Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
Chương 75
Cửu Kinh
21/02/2021
Đường Ân bỗng cười, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Việc nhặt được ví tiền này còn tồn tại đến bây giờ cơ à? Lần trước không muốn để lộ ra chuyện gì, chỉ nói là bản thân mình nhặt được ví tiền, không ngờ đến ngày hôm nay vẫn còn có người lấy chuyện này ra làm lý do.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều trở nên có chút quái dị, tính cả người chủ trì trên sân khấu, trong mắt cũng lộ ra mấy phần lạnh nhạt.
Nhặt được ví tiền của người khác, sau đó lăn lộn đến ngày hôm nay! Hơn nữa người kia hình như là cô chủ nhà họ Mạnh! Nếu quả thật như vậy, Đường Ân này thật sự chẳng là cái thá gì, chỉ dựa vào một người phụ nữ, một ví tiền, đã muốn ngồi chỗ này, lẫn lộn cùng một chỗ với nhiều người thành đạt như vậy sao? Chuyện này nực cười quá rồi! “Anh Đường Ân…” Người đẹp chủ trì cười, sau đó ra hiệu: “Tuy rằng buổi đấu giá của chúng tôi hy vọng người trả giá cao mua được món đồ, nhưng mà cũng không cần phải ác ý tăng giá cao như vậy!” Đường Ân nhíu mày, đầu mày từ từ nhướn lên.
“Đường Ân, cô chủ nhà họ Mạnh kia lại là ai nữa vậy?” Lâm Lập Quốc cười khan một tiếng, trong lòng đã trở nên tàn nhẫn, nếu cậu chỉ là người may mắn nhặt được ví tiền, vậy cũng không cần thiết phải cho cậu chút mặt mũi nào nữa. Có lẽ cho dù có đối xử với cậu như vậy, Bùi Hạc cũng không nói gì đâu.
“Cô chủ nhà họ Mạnh ấy à…’ Đường Ân cười, sắc mặt lạnh đi mấy phần: “Anh không xứng được biết!” “Cậu…” Lâm Lập Quốc tức giận, trên mặt lộ ra vẻ cười lạnh: “Tôi không xứng được biết sao? Cậu có ý gì hả? Trong thành phố Giang này, còn có ai mà tôi không xứng được biết chứ! Đường Ân, vừa nãy không tính toán với cậu, đó là tôi nể mặt Bùi Nhược và Bùi Hạc, nếu cậu thật sự chỉ là một tên nghèo hèn kém cỏi, nhưng lại ở đây há miệng cái là mấy chục triệu, nói ra không cảm thấy buồn cười sao?” “Phải đấy…” “Như vậy là đang gây rối buổi đấu giá…” “Anh Đường Ân, nếu anh thật sự gây rối buổi đấu giá từ thiện này, chúng tôi thật sự sẽ tiến hành bán đấu giá lại lần nữa!” Trên mặt người đẹp chủ trì lộ ra vẻ nuối tiếc, ánh mắt nhìn Đường Ân đã trở nên lạnh nhạt đi mấy phần.
Bùi Nhược hơi tức giận, đang định bước lên trước thì lại bị Đường Ân kéo cổ tay lại.
Đường Ân cười, ngăn Bùi Nhược sau lưng rồi bước từng bước lên sân khấu, quay mặt về phía mọi người.
“Các vị,mọi người đều cảm thấy tôi đang gây rối sao?” Đường Ân cười tửm tỉm.
Tất cả mọi người không hề mở miệng, nhưng sắc mặt đều như vậy.
“Đường Ân, tôi khuyên cậu tốt nhất nên đi xuống đi! Đó là chỗ mà cậu có thể đứng được sao?” Lâm Lập Quốc cười lạnh, đã thấy Bùi Hạc đứng dậy, trong lòng hơi thấp thỏm, vội vàng đứng dậy nói: “Bùi Hạc, thằng ranh này có quan hệ gì với anh? Dám đứng đây khoác lác như vậy? Nếu chỉ nhặt được một ví tiền, tôi cảm thấy không xứng đứng bên cạnh anh đâu!” Bùi Hạc liếc nhìn Lâm Lập Quốc bằng ánh mắt sâu xa.
“Bùi Hạc, anh ta chỉ là một tên nghèo hèn thấp kém, muốn dựa vào cô chủ nhà họ Mạnh nào đó, rồi kéo quan hệ thân thiết với Bùi Nhược, loại người như thế thật sự quá vô liêm sỉ!” Lâm Lập Quốc xì một tiếng.
Sắc mặt Bùi Hạc lập tức tối sâm xuống, trong mắt có ánh sáng lạnh lấp lóe.
Đường Ân thở dài, mở hai tay ra: “Nếu nói như vậy, tôi cứ nói thẳng là được rồi! Chuyện liên quan đến năm mươi triệu kia, tôi có thể nhường…” “Đường Ân, vẫn còn giả vờ sao? Mau mau cút xuống đây, cậu có muốn gây rối thì cũng phải xem đây là chỗ nào chứ!” Trương Cường gầm lên.
Đường Ân cười lạnh, nhìn về phía Bùi Nhược: ‘Ai phụ trách nhà hàng này…” “Là ông Đồng của Hoa Đông!” Bùi Nhược nói.
Đường Ân gật đầu, lấy điện thoại di động ra, sau đó bấm một dãy số.
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, đám người lạnh mặt nhìn Đường Ân, nghĩ rằng buổi tiệc từ thiện này thật sự bị người này phá hỏng rồi.
“Tôi đang ở tầng cao nhất của nhà hàng trên đường Quý Dương thành phố Giang, bây giờ cần năm mươi triệu, ông bảo người mang đến cho tôi…” Đường Ân bấm điện thoại, chỉ nói một câu rồi ngắt điện thoại luôn.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người nhìn thấy đều ngây ra.
Một cuộc điện thoại đã đòi năm mươi triệu sao? “Ha ha ha…’ Trương Cường đột nhiên bật ra một tràng cười chế giêu, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Ân, cười đến mức nước mắt cũng sắp chảy.ra rồi: “Đường Ân, nếu nói đến diễn kịch thì cậu thật sự rất thành thạo, ông đây suýt nữa tin luôn rồi! Năm mươi triệu sao? Mọi người nghe xem, Đường Ân vừa nói cái gì, cậu ta gọi điện thoại bảo người ta mang năm mươi triệu đến cho cậu ta sao? Mẹ nó tôi thật sự buồn cười quá!” Nào chỉ có Trương Cường thấy buồn cười, tất cả những người nơi này đều muốn cười.
Năm mươi triệu sao? Có thể tùy tiện bảo người ta mang đến được sao? Anh cho rằng anh là ai? “Đường Ân, đứng đây giả vờ như vậy có ích lợi gì chứ?” Trương Hàn Trung cũng mở miệng chế giễu.
“Cậu ta vốn dĩ không có tiền, cậu ta chỉ là một sinh viên nghèo, tôi đề nghị lập tức đuổi cậu ta đi!’ Mắt thấy mọi người đang do dự, Trương Cường lập tức lớn tiếng nói.
Ở đây có nhiều người như vậy, nhìn thấy Trương Cường liên tục gào rống, sắc mặt cũng dần dần thay đổi! Mỗi người trong số những người ngồi đây đều là người thành đạt, có được địa vị ở thành phố Giang, chưa xét xem là có bao nhiêu tiền, chỉ riêng thân phận địa vị, một sinh viên nghèo tuyệt đối không thể so sánh được.
Người đẹp chủ trì trên sân khấu, sắc mặt cũng khó coi, khi nhìn Đường Ân đã không còn nụ cười nữa.
Bán đấu giá Gia Phúc cũng coi là sàn đấu giá đứng đầu thành phố Giang, nếu lúc này xảy ra chuyện rối loạn, thật sự khiến người ta có chút tức giận.
“Anh Đường Ân, nếu tiện thì xin anh đi xuống, được không?” Trên sân khấu có một người đi ra, chính là giám đốc Viên Chi Am của Đấu giá Gia Phúc.
Cô gái này khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đến vai, nhưng dáng người rất nóng bỏng, nhất là hai luồng trước ngực.
Dáng người như thế này cho dù đứng bên cạnh Bùi Nhược cũng tuyệt đối không thua kém chút nào.
Cô gái này vừa xuất hiện đã kiêu ngạo nhìn chằm chằm Đường Ân: “Chỗ chúng tôi là buổi bán đấu giá từ thiện, không phải chỗ để anh làm chuyện điên rồI” Đường Ân nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp tóc dài đến vai, khóe miệng không kiềm chế được mà nở nụ cười: “Tôi đang làm chuyện điên rồ sao?” “Cút xuống đi!” Trương Cường hét to: “Đường Ân, mẹ nó cậu phát điên rồi, đừng làm chuyện điên rồ ở đây nữa đi!” “Tôi mời anh rời khỏi đây!” Viên Chỉ Am lạnh lùng nói, đưa một cánh tay ra, hôm nay là buổi đấu giá đầu tiên mà cô ta sắp xếp sau khi tốt nghiệp đại học, vốn dĩ cảnh tượng sôi nổi, lại không ngờ rằng Đường Ân chẳng qua chỉ là một sinh viên nghèo.
“Còn chưa để anh ta đi được, trước đó mua mấy thứ, còn chưa thanh toán đâu đấy…” Dưới sân khấu, không biết là ai hét to một câu.
Lúc này đám người mới kịp tỉnh táo lại, vừa nãy Đường Ân cực kỳ nổi bật, nhưng cũng thật sự tốn rất nhiều tiền, lúc này nếu để anh ta rời đi, chẳng phải mấy thứ kia sẽ phải đấu giá lại hay sao? Sắc mặt Viên Chi Am lạnh lẽo, tức giận đến mức nắm chặt nắm tay.
Lâm Lập Quốc nhìn cảnh tượng này, cười lạnh: “Bùi Hạc, nhìn thấy chưa? Ở đây vẫn còn có người tinh mắt, liếc mắt đã nhìn ra thằng ranh kia chẳng là cái thá gì cải” Bùi Hạc quay đầu, trong mắt tràn đầy khí lạnh, liếc nhìn Lâm Lập Quốc: “Anh có biết vừa nãy anh đã nói cái gì không hả?” Lâm Lập Quốc sững sờ, mắt nhìn Bùi Hạc, lòng không kiềm chế được mà có chút sợ hãi.
“Cậu… cậu ta chỉ là một sinh viên nghèo…’ Lâm Lập Quốc nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt trăng bệch, đáp.
Két…
Lúc này, cửa lớn của phòng hội nghị trên tầng cao nhất bị người ta chậm rãi đẩy ra.
Việc nhặt được ví tiền này còn tồn tại đến bây giờ cơ à? Lần trước không muốn để lộ ra chuyện gì, chỉ nói là bản thân mình nhặt được ví tiền, không ngờ đến ngày hôm nay vẫn còn có người lấy chuyện này ra làm lý do.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều trở nên có chút quái dị, tính cả người chủ trì trên sân khấu, trong mắt cũng lộ ra mấy phần lạnh nhạt.
Nhặt được ví tiền của người khác, sau đó lăn lộn đến ngày hôm nay! Hơn nữa người kia hình như là cô chủ nhà họ Mạnh! Nếu quả thật như vậy, Đường Ân này thật sự chẳng là cái thá gì, chỉ dựa vào một người phụ nữ, một ví tiền, đã muốn ngồi chỗ này, lẫn lộn cùng một chỗ với nhiều người thành đạt như vậy sao? Chuyện này nực cười quá rồi! “Anh Đường Ân…” Người đẹp chủ trì cười, sau đó ra hiệu: “Tuy rằng buổi đấu giá của chúng tôi hy vọng người trả giá cao mua được món đồ, nhưng mà cũng không cần phải ác ý tăng giá cao như vậy!” Đường Ân nhíu mày, đầu mày từ từ nhướn lên.
“Đường Ân, cô chủ nhà họ Mạnh kia lại là ai nữa vậy?” Lâm Lập Quốc cười khan một tiếng, trong lòng đã trở nên tàn nhẫn, nếu cậu chỉ là người may mắn nhặt được ví tiền, vậy cũng không cần thiết phải cho cậu chút mặt mũi nào nữa. Có lẽ cho dù có đối xử với cậu như vậy, Bùi Hạc cũng không nói gì đâu.
“Cô chủ nhà họ Mạnh ấy à…’ Đường Ân cười, sắc mặt lạnh đi mấy phần: “Anh không xứng được biết!” “Cậu…” Lâm Lập Quốc tức giận, trên mặt lộ ra vẻ cười lạnh: “Tôi không xứng được biết sao? Cậu có ý gì hả? Trong thành phố Giang này, còn có ai mà tôi không xứng được biết chứ! Đường Ân, vừa nãy không tính toán với cậu, đó là tôi nể mặt Bùi Nhược và Bùi Hạc, nếu cậu thật sự chỉ là một tên nghèo hèn kém cỏi, nhưng lại ở đây há miệng cái là mấy chục triệu, nói ra không cảm thấy buồn cười sao?” “Phải đấy…” “Như vậy là đang gây rối buổi đấu giá…” “Anh Đường Ân, nếu anh thật sự gây rối buổi đấu giá từ thiện này, chúng tôi thật sự sẽ tiến hành bán đấu giá lại lần nữa!” Trên mặt người đẹp chủ trì lộ ra vẻ nuối tiếc, ánh mắt nhìn Đường Ân đã trở nên lạnh nhạt đi mấy phần.
Bùi Nhược hơi tức giận, đang định bước lên trước thì lại bị Đường Ân kéo cổ tay lại.
Đường Ân cười, ngăn Bùi Nhược sau lưng rồi bước từng bước lên sân khấu, quay mặt về phía mọi người.
“Các vị,mọi người đều cảm thấy tôi đang gây rối sao?” Đường Ân cười tửm tỉm.
Tất cả mọi người không hề mở miệng, nhưng sắc mặt đều như vậy.
“Đường Ân, tôi khuyên cậu tốt nhất nên đi xuống đi! Đó là chỗ mà cậu có thể đứng được sao?” Lâm Lập Quốc cười lạnh, đã thấy Bùi Hạc đứng dậy, trong lòng hơi thấp thỏm, vội vàng đứng dậy nói: “Bùi Hạc, thằng ranh này có quan hệ gì với anh? Dám đứng đây khoác lác như vậy? Nếu chỉ nhặt được một ví tiền, tôi cảm thấy không xứng đứng bên cạnh anh đâu!” Bùi Hạc liếc nhìn Lâm Lập Quốc bằng ánh mắt sâu xa.
“Bùi Hạc, anh ta chỉ là một tên nghèo hèn thấp kém, muốn dựa vào cô chủ nhà họ Mạnh nào đó, rồi kéo quan hệ thân thiết với Bùi Nhược, loại người như thế thật sự quá vô liêm sỉ!” Lâm Lập Quốc xì một tiếng.
Sắc mặt Bùi Hạc lập tức tối sâm xuống, trong mắt có ánh sáng lạnh lấp lóe.
Đường Ân thở dài, mở hai tay ra: “Nếu nói như vậy, tôi cứ nói thẳng là được rồi! Chuyện liên quan đến năm mươi triệu kia, tôi có thể nhường…” “Đường Ân, vẫn còn giả vờ sao? Mau mau cút xuống đây, cậu có muốn gây rối thì cũng phải xem đây là chỗ nào chứ!” Trương Cường gầm lên.
Đường Ân cười lạnh, nhìn về phía Bùi Nhược: ‘Ai phụ trách nhà hàng này…” “Là ông Đồng của Hoa Đông!” Bùi Nhược nói.
Đường Ân gật đầu, lấy điện thoại di động ra, sau đó bấm một dãy số.
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, đám người lạnh mặt nhìn Đường Ân, nghĩ rằng buổi tiệc từ thiện này thật sự bị người này phá hỏng rồi.
“Tôi đang ở tầng cao nhất của nhà hàng trên đường Quý Dương thành phố Giang, bây giờ cần năm mươi triệu, ông bảo người mang đến cho tôi…” Đường Ân bấm điện thoại, chỉ nói một câu rồi ngắt điện thoại luôn.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người nhìn thấy đều ngây ra.
Một cuộc điện thoại đã đòi năm mươi triệu sao? “Ha ha ha…’ Trương Cường đột nhiên bật ra một tràng cười chế giêu, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Ân, cười đến mức nước mắt cũng sắp chảy.ra rồi: “Đường Ân, nếu nói đến diễn kịch thì cậu thật sự rất thành thạo, ông đây suýt nữa tin luôn rồi! Năm mươi triệu sao? Mọi người nghe xem, Đường Ân vừa nói cái gì, cậu ta gọi điện thoại bảo người ta mang năm mươi triệu đến cho cậu ta sao? Mẹ nó tôi thật sự buồn cười quá!” Nào chỉ có Trương Cường thấy buồn cười, tất cả những người nơi này đều muốn cười.
Năm mươi triệu sao? Có thể tùy tiện bảo người ta mang đến được sao? Anh cho rằng anh là ai? “Đường Ân, đứng đây giả vờ như vậy có ích lợi gì chứ?” Trương Hàn Trung cũng mở miệng chế giễu.
“Cậu ta vốn dĩ không có tiền, cậu ta chỉ là một sinh viên nghèo, tôi đề nghị lập tức đuổi cậu ta đi!’ Mắt thấy mọi người đang do dự, Trương Cường lập tức lớn tiếng nói.
Ở đây có nhiều người như vậy, nhìn thấy Trương Cường liên tục gào rống, sắc mặt cũng dần dần thay đổi! Mỗi người trong số những người ngồi đây đều là người thành đạt, có được địa vị ở thành phố Giang, chưa xét xem là có bao nhiêu tiền, chỉ riêng thân phận địa vị, một sinh viên nghèo tuyệt đối không thể so sánh được.
Người đẹp chủ trì trên sân khấu, sắc mặt cũng khó coi, khi nhìn Đường Ân đã không còn nụ cười nữa.
Bán đấu giá Gia Phúc cũng coi là sàn đấu giá đứng đầu thành phố Giang, nếu lúc này xảy ra chuyện rối loạn, thật sự khiến người ta có chút tức giận.
“Anh Đường Ân, nếu tiện thì xin anh đi xuống, được không?” Trên sân khấu có một người đi ra, chính là giám đốc Viên Chi Am của Đấu giá Gia Phúc.
Cô gái này khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đến vai, nhưng dáng người rất nóng bỏng, nhất là hai luồng trước ngực.
Dáng người như thế này cho dù đứng bên cạnh Bùi Nhược cũng tuyệt đối không thua kém chút nào.
Cô gái này vừa xuất hiện đã kiêu ngạo nhìn chằm chằm Đường Ân: “Chỗ chúng tôi là buổi bán đấu giá từ thiện, không phải chỗ để anh làm chuyện điên rồI” Đường Ân nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp tóc dài đến vai, khóe miệng không kiềm chế được mà nở nụ cười: “Tôi đang làm chuyện điên rồ sao?” “Cút xuống đi!” Trương Cường hét to: “Đường Ân, mẹ nó cậu phát điên rồi, đừng làm chuyện điên rồ ở đây nữa đi!” “Tôi mời anh rời khỏi đây!” Viên Chỉ Am lạnh lùng nói, đưa một cánh tay ra, hôm nay là buổi đấu giá đầu tiên mà cô ta sắp xếp sau khi tốt nghiệp đại học, vốn dĩ cảnh tượng sôi nổi, lại không ngờ rằng Đường Ân chẳng qua chỉ là một sinh viên nghèo.
“Còn chưa để anh ta đi được, trước đó mua mấy thứ, còn chưa thanh toán đâu đấy…” Dưới sân khấu, không biết là ai hét to một câu.
Lúc này đám người mới kịp tỉnh táo lại, vừa nãy Đường Ân cực kỳ nổi bật, nhưng cũng thật sự tốn rất nhiều tiền, lúc này nếu để anh ta rời đi, chẳng phải mấy thứ kia sẽ phải đấu giá lại hay sao? Sắc mặt Viên Chi Am lạnh lẽo, tức giận đến mức nắm chặt nắm tay.
Lâm Lập Quốc nhìn cảnh tượng này, cười lạnh: “Bùi Hạc, nhìn thấy chưa? Ở đây vẫn còn có người tinh mắt, liếc mắt đã nhìn ra thằng ranh kia chẳng là cái thá gì cải” Bùi Hạc quay đầu, trong mắt tràn đầy khí lạnh, liếc nhìn Lâm Lập Quốc: “Anh có biết vừa nãy anh đã nói cái gì không hả?” Lâm Lập Quốc sững sờ, mắt nhìn Bùi Hạc, lòng không kiềm chế được mà có chút sợ hãi.
“Cậu… cậu ta chỉ là một sinh viên nghèo…’ Lâm Lập Quốc nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt trăng bệch, đáp.
Két…
Lúc này, cửa lớn của phòng hội nghị trên tầng cao nhất bị người ta chậm rãi đẩy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.