Chương 226: Chương 226: Mỗi người đều có cơ hội
Thủy khanh Khanh
17/09/2018
“Nhưng mà đây là vị trí cung nữ đưa ta đến ngồi, không phải do ta tự mình chọn.”
“Cái gì?” Bạch Nhược Kỳ kinh ngạc cất tiếng: “Sao có thể chứ?”
Lúc này cung nữ đứng bên cạnh cũng lên tiếng: “Bạch nhị tiểu thư, vị trí của tiểu thư thật sự là ở sau tam tiểu thư, xin mời người hãy nhanh chóng ngồi xuống, yến hội sắp bắt đầu rồi.”
Bạch Nhược Kỳ không dám tin vào tai mình!
Phế vật này thật sự đã bò lên đầu nàng rồi? Lẽ nào hoàng đế thật sự thừa nhận hôn ước hứa miệng không đáng tin năm đó?
Không, không thể nào.
Cho dù hoàng đế thật sự có ý này, nhưng thái tử cũng sẽ không tiếp nhận một ả phế vật như vậy làm chính phi!
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Kỳ mới cảm thấy an tâm được một chút.
Nàng trừng mắt nhìn Hoàng Nguyệt Ly: “Ngồi ở vị trí đầu tiên áp lực rất lớn, tam muội lần đầu tiến cung chớ làm ra trò cười gì, khiến Võ Uy hầu phủ chúng ta phải mất mặt!”
Hoàng Nguyệt Ly cười: “Nhị tỷ, xin cứ yên tâm, có mất mặt thế nào đi nữa cũng không mất mặt bằng chuyện vừa nãy của tỷ ở trong rừng đào. Cho nên mọi người sẽ không chú ý đến đâu!”
Bạch Nhược Kỳ nén cục tức, cả mặt đỏ bừng.
Nếu ở tình cảnh khác, nàng sớm đã bay lên tát cho Bạch Nhược Ly một bạt tai, để ả ta biết được phế vật không có tư cách nói những lời này!
Rất tiếc, trước ánh mắt của bao nhiêu người, nàng ta không thể ra tay động thủ.
Hoàng Nguyệt Ly chẳng buồn quan tâm đến sắc mặt sa sầm kia, còn tự tay rót cho nàng ta một chén trà.
“Nhị tỷ! Mời uống trà! Tỷ yên tâm, muội không có thói quen hạ dược người khác, uống vào không có vấn đề gì đâu!”
Mặc dù không hề có một chữ mắng chửi nào, nhưng nha đầu chết tiệt này rất biết cách chọc người khác tức chết!
Bạch Nhược Kỳ xém chút nữa nhịn không được mà đập bàn đứng dậy!
Nhưng vào chính lúc này, trong Từ Ninh cung truyền đến âm thanh lanh lảnh của thái giám.
“Mời các vị điện hạ nhập tiệc!”
“Cung nghênh thái tử điện hạ!”
“Cung nghênh Dự vương điện hạ!”
“Cung nghênh...”
Chư vị hoàng tử dựa theo thứ tự lớn nhỏ tiến vào vị trí.
Đám thiên kim tiểu thư đều đứng dậy hành lễ.
Dường như ánh nhìn của tất cả mọi người nhất thời đều tập trung vào nhân vật chính của ngày hôm nay: thái tử điện hạ thân phận vừa cao quý vừa cường đại.
Thái tử điện hạ mặc trường bào màu quả hạnh, phục sức trên y phục đều có hoa văn hình rồng bốn vuốt, đây chính là biểu tượng cho sự tôn quý của thân phận thái tử.
Trang phục của những hoàng tử khác thì tương tự nhau, tất cả đều là trường bào màu đen trang trí hoa văn mãng xà màu bạc.
Giống như ánh trăng lạc giữa trời sao, sự tôn quý của thái tử quả nhiên không giống với những người khác.
Đám thiếu nữ dường như đều nín thở, không chớp mắt nhìn chằm chằm thái tử, vô thức bày ra dáng vẻ thu hút nhất, hy vọng có thể khiến thái tử quay đầu nhìn mình một cái, hy vọng người có thể chú ý đến bọn họ.
Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng vị trí thái tử phi kia không đến lượt bọn họ.
Không ngờ hôm nay Bạch Nhược Kỳ lại làm ra sự việc lăng nhục đường muội, hơn nữa còn bị thái hậu chỉ trích, nói không chừng sau này còn bị thái hậu trị tội nữa.
Chuyện này thật sự khiến cho những người khác nhen nhóm lên một tia hy vọng!
Không có Bạch Nhược Kỳ, vậy bản thân... nói không chừng có thể thay thế!
Theo ngay sau thái tử chính là Dự vương điện hạ.
Hắn vẫn luôn là dáng vẻ tuấn mỹ vô song, khoan thai tao nhã, dù rằng lễ phục tương tự như những hoàng tử khác, dùng rằng hắn đã cố che giấu khí thế của bản thân, giả vờ bày ra dáng vẻ không có tu vi, thế nhưng căn bản không thể nào che giấu được khí thế phong hoa tuyệt đại không ai sánh kịp kia.
Ngay cả những thiếu nữ si mê ngưỡng mộ thái tử cũng bị dung mạo của hắn thu hút, không kìm chế được dán ánh mắt vào hắn.
“Cái gì?” Bạch Nhược Kỳ kinh ngạc cất tiếng: “Sao có thể chứ?”
Lúc này cung nữ đứng bên cạnh cũng lên tiếng: “Bạch nhị tiểu thư, vị trí của tiểu thư thật sự là ở sau tam tiểu thư, xin mời người hãy nhanh chóng ngồi xuống, yến hội sắp bắt đầu rồi.”
Bạch Nhược Kỳ không dám tin vào tai mình!
Phế vật này thật sự đã bò lên đầu nàng rồi? Lẽ nào hoàng đế thật sự thừa nhận hôn ước hứa miệng không đáng tin năm đó?
Không, không thể nào.
Cho dù hoàng đế thật sự có ý này, nhưng thái tử cũng sẽ không tiếp nhận một ả phế vật như vậy làm chính phi!
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Kỳ mới cảm thấy an tâm được một chút.
Nàng trừng mắt nhìn Hoàng Nguyệt Ly: “Ngồi ở vị trí đầu tiên áp lực rất lớn, tam muội lần đầu tiến cung chớ làm ra trò cười gì, khiến Võ Uy hầu phủ chúng ta phải mất mặt!”
Hoàng Nguyệt Ly cười: “Nhị tỷ, xin cứ yên tâm, có mất mặt thế nào đi nữa cũng không mất mặt bằng chuyện vừa nãy của tỷ ở trong rừng đào. Cho nên mọi người sẽ không chú ý đến đâu!”
Bạch Nhược Kỳ nén cục tức, cả mặt đỏ bừng.
Nếu ở tình cảnh khác, nàng sớm đã bay lên tát cho Bạch Nhược Ly một bạt tai, để ả ta biết được phế vật không có tư cách nói những lời này!
Rất tiếc, trước ánh mắt của bao nhiêu người, nàng ta không thể ra tay động thủ.
Hoàng Nguyệt Ly chẳng buồn quan tâm đến sắc mặt sa sầm kia, còn tự tay rót cho nàng ta một chén trà.
“Nhị tỷ! Mời uống trà! Tỷ yên tâm, muội không có thói quen hạ dược người khác, uống vào không có vấn đề gì đâu!”
Mặc dù không hề có một chữ mắng chửi nào, nhưng nha đầu chết tiệt này rất biết cách chọc người khác tức chết!
Bạch Nhược Kỳ xém chút nữa nhịn không được mà đập bàn đứng dậy!
Nhưng vào chính lúc này, trong Từ Ninh cung truyền đến âm thanh lanh lảnh của thái giám.
“Mời các vị điện hạ nhập tiệc!”
“Cung nghênh thái tử điện hạ!”
“Cung nghênh Dự vương điện hạ!”
“Cung nghênh...”
Chư vị hoàng tử dựa theo thứ tự lớn nhỏ tiến vào vị trí.
Đám thiên kim tiểu thư đều đứng dậy hành lễ.
Dường như ánh nhìn của tất cả mọi người nhất thời đều tập trung vào nhân vật chính của ngày hôm nay: thái tử điện hạ thân phận vừa cao quý vừa cường đại.
Thái tử điện hạ mặc trường bào màu quả hạnh, phục sức trên y phục đều có hoa văn hình rồng bốn vuốt, đây chính là biểu tượng cho sự tôn quý của thân phận thái tử.
Trang phục của những hoàng tử khác thì tương tự nhau, tất cả đều là trường bào màu đen trang trí hoa văn mãng xà màu bạc.
Giống như ánh trăng lạc giữa trời sao, sự tôn quý của thái tử quả nhiên không giống với những người khác.
Đám thiếu nữ dường như đều nín thở, không chớp mắt nhìn chằm chằm thái tử, vô thức bày ra dáng vẻ thu hút nhất, hy vọng có thể khiến thái tử quay đầu nhìn mình một cái, hy vọng người có thể chú ý đến bọn họ.
Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng vị trí thái tử phi kia không đến lượt bọn họ.
Không ngờ hôm nay Bạch Nhược Kỳ lại làm ra sự việc lăng nhục đường muội, hơn nữa còn bị thái hậu chỉ trích, nói không chừng sau này còn bị thái hậu trị tội nữa.
Chuyện này thật sự khiến cho những người khác nhen nhóm lên một tia hy vọng!
Không có Bạch Nhược Kỳ, vậy bản thân... nói không chừng có thể thay thế!
Theo ngay sau thái tử chính là Dự vương điện hạ.
Hắn vẫn luôn là dáng vẻ tuấn mỹ vô song, khoan thai tao nhã, dù rằng lễ phục tương tự như những hoàng tử khác, dùng rằng hắn đã cố che giấu khí thế của bản thân, giả vờ bày ra dáng vẻ không có tu vi, thế nhưng căn bản không thể nào che giấu được khí thế phong hoa tuyệt đại không ai sánh kịp kia.
Ngay cả những thiếu nữ si mê ngưỡng mộ thái tử cũng bị dung mạo của hắn thu hút, không kìm chế được dán ánh mắt vào hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.