Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 1765:
Bộ Nguyệt Phất Thường
02/09/2023
Trước khi Sở Diệp gặp Thẩm Thanh Hi, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ bất lực trước một cô nương như vậy.
“Nàng có biết ta lo lắng cho nàng lắm không?” Sở Diệp sấy tóc cho Thẩm Thanh Hi, kéo ghế ngồi trước mặt cô: “Giang Nam xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không biết, nàng cứ dẫn theo Bạch Cập và Na Y Liên ra ngoài, nếu có bất kỳ nguy hiểm nào, nàng nói ta phải làm sao?"
Thẩm Thanh Hi hiểu nỗi lo lắng của Sở Diệp, nàng chủ động nắm lấy tay hắn, áy náy nói: "Sở Diệp, ta xin lỗi. Sau này ta sẽ không tùy tiện ra ngoài như vậy nữa, chàng đừng giận, được không?"
Khi Thẩm Thanh Hi nói, trong đôi mắt nàng còn mang theo sự thận trọng, vì sợ Sở Diệp sẽ tiếp tục tức giận.
Lúc nàng mới ở bên cạnh Sở Diệp, Thẩm Thanh Hi không có cảm thấy như vậy, nhưng hôm nay nàng có.
Nàng không muốn Sở Diệp lo lắng, càng không muốn nhìn thấy Sở Diệp tức giận.
Nếu có thể, Thẩm Thanh Hi muốn mỗi ngày Sở Diệp đều thật hạnh phúc, hai người họ có thể ở bên nhau cả đời.
Sở Diệp bắt gặp ánh mắt thận trọng của Thẩm Thanh Hi, trong lòng chợt nhói đau, bất giác thở dài.
“Hi Nhi, ta không trách nàng, cũng không có ý ngăn cản nàng ra ngoài.” Sơ Diệp nói xong liền đặt tay lên tay Thẩm Thanh Hi: “Ta chỉ lo lắng cho sự an toàn của nàng thôi. Cho dù nàng thương một chút, sẽ cũng sẽ rất, rất đau khổ."
Đối với Sở Diệp, mọi thứ không quan trọng bằng sự an toàn của Thẩm Thanh Hi.
Hắn có thể không muốn bất cứ thứ gì, nhưng Thẩm Thanh Hi là thứ duy nhất mà hắn muốn nhất.
Thấy Thẩm Thanh Hi vẫn im lặng, Sở Diệp thở dài và tiếp tục: "Nếu nàng muốn ra ngoài đi dạo, nàng nên mang thêm người bên cạnh, hoặc đợi ta thu xếp mọi chuyện ổn thỏa ta có thể đi ra ngoài với nàng, có được không?”
Thẩm Thanh Hi hiểu ý của Sở Diệp, nàng mím môi gật đầu.
Hai người không nói chuyện, chỉ nắm tay nhìn nhau, một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Hi nhớ tới lời của những người già đó, lập tức nói: “Sở Diệp, ta có chuyện muốn nói với chàng.”
Thẩm Thanh Hi kể với Sở Diệp những gì nàng nghe được từ ông lão ở ngoại thành: “Tình hình Giang Nam bây giờ rất khó giải quyết. Xét theo tình hình hiện tại, cho dù thế lực của Lâm Hàn bị loại bỏ, Giang Nam sẽ rất khó để khuất phục."
Sở Diệp gật đầu: “Vừa rồi ta cùng ông ngoại và sư phụ đã bàn bạc chuyện này, muốn lấy được Giang Nam, nhất định phải giải quyết vấn đề ý dân."
Thấy Sở Diệp biết những chuyện này, Thẩm Thanh Hi cũng không nói tiếp, chỉ là khẽ thở dài: “Không ngờ Lâm gia lại nắm chắc Giang Nam trong tay như vậy. Sở Diệp, lần này chàng cứng rắn lên.”
Tại sao Sở Diệp không biết đạo lý này chứ? Bây giờ bọn họ đã ở Giang Nam, cho dù sau này sẽ phải đối mặt với cái gì, thì cũng không thể thay đổi được.
“Chúng ta hãy đi từng bước một.” Lúc Sở Diệp nghĩ đến điều này, hắn cảm thấy rất bất lực: “Ta không thể làm gì khác, để sau này chúng ta có thể thuận lợi kết hôn, chuyện ở Giang Nam cho dù phải làm cách nào đi chăng nữa cũng phải giải quyết cho xong.”
Trong lòng Thẩm Thanh Hi cảm động, nàng luôn biết Sở Diệp đồng ý đến Giang Nam là vì nàng, nhưng tận tai nghe được những lời như vậy, nàng vẫn cảm thấy rất khác lạ.
“Thật ra chàng không cần phải tự làm khó mình như vậy.” Lúc Thẩm Thanh Hi nói chuyện, nàng vẫn nắm chặt tay Sở Diệp: “Cả đời này ta chỉ chấp nhận chàng, bất kể người đó là ai, cũng đừng mong chia cắt được chúng ta."
“Nàng có biết ta lo lắng cho nàng lắm không?” Sở Diệp sấy tóc cho Thẩm Thanh Hi, kéo ghế ngồi trước mặt cô: “Giang Nam xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không biết, nàng cứ dẫn theo Bạch Cập và Na Y Liên ra ngoài, nếu có bất kỳ nguy hiểm nào, nàng nói ta phải làm sao?"
Thẩm Thanh Hi hiểu nỗi lo lắng của Sở Diệp, nàng chủ động nắm lấy tay hắn, áy náy nói: "Sở Diệp, ta xin lỗi. Sau này ta sẽ không tùy tiện ra ngoài như vậy nữa, chàng đừng giận, được không?"
Khi Thẩm Thanh Hi nói, trong đôi mắt nàng còn mang theo sự thận trọng, vì sợ Sở Diệp sẽ tiếp tục tức giận.
Lúc nàng mới ở bên cạnh Sở Diệp, Thẩm Thanh Hi không có cảm thấy như vậy, nhưng hôm nay nàng có.
Nàng không muốn Sở Diệp lo lắng, càng không muốn nhìn thấy Sở Diệp tức giận.
Nếu có thể, Thẩm Thanh Hi muốn mỗi ngày Sở Diệp đều thật hạnh phúc, hai người họ có thể ở bên nhau cả đời.
Sở Diệp bắt gặp ánh mắt thận trọng của Thẩm Thanh Hi, trong lòng chợt nhói đau, bất giác thở dài.
“Hi Nhi, ta không trách nàng, cũng không có ý ngăn cản nàng ra ngoài.” Sơ Diệp nói xong liền đặt tay lên tay Thẩm Thanh Hi: “Ta chỉ lo lắng cho sự an toàn của nàng thôi. Cho dù nàng thương một chút, sẽ cũng sẽ rất, rất đau khổ."
Đối với Sở Diệp, mọi thứ không quan trọng bằng sự an toàn của Thẩm Thanh Hi.
Hắn có thể không muốn bất cứ thứ gì, nhưng Thẩm Thanh Hi là thứ duy nhất mà hắn muốn nhất.
Thấy Thẩm Thanh Hi vẫn im lặng, Sở Diệp thở dài và tiếp tục: "Nếu nàng muốn ra ngoài đi dạo, nàng nên mang thêm người bên cạnh, hoặc đợi ta thu xếp mọi chuyện ổn thỏa ta có thể đi ra ngoài với nàng, có được không?”
Thẩm Thanh Hi hiểu ý của Sở Diệp, nàng mím môi gật đầu.
Hai người không nói chuyện, chỉ nắm tay nhìn nhau, một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Hi nhớ tới lời của những người già đó, lập tức nói: “Sở Diệp, ta có chuyện muốn nói với chàng.”
Thẩm Thanh Hi kể với Sở Diệp những gì nàng nghe được từ ông lão ở ngoại thành: “Tình hình Giang Nam bây giờ rất khó giải quyết. Xét theo tình hình hiện tại, cho dù thế lực của Lâm Hàn bị loại bỏ, Giang Nam sẽ rất khó để khuất phục."
Sở Diệp gật đầu: “Vừa rồi ta cùng ông ngoại và sư phụ đã bàn bạc chuyện này, muốn lấy được Giang Nam, nhất định phải giải quyết vấn đề ý dân."
Thấy Sở Diệp biết những chuyện này, Thẩm Thanh Hi cũng không nói tiếp, chỉ là khẽ thở dài: “Không ngờ Lâm gia lại nắm chắc Giang Nam trong tay như vậy. Sở Diệp, lần này chàng cứng rắn lên.”
Tại sao Sở Diệp không biết đạo lý này chứ? Bây giờ bọn họ đã ở Giang Nam, cho dù sau này sẽ phải đối mặt với cái gì, thì cũng không thể thay đổi được.
“Chúng ta hãy đi từng bước một.” Lúc Sở Diệp nghĩ đến điều này, hắn cảm thấy rất bất lực: “Ta không thể làm gì khác, để sau này chúng ta có thể thuận lợi kết hôn, chuyện ở Giang Nam cho dù phải làm cách nào đi chăng nữa cũng phải giải quyết cho xong.”
Trong lòng Thẩm Thanh Hi cảm động, nàng luôn biết Sở Diệp đồng ý đến Giang Nam là vì nàng, nhưng tận tai nghe được những lời như vậy, nàng vẫn cảm thấy rất khác lạ.
“Thật ra chàng không cần phải tự làm khó mình như vậy.” Lúc Thẩm Thanh Hi nói chuyện, nàng vẫn nắm chặt tay Sở Diệp: “Cả đời này ta chỉ chấp nhận chàng, bất kể người đó là ai, cũng đừng mong chia cắt được chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.