Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 1797:
Bộ Nguyệt Phất Thường
02/09/2023
Theo như Thẩm Thanh Hi thấy, Sở Diệp bây giờ giống như một đứa trẻ.
Lâm Hàn cho hắn uống xuân dược kia, mặc dù đã giúp hắn giải trừ toàn bộ xuân dược trong người, nhưng dù sao thân thể của hắn vẫn bị tổn thương, nhất định phải chăm sóc thật tốt.
Nhưng hắn chẳng những không vội, còn có tâm trạng hỏi bây giờ Lâm Hàn như thế nào, Thẩm Thanh Hi thật sự không biết nên nói với hắn nữa.
Sở Diệp đặt tách trà xuống, chớp mắt nhìn Thẩm Thanh Hi: “Sao, Hi Nhi không tò mò về phản ứng của Lâm Hàn sao?”
Thẩm Thanh Hi lắc đầu: "Ta không tò mò, nghĩ cũng nghĩ ra được. Chỉ là bồn chồn hoảng sợ, sợ điện hạ tìm đến hỏi tội mà thôi. Bằng không chính là… nghĩ ra một cái cớ nào đó đối phó với điện hạ, chẳng qua là mượn cớ, điện hạ có tin không?”
Thẩm Thanh Hi nói xong, Sở Diệp cũng gật đầu đồng ý.
“Hi Nhi thật sự rất thông minh, thậm chí có thể đoán được phản ứng của người khác.” Sở Diệp nói lời từ tận đáy lòng, hắn nghiêm túc nhìn Thẩm Thanh Hi: “Lần này thực sự phải dựa vào nàng, ta mới có thể thoát ra được Lâm gia, bằng không..."
“Bằng không thì sao?” Thẩm Thanh Hi cau mày, biểu tình trên mặt trở nên quỷ dị: “Bằng không chàng mang Lâm tiểu thư quay về kinh thành?”
Sở Diệp vội vàng lắc đầu: "Sao có thể! Ta đã hứa với nàng cả đời này chỉ có mình nàng, sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với nàng."
Sợ Thẩm Thanh Hi không tin những gì hắn nói, hắn nhìn vào mắt nàng nói từng chữ: "Ta đã hứa với nàng, sẽ không bao giờ dễ dàng phản bội những gì mình đã nói. Hi nhi, ta đối với nàng rất nghiêm túc, tuyệt đối sẽ không vì một người nào khác mà thay đổi tình cảm dành cho nàng.”
Thẩm Thanh Hi không nghĩ một câu đùa của mình, lại khiến hắn nghiêm túc như vậy.
“Ta hiểu.” Thẩm Thanh Hi cũng thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nhìn Sở Diệp: “Tình cảm chàng dành cho ta ta cũng rất rõ, còn cho dù trong hoàn cảnh nào đi nữa thì lời này của ta cũng đều rất nghiêm túc, đó là ta tin chàng, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa ta vẫn sẽ tin chàng.”
Sở Diệp nghe thấy những lời này của Thẩm Thanh Hi, nỗi bất an trong lòng mới có thể hoàn toàn buông bỏ.
"Nàng tin tưởng ta, là ta yên tâm rồi." Sở Diệp thở phào nhẹ nhõm: “Cho dù ngày đó nàng không tới kịp, ta cũng sẽ không đụng vào Lâm Yên Nhiên."
Thẩm Thanh Hi biết Sở Diệp sẽ không làm chuyện gì có lỗi với nàng, nàng còn chưa kịp nói chuyện, Triệu Mục từ bên ngoài đi vào: “Điện hạ, Thái tử điện hạ cùng Tam hoàng tử đều tới rồi.”
Sở Diệp và Thẩm Thanh Hi nhìn nhau, trong mắt đều là sự ngạc nhiên và không thể tin nổi.
Bọn họ ở Giang Nam không có động thái gì nhiều, nhưng mọi người vẫn không ngừng dò hỏi tung tích của thái tử và tam hoàng tử.
Chỉ là hỏi thăm bao nhiêu ngày cũng không có tin tức gì, không ngờ hai người bọn họ lại tự mình tìm tới cửa.
Chỉ là nghi ngờ chính là nghi ngờ, Sở Diệp vẫn là nhìn Triệu Mục gật gật đầu: “Nhanh đưa bọn họ vào đi."
Thẩm Thanh Hi nhìn bóng lưng Triệu Mục rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự lo lắng, nàng luôn cảm thấy sự xuất hiện của bọn họ lúc này, nhất định sẽ gây ra chuyện gì đó.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nhìn Sở Diệp thì thầm nói: "Sở Diệp, chàng có cảm thấy có chuyện gì đó rất kỳ lạ không?”
Sở Diệp gật đầu: “Tạm thời không đến những chuyện này nữa, sở dĩ phụ hoàng cử ta đến Giang Nam là để tìm ra tung tích của Thái tử và Tam hoàng tử, bây giờ bọn họ tự mình đến đây, coi như hoàn thành nhiệm vụ phụ hoàng giao cho, còn những chuyện khác… đi từng bước một.”
Lâm Hàn cho hắn uống xuân dược kia, mặc dù đã giúp hắn giải trừ toàn bộ xuân dược trong người, nhưng dù sao thân thể của hắn vẫn bị tổn thương, nhất định phải chăm sóc thật tốt.
Nhưng hắn chẳng những không vội, còn có tâm trạng hỏi bây giờ Lâm Hàn như thế nào, Thẩm Thanh Hi thật sự không biết nên nói với hắn nữa.
Sở Diệp đặt tách trà xuống, chớp mắt nhìn Thẩm Thanh Hi: “Sao, Hi Nhi không tò mò về phản ứng của Lâm Hàn sao?”
Thẩm Thanh Hi lắc đầu: "Ta không tò mò, nghĩ cũng nghĩ ra được. Chỉ là bồn chồn hoảng sợ, sợ điện hạ tìm đến hỏi tội mà thôi. Bằng không chính là… nghĩ ra một cái cớ nào đó đối phó với điện hạ, chẳng qua là mượn cớ, điện hạ có tin không?”
Thẩm Thanh Hi nói xong, Sở Diệp cũng gật đầu đồng ý.
“Hi Nhi thật sự rất thông minh, thậm chí có thể đoán được phản ứng của người khác.” Sở Diệp nói lời từ tận đáy lòng, hắn nghiêm túc nhìn Thẩm Thanh Hi: “Lần này thực sự phải dựa vào nàng, ta mới có thể thoát ra được Lâm gia, bằng không..."
“Bằng không thì sao?” Thẩm Thanh Hi cau mày, biểu tình trên mặt trở nên quỷ dị: “Bằng không chàng mang Lâm tiểu thư quay về kinh thành?”
Sở Diệp vội vàng lắc đầu: "Sao có thể! Ta đã hứa với nàng cả đời này chỉ có mình nàng, sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với nàng."
Sợ Thẩm Thanh Hi không tin những gì hắn nói, hắn nhìn vào mắt nàng nói từng chữ: "Ta đã hứa với nàng, sẽ không bao giờ dễ dàng phản bội những gì mình đã nói. Hi nhi, ta đối với nàng rất nghiêm túc, tuyệt đối sẽ không vì một người nào khác mà thay đổi tình cảm dành cho nàng.”
Thẩm Thanh Hi không nghĩ một câu đùa của mình, lại khiến hắn nghiêm túc như vậy.
“Ta hiểu.” Thẩm Thanh Hi cũng thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nhìn Sở Diệp: “Tình cảm chàng dành cho ta ta cũng rất rõ, còn cho dù trong hoàn cảnh nào đi nữa thì lời này của ta cũng đều rất nghiêm túc, đó là ta tin chàng, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa ta vẫn sẽ tin chàng.”
Sở Diệp nghe thấy những lời này của Thẩm Thanh Hi, nỗi bất an trong lòng mới có thể hoàn toàn buông bỏ.
"Nàng tin tưởng ta, là ta yên tâm rồi." Sở Diệp thở phào nhẹ nhõm: “Cho dù ngày đó nàng không tới kịp, ta cũng sẽ không đụng vào Lâm Yên Nhiên."
Thẩm Thanh Hi biết Sở Diệp sẽ không làm chuyện gì có lỗi với nàng, nàng còn chưa kịp nói chuyện, Triệu Mục từ bên ngoài đi vào: “Điện hạ, Thái tử điện hạ cùng Tam hoàng tử đều tới rồi.”
Sở Diệp và Thẩm Thanh Hi nhìn nhau, trong mắt đều là sự ngạc nhiên và không thể tin nổi.
Bọn họ ở Giang Nam không có động thái gì nhiều, nhưng mọi người vẫn không ngừng dò hỏi tung tích của thái tử và tam hoàng tử.
Chỉ là hỏi thăm bao nhiêu ngày cũng không có tin tức gì, không ngờ hai người bọn họ lại tự mình tìm tới cửa.
Chỉ là nghi ngờ chính là nghi ngờ, Sở Diệp vẫn là nhìn Triệu Mục gật gật đầu: “Nhanh đưa bọn họ vào đi."
Thẩm Thanh Hi nhìn bóng lưng Triệu Mục rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự lo lắng, nàng luôn cảm thấy sự xuất hiện của bọn họ lúc này, nhất định sẽ gây ra chuyện gì đó.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nhìn Sở Diệp thì thầm nói: "Sở Diệp, chàng có cảm thấy có chuyện gì đó rất kỳ lạ không?”
Sở Diệp gật đầu: “Tạm thời không đến những chuyện này nữa, sở dĩ phụ hoàng cử ta đến Giang Nam là để tìm ra tung tích của Thái tử và Tam hoàng tử, bây giờ bọn họ tự mình đến đây, coi như hoàn thành nhiệm vụ phụ hoàng giao cho, còn những chuyện khác… đi từng bước một.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.