Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 1781:
Bộ Nguyệt Phất Thường
02/09/2023
Khi Tiểu Hoàn nhìn thấy Lâm phu nhân và Thẩm Thanh Hi, trên mặt lóe lên vẻ hoảng hốt, nhưng nhanh chóng biến mất.
Nàng ta quay sang nhìn Lâm phu nhân và Thẩm Thanh Hi: “Nô tỳ bái kiến phu nhân.”
Lâm phu nhân nhìn thấy Tiểu Hoàn làm ra vẻ kinh ngạc: “Sao ngươi lại tới đây?"
Nghe thấy lời Lâm phu nhân nói, Thẩm Thanh Hi lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nàng cau mày nhìn Tiểu Hoàn, Tiểu Hoan do dự một chút, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Đại tiểu thư... Đại tiểu thư ở bên trong..."
Ban đầu, Tiểu Hoàn không biết tại sao Lâm Yên Nhiên lại đến đây, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, nàng ta cũng đã hiểu ra.
Lâm Yên Nhiên đến đây vì nàng ta muốn gạo nấu thành cơm với Sở Diệp, khi đó, cho dù Sở Diệp có muốn không chịu trách nhiệm cũng không được.
Mặc dù nàng ta chỉ là một nhà hoàn nhỏ, nhưng nàng ta cũng biết Lâm Yên Nhiên làm như vậy là rất mạo hiểm, một cô nương thừa dịp người khác uống say mà leo lên giường, chuyện này mà truyền ra ngoài, thể diện của Lâm yên Nhiên cũng không còn nữa.
“Điện hạ nghỉ ngơi ở bên trong sao?” Thẩm Thanh Hi quay đầu lạnh lùng nhìn Lâm phu nhân, không ngờ Lâm gia lại làm chuyện vô liêm sỉ như vậy: “Phu nhân một mực không muốn dẫn ta đi gặp điện hạ, là bởi vì chuyện này sao?"
Thẩm Thanh Hi nói xong, nàng cũng không thèm nhìn Lâm phu nhân nữa mà đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào, nàng đã nghe thấy tiếng rên bị đè nén của Sở Diệp, Thẩm Thanh Hi cắn chặt môi dưới, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Nếu như... nếu Sở Diệp thật sự bị Lâm gia gài vẫy, như vậy nàng nhất định sẽ không tha cái gia tộc này!
Lúc trước Thẩm Thanh Hi cũng dùng thủ đoạn như vậy để mưu hại Sở Kỳ, không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng hôm nay có người tính toán lên người Sở Diệp, nàng cảm thấy đau lòng như sắp chết đến nơi vậy.
Thẩm Thanh Hi đi vòng quanh tấm bình phong, nhìn thấy Lâm Yên Nhiên ăn mặc hở hang đang nằm trên người Sở Diệp, khuôn mặt Sở Diệp đỏ bừng đau khổ dựa vào đầu giường với.
Hắn nhắm mắt lại, thở hổn hển, lúc nghe thấy tiếng bước chân mới mở mắt ra.
“Hi Nhi.” Sở Diệp nhìn thấy Thẩm Thanh Hi, lộ ra nụ cười chua xót bất đắc dĩ: “Mọi chuyện không như nàng nghĩ đâu, ta…”
Thẩm Thanh Hi chỉ cảm thấy đau lòng không thể tả nổi, nàng cười lắc đầu: “Chàng đừng nói gì, ta tin tưởng chàng.”
Nàng nhanh chóng đến bên giường, vươn tay nắm lấy cánh tay Lâm Yên Nhiên: “Lâm Yên Nhiên, ngươi còn chưa cút sao?"
Lâm Yên Nhiên đã lăn qua lăn lại cho đến tận bây giờ, sử dụng hết tất cả các phương pháp mà nàng ta học được từ Tứ di nương, nhưng nàng ta không ngờ Sở Diệp lại không chạm vào nàng ta.
Điều này khiến Lâm Yên Nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng.
Sở Diệp càng như vậy, Lâm Yên Nhiên càng muốn có được người nam nhân này.
Nàng ta không tin với vẻ đẹp và thủ đoạn của mình, nàng ta không thể khiến Sở Diệp động lòng.
Cuối cùng còn chưa dụ dỗ được hắn, Thẩm Thanh Hi đã đến.
Lâm Yên Nhiên không cảm thấy ngại ngùng chút nào, ngược lại, nàng ta nở một nụ cười khiêu khích với Thẩm Thanh Hi: “Thẩm đại tiểu thư không phải đã nhìn thấy rồi sao, điện hạ và ta đã ..."
“Bạch Chỉ!” Thẩm Thanh Hi trực tiếp ngắt lời Lâm Yên Nhiên: “Đuổi nàng ta ra ngoài!”
Bạch Chỉ đáp lại một tiếng rồi đi vào, không hỏi thêm câu nào, chỉ khoác tay Lâm Yên Nhiên kéo ra ngoài.
Lâm phu nhân ở một bên muốn nói gì đó, Thẩm Thanh Hi lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, không nói gì.
Thẩm Thanh Hi đi đến bên giường, hai mắt rưng rưng, vươn tay sửa sang lại quần áo của Sở Diệp: “Chúng ta trở về đi."
Nàng ta quay sang nhìn Lâm phu nhân và Thẩm Thanh Hi: “Nô tỳ bái kiến phu nhân.”
Lâm phu nhân nhìn thấy Tiểu Hoàn làm ra vẻ kinh ngạc: “Sao ngươi lại tới đây?"
Nghe thấy lời Lâm phu nhân nói, Thẩm Thanh Hi lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nàng cau mày nhìn Tiểu Hoàn, Tiểu Hoan do dự một chút, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Đại tiểu thư... Đại tiểu thư ở bên trong..."
Ban đầu, Tiểu Hoàn không biết tại sao Lâm Yên Nhiên lại đến đây, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, nàng ta cũng đã hiểu ra.
Lâm Yên Nhiên đến đây vì nàng ta muốn gạo nấu thành cơm với Sở Diệp, khi đó, cho dù Sở Diệp có muốn không chịu trách nhiệm cũng không được.
Mặc dù nàng ta chỉ là một nhà hoàn nhỏ, nhưng nàng ta cũng biết Lâm Yên Nhiên làm như vậy là rất mạo hiểm, một cô nương thừa dịp người khác uống say mà leo lên giường, chuyện này mà truyền ra ngoài, thể diện của Lâm yên Nhiên cũng không còn nữa.
“Điện hạ nghỉ ngơi ở bên trong sao?” Thẩm Thanh Hi quay đầu lạnh lùng nhìn Lâm phu nhân, không ngờ Lâm gia lại làm chuyện vô liêm sỉ như vậy: “Phu nhân một mực không muốn dẫn ta đi gặp điện hạ, là bởi vì chuyện này sao?"
Thẩm Thanh Hi nói xong, nàng cũng không thèm nhìn Lâm phu nhân nữa mà đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào, nàng đã nghe thấy tiếng rên bị đè nén của Sở Diệp, Thẩm Thanh Hi cắn chặt môi dưới, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Nếu như... nếu Sở Diệp thật sự bị Lâm gia gài vẫy, như vậy nàng nhất định sẽ không tha cái gia tộc này!
Lúc trước Thẩm Thanh Hi cũng dùng thủ đoạn như vậy để mưu hại Sở Kỳ, không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng hôm nay có người tính toán lên người Sở Diệp, nàng cảm thấy đau lòng như sắp chết đến nơi vậy.
Thẩm Thanh Hi đi vòng quanh tấm bình phong, nhìn thấy Lâm Yên Nhiên ăn mặc hở hang đang nằm trên người Sở Diệp, khuôn mặt Sở Diệp đỏ bừng đau khổ dựa vào đầu giường với.
Hắn nhắm mắt lại, thở hổn hển, lúc nghe thấy tiếng bước chân mới mở mắt ra.
“Hi Nhi.” Sở Diệp nhìn thấy Thẩm Thanh Hi, lộ ra nụ cười chua xót bất đắc dĩ: “Mọi chuyện không như nàng nghĩ đâu, ta…”
Thẩm Thanh Hi chỉ cảm thấy đau lòng không thể tả nổi, nàng cười lắc đầu: “Chàng đừng nói gì, ta tin tưởng chàng.”
Nàng nhanh chóng đến bên giường, vươn tay nắm lấy cánh tay Lâm Yên Nhiên: “Lâm Yên Nhiên, ngươi còn chưa cút sao?"
Lâm Yên Nhiên đã lăn qua lăn lại cho đến tận bây giờ, sử dụng hết tất cả các phương pháp mà nàng ta học được từ Tứ di nương, nhưng nàng ta không ngờ Sở Diệp lại không chạm vào nàng ta.
Điều này khiến Lâm Yên Nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng.
Sở Diệp càng như vậy, Lâm Yên Nhiên càng muốn có được người nam nhân này.
Nàng ta không tin với vẻ đẹp và thủ đoạn của mình, nàng ta không thể khiến Sở Diệp động lòng.
Cuối cùng còn chưa dụ dỗ được hắn, Thẩm Thanh Hi đã đến.
Lâm Yên Nhiên không cảm thấy ngại ngùng chút nào, ngược lại, nàng ta nở một nụ cười khiêu khích với Thẩm Thanh Hi: “Thẩm đại tiểu thư không phải đã nhìn thấy rồi sao, điện hạ và ta đã ..."
“Bạch Chỉ!” Thẩm Thanh Hi trực tiếp ngắt lời Lâm Yên Nhiên: “Đuổi nàng ta ra ngoài!”
Bạch Chỉ đáp lại một tiếng rồi đi vào, không hỏi thêm câu nào, chỉ khoác tay Lâm Yên Nhiên kéo ra ngoài.
Lâm phu nhân ở một bên muốn nói gì đó, Thẩm Thanh Hi lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, không nói gì.
Thẩm Thanh Hi đi đến bên giường, hai mắt rưng rưng, vươn tay sửa sang lại quần áo của Sở Diệp: “Chúng ta trở về đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.