Chương 8
Nặc Danh Hàm Ngư
01/01/2022
Edit & Beta: SwaniSwania. (chỉ đăng tại Watt...pad & Word...press).
Chương 8.
Cách thôn không xa có một chiếc miếu hoang, Hoan Tước đang đi qua đi lại trong miêu, cố gắng tìm kiếm một ít đồ vật đáng giá, bà hối hận không thôi, nếu như lúc trước không bỏ rơi tên ngốc kia thì đã có thể bán lấy tiền, nghĩ đến tình hình bọn họ chạy nạn lúc này đây, con trai và con gái đều bị bọn họ bán cho vài nhà ở ven đường, bọn họ không nuôi được, chỉ có thể cố gắng tìm cho hai đứa nhỏ đó những nhà tốt hơn.
Chờ khi Tùng Trạch nghiêng ngả lảo đảo trở về, Hoan Tước ghét bỏ mà nhìn hắn một cái, chạy nạn một thời gian dài đã khiến bà trở nên gầy ốm, xương cốt nhô lên, trông rất giống quỷ.
Tùng trạch không nhúc nhích, hắn lôi kéo tay áo Hoan Tước, trong mắt lóe lệ quang "Tùng Khanh...... Tùng Khanh, hình như còn chưa chết!"
Lời tác giả: Người xấu tới ('-ω-')
Khi Tạ Thầm Hoài trở về, Tạ Miên Du đã tỉnh, cậu ngồi ngây người trên ghế mây ở trong sân, Thẩm Kiệt Trạch đang sờ những cái giá gỗ có phơi thảo dược, Tùng Khanh thì an an ổn ổn ngồi ở bên cạnh Tạ Miên Du, ngẫu nhiên vuốt vuốt lông Nguyệt Bạch tự tiêu khiển.
"Tướng công......"
Tùng Khanh là người đầu tiên phát hiện Tạ Thầm Hoài về nhà, Tạ Miên Du cũng quay đầu nhìn hắn, trong mắt rõ ràng nước mắt, Tạ Thầm Hoài cũng sửng sốt, ngoại trừ lần đầu tiên hắn gặp Tạ Miên Du, thì hắn chưa từng thấy bộ dáng cậu đáng thương như thế này.
"Lại đây......"
Tạ Thầm Hoài vẫy vẫy tay về phía Tạ Miên Du, Tạ Miên Du đứng dậy bổ nhào vào trong lòng ngực Tạ Thầm Hoài, Tùng Khanh đứng ở bên cạnh kéo kéo tay cậu, kêu cậu đừng khóc nữa, Tạ Miên Du bị dọa tới rồi, dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc mười mấy tuổi. Bình thường khi cậu lên núi thì thường đi theo Tạ Thầm Hoài hoặc là đi những con đường mà Tạ Thầm Hoài đã xác nhận an toàn, cậu cũng chỉ muốn giúp Thẩm Kiệt Trạch hái cây thuốc, trong ấn tượng của cậu thì hình như đã từng gặp qua, cho nên liền muốn thử xem mình có thể hái được không. Ai ngờ, thiếu chút nữa mất luôn cái mạng, cậu không dám về nhà, cậu sợ mẹ mình nhìn thấy sẽ lo lắng, cũng sợ mẹ biết mình thật ra không có đi học đường. Thật ra cậu đã sớm không đến đó nữa rồi, khi những đứa trẻ cùng tuổi cậu đến học đường thì cậu lại cõng giỏ tre đứng ở cửa sổ xem bọn họ học một cái rồi đi theo Tạ Thầm Hoài vào núi hái thảo dược, săn một ít động vật đi bán kiếm tiền phụ gia đình.
"Miên Miên đừng khóc......" Tùng Khanh ở một bên an ủi Tạ Miên Du, cậu biết Tạ Miên Du sợ hãi, cậu cũng hiểu cảm giác này vì trước kia cậu từng bị cha mẹ bắt đi một đoạn đường xa trong đêm để mua đồ, chỉ vì em trai em gái muốn ăn bánh bột ngô cùng quả tô bán cách nhà trăm dặm, "Không sợ."
Tạ Miên Du nhìn bộ dạng Tùng Khanh, cậu hít hít mũi quay đầu hỏi Tùng Khanh "Ngươi...... Ngươi không tức giận sao?"
"Hở?"
Trên đầu Tùng Khanh hiện ra mấy dấu chấm hỏi.
"Thì......, ta ôm Thầm Hoài ca ca......" Tạ Miên Du ngượng ngùng mà véo nhăn quần áo Tạ Thầm Hoài, trong mắt hàm chứa nước mắt nhìn Tùng Khanh, Tùng Khanh chỉ nắm tay áo xoa xoa khóe mắt đầy nước của cậu "Không sao cả, ừm......thì...ta nhường Tướng công...... cho ngươi trong chốc lát." (Chời ơi cưng ẻm quá)
Tạ Thầm Hoài nhìn Tạ Miên Du vẫn còn nắm áo mình hít hít cái mũi, còn Tùng Khanh thì làm bộ dáng chúng ta là anh em tốt với Tạ Miên Du, Tùng Khanh lẩm nhẩm lầm nhầm nói cái gì mà ta sẽ bảo vệ ngươi, còn nói mấy lời như sẽ chiếu cố ngươi, Tùng Khanh cũng chưa từng nói với hắn như vậy, hiện tại đây hắn liền hoài nghi giữa bọn họ có gian tình gì.
Cuối cùng là Tạ Thầm Hoài ghét bỏ mà kéo Tạ Miên Du ra, cũng thuận tiện tách cậu và Tùng Khanh ra một khoảng cách, sợ chính mình không để ý một cái, Tạ Miên Du sẽ bắt cóc Tùng Khanh đi mất.
Tạ Miên Du cũng không khóc nữa, Thẩm Kiệt Trạch làm phông nền ở một bên làm bộ như có điều muốn nói, hắn há mồm nói với Tạ Miên Du "Miên Miên...... Không cảm ơn ta sao?"
Thanh âm này mang ý khiêu khích rõ ràng, Tạ Thầm Hoài nhìn hắn một cái, Tạ Miên Du và Tùng Khanh thì không nghe ra tới, chỉ là Tạ Miên Du nghe Thẩm Kiệt Trạch kêu mình là "Miên Miên" thì nhịn không được mà rùng mình, cậu có hơi ghét bỏ, nhưng Thẩm Kiệt Trạch tốt xấu gì cũng đã cứu cậu, Tạ Miên Du vẫn nhịn xuống mà nói cảm ơn với Thẩm Kiệt Trạch, tính luôn hiểu lầm trước đây với chuyện bây giờ coi như huề, bình thường trở lại.
Hiển nhiên là Thẩm Kiệt Trạch không muốn cho qua chuyện như thế, hắn thật vất vả mới phát hiện được một thứ thú vị tại vùng đất hoang dã này, Tạ Miên Du có hơi xấu hổ, thấy Thẩm Kiệt Trạch không trả lời mình, cậu cắn răng nói "Vậy...... Vậy sau này ta chiếu cố ngươi, thẳng đến khi nào ngươi khoẻ mới thôi!"
"Được!"
Thẩm Kiệt Trạch một ngụm đáp ứng luôn, cũng không cho người ta cơ hội đổi ý, Tạ Thầm Hoài càng đau đầu về quan hệ rối loạn này.
Ai ngờ ở ngày nọ khi Tạ Thầm Hoài vào núi, Hoan Tước liền tìm đến cửa, Tùng Khanh và Tạ Miên Du ở trong sân đang tỉa lông cho Nguyệt Bạch, cũng đã lâu rồi nên trên người Nguyệt Bạch mọc ra khá nhiều lông, Tạ Miên Du lập tức vỗ bàn quyết định tỉa lông cho nó.
Thẩm Kiệt Trạch cùng Tùng Khanh không dám nói gì, Tùng Khanh thực nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ đồng ý, còn Thẩm Kiệt Trạch lại cười hỏi Tạ Miên Du "Miên Miên muốn ta hỗ trợ không?"
"Nói bao nhiêu lần rồi? Không được kêu ta là Miên Miên!" Tạ Miên Du mắt lé trừng Thẩm Kiệt Trạch, hiện tại cậu cảm thấy khuôn mặt của Thẩm Kiệt Trạch toàn ý trêu chọc, không có chút chân thành nào.
"Được được được, không gọi, không gọi."
Thẩm Kiệt Trạch nói liên tục mấy chữ "Được", muốn Tạ Miên Du đừng có tức giận, hắn ngồi trên ghế đằng cầm quạt hương bồ, nhìn Tùng Khanh cùng Tạ Miên Du bận rộn, tất nhiên là Nguyệt Bạch híp mắt hưởng thụ phục vụ.
Ở ngay khi bọn họ đang hết sức chuyên chú phục vụ cho Nguyệt Bạch, tiếng đập cửa vang lên, vừa đúng lúc Tùng Khanh đứng dậy nên cậu đi đến mở cửa, cậu mới vừa mở cửa đã bị một đôi tay kéo lấy, người này mắt loé tinh quang gắt gao nhìn chằm chằm Tùng Khanh nói "Thật là ngươi, Tùng Khanh, là ta đây, ta là mẹ ngươi."
Hoan Tước giống như bị điên, không cảm thấy Tùng Khanh kêu mình là mẹ thì không tốt chỗ nào, rốt cuộc thì trước kia bà chưa từng để Tùng Khanh gọi mình là mẹ, ở trong mắt bà Tùng Khanh cũng chỉ là một tên người hầu để bà sai sử mà thôi.
Nhưng giờ phút này đã khác, hiện tại Tùng Khanh trở thành cọng rơm cứu mạng trong mắt bà, bà còn có thể tiếp tục hút máu Tùng Khanh.
Tùng Khanh nhìn thấy bộ dạng này của Hoan Tước nhịn không được mà sợ hãi, cậu nhớ tới những lần mắng chửi cùng đòn roi, Tùng Khanh liều mạng giãy giụa, động tác của hai người rất lớn, dẫn tới rất nhiều người đang nghỉ ngơi ven đường vây xem, ở trong viện Tạ Miên Du đang bị Thẩm Kiệt Trạch chọc phá, cậu nghe thấy tiếng la của Tùng Khanh, một phen đẩy Thẩm Kiệt Trạch ra rồi lao ra ngoài cửa, đánh rớt cánh tay của người đàn bà kia, kéo Tùng Khanh ra sau người.
"Bà làm cái gì vậy?! Dám khi dễ người!"
Hoan Tước vừa thấy có nhiều người nhìn, có chút khiếp đảm, bà ta chỉ vào Tùng Khanh ở phía sau Tạ Miên Du la lên "Ta là mẹ nó, nó là con trai ta, ta sao lại khi dễ người!"
Đám người đang vây xem náo nhiệt vừa nghe thấy vậy, cả một đám nháy mắt ngạc nhiên, thì ra tiểu nương tử Tạ Thầm Hoài vừa mua về là con trai.
"Ai u?! Đây là con trai à?"
"Qua một đoạn thời gian dài như vậy mà giấu hay thật."
"Nếu mà Thầm Hoài biết......, lập tức bỏ ngay!"
Mọi người bàn luận sôi nổi, có người chỉ xem náo nhiệt, cũng có người vui sướng khi người ta gặp họa, không có ai đứng ra nói chuyện giúp cậu, Tùng Khanh không để ý những lý do thoái thác của đám người đó, chỉ nghe được một câu, Tạ Thầm Hoài sẽ bỏ cậu, tướng công không cần cậu.
"Các ngươi làm cái gì vậy? Dư ra một cái miệng thích nói lung tung đúng không?"
Tạ Miên Du rống về phía những người đó, lại trừng mắt nhìn Hoan Tước, muốn nhanh đuổi bà đi, nói bà là người ở đâu tới, còn giả mạo là mẹ của Tùng Khanh.
Trong mắt Tùng Khanh tràn đầy hoảng sợ, tránh ở phía sau Tạ Miên Du gắt gao nắm chặt quần áo cậu, Tạ Miên Du cảm giác được Tùng Khanh sợ hãi, liền quay đầu vỗ vỗ vai kêu cậu không phải sợ, Thẩm Kiệt Trạch không có làm ra động tác gì mắt lạnh nhìn hết một màn này, cứ giống như là nhìn quen rồi.
Những người khác thấy hành động thân mật của hai người bọn họ, lại bắt đầu bàn tán thêm, Tạ Miên Du tức giận muốn đẩy người đi, không biết từ đâu ra một bàn tay đẩy Tạ Miên Du một cái, chân Tạ Miên Du bước không xong liền ngã xuống. Thẩm Kiệt Trạch nhanh chóng xuất hiện ở phía sau đỡ lấy vai Tạ Miên Du, bởi vì hắn thân cao có ưu thế nên thấy được kẻ đầu sỏ gây tội.
Quan Khánh bị Thẩm Kiệt Trạch nhìn đến trong lòng lộp bộp, cảm giác như là bị cái gì quấn lên người.
"Ai khi dễ Khanh Khanh nhà ta hả?!"
Thím Dư tách đám người mà chen vào trong, đứng ở bên cạnh Tùng Khanh cùng Tạ Miên Du, bà chống eo nhìn đám người đang vây quanh, vốn dĩ là đám người này đang xôn xao bàn tán nhưng thấy bà tới thì chậm rãi yên tĩnh lại, có người biết tính tình của Thím Dư, còn có người sợ khí thế của bà nên xám xịt rời đi.
Hoan Tước kia còn đang tự đắc, cảm thấy thằng nhóc Tùng Khanh này sắp không xong, thì Thím Dư liền xuất hiện bên cạnh Tùng Khanh đang bị vây quanh ở trong đám người, bộ dạng Thím Dư tức giận, che chở bọn họ, chỉ vào đám kia người kia mắng xối xả, tuy rằng Thím Dư không nói lời thô tục, nhưng cũng nói những lời sắc bén đâm vào lòng người, chọc đến chỗ đau, nói cho đám người nhiều chuyện kia thành người câm luôn.
Tạ Miên Du thấy khí thế này thì biết là thắng rồi, liền túm Hoan Tước kêu bà ta cút đi đừng ở chỗ này mất mặt rồi xấu hổ, còn không chịu đi thì sẽ bị cậu đánh cho một trận, đột nhiên từ trong đám người vụt ra một tên đàn ông, lôi kéo Hoan Tước rời đi, trong miệng ông ta mắng "Bà làm cái gì vậy, ai kêu bà tới!"
"Như thế nào? Chúng ta nuôi nó lớn như vậy, hiện tại đây không phải là nó nên báo đáp chúng ta sao?"
Hoan Tước cùng Tùng Trạch lôi lôi kéo kéo, Tùng Khanh cũng thoáng nhìn qua mặt Tùng Trạch, cậu nhô đầu ra từ phía sau Tạ Miên Du, hướng Tùng Trạch gọi một tiếng "Cha."
Tạ Miên Du sửng sốt, tất cả mọi người ở đây ai cũng sửng sốt, Tùng Trạch quay lại gật gật đầu với Tùng Khanh, đáp lại một tiếng "Ai!"
"Ông ta thật sự là cha ngươi à, không phải là ngươi bị cha mình bán sao?"
Tạ Miên Du ngốc luôn, đây là cái phát triển gì vậy? Cậu có chút không rõ, Tùng Khanh cúi đầu không nói chuyện, lại lùi về phía sau Tạ Miên Du, Thẩm Kiệt Trạch thoáng nhìn bàn tay đang run rẩy đang nắm chặt của cậu, trong lòng suy nghĩ, hắn lại xác nhận một chút là có thể biết.
"Ông chú này, ngài nhanh mang nương tử của ngài đi thôi, ngài xem, này......"
Thẩm Kiệt Trạch không nói dứt lời, chỉ là ý bảo Tùng Trạch nhìn bốn phía thử xem, sắc mặt Tùng Trạch thay đổi trong nháy mắt, ông không nhịn được mà lôi kéo Hoan Tước lấy tay che miệng bà rồi lảo đảo rời đi.
Chờ sau khi bọn họ đi rồi, Tùng Khanh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thẩm Kiệt Trạch ở một bên nâng cánh tay Tùng Khanh lên xem một chút, Tạ Miên Du duỗi tay mình ra đẩy tay hắn, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
Thẩm Kiệt Trạch thấy bộ dạng này của Tạ Miên Du, có hơi ủy khuất, hắn chớp đôi mắt kêu Tạ Miên Du "Miên Miên......"
Tạ Miên Du đỡ Tùng Khanh đi mất.
Khoé miệng Thẩm Kiệt Trạch mang theo ý cười, bóng dáng cao lớn lưng thẳng tắp, một thân vải thô áo tang không che được khí chất cao quý nào trên người hắn, khiến cho mấy cô nương đi ngang qua che mặt nhìn lén, Thẩm Kiệt Trạch phe phẩy quạt hương bồ trong tay cười cười với mấy người nhìn lén mình, càng làm cho người ta đỏ mặt.
Tùng Khanh che đầu lại, hiển nhiên là không muốn nhớ tới quá khứ trước kia, Tạ Miên Du vừa an ủi vừa kêu cậu không cần suy nghĩ, nghĩ không ra thì thôi, Thím Dư cũng kéo tay Tùng Khanh một tay khác vỗ vỗ đầu vai cậu, kéo Tùng Khanh vào trong lòng ngực. Thẩm Kiệt Trạch chậm chạp đi đến, hắn ngồi ở trên ghế cách đó không xa, còn đang tự châm một ly trà cho mình, chờ Tùng Khanh bình tĩnh lại mới bổ đao, hắn uống một ngụm trà rồi nói với Tùng Khanh "Xem ra ngươi che giấu không ít chuyện với Thầm Hoài huynh nha, không sợ hắn phát hiện......"
Thẩm Kiệt Trạch còn chưa nói xong lời đã bị Tạ Miên Du túm lấy người kéo tay áo ra ngoài cửa, Thẩm Kiệt Trạch bị đè ở trên cửa, trong mắt Tạ Miên Du tràn đầy phẫn hận "Ngươi có ý gì? Tùng Khanh có chọc ngươi không?"
Thẩm Kiệt Trạch cũng không giả vờ nữa, hắn rủ mắt nhìn đôi tay đang nắm lấy cổ áo của mình, tay của Tạ Miên Du bị nắm lại, Thẩm Kiệt Trạch kéo cậu tới gần bên tai nhẹ giọng nói "Cũng không liên quan tới cậu."
Ở ngay lúc này Tạ Thầm Hoài trở về, hắn nhìn tư thế giằng co của hai người cảm thấy kỳ quái, liền hỏi Tạ Miên Du "Khanh Khanh đâu?"
Tạ Thầm Hoài lấy từ sọt ở phía sau lưng ra con thỏ con rồi ôm ở trong khuỷu tay, hắn cúi đầu sờ sờ lỗ tai thỏ nhỏ, đưa cho Tạ Miên Du "Này, đưa cho Khanh Khanh, ta nhớ là ngươi cũng thích, không bằng......, cả hai cùng nhau nuôi đi!"
Tạ Miên Du ôm con thỏ mà trầm mặc vô cùng, chỉ cúi đầu sờ sờ con thỏ, cuối cùng cậu phát ra thanh âm khàn khàn nói cho Tạ Thầm Hoài biết chuyện mới vừa xảy ra.
Lúc Tạ Thầm Hoài vọt vào phòng, Tùng Khanh đã dựa vào bả vai của Thím Dư ngủ rồi, Thím Dư thấy Tạ Thầm Hoài tới thì cũng vẫy tay muốn hắn lại đây, Tạ Thầm Hoài vội nâng bước chân nặng nề đi tới, hắn thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Tùng Khanh đang nhắm chặt đôi mắt, còn có nước mắt treo ở trên hàng lông mi, từng giọt từng giọt, ướt át tựa như tích nước đã lâu.
Tạ Thầm Hoài nhận lấy thân hình Tùng Khanh, ôm cậu vào trong ngực hôn hôn cái trán của cậu, rồi sửa sửa tóc cậu, Thím Dư thấy bộ dạng này của Tạ Thầm Hoài thì mới thở dài đem những lời mà lúc nãy Tùng Khanh nói với bà cho hắn biết.
Tùng Khanh là bị cha mẹ vứt bỏ, trên đường chạy nạn cậu cũng ý thức được cha mẹ không muốn cậu đi chung, nhưng cha mẹ nuôi cậu lâu như vậy, Tùng Khanh vì hai chữ "Gia đình" mà làm rất nhiều chuyện, với cậu cha mẹ là ác mộng, cậu đã lừa Tạ Thầm Hoài, cậu sợ Tạ Thầm Hoài không cần mình.
Thím Dư vừa nói xong thì khoé mắt nổi hơi nước, trên mặt Tạ Thầm Hoài đều là đau lòng cùng hối hận, không phải là hắn không muốn nghe quá khứ của Tùng Khanh, hắn chỉ sợ chuyện quá nặng nề cho nên vẫn luôn ngậm miệng không nhắc tới, nhưng hôm nay ——
Được chính đương sự tới đâm thủng.
Lúc sau hai người nhận là cha mẹ của Tùng Khanh lại không có tới nữa, Tạ Thầm Hoài cũng từng đi đến miếu hoang kia tìm thử, nhưng không tìm được người.
Thẩm Kiệt Trạch cũng hậm hực, sau lần đó thì Tạ Miên Du không nói một lời nào với hắn, thậm chí là một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho hắn, dù cho Thẩm Kiệt Trạch làm đủ loại mặt cười ở trước mặt cậu, Tạ Miên Du chỉ làm như không thấy, cũng không thường xuyên tới nhà Tạ Thầm Hoài nữa.
P/s: Mị đã trở lại, ráng đẩy nhanh tiến trình edit hoàn bộ này trong năm:v lol
Mọi người hãy chờ xem, ở phía sau còn điều gây bất ngờ nữa á:3
Chương 8.
Cách thôn không xa có một chiếc miếu hoang, Hoan Tước đang đi qua đi lại trong miêu, cố gắng tìm kiếm một ít đồ vật đáng giá, bà hối hận không thôi, nếu như lúc trước không bỏ rơi tên ngốc kia thì đã có thể bán lấy tiền, nghĩ đến tình hình bọn họ chạy nạn lúc này đây, con trai và con gái đều bị bọn họ bán cho vài nhà ở ven đường, bọn họ không nuôi được, chỉ có thể cố gắng tìm cho hai đứa nhỏ đó những nhà tốt hơn.
Chờ khi Tùng Trạch nghiêng ngả lảo đảo trở về, Hoan Tước ghét bỏ mà nhìn hắn một cái, chạy nạn một thời gian dài đã khiến bà trở nên gầy ốm, xương cốt nhô lên, trông rất giống quỷ.
Tùng trạch không nhúc nhích, hắn lôi kéo tay áo Hoan Tước, trong mắt lóe lệ quang "Tùng Khanh...... Tùng Khanh, hình như còn chưa chết!"
Lời tác giả: Người xấu tới ('-ω-')
Khi Tạ Thầm Hoài trở về, Tạ Miên Du đã tỉnh, cậu ngồi ngây người trên ghế mây ở trong sân, Thẩm Kiệt Trạch đang sờ những cái giá gỗ có phơi thảo dược, Tùng Khanh thì an an ổn ổn ngồi ở bên cạnh Tạ Miên Du, ngẫu nhiên vuốt vuốt lông Nguyệt Bạch tự tiêu khiển.
"Tướng công......"
Tùng Khanh là người đầu tiên phát hiện Tạ Thầm Hoài về nhà, Tạ Miên Du cũng quay đầu nhìn hắn, trong mắt rõ ràng nước mắt, Tạ Thầm Hoài cũng sửng sốt, ngoại trừ lần đầu tiên hắn gặp Tạ Miên Du, thì hắn chưa từng thấy bộ dáng cậu đáng thương như thế này.
"Lại đây......"
Tạ Thầm Hoài vẫy vẫy tay về phía Tạ Miên Du, Tạ Miên Du đứng dậy bổ nhào vào trong lòng ngực Tạ Thầm Hoài, Tùng Khanh đứng ở bên cạnh kéo kéo tay cậu, kêu cậu đừng khóc nữa, Tạ Miên Du bị dọa tới rồi, dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc mười mấy tuổi. Bình thường khi cậu lên núi thì thường đi theo Tạ Thầm Hoài hoặc là đi những con đường mà Tạ Thầm Hoài đã xác nhận an toàn, cậu cũng chỉ muốn giúp Thẩm Kiệt Trạch hái cây thuốc, trong ấn tượng của cậu thì hình như đã từng gặp qua, cho nên liền muốn thử xem mình có thể hái được không. Ai ngờ, thiếu chút nữa mất luôn cái mạng, cậu không dám về nhà, cậu sợ mẹ mình nhìn thấy sẽ lo lắng, cũng sợ mẹ biết mình thật ra không có đi học đường. Thật ra cậu đã sớm không đến đó nữa rồi, khi những đứa trẻ cùng tuổi cậu đến học đường thì cậu lại cõng giỏ tre đứng ở cửa sổ xem bọn họ học một cái rồi đi theo Tạ Thầm Hoài vào núi hái thảo dược, săn một ít động vật đi bán kiếm tiền phụ gia đình.
"Miên Miên đừng khóc......" Tùng Khanh ở một bên an ủi Tạ Miên Du, cậu biết Tạ Miên Du sợ hãi, cậu cũng hiểu cảm giác này vì trước kia cậu từng bị cha mẹ bắt đi một đoạn đường xa trong đêm để mua đồ, chỉ vì em trai em gái muốn ăn bánh bột ngô cùng quả tô bán cách nhà trăm dặm, "Không sợ."
Tạ Miên Du nhìn bộ dạng Tùng Khanh, cậu hít hít mũi quay đầu hỏi Tùng Khanh "Ngươi...... Ngươi không tức giận sao?"
"Hở?"
Trên đầu Tùng Khanh hiện ra mấy dấu chấm hỏi.
"Thì......, ta ôm Thầm Hoài ca ca......" Tạ Miên Du ngượng ngùng mà véo nhăn quần áo Tạ Thầm Hoài, trong mắt hàm chứa nước mắt nhìn Tùng Khanh, Tùng Khanh chỉ nắm tay áo xoa xoa khóe mắt đầy nước của cậu "Không sao cả, ừm......thì...ta nhường Tướng công...... cho ngươi trong chốc lát." (Chời ơi cưng ẻm quá)
Tạ Thầm Hoài nhìn Tạ Miên Du vẫn còn nắm áo mình hít hít cái mũi, còn Tùng Khanh thì làm bộ dáng chúng ta là anh em tốt với Tạ Miên Du, Tùng Khanh lẩm nhẩm lầm nhầm nói cái gì mà ta sẽ bảo vệ ngươi, còn nói mấy lời như sẽ chiếu cố ngươi, Tùng Khanh cũng chưa từng nói với hắn như vậy, hiện tại đây hắn liền hoài nghi giữa bọn họ có gian tình gì.
Cuối cùng là Tạ Thầm Hoài ghét bỏ mà kéo Tạ Miên Du ra, cũng thuận tiện tách cậu và Tùng Khanh ra một khoảng cách, sợ chính mình không để ý một cái, Tạ Miên Du sẽ bắt cóc Tùng Khanh đi mất.
Tạ Miên Du cũng không khóc nữa, Thẩm Kiệt Trạch làm phông nền ở một bên làm bộ như có điều muốn nói, hắn há mồm nói với Tạ Miên Du "Miên Miên...... Không cảm ơn ta sao?"
Thanh âm này mang ý khiêu khích rõ ràng, Tạ Thầm Hoài nhìn hắn một cái, Tạ Miên Du và Tùng Khanh thì không nghe ra tới, chỉ là Tạ Miên Du nghe Thẩm Kiệt Trạch kêu mình là "Miên Miên" thì nhịn không được mà rùng mình, cậu có hơi ghét bỏ, nhưng Thẩm Kiệt Trạch tốt xấu gì cũng đã cứu cậu, Tạ Miên Du vẫn nhịn xuống mà nói cảm ơn với Thẩm Kiệt Trạch, tính luôn hiểu lầm trước đây với chuyện bây giờ coi như huề, bình thường trở lại.
Hiển nhiên là Thẩm Kiệt Trạch không muốn cho qua chuyện như thế, hắn thật vất vả mới phát hiện được một thứ thú vị tại vùng đất hoang dã này, Tạ Miên Du có hơi xấu hổ, thấy Thẩm Kiệt Trạch không trả lời mình, cậu cắn răng nói "Vậy...... Vậy sau này ta chiếu cố ngươi, thẳng đến khi nào ngươi khoẻ mới thôi!"
"Được!"
Thẩm Kiệt Trạch một ngụm đáp ứng luôn, cũng không cho người ta cơ hội đổi ý, Tạ Thầm Hoài càng đau đầu về quan hệ rối loạn này.
Ai ngờ ở ngày nọ khi Tạ Thầm Hoài vào núi, Hoan Tước liền tìm đến cửa, Tùng Khanh và Tạ Miên Du ở trong sân đang tỉa lông cho Nguyệt Bạch, cũng đã lâu rồi nên trên người Nguyệt Bạch mọc ra khá nhiều lông, Tạ Miên Du lập tức vỗ bàn quyết định tỉa lông cho nó.
Thẩm Kiệt Trạch cùng Tùng Khanh không dám nói gì, Tùng Khanh thực nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ đồng ý, còn Thẩm Kiệt Trạch lại cười hỏi Tạ Miên Du "Miên Miên muốn ta hỗ trợ không?"
"Nói bao nhiêu lần rồi? Không được kêu ta là Miên Miên!" Tạ Miên Du mắt lé trừng Thẩm Kiệt Trạch, hiện tại cậu cảm thấy khuôn mặt của Thẩm Kiệt Trạch toàn ý trêu chọc, không có chút chân thành nào.
"Được được được, không gọi, không gọi."
Thẩm Kiệt Trạch nói liên tục mấy chữ "Được", muốn Tạ Miên Du đừng có tức giận, hắn ngồi trên ghế đằng cầm quạt hương bồ, nhìn Tùng Khanh cùng Tạ Miên Du bận rộn, tất nhiên là Nguyệt Bạch híp mắt hưởng thụ phục vụ.
Ở ngay khi bọn họ đang hết sức chuyên chú phục vụ cho Nguyệt Bạch, tiếng đập cửa vang lên, vừa đúng lúc Tùng Khanh đứng dậy nên cậu đi đến mở cửa, cậu mới vừa mở cửa đã bị một đôi tay kéo lấy, người này mắt loé tinh quang gắt gao nhìn chằm chằm Tùng Khanh nói "Thật là ngươi, Tùng Khanh, là ta đây, ta là mẹ ngươi."
Hoan Tước giống như bị điên, không cảm thấy Tùng Khanh kêu mình là mẹ thì không tốt chỗ nào, rốt cuộc thì trước kia bà chưa từng để Tùng Khanh gọi mình là mẹ, ở trong mắt bà Tùng Khanh cũng chỉ là một tên người hầu để bà sai sử mà thôi.
Nhưng giờ phút này đã khác, hiện tại Tùng Khanh trở thành cọng rơm cứu mạng trong mắt bà, bà còn có thể tiếp tục hút máu Tùng Khanh.
Tùng Khanh nhìn thấy bộ dạng này của Hoan Tước nhịn không được mà sợ hãi, cậu nhớ tới những lần mắng chửi cùng đòn roi, Tùng Khanh liều mạng giãy giụa, động tác của hai người rất lớn, dẫn tới rất nhiều người đang nghỉ ngơi ven đường vây xem, ở trong viện Tạ Miên Du đang bị Thẩm Kiệt Trạch chọc phá, cậu nghe thấy tiếng la của Tùng Khanh, một phen đẩy Thẩm Kiệt Trạch ra rồi lao ra ngoài cửa, đánh rớt cánh tay của người đàn bà kia, kéo Tùng Khanh ra sau người.
"Bà làm cái gì vậy?! Dám khi dễ người!"
Hoan Tước vừa thấy có nhiều người nhìn, có chút khiếp đảm, bà ta chỉ vào Tùng Khanh ở phía sau Tạ Miên Du la lên "Ta là mẹ nó, nó là con trai ta, ta sao lại khi dễ người!"
Đám người đang vây xem náo nhiệt vừa nghe thấy vậy, cả một đám nháy mắt ngạc nhiên, thì ra tiểu nương tử Tạ Thầm Hoài vừa mua về là con trai.
"Ai u?! Đây là con trai à?"
"Qua một đoạn thời gian dài như vậy mà giấu hay thật."
"Nếu mà Thầm Hoài biết......, lập tức bỏ ngay!"
Mọi người bàn luận sôi nổi, có người chỉ xem náo nhiệt, cũng có người vui sướng khi người ta gặp họa, không có ai đứng ra nói chuyện giúp cậu, Tùng Khanh không để ý những lý do thoái thác của đám người đó, chỉ nghe được một câu, Tạ Thầm Hoài sẽ bỏ cậu, tướng công không cần cậu.
"Các ngươi làm cái gì vậy? Dư ra một cái miệng thích nói lung tung đúng không?"
Tạ Miên Du rống về phía những người đó, lại trừng mắt nhìn Hoan Tước, muốn nhanh đuổi bà đi, nói bà là người ở đâu tới, còn giả mạo là mẹ của Tùng Khanh.
Trong mắt Tùng Khanh tràn đầy hoảng sợ, tránh ở phía sau Tạ Miên Du gắt gao nắm chặt quần áo cậu, Tạ Miên Du cảm giác được Tùng Khanh sợ hãi, liền quay đầu vỗ vỗ vai kêu cậu không phải sợ, Thẩm Kiệt Trạch không có làm ra động tác gì mắt lạnh nhìn hết một màn này, cứ giống như là nhìn quen rồi.
Những người khác thấy hành động thân mật của hai người bọn họ, lại bắt đầu bàn tán thêm, Tạ Miên Du tức giận muốn đẩy người đi, không biết từ đâu ra một bàn tay đẩy Tạ Miên Du một cái, chân Tạ Miên Du bước không xong liền ngã xuống. Thẩm Kiệt Trạch nhanh chóng xuất hiện ở phía sau đỡ lấy vai Tạ Miên Du, bởi vì hắn thân cao có ưu thế nên thấy được kẻ đầu sỏ gây tội.
Quan Khánh bị Thẩm Kiệt Trạch nhìn đến trong lòng lộp bộp, cảm giác như là bị cái gì quấn lên người.
"Ai khi dễ Khanh Khanh nhà ta hả?!"
Thím Dư tách đám người mà chen vào trong, đứng ở bên cạnh Tùng Khanh cùng Tạ Miên Du, bà chống eo nhìn đám người đang vây quanh, vốn dĩ là đám người này đang xôn xao bàn tán nhưng thấy bà tới thì chậm rãi yên tĩnh lại, có người biết tính tình của Thím Dư, còn có người sợ khí thế của bà nên xám xịt rời đi.
Hoan Tước kia còn đang tự đắc, cảm thấy thằng nhóc Tùng Khanh này sắp không xong, thì Thím Dư liền xuất hiện bên cạnh Tùng Khanh đang bị vây quanh ở trong đám người, bộ dạng Thím Dư tức giận, che chở bọn họ, chỉ vào đám kia người kia mắng xối xả, tuy rằng Thím Dư không nói lời thô tục, nhưng cũng nói những lời sắc bén đâm vào lòng người, chọc đến chỗ đau, nói cho đám người nhiều chuyện kia thành người câm luôn.
Tạ Miên Du thấy khí thế này thì biết là thắng rồi, liền túm Hoan Tước kêu bà ta cút đi đừng ở chỗ này mất mặt rồi xấu hổ, còn không chịu đi thì sẽ bị cậu đánh cho một trận, đột nhiên từ trong đám người vụt ra một tên đàn ông, lôi kéo Hoan Tước rời đi, trong miệng ông ta mắng "Bà làm cái gì vậy, ai kêu bà tới!"
"Như thế nào? Chúng ta nuôi nó lớn như vậy, hiện tại đây không phải là nó nên báo đáp chúng ta sao?"
Hoan Tước cùng Tùng Trạch lôi lôi kéo kéo, Tùng Khanh cũng thoáng nhìn qua mặt Tùng Trạch, cậu nhô đầu ra từ phía sau Tạ Miên Du, hướng Tùng Trạch gọi một tiếng "Cha."
Tạ Miên Du sửng sốt, tất cả mọi người ở đây ai cũng sửng sốt, Tùng Trạch quay lại gật gật đầu với Tùng Khanh, đáp lại một tiếng "Ai!"
"Ông ta thật sự là cha ngươi à, không phải là ngươi bị cha mình bán sao?"
Tạ Miên Du ngốc luôn, đây là cái phát triển gì vậy? Cậu có chút không rõ, Tùng Khanh cúi đầu không nói chuyện, lại lùi về phía sau Tạ Miên Du, Thẩm Kiệt Trạch thoáng nhìn bàn tay đang run rẩy đang nắm chặt của cậu, trong lòng suy nghĩ, hắn lại xác nhận một chút là có thể biết.
"Ông chú này, ngài nhanh mang nương tử của ngài đi thôi, ngài xem, này......"
Thẩm Kiệt Trạch không nói dứt lời, chỉ là ý bảo Tùng Trạch nhìn bốn phía thử xem, sắc mặt Tùng Trạch thay đổi trong nháy mắt, ông không nhịn được mà lôi kéo Hoan Tước lấy tay che miệng bà rồi lảo đảo rời đi.
Chờ sau khi bọn họ đi rồi, Tùng Khanh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thẩm Kiệt Trạch ở một bên nâng cánh tay Tùng Khanh lên xem một chút, Tạ Miên Du duỗi tay mình ra đẩy tay hắn, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
Thẩm Kiệt Trạch thấy bộ dạng này của Tạ Miên Du, có hơi ủy khuất, hắn chớp đôi mắt kêu Tạ Miên Du "Miên Miên......"
Tạ Miên Du đỡ Tùng Khanh đi mất.
Khoé miệng Thẩm Kiệt Trạch mang theo ý cười, bóng dáng cao lớn lưng thẳng tắp, một thân vải thô áo tang không che được khí chất cao quý nào trên người hắn, khiến cho mấy cô nương đi ngang qua che mặt nhìn lén, Thẩm Kiệt Trạch phe phẩy quạt hương bồ trong tay cười cười với mấy người nhìn lén mình, càng làm cho người ta đỏ mặt.
Tùng Khanh che đầu lại, hiển nhiên là không muốn nhớ tới quá khứ trước kia, Tạ Miên Du vừa an ủi vừa kêu cậu không cần suy nghĩ, nghĩ không ra thì thôi, Thím Dư cũng kéo tay Tùng Khanh một tay khác vỗ vỗ đầu vai cậu, kéo Tùng Khanh vào trong lòng ngực. Thẩm Kiệt Trạch chậm chạp đi đến, hắn ngồi ở trên ghế cách đó không xa, còn đang tự châm một ly trà cho mình, chờ Tùng Khanh bình tĩnh lại mới bổ đao, hắn uống một ngụm trà rồi nói với Tùng Khanh "Xem ra ngươi che giấu không ít chuyện với Thầm Hoài huynh nha, không sợ hắn phát hiện......"
Thẩm Kiệt Trạch còn chưa nói xong lời đã bị Tạ Miên Du túm lấy người kéo tay áo ra ngoài cửa, Thẩm Kiệt Trạch bị đè ở trên cửa, trong mắt Tạ Miên Du tràn đầy phẫn hận "Ngươi có ý gì? Tùng Khanh có chọc ngươi không?"
Thẩm Kiệt Trạch cũng không giả vờ nữa, hắn rủ mắt nhìn đôi tay đang nắm lấy cổ áo của mình, tay của Tạ Miên Du bị nắm lại, Thẩm Kiệt Trạch kéo cậu tới gần bên tai nhẹ giọng nói "Cũng không liên quan tới cậu."
Ở ngay lúc này Tạ Thầm Hoài trở về, hắn nhìn tư thế giằng co của hai người cảm thấy kỳ quái, liền hỏi Tạ Miên Du "Khanh Khanh đâu?"
Tạ Thầm Hoài lấy từ sọt ở phía sau lưng ra con thỏ con rồi ôm ở trong khuỷu tay, hắn cúi đầu sờ sờ lỗ tai thỏ nhỏ, đưa cho Tạ Miên Du "Này, đưa cho Khanh Khanh, ta nhớ là ngươi cũng thích, không bằng......, cả hai cùng nhau nuôi đi!"
Tạ Miên Du ôm con thỏ mà trầm mặc vô cùng, chỉ cúi đầu sờ sờ con thỏ, cuối cùng cậu phát ra thanh âm khàn khàn nói cho Tạ Thầm Hoài biết chuyện mới vừa xảy ra.
Lúc Tạ Thầm Hoài vọt vào phòng, Tùng Khanh đã dựa vào bả vai của Thím Dư ngủ rồi, Thím Dư thấy Tạ Thầm Hoài tới thì cũng vẫy tay muốn hắn lại đây, Tạ Thầm Hoài vội nâng bước chân nặng nề đi tới, hắn thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Tùng Khanh đang nhắm chặt đôi mắt, còn có nước mắt treo ở trên hàng lông mi, từng giọt từng giọt, ướt át tựa như tích nước đã lâu.
Tạ Thầm Hoài nhận lấy thân hình Tùng Khanh, ôm cậu vào trong ngực hôn hôn cái trán của cậu, rồi sửa sửa tóc cậu, Thím Dư thấy bộ dạng này của Tạ Thầm Hoài thì mới thở dài đem những lời mà lúc nãy Tùng Khanh nói với bà cho hắn biết.
Tùng Khanh là bị cha mẹ vứt bỏ, trên đường chạy nạn cậu cũng ý thức được cha mẹ không muốn cậu đi chung, nhưng cha mẹ nuôi cậu lâu như vậy, Tùng Khanh vì hai chữ "Gia đình" mà làm rất nhiều chuyện, với cậu cha mẹ là ác mộng, cậu đã lừa Tạ Thầm Hoài, cậu sợ Tạ Thầm Hoài không cần mình.
Thím Dư vừa nói xong thì khoé mắt nổi hơi nước, trên mặt Tạ Thầm Hoài đều là đau lòng cùng hối hận, không phải là hắn không muốn nghe quá khứ của Tùng Khanh, hắn chỉ sợ chuyện quá nặng nề cho nên vẫn luôn ngậm miệng không nhắc tới, nhưng hôm nay ——
Được chính đương sự tới đâm thủng.
Lúc sau hai người nhận là cha mẹ của Tùng Khanh lại không có tới nữa, Tạ Thầm Hoài cũng từng đi đến miếu hoang kia tìm thử, nhưng không tìm được người.
Thẩm Kiệt Trạch cũng hậm hực, sau lần đó thì Tạ Miên Du không nói một lời nào với hắn, thậm chí là một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho hắn, dù cho Thẩm Kiệt Trạch làm đủ loại mặt cười ở trước mặt cậu, Tạ Miên Du chỉ làm như không thấy, cũng không thường xuyên tới nhà Tạ Thầm Hoài nữa.
P/s: Mị đã trở lại, ráng đẩy nhanh tiến trình edit hoàn bộ này trong năm:v lol
Mọi người hãy chờ xem, ở phía sau còn điều gây bất ngờ nữa á:3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.