Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 1776:
Bộ Nguyệt Phất Thường
02/09/2023
Sau khi Lâm Yên Nhiên đi ra từ phủ của Tứ di nương, thì đi thẳng đến sân nhà mình ở.
“ Đại tiểu thư không cần phải buồn bực.” Vừa bước vào phòng, nha hoàn thân cận của Lâm Yên Nhiên là Tiểu Hoàn, bắt đầu nhỏ giọng thuyết phục nàng ta: “Ta thấy Thẩm đại tiểu thư chẳng qua chỉ có như vậy, nàng ấy căn bản cũng không xinh đẹp như tiểu thư.”
Lâm Yên Nhiên nghe những lời như vậy, trong lòng lại vui vẻ, nàng ta ngồi trước gương trang điểm, nhìn khuôn mặt thanh tú và quyến rũ trong gương đồng, mỉm cười.
“Đó là đương nhiên.” Lâm Yên Nhiên luôn rất tự tin về dung mạo của mình: “Thẩm Thanh Hi cũng chỉ có dựa vào xuất thân mới có thể đi theo Thất điện hạ, ngươi nhìn xem nàng ta cùng Thất điện hạ đến bây giờ vẫn chưa quyết định hôn sự, chỉ có dính chặt lấy Thất điện hạ. Ta thấy Thất điện hạ cũng chưa chắc đã thật lòng thích nàng ta.”
Khi Lâm Yên Nhiên nói ra những lời này, trong mắt nàng ta hiện lên sự khinh thường: “Đường đường là trưởng nữ của phủ tể tướng lại ngang nhiên đeo bám nam nhân, chỉ sợ nam nhân cũng không thích nàng ta. Ta thấy nàng ta thật sự không có lấy một chút liêm sỉ nào.”
Tiểu Hoàn là người hầu thân cận của Lâm Yên Nhiên, đương nhiên sẽ biết cách làm nàng ta vui vẻ.
Nàng ta vừa bóp vai cho Lâm Yên Nhiên, vừa nói về Thẩm Thanh Hi: “Đúng vậy, ta thấy Thất điện hạ đã để ý tiểu thư từ khi tiểu thư đến sảnh tiệc, thậm chí còn không thèm nhìn Thẩm đại tiểu thư lấy một lần."
Lâm Yên Nhiên nghe thấy vậy, nàng ta lập tức tỏ ra đắc ý: “Thật sao?"
“Đương nhiên.” Tiểu Hoàn vội vàng phụ họa: “Nô tỳ rất nghiêm túc, Thất điện hạ ngay cả nhìn Thẩm cô nương cũng không thèm nhìn, sau khi đi vào chỉ nhìn chằm chằm Đại tiểu thư.”
Lâm Yên Nhiên gật đầu, nàng ta lại nhìn vào gương đồng: “Tiểu Hoàn, ta có đẹp không?”
Tiểu Hoàn vội vàng gật đầu: “ Đại tiểu thư đương nhiên là đẹp nhất rồi, trước đây không phải lão gia đã từng nói, toàn bộ sáu thành của Giang Thành không có cô nương nào xinh đẹp hơn tiểu thư sao?"
Lâm Yên Nhiên cũng gật đầu, đúng vậy, nàng ta là cô nương xinh đẹp nhất Giang Nam, Thẩm Thanh Hi cùng lắm xuất thân chỉ tốt hơn nàng ta thôi, có gì để khoe khoang chứ?
Nghĩ đến đây, Lâm Yên Nhiên vươn tay sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của mình: “Đúng vậy, ta rất đẹp, Thất điện hạ chắc là cũng chú ý chứ?"
Tiểu Hoan cười khen: "Đó là đương nhiên, đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, Thất điện hạ có phải người mù đâu sao có thể không để ý được?"
Lâm Yên Nhiên đương nhiên rất vui, nàng ta nghĩ nghĩ một chút rồi lệnh cho Tiểu Hoàn chải đầu.
Một lúc sau, nàng nhìn thấy thân tín ở bên cạnh Lâm phu nhân vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy cảnh này môi Lâm Yên Nhiên nhếch lên một nụ cười đắc ý.
"Tiểu thư, phu nhân để nô tỳ chuyển lời cho ngài." Nói xong, tiểu nha hoàn ghé vào tai Lâm Yên Nhiên nhẹ giọng thì thầm: "Phu nhân nói chuyện này nhất định phải bẩm báo cho Đại tiểu thư tự mình xử lý.”
Lâm Yên Nhiên gật đầu: “Đi nói với phu nhân, ta đã hiểu."
Sau khi tiểu nha hoàn đi rồi, Lâm Yên Nhiên chỉ suy nghĩ một chút, liền đứng dậy đi tới tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một bộ váy màu sắc rực rỡ, thay y phục trên người, cùng Tiểu Hoàn vội vã đi ra ngoài.
Một lúc sau, nàng ta đến phòng khách trong Lạc Hà Uyển, Lâm Yên Nhiên nhắm mắt thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, khi nàng ta mở mắt ra trên mặt cũng mang theo sự kiên quyết.
Nàng ta đẩy cửa ra, quay đầu lại nhìn Tiểu Hoàn: “Ngươi ở đây trông chừng, chỉ cần ta gọi ngươi, ngươi nhớ phải đi gọi người."
Để sau này có được cuộc sống tốt đẹp, Lâm Yên Nhiên quyết định thử một lần, không liều mạng sẽ không có cơ hội, liều chết may ra còn có cơ hội.
“ Đại tiểu thư không cần phải buồn bực.” Vừa bước vào phòng, nha hoàn thân cận của Lâm Yên Nhiên là Tiểu Hoàn, bắt đầu nhỏ giọng thuyết phục nàng ta: “Ta thấy Thẩm đại tiểu thư chẳng qua chỉ có như vậy, nàng ấy căn bản cũng không xinh đẹp như tiểu thư.”
Lâm Yên Nhiên nghe những lời như vậy, trong lòng lại vui vẻ, nàng ta ngồi trước gương trang điểm, nhìn khuôn mặt thanh tú và quyến rũ trong gương đồng, mỉm cười.
“Đó là đương nhiên.” Lâm Yên Nhiên luôn rất tự tin về dung mạo của mình: “Thẩm Thanh Hi cũng chỉ có dựa vào xuất thân mới có thể đi theo Thất điện hạ, ngươi nhìn xem nàng ta cùng Thất điện hạ đến bây giờ vẫn chưa quyết định hôn sự, chỉ có dính chặt lấy Thất điện hạ. Ta thấy Thất điện hạ cũng chưa chắc đã thật lòng thích nàng ta.”
Khi Lâm Yên Nhiên nói ra những lời này, trong mắt nàng ta hiện lên sự khinh thường: “Đường đường là trưởng nữ của phủ tể tướng lại ngang nhiên đeo bám nam nhân, chỉ sợ nam nhân cũng không thích nàng ta. Ta thấy nàng ta thật sự không có lấy một chút liêm sỉ nào.”
Tiểu Hoàn là người hầu thân cận của Lâm Yên Nhiên, đương nhiên sẽ biết cách làm nàng ta vui vẻ.
Nàng ta vừa bóp vai cho Lâm Yên Nhiên, vừa nói về Thẩm Thanh Hi: “Đúng vậy, ta thấy Thất điện hạ đã để ý tiểu thư từ khi tiểu thư đến sảnh tiệc, thậm chí còn không thèm nhìn Thẩm đại tiểu thư lấy một lần."
Lâm Yên Nhiên nghe thấy vậy, nàng ta lập tức tỏ ra đắc ý: “Thật sao?"
“Đương nhiên.” Tiểu Hoàn vội vàng phụ họa: “Nô tỳ rất nghiêm túc, Thất điện hạ ngay cả nhìn Thẩm cô nương cũng không thèm nhìn, sau khi đi vào chỉ nhìn chằm chằm Đại tiểu thư.”
Lâm Yên Nhiên gật đầu, nàng ta lại nhìn vào gương đồng: “Tiểu Hoàn, ta có đẹp không?”
Tiểu Hoàn vội vàng gật đầu: “ Đại tiểu thư đương nhiên là đẹp nhất rồi, trước đây không phải lão gia đã từng nói, toàn bộ sáu thành của Giang Thành không có cô nương nào xinh đẹp hơn tiểu thư sao?"
Lâm Yên Nhiên cũng gật đầu, đúng vậy, nàng ta là cô nương xinh đẹp nhất Giang Nam, Thẩm Thanh Hi cùng lắm xuất thân chỉ tốt hơn nàng ta thôi, có gì để khoe khoang chứ?
Nghĩ đến đây, Lâm Yên Nhiên vươn tay sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của mình: “Đúng vậy, ta rất đẹp, Thất điện hạ chắc là cũng chú ý chứ?"
Tiểu Hoan cười khen: "Đó là đương nhiên, đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, Thất điện hạ có phải người mù đâu sao có thể không để ý được?"
Lâm Yên Nhiên đương nhiên rất vui, nàng ta nghĩ nghĩ một chút rồi lệnh cho Tiểu Hoàn chải đầu.
Một lúc sau, nàng nhìn thấy thân tín ở bên cạnh Lâm phu nhân vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy cảnh này môi Lâm Yên Nhiên nhếch lên một nụ cười đắc ý.
"Tiểu thư, phu nhân để nô tỳ chuyển lời cho ngài." Nói xong, tiểu nha hoàn ghé vào tai Lâm Yên Nhiên nhẹ giọng thì thầm: "Phu nhân nói chuyện này nhất định phải bẩm báo cho Đại tiểu thư tự mình xử lý.”
Lâm Yên Nhiên gật đầu: “Đi nói với phu nhân, ta đã hiểu."
Sau khi tiểu nha hoàn đi rồi, Lâm Yên Nhiên chỉ suy nghĩ một chút, liền đứng dậy đi tới tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một bộ váy màu sắc rực rỡ, thay y phục trên người, cùng Tiểu Hoàn vội vã đi ra ngoài.
Một lúc sau, nàng ta đến phòng khách trong Lạc Hà Uyển, Lâm Yên Nhiên nhắm mắt thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, khi nàng ta mở mắt ra trên mặt cũng mang theo sự kiên quyết.
Nàng ta đẩy cửa ra, quay đầu lại nhìn Tiểu Hoàn: “Ngươi ở đây trông chừng, chỉ cần ta gọi ngươi, ngươi nhớ phải đi gọi người."
Để sau này có được cuộc sống tốt đẹp, Lâm Yên Nhiên quyết định thử một lần, không liều mạng sẽ không có cơ hội, liều chết may ra còn có cơ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.