Chương 142: Chặn ngang một đòn
Thủy khanh Khanh
11/06/2018
"Bộ huyền giáp kia......"
Sau khi Thái tử trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, vẫn quyết định ấp a ấp úng mở miệng.
"Huyền giáp?" Mặc Tứ cười lạnh một tiếng, "Thái Tử điện hạ, ngươi lầm rồi sao? Ngươi nháo ra chuyện lớn như vậy ở Thiên Trân Các, còn trông cậy vào chủ nhân huyền giáp sẽ bán cho ngươi? Không phải đã nghĩ quá nhiều đi!"
Bị một hạ nhân là thị vệ cười nhạo không chút lưu tình như thế, Thái tử thật sự không thể xuống đài, cũng không biết giấu mặt chỗ nào.
Hắn thật sự không cam lòng, bộ huyền giáp kia...... hắn đã nghĩ đến nó trong một thời gian dài như thế, trù bị lâu như vậy, mắt thấy đã có nó trong tay, không ngờ một khoảnh khắc mất trí, trượt qua tay hắn......
Nếu lúc ấy hắn không bỏ lỡ những lời thanh minh của Tôn chưởng quầy, hắn chỉ cần mất hơn một ngàn vạn lượng bạc, liền có thể mua được tới tay......
Nếu lui lại một vạn bước, trước đó hắn không mất đi lý trí, nghĩ cách muốn tận dụng lợi thế Thiên Trân Các đuối lý, mà nên ngoan ngoãn thanh toán ba trăm vạn lượng vàng, bộ huyền giáp này cũng có thể tới tay......
Sao có thể giống như bây giờ, cõng nợ nần trên lưng một ngàn vạn lượng vàng, nhưng không có gì tới tay!
Tuy nhiên, trên đời này không có dược hối hận để ăn.
.....Edit & Dịch: Emily Ton....
Ngay thời điểm Thái tử muốn từ bỏ, bỗng nhiên, từ một góc trong nhà kho, truyền đến một giọng nói của thiếu nữ.
"Vị đại ca thị vệ này, Thiên Trân Các các ngươi...... làm như vậy quá không có đạo lý đi? Rõ ràng vừa rồi Thái Tử điện hạ đã đấu giá thành công bộ huyền giáp kia, vậy chứng tỏ rằng, khế ước hai bên đã được thành lập! Các ngươi sao có thể đơn phương đổi ý, nói không bán thì không bán được? Như vậy, tương lai chúng ta sao có thể tin tưởng vào các ngươi?"
Giọng nói thiếu nữ thanh thúy dễ nghe, tựa như hoàng anh xuất cốc.
Trên mặt Mặc Tứ vẫn luôn không có biểu tình gì, hiếm khi lộ ra một vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì, thiếu nữ đang nói chuyện không phải người khác, đúng là tiểu hồ ly mà chủ nhân nhà hắn luôn tâm tâm niệm niệm, vô cùng có khả năng trở thành chủ mẫu của hắn, Bạch tam tiểu thư!
Mặc Tứ như không thể tưởng tượng được, nàng ngay lúc này sẽ chặn ngang một đòn, hơn nữa giống như đang đối nghịch với mình?
"Bạch tam tiểu thư, ngài đây là......"
Mặc Tứ kín đáo cúi đầu, giọng điệu cũng trở nên cung kính hơn rất nhiều.
Hoàng Nguyệt Ly đi tới giữa hai người, lớn tiếng nói: "Đại ca thị vệ, vừa rồi Thái Tử điện hạ tuy rằng có hơi quá xúc động, khiến cho các ngươi tổn thất, nhưng hắn đã nguyện ý đưa ra một ngàn vạn lượng vàng bồi thường, điều này không phải đã chứng minh thành ý của hắn hay sao? Một khi đã như vậy, các ngươi vì sao không chịu giơ cao đánh khẽ?"
Bọn họ cũng không phải là tổ chức từ thiện, vì sao phải giơ cao đánh khẽ?
Ở Thiên Lăng Đại Lục, chính là lấy cường giả vi tôn, không có sự thương hại cho kẻ yếu đuối!
Mặc Tứ hoàn toàn không chắc chắn, vị chủ mẫu tương lai rốt cuộc muốn làm gì.
Tuy nhiên, hắn nhớ kỹ phân phó của chủ nhân: Bất luận Bạch tam tiểu thư muốn làm gì, đều phải làm theo ý kiến nàng trước, không thể vi phạm mệnh lệnh của nàng, nếu như khiến Bạch tam tiểu thư không vui......
Mặc Tứ nghĩ đến kết cục của Mặc Thất lúc trước, không khỏi rùng mình một cái.
Hắn thử thăm dò nói: "Bạch tam tiểu thư......"
Hoàng Nguyệt Ly trừng hắn một cái, lại nhìn về phía Thái tử, ý bảo hắn không cần phải rõ ràng như thế, nàng còn chưa muốn bại lộ thân phận của mình!
Mặc Tứ nhanh chóng ho nhẹ một tiếng, nói: "Bạch tam tiểu thư, ngài là khách quý của Thiên Trân Các, chuyện này không liên quan tới ngài, thỉnh ngài không cần xen vào việc người khác, sớm rời khỏi đây một chút!"
Hoàng Nguyệt Ly nâng cằm lên, nói: "Chuyện này, ta không thể không quản! Chẳng lẽ Thiên Trân Các cứ không nói đạo lý như thế, bảo vật đã bán ra, còn có thể mạnh mẽ thu hồi hay sao? Hay là cảm thấy người Nam Việt Quốc chúng ta dễ khi dễ hay sao?"
Sau khi Thái tử trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, vẫn quyết định ấp a ấp úng mở miệng.
"Huyền giáp?" Mặc Tứ cười lạnh một tiếng, "Thái Tử điện hạ, ngươi lầm rồi sao? Ngươi nháo ra chuyện lớn như vậy ở Thiên Trân Các, còn trông cậy vào chủ nhân huyền giáp sẽ bán cho ngươi? Không phải đã nghĩ quá nhiều đi!"
Bị một hạ nhân là thị vệ cười nhạo không chút lưu tình như thế, Thái tử thật sự không thể xuống đài, cũng không biết giấu mặt chỗ nào.
Hắn thật sự không cam lòng, bộ huyền giáp kia...... hắn đã nghĩ đến nó trong một thời gian dài như thế, trù bị lâu như vậy, mắt thấy đã có nó trong tay, không ngờ một khoảnh khắc mất trí, trượt qua tay hắn......
Nếu lúc ấy hắn không bỏ lỡ những lời thanh minh của Tôn chưởng quầy, hắn chỉ cần mất hơn một ngàn vạn lượng bạc, liền có thể mua được tới tay......
Nếu lui lại một vạn bước, trước đó hắn không mất đi lý trí, nghĩ cách muốn tận dụng lợi thế Thiên Trân Các đuối lý, mà nên ngoan ngoãn thanh toán ba trăm vạn lượng vàng, bộ huyền giáp này cũng có thể tới tay......
Sao có thể giống như bây giờ, cõng nợ nần trên lưng một ngàn vạn lượng vàng, nhưng không có gì tới tay!
Tuy nhiên, trên đời này không có dược hối hận để ăn.
.....Edit & Dịch: Emily Ton....
Ngay thời điểm Thái tử muốn từ bỏ, bỗng nhiên, từ một góc trong nhà kho, truyền đến một giọng nói của thiếu nữ.
"Vị đại ca thị vệ này, Thiên Trân Các các ngươi...... làm như vậy quá không có đạo lý đi? Rõ ràng vừa rồi Thái Tử điện hạ đã đấu giá thành công bộ huyền giáp kia, vậy chứng tỏ rằng, khế ước hai bên đã được thành lập! Các ngươi sao có thể đơn phương đổi ý, nói không bán thì không bán được? Như vậy, tương lai chúng ta sao có thể tin tưởng vào các ngươi?"
Giọng nói thiếu nữ thanh thúy dễ nghe, tựa như hoàng anh xuất cốc.
Trên mặt Mặc Tứ vẫn luôn không có biểu tình gì, hiếm khi lộ ra một vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì, thiếu nữ đang nói chuyện không phải người khác, đúng là tiểu hồ ly mà chủ nhân nhà hắn luôn tâm tâm niệm niệm, vô cùng có khả năng trở thành chủ mẫu của hắn, Bạch tam tiểu thư!
Mặc Tứ như không thể tưởng tượng được, nàng ngay lúc này sẽ chặn ngang một đòn, hơn nữa giống như đang đối nghịch với mình?
"Bạch tam tiểu thư, ngài đây là......"
Mặc Tứ kín đáo cúi đầu, giọng điệu cũng trở nên cung kính hơn rất nhiều.
Hoàng Nguyệt Ly đi tới giữa hai người, lớn tiếng nói: "Đại ca thị vệ, vừa rồi Thái Tử điện hạ tuy rằng có hơi quá xúc động, khiến cho các ngươi tổn thất, nhưng hắn đã nguyện ý đưa ra một ngàn vạn lượng vàng bồi thường, điều này không phải đã chứng minh thành ý của hắn hay sao? Một khi đã như vậy, các ngươi vì sao không chịu giơ cao đánh khẽ?"
Bọn họ cũng không phải là tổ chức từ thiện, vì sao phải giơ cao đánh khẽ?
Ở Thiên Lăng Đại Lục, chính là lấy cường giả vi tôn, không có sự thương hại cho kẻ yếu đuối!
Mặc Tứ hoàn toàn không chắc chắn, vị chủ mẫu tương lai rốt cuộc muốn làm gì.
Tuy nhiên, hắn nhớ kỹ phân phó của chủ nhân: Bất luận Bạch tam tiểu thư muốn làm gì, đều phải làm theo ý kiến nàng trước, không thể vi phạm mệnh lệnh của nàng, nếu như khiến Bạch tam tiểu thư không vui......
Mặc Tứ nghĩ đến kết cục của Mặc Thất lúc trước, không khỏi rùng mình một cái.
Hắn thử thăm dò nói: "Bạch tam tiểu thư......"
Hoàng Nguyệt Ly trừng hắn một cái, lại nhìn về phía Thái tử, ý bảo hắn không cần phải rõ ràng như thế, nàng còn chưa muốn bại lộ thân phận của mình!
Mặc Tứ nhanh chóng ho nhẹ một tiếng, nói: "Bạch tam tiểu thư, ngài là khách quý của Thiên Trân Các, chuyện này không liên quan tới ngài, thỉnh ngài không cần xen vào việc người khác, sớm rời khỏi đây một chút!"
Hoàng Nguyệt Ly nâng cằm lên, nói: "Chuyện này, ta không thể không quản! Chẳng lẽ Thiên Trân Các cứ không nói đạo lý như thế, bảo vật đã bán ra, còn có thể mạnh mẽ thu hồi hay sao? Hay là cảm thấy người Nam Việt Quốc chúng ta dễ khi dễ hay sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.