Chương 231: Chương 231: Hoài nghi với nhân sinh
Thủy khanh Khanh
17/09/2018
Không phải đã nghĩ kỹ rồi rằng sẽ không bao giờ hạ mình thỉnh cầu nàng nữa hay sao?
Nhưng vừa nghe thấy hoàng thượng định thực hiện giao ước với Bạch Lưu Phong, đem tiểu hồ ly gả cho thái tử, hắn không thể không để tâm, cảm giác đố kỵ cứ chiếm lấy tâm tư hắn.
Cho dù trong lòng hắn kháng cự bao nhiêu lần, nhắc nhở bản thân mình bao nhiêu lần, nhưng mà hắn… vẫn sống chết muốn quan tâm nàng!
Cảm giác này… giống như số mệnh đã an bài, sâu tận xương tủy, khắc vào tâm hồn, tràn khắp mọi ngóc ngách trong thân thể, như muốn hét lên rằng nữ nhân này thuộc về hắn!
Có lẽ hắn vẫn như vậy, mãi mãi vẫn như vậy, yêu thương nàng từ lâu lắm rồi…
Đúng là…
Lê Mặc Ảnh vốn từ thuyết phục mình, hắn đến tham dự yến tiệc chỉ vì nể mặt phụ hoàng đã lâu không gặp.
Nhưng chỉ cần nghe thấy tiểu nha đầu kia vào cung, hai chân hắn như có ý thức, tự động bước đến vườn đào chỉ muốn được nhìn nàng một chút thôi!
Nhìn thấy nàng rồi, hắn lại hối hận, rốt cuộc hắn đang làm gì vậy?
Tiểu nha đầu này, sắc mặt hồng hào, môi đỏ da trắng, xinh đẹp hơn trước đây rất nhiều lần, lại làm hắn càng thêm động lòng!
Đã thế khí sắc của nàng tốt như vậy, vừa nhìn là biết ăn ngủ đầy đủ, tâm tình vui vẻ, mấy ngày qua không biết có chuyện gì vui!
Hóa ra, ngày ngày ủ rũ chỉ có mình hắn!
Nghĩ đến đây hắn chỉ hận không thể đem tiểu hồ ly này ra đánh nhẹ vào mông hai cái, rồi ấn xuống đám cỏ dưới gốc cây hoa đào tùy ý xử lý chiếc miệng nhỏ kia!
Đúng khoảnh khắc hắn suýt chút kích động định làm thật thì Tề Đường Nhi xuất hiện từ phía sau Hoàng Nguyệt Ly.
Lê Mặc Ảnh lúc này mới giật mình, vội xóa bỏ suy nghĩ trong đầu, cố làm vẻ lạnh lùng rời đi.
Yến tiệc buổi trưa lại gặp mặt, tiểu nha đầu này vẫn không chút lương tâm như ban đầu.
Có lẽ mỹ thực trên bàn còn có sức hấp dẫn với nàng hơn một mỹ nam như hắn.
Từ dáng vẻ ăn uống thỏa thích của nàng, có thể nhìn ra, tiểu nha đầu này quả thật không có chút muộn phiền nào, cũng không ý thức được vị trí của mình bắt mắt thế nào, có biết bao ánh nhìn đố kỵ đang đổ lên người nàng.
Có điều, với năng lực của tiểu hồ ly này, có thể không để tâm đến bất cứ ai trong yến tiệc này, nhưng không thể bao gồm cả hắn chứ!
Lê Mặc Ảnh vô thức sờ lên mặt, một lần nữa hoài nghi nhân sinh.
Từ nhỏ, mọi người đều khen hắn anh tuấn, sau khi theo sư phụ đến Tông Môn, lại trở thành thiên tài tuyệt thế, nữ nhân nào biết được thân phận thực sự của hắn, không phải như một lời hứa chân thành sao?
Lẽ nào mọi người đều lừa hắn? Thật ra dung mạo của hắn chẳng ra sao? Thế nên tiểu hồ ly mới đối xử với hắn như thế?
Ánh mắt của Lê Mặc Ảnh vô thức không rời khỏi người Hoàng Nguyệt Ly.
Hoàng Nguyệt Ly ăn xong món điểm tâm hoa đào, lấy giấy lau tay, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn.
Lê Mặc Ảnh giật mình, không muốn để nàng biết hắn vẫn thích nàng như vậy, nên vội vàng chuyển ánh mắt sang Bạch Nhược Kỳ đang ngồi cạnh nàng.
Nhị tỷ Bạch Nhược Kỳ của tiểu hồ li, hắn có nghe danh qua, nghe nói vẫn luôn ức hiếp tiểu hồ ly, lại còn là mỹ nhân đẹp nhất Nam Việt quốc, tài năng xuất chúng.
Hôm nay nhìn thấy, không những thiên phú chẳng ra sao, dung mạo cũng tầm thường, còn hơi thô chút!
Lại còn ngồi cạnh tiểu hồ ly, càng không thể sánh được!
Nhưng vừa nghe thấy hoàng thượng định thực hiện giao ước với Bạch Lưu Phong, đem tiểu hồ ly gả cho thái tử, hắn không thể không để tâm, cảm giác đố kỵ cứ chiếm lấy tâm tư hắn.
Cho dù trong lòng hắn kháng cự bao nhiêu lần, nhắc nhở bản thân mình bao nhiêu lần, nhưng mà hắn… vẫn sống chết muốn quan tâm nàng!
Cảm giác này… giống như số mệnh đã an bài, sâu tận xương tủy, khắc vào tâm hồn, tràn khắp mọi ngóc ngách trong thân thể, như muốn hét lên rằng nữ nhân này thuộc về hắn!
Có lẽ hắn vẫn như vậy, mãi mãi vẫn như vậy, yêu thương nàng từ lâu lắm rồi…
Đúng là…
Lê Mặc Ảnh vốn từ thuyết phục mình, hắn đến tham dự yến tiệc chỉ vì nể mặt phụ hoàng đã lâu không gặp.
Nhưng chỉ cần nghe thấy tiểu nha đầu kia vào cung, hai chân hắn như có ý thức, tự động bước đến vườn đào chỉ muốn được nhìn nàng một chút thôi!
Nhìn thấy nàng rồi, hắn lại hối hận, rốt cuộc hắn đang làm gì vậy?
Tiểu nha đầu này, sắc mặt hồng hào, môi đỏ da trắng, xinh đẹp hơn trước đây rất nhiều lần, lại làm hắn càng thêm động lòng!
Đã thế khí sắc của nàng tốt như vậy, vừa nhìn là biết ăn ngủ đầy đủ, tâm tình vui vẻ, mấy ngày qua không biết có chuyện gì vui!
Hóa ra, ngày ngày ủ rũ chỉ có mình hắn!
Nghĩ đến đây hắn chỉ hận không thể đem tiểu hồ ly này ra đánh nhẹ vào mông hai cái, rồi ấn xuống đám cỏ dưới gốc cây hoa đào tùy ý xử lý chiếc miệng nhỏ kia!
Đúng khoảnh khắc hắn suýt chút kích động định làm thật thì Tề Đường Nhi xuất hiện từ phía sau Hoàng Nguyệt Ly.
Lê Mặc Ảnh lúc này mới giật mình, vội xóa bỏ suy nghĩ trong đầu, cố làm vẻ lạnh lùng rời đi.
Yến tiệc buổi trưa lại gặp mặt, tiểu nha đầu này vẫn không chút lương tâm như ban đầu.
Có lẽ mỹ thực trên bàn còn có sức hấp dẫn với nàng hơn một mỹ nam như hắn.
Từ dáng vẻ ăn uống thỏa thích của nàng, có thể nhìn ra, tiểu nha đầu này quả thật không có chút muộn phiền nào, cũng không ý thức được vị trí của mình bắt mắt thế nào, có biết bao ánh nhìn đố kỵ đang đổ lên người nàng.
Có điều, với năng lực của tiểu hồ ly này, có thể không để tâm đến bất cứ ai trong yến tiệc này, nhưng không thể bao gồm cả hắn chứ!
Lê Mặc Ảnh vô thức sờ lên mặt, một lần nữa hoài nghi nhân sinh.
Từ nhỏ, mọi người đều khen hắn anh tuấn, sau khi theo sư phụ đến Tông Môn, lại trở thành thiên tài tuyệt thế, nữ nhân nào biết được thân phận thực sự của hắn, không phải như một lời hứa chân thành sao?
Lẽ nào mọi người đều lừa hắn? Thật ra dung mạo của hắn chẳng ra sao? Thế nên tiểu hồ ly mới đối xử với hắn như thế?
Ánh mắt của Lê Mặc Ảnh vô thức không rời khỏi người Hoàng Nguyệt Ly.
Hoàng Nguyệt Ly ăn xong món điểm tâm hoa đào, lấy giấy lau tay, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn.
Lê Mặc Ảnh giật mình, không muốn để nàng biết hắn vẫn thích nàng như vậy, nên vội vàng chuyển ánh mắt sang Bạch Nhược Kỳ đang ngồi cạnh nàng.
Nhị tỷ Bạch Nhược Kỳ của tiểu hồ li, hắn có nghe danh qua, nghe nói vẫn luôn ức hiếp tiểu hồ ly, lại còn là mỹ nhân đẹp nhất Nam Việt quốc, tài năng xuất chúng.
Hôm nay nhìn thấy, không những thiên phú chẳng ra sao, dung mạo cũng tầm thường, còn hơi thô chút!
Lại còn ngồi cạnh tiểu hồ ly, càng không thể sánh được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.