Chương 37: Khó giữ nổi khí tiết của tuổi già
Thủy khanh Khanh
17/01/2018
Tôn chưởng quầy vội vàng đi theo.
Một chúng khách nhân vây xem cũng đều đổ xô về phía ngoài cửa.
Náo nhiệt lớn như vậy rất hiếm thấy, ai không muốn chính mắt chứng kiến một chút?
Tiểu phượng hoàng vươn đầu nhỏ ra từ trong áo choàng, cọ cọ đỉnh đầu trên vai Hoàng Nguyệt Ly.
Ài, lão nhân thật đáng thương, chọc ai không chọc, lại chọc tới nữ ma đầu, đã một đống tuổi như vậy còn phải lăn lộn như thế, chờ đến khi mất mặt muốn ném về đến nhà bà ngoại!
Khó giữ nổi khí tiết của tuổi già a!
Thảm! Thảm!! Thảm!!!
Hoàng Nguyệt Ly ấn đầu nhỏ của nó trở về, chậm rãi và ổn định đuổi theo đám người.
........Edit & Dịch: Emily Ton......
Tại lối vào Thiên Trân Các, xa phu đã dọn xuống tất cả những cái rương mà Hoàng Nguyệt Ly mang đến.
Vốn dĩ, bên trong Thiên Hoàng Quyết cũng có một mảnh không không gian nhỏ, có thể chứa đựng mấy thứ này, nhưng không gian huyền khí lại là rất hiếm và là huyền bảo cấp cao. Nàng không muốn gây quá nhiều chú ý, cho nên vẫn là mướn một chiếc xe, vận chuyển huyền khí lại đây.
Bảy tám cái rương đã được khoá xếp chồng lên nhau, thoạt nhìn rất đáng chú ý.
"Oa, thật sự là có rất nhiều cái rương a! Ở trong đó...... không phải thật sự sẽ đều là huyền khí cấp 3 đi?"
"Đang đùa gì vậy? Tất cả đều là cấp 3? Vậy đáng giá bao nhiêu tiền? Trừ phi tiểu tử này đã trộm bảo khố của hoàng gia, bằng không căn bản là không có khả năng!"
"Đúng vậy, theo ta, có thể 1-2 rương có huyền khí đã là không tồi rồi, những phần còn lại, phỏng chừng chính là chút đồ cổ bình thường và những thứ tương tự, muốn đưa tới Thiên Trân Các gửi bán đi?"
Không ít người qua đường cũng tò mò dừng lại bước chân, muốn nhìn một chút xem lúc này Thiên Trân Các đang làm gì.
Nghiêm đại sư dừng lại bước chân, hai tay ôm ngực, hừ lạnh nói: "Tiểu quỷ, nhanh chóng mở rương đi! Để lão phu cũng có thể trải nghiệm, mở rộng tầm mắt!"
Hoàng Nguyệt Ly nhếch miệng, cũng không vội tiến lên, ngược lại quay đầu nói với Tôn chưởng quầy: "Tôn chưởng quầy, còn muốn thỉnh ngươi tìm thêm nhiều hộ vệ có đẳng cấp cao để thủ bốn phía. Nhiều huyền khí cấp 3 xuất hiện ở trên đường cái như vậy, chỉ sợ sẽ có người muốn tranh đoạt......"
Tôn chưởng quầy có chút ngạc nhiên.
Còn phái nhiều người hộ vệ? Còn sợ người tranh đoạt?
Những lời này...... giống như nàng thực sự có nhiều huyền khí như vậy!
Nghiêm đại sư quét mắt liếc nàng một cái, nói: "Tiểu quỷ, đừng kéo dài thời gian, ngươi yên tâm, có ta ở đây, không ai dám đoạt huyền khí của ngươi! Bằng không có chắp cánh cũng đừng hòng chạy khỏi Nam Việt Quốc! Nhanh mở rương đi."
"Được, nếu Nghiêm hội trưởng đã nói như vậy, ta nghĩ là có thể tin tưởng."
Hoàng Nguyệt Ly lúc này mới đi lên phía trước, lấy chìa khoá ra, cắm vào trong ổ khoá của rương thứ nhất, nhẹ nhàng xoay.
"Lão nhân, nhìn cho rõ, rốt cuộc là ánh mắt ngươi thiển cận, hay là ta đang gạt người!"
Bàn tay trắng của nàng vừa nhấc, nắp rương được mở ra phía sau.
Mọi người chỉ thấy hoa mắt, một luồng ánh sáng lạnh phát ra từ trong rương.
Chờ cho đến khi nhìn gần, nằm trong rương, đúng là một thanh trường kiếm sáng chói.
Thân kiếm phản xạ ánh mặt trời, giống như một dòng sông mùa thu, tràn đầy sức sống.
"Đây là...... đây là huyền binh thượng phẩm cấp 3—— Thu Thủy Kiếm!" Nghiêm đại sư thất thanh nói.
Hoàng Nguyệt Ly cười nói: "Lão nhân, ngươi thực sự biết hàng!"
"Lão phu từng có may mắn đọc qua quyển Huyền Binh Đồ Phổ của một đại sư luyện khí cấp 7, Hoàng đại sư. Bên trong có ghi lại loại vũ khí này!"
Nghiêm đại sư nhìn đến Thu Thủy Kiếm, đôi mắt đột nhiên sáng lên, nhảy vọt tới trước cái rương, muốn lấy thanh kiếm ra để nhìn cho kỹ.
Ai ngờ, tay hắn còn chưa đụng tới thân kiếm.
"Bang" một tiếng, Hoàng Nguyệt Ly nặng nề khép nắp rương lại.
Nếu không phải hắn nhanh chóng rút tay về, chỉ sợ toàn bộ cánh tay đều đã bị hung hăng kẹp lấy.
Một chúng khách nhân vây xem cũng đều đổ xô về phía ngoài cửa.
Náo nhiệt lớn như vậy rất hiếm thấy, ai không muốn chính mắt chứng kiến một chút?
Tiểu phượng hoàng vươn đầu nhỏ ra từ trong áo choàng, cọ cọ đỉnh đầu trên vai Hoàng Nguyệt Ly.
Ài, lão nhân thật đáng thương, chọc ai không chọc, lại chọc tới nữ ma đầu, đã một đống tuổi như vậy còn phải lăn lộn như thế, chờ đến khi mất mặt muốn ném về đến nhà bà ngoại!
Khó giữ nổi khí tiết của tuổi già a!
Thảm! Thảm!! Thảm!!!
Hoàng Nguyệt Ly ấn đầu nhỏ của nó trở về, chậm rãi và ổn định đuổi theo đám người.
........Edit & Dịch: Emily Ton......
Tại lối vào Thiên Trân Các, xa phu đã dọn xuống tất cả những cái rương mà Hoàng Nguyệt Ly mang đến.
Vốn dĩ, bên trong Thiên Hoàng Quyết cũng có một mảnh không không gian nhỏ, có thể chứa đựng mấy thứ này, nhưng không gian huyền khí lại là rất hiếm và là huyền bảo cấp cao. Nàng không muốn gây quá nhiều chú ý, cho nên vẫn là mướn một chiếc xe, vận chuyển huyền khí lại đây.
Bảy tám cái rương đã được khoá xếp chồng lên nhau, thoạt nhìn rất đáng chú ý.
"Oa, thật sự là có rất nhiều cái rương a! Ở trong đó...... không phải thật sự sẽ đều là huyền khí cấp 3 đi?"
"Đang đùa gì vậy? Tất cả đều là cấp 3? Vậy đáng giá bao nhiêu tiền? Trừ phi tiểu tử này đã trộm bảo khố của hoàng gia, bằng không căn bản là không có khả năng!"
"Đúng vậy, theo ta, có thể 1-2 rương có huyền khí đã là không tồi rồi, những phần còn lại, phỏng chừng chính là chút đồ cổ bình thường và những thứ tương tự, muốn đưa tới Thiên Trân Các gửi bán đi?"
Không ít người qua đường cũng tò mò dừng lại bước chân, muốn nhìn một chút xem lúc này Thiên Trân Các đang làm gì.
Nghiêm đại sư dừng lại bước chân, hai tay ôm ngực, hừ lạnh nói: "Tiểu quỷ, nhanh chóng mở rương đi! Để lão phu cũng có thể trải nghiệm, mở rộng tầm mắt!"
Hoàng Nguyệt Ly nhếch miệng, cũng không vội tiến lên, ngược lại quay đầu nói với Tôn chưởng quầy: "Tôn chưởng quầy, còn muốn thỉnh ngươi tìm thêm nhiều hộ vệ có đẳng cấp cao để thủ bốn phía. Nhiều huyền khí cấp 3 xuất hiện ở trên đường cái như vậy, chỉ sợ sẽ có người muốn tranh đoạt......"
Tôn chưởng quầy có chút ngạc nhiên.
Còn phái nhiều người hộ vệ? Còn sợ người tranh đoạt?
Những lời này...... giống như nàng thực sự có nhiều huyền khí như vậy!
Nghiêm đại sư quét mắt liếc nàng một cái, nói: "Tiểu quỷ, đừng kéo dài thời gian, ngươi yên tâm, có ta ở đây, không ai dám đoạt huyền khí của ngươi! Bằng không có chắp cánh cũng đừng hòng chạy khỏi Nam Việt Quốc! Nhanh mở rương đi."
"Được, nếu Nghiêm hội trưởng đã nói như vậy, ta nghĩ là có thể tin tưởng."
Hoàng Nguyệt Ly lúc này mới đi lên phía trước, lấy chìa khoá ra, cắm vào trong ổ khoá của rương thứ nhất, nhẹ nhàng xoay.
"Lão nhân, nhìn cho rõ, rốt cuộc là ánh mắt ngươi thiển cận, hay là ta đang gạt người!"
Bàn tay trắng của nàng vừa nhấc, nắp rương được mở ra phía sau.
Mọi người chỉ thấy hoa mắt, một luồng ánh sáng lạnh phát ra từ trong rương.
Chờ cho đến khi nhìn gần, nằm trong rương, đúng là một thanh trường kiếm sáng chói.
Thân kiếm phản xạ ánh mặt trời, giống như một dòng sông mùa thu, tràn đầy sức sống.
"Đây là...... đây là huyền binh thượng phẩm cấp 3—— Thu Thủy Kiếm!" Nghiêm đại sư thất thanh nói.
Hoàng Nguyệt Ly cười nói: "Lão nhân, ngươi thực sự biết hàng!"
"Lão phu từng có may mắn đọc qua quyển Huyền Binh Đồ Phổ của một đại sư luyện khí cấp 7, Hoàng đại sư. Bên trong có ghi lại loại vũ khí này!"
Nghiêm đại sư nhìn đến Thu Thủy Kiếm, đôi mắt đột nhiên sáng lên, nhảy vọt tới trước cái rương, muốn lấy thanh kiếm ra để nhìn cho kỹ.
Ai ngờ, tay hắn còn chưa đụng tới thân kiếm.
"Bang" một tiếng, Hoàng Nguyệt Ly nặng nề khép nắp rương lại.
Nếu không phải hắn nhanh chóng rút tay về, chỉ sợ toàn bộ cánh tay đều đã bị hung hăng kẹp lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.