Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 1771:
Bộ Nguyệt Phất Thường
02/09/2023
Vừa nói, Lâm phu nhân vừa tháo chiếc vòng trên tay ra, đeo vào cổ tay Thẩm Thanh Hi.
Thấy vậy, Thẩm Thanh Hi vội vàng cởi ra thì Lâm phu nhân đã nắm tay nàng lại: “Không phải đồ quý giá gì, mang chơi thôi. Chẳng lẽ Thẩm đại tiểu thư không thích đồ ta tặng cho ngươi sao?”
Đã nói đến như vậy, nếu Thẩm Thanh Hi lại trả lại, xem ra nàng rất ghét đồ người khác tặng.
Nàng lập tức mỉm cười, lễ phép nói chuyện với Lâm phu nhân: "Phu nhân chê cười rồi, Thanh Hi chẳng qua là được cho mà thẹn."
Thấy vậy, Lâm phu nhân vội vàng lắc đầu: “Ta thấy Thẩm đại tiểu thư rất thân thiên, nói ra cũng không phải đồ gì tốt, sao có thể nói là được cho mà thẹn chứ?”
Đang nói thì cả đám người đã đi tới đại sảnh, Lâm Hàn làm động tác mời: "Điện hạ mời ngồi."
Sở Diệp không nói gì, nhưng nhìn về phía Thẩm Thanh Hi: “Hi nhi, nàng ngồi bên cạnh bổn vương đi.”
Mặc dù hắn không hiểu Lâm Hàn đang có âm mưu gì, nhưng hắn cảm thấy chỉ có để Thẩm Thanh Hi cạnh mình thì hắn mới có thể yên tâm được.
Thẩm Thanh Hi áy náy nhìn Lâm phu nhân cười một tiếng, đi đến bên cạnh Sở Diệp, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lâm Hàn và Lâm phu nhân mỗi người ngồi một bên Sở Diệp cùng một bên Thẩm Thanh Hi.
“Không biết điện hạ và Thẩm đại tiểu thư thích ăn gì, ta đã cho người chuẩn bị một ít đặc sản của Giang Nam.” Lâm phu nhân cười nhìn hai người: “Hy vọng Điện hạ và Thẩm đại tiểu thư sẽ thích.”
Thấy Sở Diệp không có ý định nói chuyện, Thẩm Thanh Hi lập tức nói: “Phu nhân khách sáo quá, chúng ta mới đến Giang Nam không biết gì về Giang Nam, có thể ăn đặc sản của Giang Nam ở đây cũng rất vinh hạnh. Phu nhân cũng Cứ gọi Thanh Hi được rồi."
Lâm phu nhân cũng không khách khí, gật gật đầu nói: "Vậy cũng được, gọi Thanh Hi càng thân thiên hơn."
Sở Diệp liếc nhìn Thẩm Thanh Hi, sau đó quay sang nhìn Lâm Hàn đang ở bên cạnh: “Bổng vương nghe phụ hoàng nói Giang Nam đã bị lũ lụt trong nhiều năm, Lâm đại nhân đối với chuyện này có gì cần nói không?”
Mặc dù vẫn chưa điều tra ra tiền và lương thực hàng năm gửi đến Giang Nam đã đi đâu, nhưng Sở Diệp vẫn muốn tìm hiểu trước từ chỗ Lâm Hàn.
Lương thực được vận chuyển từ kinh đô đến Giang Nam hàng năm, theo sức chứa hiện tại của các kho hàng ở Giang Nam, căn bản là không thể chứa hết được.
Tuy nhiên, khi đến Giang Nam thì những lương thực đó đã biến mất, nếu chúng không đến tay người dân, thì câu hỏi đặt ra là những loại lương thực đó đã đi đâu?
Đã bị Lâm Hàn bán lấy tiền hay hắn ta có mưu đồ khác, thu hết lương thực và tiền bạc lại?
Cho dù kết quả như thế nào, đối với Đại Chu mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Lâm Hàn thấy Sở Diệp bắt đầu hỏi về lũ lụt Giang Nam, lập tức vui mừng lên tinh thần để ứng đối.
"Hồi bẩm điện hạ, Giang Nam lượng cực kỳ nhiều mưa nhiều, hơn nữa nhiều nơi sông ngòi đã tương đối cạn, mùa mưa dễ xảy ra lũ lụt." Lâm Hàn cẩn thận nói: "Dòng sông lâu năm không được sửa sang, nước mưa lại quá nhiều, dẫn đến Giang Nam thường xuyên xảy ra lũ lụt, điện hạ không biết được người dân chúng ta thực sự không dễ dàng gì ."
Sở Diệp gật đầu: “Nghe Lâm đại nhân nói, Giang Nam thật đúng là không dễ dàng."
Khi Sở Diệp nói những lời này, Lâm Hàn vẫn đang nghĩ trong lòng rằng Sở Diệp chẳng qua chỉ có như vậy, mấy lời ngắn ngủi cũng đã lừa được.
Thấy vậy, Thẩm Thanh Hi vội vàng cởi ra thì Lâm phu nhân đã nắm tay nàng lại: “Không phải đồ quý giá gì, mang chơi thôi. Chẳng lẽ Thẩm đại tiểu thư không thích đồ ta tặng cho ngươi sao?”
Đã nói đến như vậy, nếu Thẩm Thanh Hi lại trả lại, xem ra nàng rất ghét đồ người khác tặng.
Nàng lập tức mỉm cười, lễ phép nói chuyện với Lâm phu nhân: "Phu nhân chê cười rồi, Thanh Hi chẳng qua là được cho mà thẹn."
Thấy vậy, Lâm phu nhân vội vàng lắc đầu: “Ta thấy Thẩm đại tiểu thư rất thân thiên, nói ra cũng không phải đồ gì tốt, sao có thể nói là được cho mà thẹn chứ?”
Đang nói thì cả đám người đã đi tới đại sảnh, Lâm Hàn làm động tác mời: "Điện hạ mời ngồi."
Sở Diệp không nói gì, nhưng nhìn về phía Thẩm Thanh Hi: “Hi nhi, nàng ngồi bên cạnh bổn vương đi.”
Mặc dù hắn không hiểu Lâm Hàn đang có âm mưu gì, nhưng hắn cảm thấy chỉ có để Thẩm Thanh Hi cạnh mình thì hắn mới có thể yên tâm được.
Thẩm Thanh Hi áy náy nhìn Lâm phu nhân cười một tiếng, đi đến bên cạnh Sở Diệp, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lâm Hàn và Lâm phu nhân mỗi người ngồi một bên Sở Diệp cùng một bên Thẩm Thanh Hi.
“Không biết điện hạ và Thẩm đại tiểu thư thích ăn gì, ta đã cho người chuẩn bị một ít đặc sản của Giang Nam.” Lâm phu nhân cười nhìn hai người: “Hy vọng Điện hạ và Thẩm đại tiểu thư sẽ thích.”
Thấy Sở Diệp không có ý định nói chuyện, Thẩm Thanh Hi lập tức nói: “Phu nhân khách sáo quá, chúng ta mới đến Giang Nam không biết gì về Giang Nam, có thể ăn đặc sản của Giang Nam ở đây cũng rất vinh hạnh. Phu nhân cũng Cứ gọi Thanh Hi được rồi."
Lâm phu nhân cũng không khách khí, gật gật đầu nói: "Vậy cũng được, gọi Thanh Hi càng thân thiên hơn."
Sở Diệp liếc nhìn Thẩm Thanh Hi, sau đó quay sang nhìn Lâm Hàn đang ở bên cạnh: “Bổng vương nghe phụ hoàng nói Giang Nam đã bị lũ lụt trong nhiều năm, Lâm đại nhân đối với chuyện này có gì cần nói không?”
Mặc dù vẫn chưa điều tra ra tiền và lương thực hàng năm gửi đến Giang Nam đã đi đâu, nhưng Sở Diệp vẫn muốn tìm hiểu trước từ chỗ Lâm Hàn.
Lương thực được vận chuyển từ kinh đô đến Giang Nam hàng năm, theo sức chứa hiện tại của các kho hàng ở Giang Nam, căn bản là không thể chứa hết được.
Tuy nhiên, khi đến Giang Nam thì những lương thực đó đã biến mất, nếu chúng không đến tay người dân, thì câu hỏi đặt ra là những loại lương thực đó đã đi đâu?
Đã bị Lâm Hàn bán lấy tiền hay hắn ta có mưu đồ khác, thu hết lương thực và tiền bạc lại?
Cho dù kết quả như thế nào, đối với Đại Chu mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Lâm Hàn thấy Sở Diệp bắt đầu hỏi về lũ lụt Giang Nam, lập tức vui mừng lên tinh thần để ứng đối.
"Hồi bẩm điện hạ, Giang Nam lượng cực kỳ nhiều mưa nhiều, hơn nữa nhiều nơi sông ngòi đã tương đối cạn, mùa mưa dễ xảy ra lũ lụt." Lâm Hàn cẩn thận nói: "Dòng sông lâu năm không được sửa sang, nước mưa lại quá nhiều, dẫn đến Giang Nam thường xuyên xảy ra lũ lụt, điện hạ không biết được người dân chúng ta thực sự không dễ dàng gì ."
Sở Diệp gật đầu: “Nghe Lâm đại nhân nói, Giang Nam thật đúng là không dễ dàng."
Khi Sở Diệp nói những lời này, Lâm Hàn vẫn đang nghĩ trong lòng rằng Sở Diệp chẳng qua chỉ có như vậy, mấy lời ngắn ngủi cũng đã lừa được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.