Tà Đế Cuồng Hậu: Phế Vật Cửu Tiểu Thư
Chương 8: Đan Dược Nhị Phẩm Hệ Phong
Túy Ngọa Thiên Hạ
25/12/2022
Editor: Kỷ Tiếu Nhược Thủy
Người trúng loại âm độc này, lúc đầu thoạt nhìn không khác người thường. Nhưng mỗi năm đều dùng cơ thể sẽ chậm rãi trở nên suy yếu, biểu hiện cùng người bệnh giống nhau. Từ khi Vân Vũ bắt đầu có trí nhớ, thân thể nàng đã ốm yếu, điều đó minh chứng khi nàng là tiểu hài tử đã bị người hạ độc.
Là ai ác độc như vậy?
Mặc kệ người kia là ai, có thể làm nàng không đề phòng dùng hơn mười mấy năm độc dược khẳng định là người trong Vân phủ, không phải người trong Vân phủ tuyệt đối không có khả năng làm được. Người nọ tốt nhất cầu nguyện sẽ không bị nàng điều tra ra, nếu không nàng nhất định sẽ làm hắn nếm thử cảm giác bị trăm loại độc ăn mòn cơ thể.
Tâm tình Vân Thanh Nhi hiện tại đặc biệt không tốt. Vào giữa trưa, khi Thái Tử điện hạ phái người tới hẹn Vân Linh Thủy cùng Vân Tinh Nhi đi du hồ, nhưng nàng ngồi bên cạnh lại không được mời, trong lòng sao có thể dễ chịu. Nếu đổi thành ngày thường, nàng cũng thường tới sau núi đánh ma ốm Vân Vũ một trận để trút giận.
Đáng tiếc, phế vật kia cũng đã chết.
Chỉ là!
Khi Vân Thanh Nhi nhìn thấy thân ảnh nhàn nhã nằm phía trên tảng đá sắc mặt khẽ biến, dưới chân bất giác dừng lại, tức giận cũng biến mất. Nàng không hoa mắt? Dùng sức chớp chớp mắt, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tay Vân Thanh Nhi duỗi ra, kéo lấy thị nữ phía sau, chỉ vào hướng Vân Vũ nói: “Ngươi nhìn thấy cái gì?”
“Là cửu… cửu tiểu thư!” Giọng nói thị nữ có chút run rẩy. Hai thị nữ khác cũng rõ ràng có chút kinh hách.
Toàn phủ đều biết, Cửu tiểu thư sau khi chết bị ném xuống rừng rậm làm mồi cho ma thú….Nhưng hiện tại……
“Ngũ tỷ, lúc này mới mấy ngày không gặp đã không quen biết cửu muội chăng?” Tiếng nói mềm nhẹ theo gió truyền đi.
Ánh mắt Vân Thanh Nhi hiện lên hoảng sợ, nhưng thực mau lại hiện lên một tia kinh ngạc cùng khó tin: “Ngươi, ngươi thế nhưng không chết? Sao có thể.”
" Nếu ta đã chết, về sau sẽ không còn ai để tỷ khi dễ trút giận, Ngũ tỷ chẳng lẽ không thất vọng sao?”. Vân Vũ vừa nói, vừa chậm rãi từ trên tảng đá đứng dậy, hoạt động một chút xương vai. Sau đó, khóe miệng khẽ cong, vẻ mặt thản nhiên ngước mắt nhìn về phía Vân Thanh Nhi.
Vân Thanh Nhi nhìn vào đôi mắt Vân Vũ, đột nhiên nhịn không được rùng mình một cái. Sao lại thế này? Rõ ràng vẫn ốm yếu, không có hơi thở đấu khí như trước kia. Nhưng hiện tại Vân Vũ, lại làm nàng luôn có một loại cảm giác nguy hiểm.
Nhưng ngay sau đó, một cổ tức giận lại dâng lên trong lòng. Hôm nay vốn dĩ tâm tình đã không tốt, hiện tại phế vật này chẳng những không chết, còn dám nói chuyện với nàng như vậy. Nàng luôn luôn được nuông chiều từ bé khi nào đã chịu qua ủy khuất.
Rút ra roi dài trên eo, một đạo đấu khí màu vàng xuất hiện duỗi thẳng roi, đầu roi liền đánh về hướng đầu Vân Vũ, nàng tức giận nói: Phế vật ngươi thế nhưng không chết, còn dám nói chuyện như thế cùng bổn tiểu thư, xem ra ngươi chán sống. Lần trước đánh ngươi không chết, hôm nay bổn tiểu thư liền đánh chết ngươi.” Roi dài hòa cùng đấu khí màu vàng, mang theo sức mạnh gấp mười lần so với bình thường, tạo thành tiếng rít cắt qua không khí thẳng hướng đến Vân Vũ.
Thân hình Vân Vũ chợt lóe.
“Lách cách!” Roi rơi xuống đất tạo thành tiếng vang. Bụi đất bốc lên, trên mặt đất xuất hiện một hố sâu thật dài. Vừa nhìn thấy, đáy mắt Vân Vũ chợt lóe sát khí, nếu hôm nay nàng là Vân Vũ trước đây, bị một roi như vậy đánh xuống có thể làm thân thể chia hai nửa . Ra tay âm độc như thế, cũng đừng trách nàng tàn nhẫn.
Khi roi lại lần nữa đánh tới, chân nàng di chuyển về phía trước, thân ảnh mau như tia chớp, đoản kiếm vung lên, ánh sáng lạnh chợt lóe hướng thẳng đến cổ Vân Thanh Nhi. Roi dài chỉ thích hợp công kích tầm xa, ngược lại một khi tới gần không thể nào xuống tay.
Vân Thanh Nhi sắc mặt hơi kinh hãi, tựa hồ không nghĩ tới phế vật luôn luôn bệnh tật ốm yếu lại có thân thủ nhanh như vậy. Nhưng nàng phản ứng cũng không chậm, ngay lúc đoản kiếm tới gần cổ họng, một đạo ánh sáng kim sắc từ nàng trong cơ thể hiện ra, một cổ đấu khí bỗng nhiên khởi động, trên người liền giống như phủ lên áo giáp đao thương bất nhập.
“Rắc rắc!”. Đoản kiếm cứng rắn cường ngạnh bị đánh gãy.
Thân hình Vân Vũ bị bức lui vài bước, trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc. Lực lượng phòng ngự của Võ sĩ Nhị giai ? Trong trí nhớ, thực lực của Vân Thanh Nhi còn chưa đột phá đến Nhị giai. Nhưng xem tình hình hôm chỉ sợ nàng đã sớm đột phá võ sĩ Nhị giai, nhưng vẫn che giấu thực lực chân chính của bản chân.
Với tính tình của nàng, nhất định không có khả năng ẩn nhẫn như vậy. Cũng chỉ có thể chứng minh ở sau lưng nàng có người giúp nàng chỉ điểm. Sẽ là người nào? Có thể là người hạ độc trên người nàng không? Nghĩ đến khả năng này, đáy mắt Vân Vũ càng lạnh.
Nhưng lúc này vẻ mặt Vân Thanh Nhi lại càng thêm dữ tợn, giống như việc che giấu bị phát hiện khiến nàng cực kỳ phẫn nộ.
“Tiện nhân ngươi, chẳng những không chết mà còn có thân thủ như vậy? Xem ra lần trước ta mất một viên đan dược nhị phẩm hệ phong, khẳng định chính là bị ngươi trộm.”
Lần trước ở hội đấu giá Long Các, nàng dùng hết tiền bản thân tích góp mới tranh mua được một viên đan dược nhị phẩm hệ phong. Vốn định dùng khi nàng đột phá Nhị giai, như vậy có thể đề cao gấp đôi tính công kích lẫn độ nhanh nhẹn. Nhưng đến khi nàng đột phá Nhị giai, muốn lấy ra dùng mới phát hiện viên đan dược không cánh mà bay.
Hiện giờ, nhìn thấy Vân Vũ chẳng những không chết còn có thân thủ nhanh nhẹn, nàng liền liên tưởng đến viên đan dược bị mất. Điều này sao có thể làm nàng không sinh khí. Đó chính là đan dược nhị phẩm hệ phong, nhị phẩm đan cực trân quý.
Người trúng loại âm độc này, lúc đầu thoạt nhìn không khác người thường. Nhưng mỗi năm đều dùng cơ thể sẽ chậm rãi trở nên suy yếu, biểu hiện cùng người bệnh giống nhau. Từ khi Vân Vũ bắt đầu có trí nhớ, thân thể nàng đã ốm yếu, điều đó minh chứng khi nàng là tiểu hài tử đã bị người hạ độc.
Là ai ác độc như vậy?
Mặc kệ người kia là ai, có thể làm nàng không đề phòng dùng hơn mười mấy năm độc dược khẳng định là người trong Vân phủ, không phải người trong Vân phủ tuyệt đối không có khả năng làm được. Người nọ tốt nhất cầu nguyện sẽ không bị nàng điều tra ra, nếu không nàng nhất định sẽ làm hắn nếm thử cảm giác bị trăm loại độc ăn mòn cơ thể.
Tâm tình Vân Thanh Nhi hiện tại đặc biệt không tốt. Vào giữa trưa, khi Thái Tử điện hạ phái người tới hẹn Vân Linh Thủy cùng Vân Tinh Nhi đi du hồ, nhưng nàng ngồi bên cạnh lại không được mời, trong lòng sao có thể dễ chịu. Nếu đổi thành ngày thường, nàng cũng thường tới sau núi đánh ma ốm Vân Vũ một trận để trút giận.
Đáng tiếc, phế vật kia cũng đã chết.
Chỉ là!
Khi Vân Thanh Nhi nhìn thấy thân ảnh nhàn nhã nằm phía trên tảng đá sắc mặt khẽ biến, dưới chân bất giác dừng lại, tức giận cũng biến mất. Nàng không hoa mắt? Dùng sức chớp chớp mắt, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tay Vân Thanh Nhi duỗi ra, kéo lấy thị nữ phía sau, chỉ vào hướng Vân Vũ nói: “Ngươi nhìn thấy cái gì?”
“Là cửu… cửu tiểu thư!” Giọng nói thị nữ có chút run rẩy. Hai thị nữ khác cũng rõ ràng có chút kinh hách.
Toàn phủ đều biết, Cửu tiểu thư sau khi chết bị ném xuống rừng rậm làm mồi cho ma thú….Nhưng hiện tại……
“Ngũ tỷ, lúc này mới mấy ngày không gặp đã không quen biết cửu muội chăng?” Tiếng nói mềm nhẹ theo gió truyền đi.
Ánh mắt Vân Thanh Nhi hiện lên hoảng sợ, nhưng thực mau lại hiện lên một tia kinh ngạc cùng khó tin: “Ngươi, ngươi thế nhưng không chết? Sao có thể.”
" Nếu ta đã chết, về sau sẽ không còn ai để tỷ khi dễ trút giận, Ngũ tỷ chẳng lẽ không thất vọng sao?”. Vân Vũ vừa nói, vừa chậm rãi từ trên tảng đá đứng dậy, hoạt động một chút xương vai. Sau đó, khóe miệng khẽ cong, vẻ mặt thản nhiên ngước mắt nhìn về phía Vân Thanh Nhi.
Vân Thanh Nhi nhìn vào đôi mắt Vân Vũ, đột nhiên nhịn không được rùng mình một cái. Sao lại thế này? Rõ ràng vẫn ốm yếu, không có hơi thở đấu khí như trước kia. Nhưng hiện tại Vân Vũ, lại làm nàng luôn có một loại cảm giác nguy hiểm.
Nhưng ngay sau đó, một cổ tức giận lại dâng lên trong lòng. Hôm nay vốn dĩ tâm tình đã không tốt, hiện tại phế vật này chẳng những không chết, còn dám nói chuyện với nàng như vậy. Nàng luôn luôn được nuông chiều từ bé khi nào đã chịu qua ủy khuất.
Rút ra roi dài trên eo, một đạo đấu khí màu vàng xuất hiện duỗi thẳng roi, đầu roi liền đánh về hướng đầu Vân Vũ, nàng tức giận nói: Phế vật ngươi thế nhưng không chết, còn dám nói chuyện như thế cùng bổn tiểu thư, xem ra ngươi chán sống. Lần trước đánh ngươi không chết, hôm nay bổn tiểu thư liền đánh chết ngươi.” Roi dài hòa cùng đấu khí màu vàng, mang theo sức mạnh gấp mười lần so với bình thường, tạo thành tiếng rít cắt qua không khí thẳng hướng đến Vân Vũ.
Thân hình Vân Vũ chợt lóe.
“Lách cách!” Roi rơi xuống đất tạo thành tiếng vang. Bụi đất bốc lên, trên mặt đất xuất hiện một hố sâu thật dài. Vừa nhìn thấy, đáy mắt Vân Vũ chợt lóe sát khí, nếu hôm nay nàng là Vân Vũ trước đây, bị một roi như vậy đánh xuống có thể làm thân thể chia hai nửa . Ra tay âm độc như thế, cũng đừng trách nàng tàn nhẫn.
Khi roi lại lần nữa đánh tới, chân nàng di chuyển về phía trước, thân ảnh mau như tia chớp, đoản kiếm vung lên, ánh sáng lạnh chợt lóe hướng thẳng đến cổ Vân Thanh Nhi. Roi dài chỉ thích hợp công kích tầm xa, ngược lại một khi tới gần không thể nào xuống tay.
Vân Thanh Nhi sắc mặt hơi kinh hãi, tựa hồ không nghĩ tới phế vật luôn luôn bệnh tật ốm yếu lại có thân thủ nhanh như vậy. Nhưng nàng phản ứng cũng không chậm, ngay lúc đoản kiếm tới gần cổ họng, một đạo ánh sáng kim sắc từ nàng trong cơ thể hiện ra, một cổ đấu khí bỗng nhiên khởi động, trên người liền giống như phủ lên áo giáp đao thương bất nhập.
“Rắc rắc!”. Đoản kiếm cứng rắn cường ngạnh bị đánh gãy.
Thân hình Vân Vũ bị bức lui vài bước, trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc. Lực lượng phòng ngự của Võ sĩ Nhị giai ? Trong trí nhớ, thực lực của Vân Thanh Nhi còn chưa đột phá đến Nhị giai. Nhưng xem tình hình hôm chỉ sợ nàng đã sớm đột phá võ sĩ Nhị giai, nhưng vẫn che giấu thực lực chân chính của bản chân.
Với tính tình của nàng, nhất định không có khả năng ẩn nhẫn như vậy. Cũng chỉ có thể chứng minh ở sau lưng nàng có người giúp nàng chỉ điểm. Sẽ là người nào? Có thể là người hạ độc trên người nàng không? Nghĩ đến khả năng này, đáy mắt Vân Vũ càng lạnh.
Nhưng lúc này vẻ mặt Vân Thanh Nhi lại càng thêm dữ tợn, giống như việc che giấu bị phát hiện khiến nàng cực kỳ phẫn nộ.
“Tiện nhân ngươi, chẳng những không chết mà còn có thân thủ như vậy? Xem ra lần trước ta mất một viên đan dược nhị phẩm hệ phong, khẳng định chính là bị ngươi trộm.”
Lần trước ở hội đấu giá Long Các, nàng dùng hết tiền bản thân tích góp mới tranh mua được một viên đan dược nhị phẩm hệ phong. Vốn định dùng khi nàng đột phá Nhị giai, như vậy có thể đề cao gấp đôi tính công kích lẫn độ nhanh nhẹn. Nhưng đến khi nàng đột phá Nhị giai, muốn lấy ra dùng mới phát hiện viên đan dược không cánh mà bay.
Hiện giờ, nhìn thấy Vân Vũ chẳng những không chết còn có thân thủ nhanh nhẹn, nàng liền liên tưởng đến viên đan dược bị mất. Điều này sao có thể làm nàng không sinh khí. Đó chính là đan dược nhị phẩm hệ phong, nhị phẩm đan cực trân quý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.