Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
Chương 70
Cửu Kinh
21/02/2021
“Vâng!” Lâm Lập Quốc gật đầu, phất tay đuổi thuộc hạ đi, vẻ mặt lạnh lùng.
“Thằng ranh con, ở trong trường hẹn hò nhiều rồi nên không biết sự hiểm ác của thế giới này chứ gì. Hôm nay ông đây sẽ cho cậu biết thế giới này không phải ở đâu cũng là tháp ngà, còn có cả vực sâu cậu không nhảy qua được nữa!” Đáy lòng Lâm Lập Quốc dấy lên ngọn lửa, nở nụ cười châm chọc, anh ta biết Bùi Hạc rất xem trọng đứa em này, bình thường có người để ý đều bị Bùi Hạc nhanh chóng xử lý. Hơn nữa anh ta còn biết Bùi Hạc kiêu ngạo, khinh thường tất cả mọi người, lần này chỉ cần châm dầu vào lửa trước mặt anh ta đã đủ xử trên nhóc này rồi.
“Từ Cương, đợi lát nữa Bùi Hạc tới, anh nhớ phải thêm mắm dặm muối đấy!” Anh ta ngẫm nghĩ vẫn thấy không chắc lắm, vội vàng quay đầu nhìn Từ Cương bên cạnh, mím môi cười: “Thật ra trong lòng hai chúng ta đều có ý với Bùi Nhược, nhưng đều là chuyện trong nhà, cho dù ai có được cô ấy cũng là người một nhà! Nếu người ngoài dám chen chân vào, vậy cứ xử lý người ngoài trước…
Từ Cương chau mày, đáy lòng đột nhiên nhớ đến lời Bùi Hạc từng nói với mình, ánh mắt do dự.
“Từ Cương, anh không đồng ý với lời nói của tôi à?” Sắc mặt Lâm Lập Quốc lập tức trở nên nặng nề.
“Không có!” Trương Cường lắc đầu, không nói gì thêm.
“Vậy thì được!” Lâm Lập Quốc cười lạnh, rót một ly trà, đôi mắt càng lạnh lẽo hơn.
“Thưa các quý ông quý bà, chúc mọi người một buổi tối tốt lành!” Một người đẹp dẫn Chương trình mặc đồ công sở khêu gợi từ từ đi tới giữa sân khấu, cười tươi nói: “Cực kỳ cảm ơn mọi người có thể đến đây, tôi đại diện Phòng đấu giá Gia Phúc bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt với những người đã đến!” Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, rõ ràng khá hài lòng với biểu hiện của người dẫn Chương trình.
“Phòng đấu giá Gia Phúc của chúng tôi có thể trịnh trọng hứa hẹn sẽ sử dụng tất cả tiền đấu giá từ thiện lần này cho trung tâm mồ côi thành phố Giang, đóng góp chút tình yêu cho bọn trẻ ở đó.” Tiếng võ tay lại vang lên, giống như báo hiệu sự bắt đầu của buổi đấu giá lần này.
“Được, chúng tôi không nhiều lời nữa, bắt đầu vào khâu đấu giá hôm nay!” Người dẫn Chương trình cười, lùi về sau hai nước: “Cho mời vật phẩm đấu giá đầu tiên hôm nay!” Dứt lời, không ít người đưa mắt nhìn lên sân khấu.
Đường Ân ngồi trên sofa, hứng thú nhìn lên.
Vật phẩm đấu giá đầu tiên là một cái bình hoa, nhìn qua rất có cảm giác nghệ thuật, dưới ánh đèn của buổi đấu giá có thể nhìn thấy sứ trắng sáng ngời, hoàn toàn tự nhiên, chắc chắn sẽ có giá trị rất lớn khi đấu giá.
“Mọi người, đây là vật phẩm đấu giá đầu tiên của chúng ta, bình hoa sứ trắng hiện đại cao cấp!” Người dẫn Chương trình cười rất lễ phép, sau đó nói tiếp: “Giá khởi đầu hai nghìn tệ!” Đường Ân nở nụ cười, phòng đấu giá này còn nhân đạo được một chút, ít nhất trước khi đấu giá đã nói rõ ràng với bạn, đây là một cái bình hiện đại cao cấp, hơn nữa giá khởi đầu cũng không quá cao. Với những người có mặt, giá khởi đầu hai nghìn cũng chỉ là chút tiền cơm mà thôi, thật sự không đáng nhắc tới.
“Ba nghìn…” “Năm nghìn…” Người xung quanh cười tươi, không ngừng giơ bảng trong tay lên, khiến bầu không khí sôi nổi hơn mấy phần, buổi tiệc cũng không có quá nghiêm túc nữa.
Đường Ân không thích mấy thứ này lắm, cho nên cũng không giơ bảng.
Vật phẩm bán đấu giá thứ hai là trang sức, cũng là tác phẩm nghệ thuật hiện đại, chỉ là do người nổi tiếng thiết kế nên giá cả có cao hơn một chút.
Tới vật phẩm thứ ba, anh có hơi động lòng.
“Đây là mặt nạ da người cực kỳ nhẹ nhàng, là một người đam mê tạo thành từ nguyên liệu cao phân tử, có thể khiến người ta thay đổi dung mạo, đảm bảo giữ được tính thoáng khí, không gây tổn thương cho da của con người…” Người dẫn Chương trình giới thiệu xong, nói với mọi người ở đối diện: “Thật ra tác dụng của thứ này không lớn, cho nên giá khởi đầu là năm nghìn tệ, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một nghìn.
“Sáu nghìn!” Đường Ân chần chừ một lát, sau đó nâng cổ tay lên.
Theo anh thấy thứ này rất hợp với Kỷ Du Du, ít nhất tốt hơn trang điểm mụn mủ trên mặt nhiều.
“Bảy nghìn!” Trong hội trường, có người lạnh lùng đứng lên.
Đường Ân tò mò nhìn qua, thấy Trương Cường đang độc ác nhìn mình.
Anh nheo mắt lại, không ngờ Trương Cường đã không thể ngồi yên sớm thế: “Tám nghìn…
“Chín nghìn!” Trương Cường lập tức tăng giá.
Đường Ân cau mày, hơi chần chừ.
Lâm Lập Quốc ở xa xa nhìn cảnh này thì thầm thấy châm chọc.
Bám váy đúng là bám váy, mới chín nghìn tệ mà thôi đã không có can đảm thêm vào? Người như thế còn muốn ở bên Bùi Nhược hả? Anh ta cực kỳ khinh thường, cau mày nhìn thuộc hạ bên cạnh: “Bùi Hạc vẫn chưa tới à?” “Có lẽ sắp rồi!” Thuộc hạ lập tức trả lời.
Lâm Lập Quốc cười lạnh: “Nếu Bùi Hạc không ra, vậy tôi sẽ dạy dỗ thằng nhóc này giúp anh ta một chút, cho cậu ta biết cái gì là trời cao đất rộng!” Từ Cương ngồi bên cạnh thay đổi sắc mặt, nhưng không.hề ngăn cản.
“Một trăm nghìn!” Lâm Lập Quốc giơ tay lên, tươi cười nói với mấy người xung quanh: “Dù sao cũng là từ thiện mà, càng nhiều càng tốt! Tôi không có hứng thú gì với cái mặt nạ này, chỉ cảm thấy một chút tiền cũng không quan trọng lắm. Hơn nữa theo tôi ấy, làm từ thiện cũng tốt hơn ra ngoài mua rượu nhiều đúng không?” “Ông chủ Lâm đúng là hào phòng!” “Ông chủ Lâm làm từ thiện cũng nói khách sáo vậy, thật sự là phúc của thành phố Giang chúng ta!” Lời khen ngợi xung quanh khiến Lâm Lập Quốc hơi lâng lâng, mỉm cười: “Một trăm nghìn không tính là gì, có lẽ một lát nữa tôi đã kiếm về được rồi! Nhưng thứ này không có tác dụng với tôi, nếu chú em Đường Ân thích tôi có thể tặng miễn phí cho cậu, nhưng cũng có một điều kiện…” Người xung quanh hơi khó hiểu, đều nhìn về phía Đường Ân theo ánh mắt của anh ta.
Người ở đây không biết Đường Ân, nào biết anh là ai? Nếu không phải Lâm Lập Quốc lên tiếng, bọn họ thật sự không biết trong hội trường có người tên Đường Ân.
“Ồ?” Đường Ân nở nụ cười, nhìn Lâm Lập Quốc: “E rằng điều kiện của Sếp Lâm cũng không phải điều kiện hay ho gì nhỉ?” “Nói thế sao được?” Anh ta cười: “Thật sự không phải điều kiện hay ho gì với người khác, nhưng tôi tin chắc không có vấn đề gì với cậu đâu! Không phải cậu mới nói dạ dày mình không tốt, thích ăn cơm mềm sao? Đợi lát nữa tôi kêu người đưa tới một bát mì, chỉ cần cậu ăn xong thì thứ này sẽ là của cậu, cậu cảm thấy thế nào?”
“Thằng ranh con, ở trong trường hẹn hò nhiều rồi nên không biết sự hiểm ác của thế giới này chứ gì. Hôm nay ông đây sẽ cho cậu biết thế giới này không phải ở đâu cũng là tháp ngà, còn có cả vực sâu cậu không nhảy qua được nữa!” Đáy lòng Lâm Lập Quốc dấy lên ngọn lửa, nở nụ cười châm chọc, anh ta biết Bùi Hạc rất xem trọng đứa em này, bình thường có người để ý đều bị Bùi Hạc nhanh chóng xử lý. Hơn nữa anh ta còn biết Bùi Hạc kiêu ngạo, khinh thường tất cả mọi người, lần này chỉ cần châm dầu vào lửa trước mặt anh ta đã đủ xử trên nhóc này rồi.
“Từ Cương, đợi lát nữa Bùi Hạc tới, anh nhớ phải thêm mắm dặm muối đấy!” Anh ta ngẫm nghĩ vẫn thấy không chắc lắm, vội vàng quay đầu nhìn Từ Cương bên cạnh, mím môi cười: “Thật ra trong lòng hai chúng ta đều có ý với Bùi Nhược, nhưng đều là chuyện trong nhà, cho dù ai có được cô ấy cũng là người một nhà! Nếu người ngoài dám chen chân vào, vậy cứ xử lý người ngoài trước…
Từ Cương chau mày, đáy lòng đột nhiên nhớ đến lời Bùi Hạc từng nói với mình, ánh mắt do dự.
“Từ Cương, anh không đồng ý với lời nói của tôi à?” Sắc mặt Lâm Lập Quốc lập tức trở nên nặng nề.
“Không có!” Trương Cường lắc đầu, không nói gì thêm.
“Vậy thì được!” Lâm Lập Quốc cười lạnh, rót một ly trà, đôi mắt càng lạnh lẽo hơn.
“Thưa các quý ông quý bà, chúc mọi người một buổi tối tốt lành!” Một người đẹp dẫn Chương trình mặc đồ công sở khêu gợi từ từ đi tới giữa sân khấu, cười tươi nói: “Cực kỳ cảm ơn mọi người có thể đến đây, tôi đại diện Phòng đấu giá Gia Phúc bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt với những người đã đến!” Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, rõ ràng khá hài lòng với biểu hiện của người dẫn Chương trình.
“Phòng đấu giá Gia Phúc của chúng tôi có thể trịnh trọng hứa hẹn sẽ sử dụng tất cả tiền đấu giá từ thiện lần này cho trung tâm mồ côi thành phố Giang, đóng góp chút tình yêu cho bọn trẻ ở đó.” Tiếng võ tay lại vang lên, giống như báo hiệu sự bắt đầu của buổi đấu giá lần này.
“Được, chúng tôi không nhiều lời nữa, bắt đầu vào khâu đấu giá hôm nay!” Người dẫn Chương trình cười, lùi về sau hai nước: “Cho mời vật phẩm đấu giá đầu tiên hôm nay!” Dứt lời, không ít người đưa mắt nhìn lên sân khấu.
Đường Ân ngồi trên sofa, hứng thú nhìn lên.
Vật phẩm đấu giá đầu tiên là một cái bình hoa, nhìn qua rất có cảm giác nghệ thuật, dưới ánh đèn của buổi đấu giá có thể nhìn thấy sứ trắng sáng ngời, hoàn toàn tự nhiên, chắc chắn sẽ có giá trị rất lớn khi đấu giá.
“Mọi người, đây là vật phẩm đấu giá đầu tiên của chúng ta, bình hoa sứ trắng hiện đại cao cấp!” Người dẫn Chương trình cười rất lễ phép, sau đó nói tiếp: “Giá khởi đầu hai nghìn tệ!” Đường Ân nở nụ cười, phòng đấu giá này còn nhân đạo được một chút, ít nhất trước khi đấu giá đã nói rõ ràng với bạn, đây là một cái bình hiện đại cao cấp, hơn nữa giá khởi đầu cũng không quá cao. Với những người có mặt, giá khởi đầu hai nghìn cũng chỉ là chút tiền cơm mà thôi, thật sự không đáng nhắc tới.
“Ba nghìn…” “Năm nghìn…” Người xung quanh cười tươi, không ngừng giơ bảng trong tay lên, khiến bầu không khí sôi nổi hơn mấy phần, buổi tiệc cũng không có quá nghiêm túc nữa.
Đường Ân không thích mấy thứ này lắm, cho nên cũng không giơ bảng.
Vật phẩm bán đấu giá thứ hai là trang sức, cũng là tác phẩm nghệ thuật hiện đại, chỉ là do người nổi tiếng thiết kế nên giá cả có cao hơn một chút.
Tới vật phẩm thứ ba, anh có hơi động lòng.
“Đây là mặt nạ da người cực kỳ nhẹ nhàng, là một người đam mê tạo thành từ nguyên liệu cao phân tử, có thể khiến người ta thay đổi dung mạo, đảm bảo giữ được tính thoáng khí, không gây tổn thương cho da của con người…” Người dẫn Chương trình giới thiệu xong, nói với mọi người ở đối diện: “Thật ra tác dụng của thứ này không lớn, cho nên giá khởi đầu là năm nghìn tệ, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một nghìn.
“Sáu nghìn!” Đường Ân chần chừ một lát, sau đó nâng cổ tay lên.
Theo anh thấy thứ này rất hợp với Kỷ Du Du, ít nhất tốt hơn trang điểm mụn mủ trên mặt nhiều.
“Bảy nghìn!” Trong hội trường, có người lạnh lùng đứng lên.
Đường Ân tò mò nhìn qua, thấy Trương Cường đang độc ác nhìn mình.
Anh nheo mắt lại, không ngờ Trương Cường đã không thể ngồi yên sớm thế: “Tám nghìn…
“Chín nghìn!” Trương Cường lập tức tăng giá.
Đường Ân cau mày, hơi chần chừ.
Lâm Lập Quốc ở xa xa nhìn cảnh này thì thầm thấy châm chọc.
Bám váy đúng là bám váy, mới chín nghìn tệ mà thôi đã không có can đảm thêm vào? Người như thế còn muốn ở bên Bùi Nhược hả? Anh ta cực kỳ khinh thường, cau mày nhìn thuộc hạ bên cạnh: “Bùi Hạc vẫn chưa tới à?” “Có lẽ sắp rồi!” Thuộc hạ lập tức trả lời.
Lâm Lập Quốc cười lạnh: “Nếu Bùi Hạc không ra, vậy tôi sẽ dạy dỗ thằng nhóc này giúp anh ta một chút, cho cậu ta biết cái gì là trời cao đất rộng!” Từ Cương ngồi bên cạnh thay đổi sắc mặt, nhưng không.hề ngăn cản.
“Một trăm nghìn!” Lâm Lập Quốc giơ tay lên, tươi cười nói với mấy người xung quanh: “Dù sao cũng là từ thiện mà, càng nhiều càng tốt! Tôi không có hứng thú gì với cái mặt nạ này, chỉ cảm thấy một chút tiền cũng không quan trọng lắm. Hơn nữa theo tôi ấy, làm từ thiện cũng tốt hơn ra ngoài mua rượu nhiều đúng không?” “Ông chủ Lâm đúng là hào phòng!” “Ông chủ Lâm làm từ thiện cũng nói khách sáo vậy, thật sự là phúc của thành phố Giang chúng ta!” Lời khen ngợi xung quanh khiến Lâm Lập Quốc hơi lâng lâng, mỉm cười: “Một trăm nghìn không tính là gì, có lẽ một lát nữa tôi đã kiếm về được rồi! Nhưng thứ này không có tác dụng với tôi, nếu chú em Đường Ân thích tôi có thể tặng miễn phí cho cậu, nhưng cũng có một điều kiện…” Người xung quanh hơi khó hiểu, đều nhìn về phía Đường Ân theo ánh mắt của anh ta.
Người ở đây không biết Đường Ân, nào biết anh là ai? Nếu không phải Lâm Lập Quốc lên tiếng, bọn họ thật sự không biết trong hội trường có người tên Đường Ân.
“Ồ?” Đường Ân nở nụ cười, nhìn Lâm Lập Quốc: “E rằng điều kiện của Sếp Lâm cũng không phải điều kiện hay ho gì nhỉ?” “Nói thế sao được?” Anh ta cười: “Thật sự không phải điều kiện hay ho gì với người khác, nhưng tôi tin chắc không có vấn đề gì với cậu đâu! Không phải cậu mới nói dạ dày mình không tốt, thích ăn cơm mềm sao? Đợi lát nữa tôi kêu người đưa tới một bát mì, chỉ cần cậu ăn xong thì thứ này sẽ là của cậu, cậu cảm thấy thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.