Tà Đế Cuồng Hậu: Phế Vật Cửu Tiểu Thư
Chương 16:
Túy Ngọa Thiên Hạ
08/01/2023
Editor: Kỷ Tiếu Nhược Thủy
Tình huống hiện tại giống như đều đang nói tam tiểu thư giết chết thân mẫu. Nhưng sắc mặt Vân Kỳ thoáng chốc trầm xuống, phất tay một cái, bước nhanh về hướng đông sương phòng. Đối với việc tôn nữ hắn giết nhi tức, hắn tuyệt đối không có khả năng tin tưởng.
Khi Vân Kỳ chạy tới, toàn bộ đình viện ngoài đông sương phòng có vài vị phu nhân cùng tiểu thư nghe tin mà đến.
" Phụ thân!”
“Gia gia!”
Các tiếng kêu cung kính cùng lúc vang lên.
Vân Kỳ đảo mắt nhìn quanh, không kiên nhẫn phất tay, trầm giọng nói: “Đều tụ ở chỗ này làm gì? Từng người lập tức trở lại trong viện đi.” Sau tiếng quát của Vân Kỳ, vài vị phu nhân cùng tiểu thư bốn phía mang sắc mặt xám xịt rời đi.
Vân Kỳ tức khắc dẫn vài tên thị vệ đi vào đông sương viện. Liễu Thấm Thủy vừa thấy Vân Kỳ đến, tức khắc hai mắt đẫm lệ mông lung: “Phụ thân, đại tỷ nàng……”
Vân Kỳ nhíu mày, ánh mắt nhìn đến nô bộc trong viện: “Một đám các ngươi còn thất thần làm gì, còn không mau đỡ tam tiểu thư.”
“Dạ, lão thái gia!”. Sau đó, Vân Kỳ liền đi thẳng vào trong phòng Liễu Thanh Nguyệt. Chỉ nhìn thi thể Liễu Thanh Nguyệt một lần, liền thấy hắn giơ tay lên, thanh đoản kiếm cắm sâu vào vách tường tức khắc đã nằm trong tay hắn.
Khi ánh mắt Vân Kỳ đảo qua thanh tiểu đao cùng dấu hằn sâu trên vách tường, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống. Xoay người, vẻ mặt tức giận, ánh mắt sắc bén vô cùng quét khắp đình viện. “Lập tức kêu Ngô Cương phong tỏa Vân phủ cho ta, không có sự đồng ý của ta bất kì ai cũng không được rời khỏi, nhất định phải tra ra người sử dụng tiểu đao này, dám ở dưới mí mắt lão tử giết người lại vu oan giá họa, đợi ta tra ra là ai làm chắc chắn sẽ đem người nọ bầm thây vạn đoạn.”
Một tiếng quát phẫn nộ cho thấy hung thủ là một người khác, còn sử dụng thủ đoạn vu oan giá họa. Kỳ thật Vân lão thái gia thật sự sắc bén. Cũng chỉ vào phòng nhìn một lần, chẳng những nhìn ra nguyên nhân chân chính làm Liễu Thanh Nguyệt chết, liếc mắt một cái liền nhìn thấu thủ đoạn vu oan giá họa của hung thủ.
Trên ngọn núi cao phía sau Tướng quân phủ.
Lúc này có một thân ảnh nhỏ xinh nhàn nhã nửa nằm trên tảng đá. Từ trên cao nhìn xuống, mơ hồ có thể thấy rõ ràng tình cảnh tại sương phòng phía đông.
Khi nghe thấy tiếng rống giận của Vân lão thái gia, đáy mắt hiện lên một tia cười giễu cợt. Nàng chính là kẻ vu oan giá họa, nhưng mục tiêu cũng không phải Vân Linh Thủy, mà là kẻ thần bí tối hôm qua.
Thế nhưng nàng không có một chút manh mối, nên liền trực tiếp đem Vân phủ nhìn như rất an tĩnh quấy cho nước thêm đục. Đến lúc đó, nàng không tin những kẻ ẩn nấp còn có thể không lộ ra đuôi cáo.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu ở trên người, Vân Vũ chậm rãi cầm lấy điểm tâm bên cạnh, nhìn màn kịch vui phía dưới mọi người nhanh chóng đề phòng hung thủ, làm tâm tình nàng rất tốt.
Nhưng bỗng nhiên! “Ai!”. Giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Ánh mắt Vân Vũ trầm xuống, quay đầu phất tay, một cây ngân châm đã đánh tới mục tiêu.
“Vật nhỏ, ba ngày không gặp, nàng liền muốn mưu sát vi phu?” Một tiếng nói tà mị truyền theo gió.
Vân Vũ chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thân mình bỗng nhiên chuyển động, trong chớp mắt nàng đã vững vàng nằm trong ngực nam nhân kia. Là hắn? Sau ngày từ trong vách núi đi ra, hắn nói có chuyện gấp phải xử lý, để lại một bộ ngân châm cho nàng liền rời đi.
Vân Vũ thừa dịp có ba ngày thời gian đi đến huyết trì ngày trước, ở nơi đó hái tất cả thảo dược cùng vài loại độc dược không màu không hương, cũng hái cái gọi là “Thánh thảo”. Dù như thế nào, thân thể nàng hiện giờ đã chết, chỉ có thể dựa vào máu ma thú cùng thánh thảo mới giữ được thân hình.
Chỉ là không nghĩ tới nam nhân này biến mất ba ngày, vừa xuất hiện liền dùng tới chiêu này. Vân Vũ không cam nguyện bị chiếm tiện nghi, khi ngân châm được xuất ra từ đầu ngón tay, không chút suy nghĩ liền đâm vào động mạch cổ của nam nhân……
Long Khuynh Tà phản ứng cực nhanh, không đợi tay Vân Vũ đâm xuống hắn đã nắm lấy tay nàng, sau đó đem đôi tay nàng vòng ở trước ngực, từ phía sau gắt gao ôm chặt nàng. Tư thế này, khiến cho thân thể Vân Vũ hoàn toàn dán sát vào nam nhân phía sau.
Nam nhân vô sỉ đáng chết. Một luồng hơi nóng phả vào gương mặt, Vân Vũ vừa định giãy giụa……
“Nàng đừng lộn xộn, nam nhân rất dễ xúc động, nàng muốn ta ngay đêm nay xử lý nàng không?”. Tiếng nói tà mị tiếng nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng.
Thân thể Vân Vũ bỗng nhiên cứng đờ, ngay sau đó trên mặt nhiễm một tia đỏ ửng cùng phẫn nộ.
“ Đem lưỡi của ngươi thu hồi lại, nếu không ta nhất định cắt lưỡi ngươi cho chó ăn.” Hóa ra do đầu lưỡi của nam nhân này mang theo hơi thở nóng rực, tà ác phun lên lỗ tai cùng trên cổ nàng, làm nàng muốn trốn cũng trốn không được.
“Thật nhẫn tâm như vậy? Vi phu thật sự sợ, nhưng làm sao bây giờ, ta rất thích bộ dáng ngoan độc của nàng…… Nhưng vì phúc lợi về sau của nàng nên đầu lưỡi của ta phải giữ lại, còn phải dùng để nhấm nháp vị ngọt kia……” Long Khuynh Tà tà tứ cười nói. Đồng thời ngón tay thon dài của hắn giống như không chút để ý xẹt qua bánh bao nhỏ của nàng, sau đó hướng lên trên……
Nhìn như vô tình, nhưng sự thật hắn tuyệt đối là cố ý. Sắc mặt Vân Vũ nháy mắt đỏ ửng, cũng không biết là bị hắn làm xấu hổ hay nổi giận. “Ngươi cái đúng là đồ vô sỉ, ta cắn chết ngươi……” Cho dù làm thế nào cũng không tránh được ôm ấp của nam nhân, Vân Vũ không nhịn được gầm lên một tiếng, thẹn quá thành giận há miệng hung hăng cắn lên ngón tay đang duỗi ra của nam nhân. Nàng đánh không lại hắn, vậy cắn hắn mất một ngón tay xem như trút giận.
Khi mùi máu tươi tràn vào miệng, cảm giác cả cơ thể mơ hồ choáng váng. Tâm Vân Vũ kinh sợ, mới nhớ tới máu của nam nhân này…… Nàng kinh ngạc phát hiện chính mình trúng kế của hắn.
Trước khi nàng ngất xỉu giống như thấy được nam nhân cười, sau đó lại hôn lên đôi môi đỏ của nàng như lần trước trong rừng rậm……
Màn đêm buông xuống! Căn nhà gỗ nhỏ sau núi.
Vân Vũ tỉnh lại cảm thấy thân thể thoải mái khác thường. Đã không nhớ rõ, có bao lâu ngủ lại không cần cảnh giác, nàng theo bản năng duỗi người.
Đột nhiên! Nàng ngẩn ra, cúi đầu nhìn xuống cơ thể, cả người giống như bị hóa đá. Y phục trên người nàng đâu? Đúng rồi, nàng đang nằm trên tảng đá…… Long Khuynh Tà đáng chết……
“Làm sao vậy? Mới vừa tỉnh sao lại có biểu cảm giống như muốn ăn thịt người? Có phải nhớ tới vi phu hay không?” Tiếng cười tà mị bất ngờ truyền đến.
Đồng tử Vân Vũ co rụt lại. Nam nhân đang ngồi trên ghế nhìn nàng cười đến vạn phần yêu nghiệt, ánh mắt nóng rực. Phản ứng đầu tiên của nàng là nắm lấy chiếc gối sứ cũ trên giường, ném về hướng nam nhân.
Long Khuynh Tà không đứng dậy, chỉ hơi lệch thân thể về một bên, gối sứ nàng ném đi liền lướt qua hắn, "phanh" một tiếng rơi xuống đất vỡ nát. “Mới vừa tỉnh dậy đã tức giận như vậy, xem ra vi phu thật nỗ lực không đủ, làm nàng cả ngày còn sinh hỏa khí.”. Nam nhân cười nhìn Vân Vũ đang mặc y phục, lời nói cực kỳ ái muội.
Vân Vũ vừa tức giận vừa buồn bực. Nàng cũng không phải thiếu nữ vô tri, hắn có làm gì với nàng hay không nàng vẫn có thể cảm giác được. Chỉ là cái miệng của hắn không nói được lời đứng đắn. “Ta nhớ rõ đã nói qua cùng ngươi trong rừng rậm, khi gặp lại ta liền lấy mạng ngươi!” Mặc xong y phục, ánh mắt Vân Vũ trầm xuống nhìn về phía hắn.
Long Khuynh Tà nhướng mày, khóe miệng khẽ cong nhìn nàng, thuận thế dang tay ra: “Trong khoảng thời gian này chúng ta gặp nhau ba lần, nếu nàng thích… đến đây đi, ta mang mạng ta tặng cho nàng……”
Nhìn thấy bộ dáng lưu manh của hắn giống lần trước trong rừng rậm, Vân Vũ âm thầm cắn răng, với tâm tư quỷ dị kia hắn sẽ thật đem mệnh tặng cho nàng sao? Chỉ sợ nàng vừa tới gần, chính là nhảy vào miệng cọp. “Được rồi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Nói thẳng đi đừng luôn miệng lưỡi giảo hoạt, nói vài câu lại lấp lửng.” Vân Vũ thật sự lười cùng hắn chơi tâm cơ, dựa người vào mép giường liếc mắt nhìn hắn.
Lúc này Long Khuynh Tà cũng thu hồi hành vi lưu manh. Vươn tay ra kéo một chiếc ghế đặt cạnh hắn, hướng nàng vẫy vẫy tay: “Lại đây ngồi.”
“Không cần, nhà cũng không lớn, ngươi nói cái gì ta đều có thể nghe thấy.”
“Lại đây!” Long Khuynh Tà thu lại tươi cười tà mị, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
Dưới tầm mắt của hắn, trong lòng Vân Vũ có chút bị nhìn đến khó chịu. Nhíu mày, dưới chân vừa động liền đi qua, vừa định vươn tay nắm lấy ghế bên cạnh hắn dời đi, muốn ngồi cách xa hắn một chút. Nhưng tay vừa mới vươn ra đã bị bàn tay thon dài của nam nhân nắm lấy. “Ngươi……”
Khóe miệng Long Khuynh Tà cong lên, dùng sức kéo mạnh một cái tức khắc nàng bị hắn ôm vào trong lòng ngực.
Khi sắc mặt Vân Vũ trầm xuống, hắn lại thuận tay bế nàng đặt vào chiếc ghế gần hắn: “Ngoan, lần này vi phu không trêu nàng.” Giọng điệu của hắn giống như dỗ tiểu hài nhi.
Hắn nói không trêu nàng, nhưng tay hắn lại sờ tới sờ lui bàn tay non mịn của nàng. “Long Khuynh Tà, bàn tay của ngươi quy củ lại cho ta.” Vân Vũ tức giận, nàng từ trước đến nay không thích người khác chạm vào, nam nhân này ngược lại cứ khiêu khích điểm mấu chốt của nàng. Dứt lời, Vân Vũ liền dùng sức muốn rút về tay.
Nhưng bàn tay to của nam nhân lại mạnh mẽ giống như gông xiềng, nàng dùng sức như thế nào tay nhỏ đều bị bàn tay của hắn gắt gao nắm lấy. “Gấp cái gì, vi phu đang bắt mạch cho nàng, muốn xem tình trạng thân thể của nàng.”
Thấy biểu tình nghiêm túc của nam nhân, Vân Vũ thật muốn mắng to một câu: Có cái rắm. Bắt mạch thì cứ bắt mạch, nhưng tay hắn lại sờ lòng bàn tay của nàng. Cái này gọi là bắt mạch sao? Thật nghĩ nàng là thiếu nữ vô tri chăng? “Buông tay!” Vân Vũ buồn bực trừng mắt nhìn hắn.
“Vật nhỏ, vi phu vì nàng chạy trước chạy sau, cũng bất kể nguy hiểm đào hang động chạy tới cứu nàng, vi phu chỉ sờ tay nhỏ còn không được sao, thật là gia hỏa không có lương tâm.” Long Khuynh Tà thật sự buông tay. Nhưng ngay sau đó, ngón tay thon dài của hắn vươn ra nâng cằm Vân Vũ lên, khuôn mặt tuấn tú tà mị quyến rũ áp tới gần, thấp giọng nói: “Tuy rằng vi phu không hiểu biết bắt mạch, nhưng vi phu lại biết làm như thế nào giúp thân hình nàng sống lại!”
Truyện được dịch và đăng bởi dịch giả Nhược Thủy (Kỷ Tiếu Nhược Thủy). Được cập nhật đầy đủ và nhanh nhất tại Dtruyen.com.
Tiếng nói khàn khàn của hắn mang theo dụ hoặc kỳ lạ, giống như ma chú đánh thẳng vào nhược điểm của nàng. Đúng vậy, sau khi rời khỏi cấm địa Vân Vũ vẫn luôn suy nghĩ, làm cách nào giúp chính mình sống lại. Đáng tiếc, ngay cả thánh vật Vu tộc cũng không biết. “Ngươi biết? Vậy ngươi có điều kiện gì?” Cằm bị hắn nâng, tầm mắt nàng vừa vặn đối diện hắn.
Nói thật, người nam nhân này trưởng thành còn xinh đẹp hơn nữ nhân, thật sự rất yêu nghiệt, thực lực lại càng không cần phải nói.
Cho nên, nàng vẫn luôn không rõ hắn rốt cuộc vì cái gì luôn quấn lấy nàng? Luận diện mạo, diện mạo của nàng hơi thanh tú một chút , luận thực lực ngay từ đầu cũng chỉ là phế vật. Có thời điểm nàng thật sự nhịn không được suy nghĩ, rốt cuộc điểm nào của nàng hấp dẫn hắn? Nàng sửa còn kịp không?
“Không có điều kiện!” Long Khuynh Tà cong cong khóe miệng; “Chỉ là muốn sờ tay nhỏ của nàng, an ủi nhớ mong ba ngày qua ta vì nàng đi điều tra thật vất vả.”
Nghe vậy, Vân Vũ sửng sốt. Điều tra suốt ba ngày? Tinh tế nhìn kỹ, từ trên sắc mặt hắn lộ ra sự mệt mỏi. Hắn sẽ không thật sự……Đáy lòng Vân Vũ run lên. Người không phải cỏ cây, tuy nói nàng vẫn luôn lãnh tâm tuyệt tình nhưng lúc này trong lòng vẫn hiện lên một tia rung động.
Vân Vũ nhìn hắn, trầm mặc trong giây lát liền đưa tay đẩy bàn tay hắn khỏi cằm nàng. Nhưng dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của nam nhân, nàng nâng tay đưa tới trước mặt hắn: “Muốn sờ thì nhanh lên, đừng dong dài, sờ xong liền nói cho ta nghe.” Giống như nàng đã không còn kiên nhẫn nữa.
Long Khuynh Tà lại nhịn không được cười, trong đáy mắt càng thêm vài phần thú vị. Vật nhỏ thật là đáng yêu. Hắn cũng không khách khí, bàn tay to vươn ra nắm lấy tay nhỏ của nàng, nhưng lại không sờ giống khi nãy. “Vật nhỏ nàng sao có thể thú vị như vậy, thật là làm ta nhịn không được muốn hôn nàng một cái.”
Vân Vũ tức giận liếc mắt nhìn hắn, thấy đáy mắt hắn đầy ý cười, giống như có chút hiểu biết về người nam nhân này, hắn cũng không xấu xa chỉ là là miệng hay nói linh tinh. Nhưng nàng không biết rằng, người nam nhân nàng cảm thấy không xấu xa này tuyệt đối không có dáng vẻ như hiện tại. Sẽ có một ngày nàng tận mắt nhìn thấy hắn máu lạnh vô tình, tàn nhẫn thị huyết mới phát hiện, hóa ra sự đổi xử hy hữu kia chỉ dành cho riêng một người là nàng mà thôi.
“Được rồi, đừng úp úp mở mở, nói đi, rốt cuộc có biện pháp nào có thể làm thân thể ta sống lại.”
“Hôn ta một cái, ta liền đem bản thân bán cho nàng.” Long Khuynh Tà cười nhìn chằm chằm nàng.
Vân Vũ trừng hắn liếc mắt một cái; “Long Khuynh Tà, ngươi có phải cảm thấy vui khi trêu ta? Nếu là như vậy ngươi có thể lăn, ta cũng không hiếm lạ.”
“Người không lớn nhưng tính tình thật ra rất lớn, nhưng vi phu thật sự thích dáng vẻ này của nàng, nàng không chịu hôn vậy vi phu sẽ chủ động.” Nói xong, Long Khuynh Tà liền nâng môi đến gần.
Thấy vậy Vân Vũ nhíu mày, một tay đem hắn đẩy ra: “Long Khuynh Tà……”
Long Khuynh Tà buồn cười nhìn nàng. Nhưng ngay sau đó cũng không tiếp tục trêu đùa, tránh cho tiểu nữ nhân thật sự nổi giận.. “Được, đừng nhúc nhích! Hãy cảm nhận một chút.” Lời vừa dứt hắn liền mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực, môi mỏng gợi cảm kề sát môi nàng.
Tình huống hiện tại giống như đều đang nói tam tiểu thư giết chết thân mẫu. Nhưng sắc mặt Vân Kỳ thoáng chốc trầm xuống, phất tay một cái, bước nhanh về hướng đông sương phòng. Đối với việc tôn nữ hắn giết nhi tức, hắn tuyệt đối không có khả năng tin tưởng.
Khi Vân Kỳ chạy tới, toàn bộ đình viện ngoài đông sương phòng có vài vị phu nhân cùng tiểu thư nghe tin mà đến.
" Phụ thân!”
“Gia gia!”
Các tiếng kêu cung kính cùng lúc vang lên.
Vân Kỳ đảo mắt nhìn quanh, không kiên nhẫn phất tay, trầm giọng nói: “Đều tụ ở chỗ này làm gì? Từng người lập tức trở lại trong viện đi.” Sau tiếng quát của Vân Kỳ, vài vị phu nhân cùng tiểu thư bốn phía mang sắc mặt xám xịt rời đi.
Vân Kỳ tức khắc dẫn vài tên thị vệ đi vào đông sương viện. Liễu Thấm Thủy vừa thấy Vân Kỳ đến, tức khắc hai mắt đẫm lệ mông lung: “Phụ thân, đại tỷ nàng……”
Vân Kỳ nhíu mày, ánh mắt nhìn đến nô bộc trong viện: “Một đám các ngươi còn thất thần làm gì, còn không mau đỡ tam tiểu thư.”
“Dạ, lão thái gia!”. Sau đó, Vân Kỳ liền đi thẳng vào trong phòng Liễu Thanh Nguyệt. Chỉ nhìn thi thể Liễu Thanh Nguyệt một lần, liền thấy hắn giơ tay lên, thanh đoản kiếm cắm sâu vào vách tường tức khắc đã nằm trong tay hắn.
Khi ánh mắt Vân Kỳ đảo qua thanh tiểu đao cùng dấu hằn sâu trên vách tường, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống. Xoay người, vẻ mặt tức giận, ánh mắt sắc bén vô cùng quét khắp đình viện. “Lập tức kêu Ngô Cương phong tỏa Vân phủ cho ta, không có sự đồng ý của ta bất kì ai cũng không được rời khỏi, nhất định phải tra ra người sử dụng tiểu đao này, dám ở dưới mí mắt lão tử giết người lại vu oan giá họa, đợi ta tra ra là ai làm chắc chắn sẽ đem người nọ bầm thây vạn đoạn.”
Một tiếng quát phẫn nộ cho thấy hung thủ là một người khác, còn sử dụng thủ đoạn vu oan giá họa. Kỳ thật Vân lão thái gia thật sự sắc bén. Cũng chỉ vào phòng nhìn một lần, chẳng những nhìn ra nguyên nhân chân chính làm Liễu Thanh Nguyệt chết, liếc mắt một cái liền nhìn thấu thủ đoạn vu oan giá họa của hung thủ.
Trên ngọn núi cao phía sau Tướng quân phủ.
Lúc này có một thân ảnh nhỏ xinh nhàn nhã nửa nằm trên tảng đá. Từ trên cao nhìn xuống, mơ hồ có thể thấy rõ ràng tình cảnh tại sương phòng phía đông.
Khi nghe thấy tiếng rống giận của Vân lão thái gia, đáy mắt hiện lên một tia cười giễu cợt. Nàng chính là kẻ vu oan giá họa, nhưng mục tiêu cũng không phải Vân Linh Thủy, mà là kẻ thần bí tối hôm qua.
Thế nhưng nàng không có một chút manh mối, nên liền trực tiếp đem Vân phủ nhìn như rất an tĩnh quấy cho nước thêm đục. Đến lúc đó, nàng không tin những kẻ ẩn nấp còn có thể không lộ ra đuôi cáo.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu ở trên người, Vân Vũ chậm rãi cầm lấy điểm tâm bên cạnh, nhìn màn kịch vui phía dưới mọi người nhanh chóng đề phòng hung thủ, làm tâm tình nàng rất tốt.
Nhưng bỗng nhiên! “Ai!”. Giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Ánh mắt Vân Vũ trầm xuống, quay đầu phất tay, một cây ngân châm đã đánh tới mục tiêu.
“Vật nhỏ, ba ngày không gặp, nàng liền muốn mưu sát vi phu?” Một tiếng nói tà mị truyền theo gió.
Vân Vũ chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thân mình bỗng nhiên chuyển động, trong chớp mắt nàng đã vững vàng nằm trong ngực nam nhân kia. Là hắn? Sau ngày từ trong vách núi đi ra, hắn nói có chuyện gấp phải xử lý, để lại một bộ ngân châm cho nàng liền rời đi.
Vân Vũ thừa dịp có ba ngày thời gian đi đến huyết trì ngày trước, ở nơi đó hái tất cả thảo dược cùng vài loại độc dược không màu không hương, cũng hái cái gọi là “Thánh thảo”. Dù như thế nào, thân thể nàng hiện giờ đã chết, chỉ có thể dựa vào máu ma thú cùng thánh thảo mới giữ được thân hình.
Chỉ là không nghĩ tới nam nhân này biến mất ba ngày, vừa xuất hiện liền dùng tới chiêu này. Vân Vũ không cam nguyện bị chiếm tiện nghi, khi ngân châm được xuất ra từ đầu ngón tay, không chút suy nghĩ liền đâm vào động mạch cổ của nam nhân……
Long Khuynh Tà phản ứng cực nhanh, không đợi tay Vân Vũ đâm xuống hắn đã nắm lấy tay nàng, sau đó đem đôi tay nàng vòng ở trước ngực, từ phía sau gắt gao ôm chặt nàng. Tư thế này, khiến cho thân thể Vân Vũ hoàn toàn dán sát vào nam nhân phía sau.
Nam nhân vô sỉ đáng chết. Một luồng hơi nóng phả vào gương mặt, Vân Vũ vừa định giãy giụa……
“Nàng đừng lộn xộn, nam nhân rất dễ xúc động, nàng muốn ta ngay đêm nay xử lý nàng không?”. Tiếng nói tà mị tiếng nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng.
Thân thể Vân Vũ bỗng nhiên cứng đờ, ngay sau đó trên mặt nhiễm một tia đỏ ửng cùng phẫn nộ.
“ Đem lưỡi của ngươi thu hồi lại, nếu không ta nhất định cắt lưỡi ngươi cho chó ăn.” Hóa ra do đầu lưỡi của nam nhân này mang theo hơi thở nóng rực, tà ác phun lên lỗ tai cùng trên cổ nàng, làm nàng muốn trốn cũng trốn không được.
“Thật nhẫn tâm như vậy? Vi phu thật sự sợ, nhưng làm sao bây giờ, ta rất thích bộ dáng ngoan độc của nàng…… Nhưng vì phúc lợi về sau của nàng nên đầu lưỡi của ta phải giữ lại, còn phải dùng để nhấm nháp vị ngọt kia……” Long Khuynh Tà tà tứ cười nói. Đồng thời ngón tay thon dài của hắn giống như không chút để ý xẹt qua bánh bao nhỏ của nàng, sau đó hướng lên trên……
Nhìn như vô tình, nhưng sự thật hắn tuyệt đối là cố ý. Sắc mặt Vân Vũ nháy mắt đỏ ửng, cũng không biết là bị hắn làm xấu hổ hay nổi giận. “Ngươi cái đúng là đồ vô sỉ, ta cắn chết ngươi……” Cho dù làm thế nào cũng không tránh được ôm ấp của nam nhân, Vân Vũ không nhịn được gầm lên một tiếng, thẹn quá thành giận há miệng hung hăng cắn lên ngón tay đang duỗi ra của nam nhân. Nàng đánh không lại hắn, vậy cắn hắn mất một ngón tay xem như trút giận.
Khi mùi máu tươi tràn vào miệng, cảm giác cả cơ thể mơ hồ choáng váng. Tâm Vân Vũ kinh sợ, mới nhớ tới máu của nam nhân này…… Nàng kinh ngạc phát hiện chính mình trúng kế của hắn.
Trước khi nàng ngất xỉu giống như thấy được nam nhân cười, sau đó lại hôn lên đôi môi đỏ của nàng như lần trước trong rừng rậm……
Màn đêm buông xuống! Căn nhà gỗ nhỏ sau núi.
Vân Vũ tỉnh lại cảm thấy thân thể thoải mái khác thường. Đã không nhớ rõ, có bao lâu ngủ lại không cần cảnh giác, nàng theo bản năng duỗi người.
Đột nhiên! Nàng ngẩn ra, cúi đầu nhìn xuống cơ thể, cả người giống như bị hóa đá. Y phục trên người nàng đâu? Đúng rồi, nàng đang nằm trên tảng đá…… Long Khuynh Tà đáng chết……
“Làm sao vậy? Mới vừa tỉnh sao lại có biểu cảm giống như muốn ăn thịt người? Có phải nhớ tới vi phu hay không?” Tiếng cười tà mị bất ngờ truyền đến.
Đồng tử Vân Vũ co rụt lại. Nam nhân đang ngồi trên ghế nhìn nàng cười đến vạn phần yêu nghiệt, ánh mắt nóng rực. Phản ứng đầu tiên của nàng là nắm lấy chiếc gối sứ cũ trên giường, ném về hướng nam nhân.
Long Khuynh Tà không đứng dậy, chỉ hơi lệch thân thể về một bên, gối sứ nàng ném đi liền lướt qua hắn, "phanh" một tiếng rơi xuống đất vỡ nát. “Mới vừa tỉnh dậy đã tức giận như vậy, xem ra vi phu thật nỗ lực không đủ, làm nàng cả ngày còn sinh hỏa khí.”. Nam nhân cười nhìn Vân Vũ đang mặc y phục, lời nói cực kỳ ái muội.
Vân Vũ vừa tức giận vừa buồn bực. Nàng cũng không phải thiếu nữ vô tri, hắn có làm gì với nàng hay không nàng vẫn có thể cảm giác được. Chỉ là cái miệng của hắn không nói được lời đứng đắn. “Ta nhớ rõ đã nói qua cùng ngươi trong rừng rậm, khi gặp lại ta liền lấy mạng ngươi!” Mặc xong y phục, ánh mắt Vân Vũ trầm xuống nhìn về phía hắn.
Long Khuynh Tà nhướng mày, khóe miệng khẽ cong nhìn nàng, thuận thế dang tay ra: “Trong khoảng thời gian này chúng ta gặp nhau ba lần, nếu nàng thích… đến đây đi, ta mang mạng ta tặng cho nàng……”
Nhìn thấy bộ dáng lưu manh của hắn giống lần trước trong rừng rậm, Vân Vũ âm thầm cắn răng, với tâm tư quỷ dị kia hắn sẽ thật đem mệnh tặng cho nàng sao? Chỉ sợ nàng vừa tới gần, chính là nhảy vào miệng cọp. “Được rồi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Nói thẳng đi đừng luôn miệng lưỡi giảo hoạt, nói vài câu lại lấp lửng.” Vân Vũ thật sự lười cùng hắn chơi tâm cơ, dựa người vào mép giường liếc mắt nhìn hắn.
Lúc này Long Khuynh Tà cũng thu hồi hành vi lưu manh. Vươn tay ra kéo một chiếc ghế đặt cạnh hắn, hướng nàng vẫy vẫy tay: “Lại đây ngồi.”
“Không cần, nhà cũng không lớn, ngươi nói cái gì ta đều có thể nghe thấy.”
“Lại đây!” Long Khuynh Tà thu lại tươi cười tà mị, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
Dưới tầm mắt của hắn, trong lòng Vân Vũ có chút bị nhìn đến khó chịu. Nhíu mày, dưới chân vừa động liền đi qua, vừa định vươn tay nắm lấy ghế bên cạnh hắn dời đi, muốn ngồi cách xa hắn một chút. Nhưng tay vừa mới vươn ra đã bị bàn tay thon dài của nam nhân nắm lấy. “Ngươi……”
Khóe miệng Long Khuynh Tà cong lên, dùng sức kéo mạnh một cái tức khắc nàng bị hắn ôm vào trong lòng ngực.
Khi sắc mặt Vân Vũ trầm xuống, hắn lại thuận tay bế nàng đặt vào chiếc ghế gần hắn: “Ngoan, lần này vi phu không trêu nàng.” Giọng điệu của hắn giống như dỗ tiểu hài nhi.
Hắn nói không trêu nàng, nhưng tay hắn lại sờ tới sờ lui bàn tay non mịn của nàng. “Long Khuynh Tà, bàn tay của ngươi quy củ lại cho ta.” Vân Vũ tức giận, nàng từ trước đến nay không thích người khác chạm vào, nam nhân này ngược lại cứ khiêu khích điểm mấu chốt của nàng. Dứt lời, Vân Vũ liền dùng sức muốn rút về tay.
Nhưng bàn tay to của nam nhân lại mạnh mẽ giống như gông xiềng, nàng dùng sức như thế nào tay nhỏ đều bị bàn tay của hắn gắt gao nắm lấy. “Gấp cái gì, vi phu đang bắt mạch cho nàng, muốn xem tình trạng thân thể của nàng.”
Thấy biểu tình nghiêm túc của nam nhân, Vân Vũ thật muốn mắng to một câu: Có cái rắm. Bắt mạch thì cứ bắt mạch, nhưng tay hắn lại sờ lòng bàn tay của nàng. Cái này gọi là bắt mạch sao? Thật nghĩ nàng là thiếu nữ vô tri chăng? “Buông tay!” Vân Vũ buồn bực trừng mắt nhìn hắn.
“Vật nhỏ, vi phu vì nàng chạy trước chạy sau, cũng bất kể nguy hiểm đào hang động chạy tới cứu nàng, vi phu chỉ sờ tay nhỏ còn không được sao, thật là gia hỏa không có lương tâm.” Long Khuynh Tà thật sự buông tay. Nhưng ngay sau đó, ngón tay thon dài của hắn vươn ra nâng cằm Vân Vũ lên, khuôn mặt tuấn tú tà mị quyến rũ áp tới gần, thấp giọng nói: “Tuy rằng vi phu không hiểu biết bắt mạch, nhưng vi phu lại biết làm như thế nào giúp thân hình nàng sống lại!”
Truyện được dịch và đăng bởi dịch giả Nhược Thủy (Kỷ Tiếu Nhược Thủy). Được cập nhật đầy đủ và nhanh nhất tại Dtruyen.com.
Tiếng nói khàn khàn của hắn mang theo dụ hoặc kỳ lạ, giống như ma chú đánh thẳng vào nhược điểm của nàng. Đúng vậy, sau khi rời khỏi cấm địa Vân Vũ vẫn luôn suy nghĩ, làm cách nào giúp chính mình sống lại. Đáng tiếc, ngay cả thánh vật Vu tộc cũng không biết. “Ngươi biết? Vậy ngươi có điều kiện gì?” Cằm bị hắn nâng, tầm mắt nàng vừa vặn đối diện hắn.
Nói thật, người nam nhân này trưởng thành còn xinh đẹp hơn nữ nhân, thật sự rất yêu nghiệt, thực lực lại càng không cần phải nói.
Cho nên, nàng vẫn luôn không rõ hắn rốt cuộc vì cái gì luôn quấn lấy nàng? Luận diện mạo, diện mạo của nàng hơi thanh tú một chút , luận thực lực ngay từ đầu cũng chỉ là phế vật. Có thời điểm nàng thật sự nhịn không được suy nghĩ, rốt cuộc điểm nào của nàng hấp dẫn hắn? Nàng sửa còn kịp không?
“Không có điều kiện!” Long Khuynh Tà cong cong khóe miệng; “Chỉ là muốn sờ tay nhỏ của nàng, an ủi nhớ mong ba ngày qua ta vì nàng đi điều tra thật vất vả.”
Nghe vậy, Vân Vũ sửng sốt. Điều tra suốt ba ngày? Tinh tế nhìn kỹ, từ trên sắc mặt hắn lộ ra sự mệt mỏi. Hắn sẽ không thật sự……Đáy lòng Vân Vũ run lên. Người không phải cỏ cây, tuy nói nàng vẫn luôn lãnh tâm tuyệt tình nhưng lúc này trong lòng vẫn hiện lên một tia rung động.
Vân Vũ nhìn hắn, trầm mặc trong giây lát liền đưa tay đẩy bàn tay hắn khỏi cằm nàng. Nhưng dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của nam nhân, nàng nâng tay đưa tới trước mặt hắn: “Muốn sờ thì nhanh lên, đừng dong dài, sờ xong liền nói cho ta nghe.” Giống như nàng đã không còn kiên nhẫn nữa.
Long Khuynh Tà lại nhịn không được cười, trong đáy mắt càng thêm vài phần thú vị. Vật nhỏ thật là đáng yêu. Hắn cũng không khách khí, bàn tay to vươn ra nắm lấy tay nhỏ của nàng, nhưng lại không sờ giống khi nãy. “Vật nhỏ nàng sao có thể thú vị như vậy, thật là làm ta nhịn không được muốn hôn nàng một cái.”
Vân Vũ tức giận liếc mắt nhìn hắn, thấy đáy mắt hắn đầy ý cười, giống như có chút hiểu biết về người nam nhân này, hắn cũng không xấu xa chỉ là là miệng hay nói linh tinh. Nhưng nàng không biết rằng, người nam nhân nàng cảm thấy không xấu xa này tuyệt đối không có dáng vẻ như hiện tại. Sẽ có một ngày nàng tận mắt nhìn thấy hắn máu lạnh vô tình, tàn nhẫn thị huyết mới phát hiện, hóa ra sự đổi xử hy hữu kia chỉ dành cho riêng một người là nàng mà thôi.
“Được rồi, đừng úp úp mở mở, nói đi, rốt cuộc có biện pháp nào có thể làm thân thể ta sống lại.”
“Hôn ta một cái, ta liền đem bản thân bán cho nàng.” Long Khuynh Tà cười nhìn chằm chằm nàng.
Vân Vũ trừng hắn liếc mắt một cái; “Long Khuynh Tà, ngươi có phải cảm thấy vui khi trêu ta? Nếu là như vậy ngươi có thể lăn, ta cũng không hiếm lạ.”
“Người không lớn nhưng tính tình thật ra rất lớn, nhưng vi phu thật sự thích dáng vẻ này của nàng, nàng không chịu hôn vậy vi phu sẽ chủ động.” Nói xong, Long Khuynh Tà liền nâng môi đến gần.
Thấy vậy Vân Vũ nhíu mày, một tay đem hắn đẩy ra: “Long Khuynh Tà……”
Long Khuynh Tà buồn cười nhìn nàng. Nhưng ngay sau đó cũng không tiếp tục trêu đùa, tránh cho tiểu nữ nhân thật sự nổi giận.. “Được, đừng nhúc nhích! Hãy cảm nhận một chút.” Lời vừa dứt hắn liền mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực, môi mỏng gợi cảm kề sát môi nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.