bị quăng xuống làn nước, chìm nghỉm ngay, không hề nổi lên.
Một lúc sau, mấy sư huynh của nó hơi nóng ruột, vẫn chưa thấy nó nổi lên, trong lúc hoảng hốt, ngay cả y phục cũng không kịp cởi, nhao nhao nhảy xuống nước, lặn sâu tìm nó.
Mọi hành động của các sư huynh, nó đều nhìn rõ. Đợi họ xuống nước hết rồi nó mới ló đầu lên, bơi đến gần cái thùng gỗ đánh rơi lúc nãy, cầm lấy rồi bơi vào bờ, nhanh chóng bò lên.
Nó mặc y phục xong, múc đầy thùng nước, đặt trên bờ đợi các sư huynh nổi lên.
Nói mới thấy kì quái, trước đây nó cầm một cái thùng không cũng vất vả lắm rồi, giờ nhấc cả thùng đầy nước còn nhẹ hơn thùng không. Nó đoán rằng đây là do Mộng Tuyết ngầm giúp.
Một lúc sau, các sư huynh nó đều thò lên khỏi mặt nước, thấy nó đang đứng trên bờ thì ai nấy đều nổi giận, đại sư huynh quát: “Tên khốn kia lại lừa bọn ta, xem ngươi làm cách nào thoát khỏi bị đòn.”
“Ha ha ha! Đến đây, các sư huynh có bản lĩnh cứ đuổi, đệ về với y phục ướt khẳng định sẽ bị mắng đến nơi đến chốn, giờ các sư huynh cũng thế, sư phụ có mắng sẽ mắng tất cả, hay!” Nó cười ha hả rồi nhấc thùng gỗ đầy nước lên nhanh chóng chạy đến hàng bậc đá dẫn lên núi.
Tốc độ của nó khiến các sư huynh tròn mắt, đại sư huynh gãi đầu: “Thoáng cái không gặp mà tiêu quỷ này như biến thành người khác, tốc độ nhanh hơn nhiều, sức khỏe cũng hơn hẳn, không biết hiện tại nó còn pháp lực gì nữa không?”
Mấy vị sư huynh khác cũng cảm nhận được biến hóa, cảm giác vô cùng quái dị nhưng không ai hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Bây giờ bọn họ nhớ đến câu nói sư phụ thường dạy: “Tương lai nó không phải là kẻ tầm thường, các con không thể so bì, phải chăm chỉ tập luyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.