Chương 56: Khóc không ra nước mắt
Thủy khanh Khanh
02/02/2018
"Ài, chất lượng của quả tim này quá kém đi?"
Hoàng Nguyệt Ly giao tờ giấy cho Thải Vi cất cẩn thận, dặn dò nàng: "Chờ thời điểm bọn hắn trả tiền lại, ngươi hãy để tâm kiểm tra từng người một, phải chắc chắn tất cả mọi người đều trả nợ, mới có thể giao giấy nợ cho bọn hắn!"
Thải Vi vội vàng không ngừng gật đầu, trong lòng tràn đầy kinh ngạc và cảm thán!
Thời điểm vừa rồi lúc hai thị vệ lại đây bắt nàng, nàng còn tưởng rằng hôm nay mình chắc chắn sẽ bị đánh chết, ai biết, tam tiểu thư vừa ra tay, đã nhanh chóng hạ gục bọn thị vệ như hung thần ác sát đó!
Còn khiến cho bọn họ ăn mệt lớn như vậy, cố tình đánh rớt răng cửa, lại còn phải nuốt máu vào trong!
Hoàng Nguyệt Ly đi đến cạnh cửa, nhẹ nhàng ấn một chút.
"Tách tách" tiếng kim loại vang lên, đột nhiên thu hết toàn bộ gai sắt ở trên mặt đất.
Bọn thị vệ vẫn luôn bị xiên trên mặt đất không thể động đậy, rốt cuộc cũng khôi phục tự do.
Hoàng Nguyệt Ly khẽ cười nói: "Được rồi, lãng phí nhiều thời gian như vậy, nhị thúc đã chờ đến sốt ruột đi, mau đừng trì hoãn, chúng ta nhanh chóng đi tới Hầu phủ!"
Rõ ràng làm chậm trễ thời gian chính là nàng mới phải, đúng không?
Tuy nhiên, cho tới bây giờ, tất cả mọi người đều đã lĩnh giáo thủ đoạn của nàng, ai còn dám đối nghịch cùng nàng?
Một đội thị vệ đều giống như quả cà tím đã bị tê cóng, mặt mày chán nản đi theo phía sau nàng, cung cung kính kính mời nàng lên xe ngựa, quả thực như muốn nâng nàng đi lên!
Thải Vi không yên tâm, muốn đi theo.
Hoàng Nguyệt Ly ngăn cản nàng ta lại và nói: "Tốt nhất ngươi vẫn không nên tới, vạn nhất thật sự bị nhị thúc bắt lại thì sao? Đúng rồi, ngươi sai người thu thập chỗ này, máu dính trên gai nhiều như vậy, quả thực rất ghê tởm, cẩn thận rửa sạch cho ta, lần sau mới có thể dùng tiếp!"
Bọn thị vệ vừa nghe xong lời này, dưới chân như muốn vấp ngã, khóc không ra nước mắt.
Thì ra cơ quan kia không phải chỉ dùng một lần! Vậy vì sao còn muốn lấy tiền của bọn hắn?? Còn nói là đã giảm giá cho bọn hắn!
Đã từng gặp qua gian lận, nhưng chưa từng thấy qua gian lận như thế!
Rốt cuộc là ai đã nói tam tiểu thư là phế vật? Nếu nàng là phế vật, những người khác không phải đều là ngu ngốc sao?!
......Edit & Dịch: Emily Ton.....Võ Uy Hầu phủ.
Xe ngựa dừng lại ở cửa phủ, thống lĩnh thị vệ tự mình mở cửa xe thay nàng, thiếu chút nữa thì eo đã cong tới trên mặt đất.
"Tam tiểu thư, đã tới Hầu phủ rồi, mời ngài xuống xe."
Hoàng Nguyệt Ly chậm rãi xuống xe, nhìn trái nhìn phải.
"Nhanh như vậy đã đến rồi sao! Xe ngựa đi rất ổn, kỹ thuật đánh xe không tồi."
"Tạ tam tiểu thư khích lệ!"
Người gác cổng Hầu phủ thấy thế, tròng mắt thiếu chút nữa là trừng ra nhìn.
Có lầm hay không? Thống lĩnh đại nhân lại cung kính đối với phế vật tam tiểu thư như vậy, đây là tình huống gì?
Đội thân vệ ở Hầu phủ có địa vị rất đặc thù, đặc biệt là vài vị thống lĩnh, cho dù là ở trước mặt Hầu gia, cũng có vài phần thể diện, không cần phải khom lưng uốn gối như vậy.
Vì sao ở trước mặt tam tiểu thư, lại trở nên chân chó như vậy? Không phải ai cũng đều có thể khi dễ phế vật kia hay sao?
Hoàng Nguyệt Ly ha hả cười, nói: "Cảm ơn các vị thị vệ đại ca đã đưa ta lại đây, nhưng đừng quên trao tiền sớm một chút nga!"
Nàng nhẹ nhàng bước chân vào Hầu phủ.
Bọn thị vệ nhìn theo bóng dáng nàng, thiếu chút nữa là nước mắt lại bắt đầu chảy.
Rốt cuộc đã tiễn được cô nãi nãi này đi!
Võ Uy Hầu phủ chiếm một khu vực rộng lớn, kiến trúc tinh tế, đình đài lầu các, xa hoa lộng lẫy, hình thành nên sự đối lập với biệt viện rách nát.
Trong trí nhớ của Bạch Nhược Ly, vẫn còn tàn lưu những hình ảnh khi nàng còn nhỏ chơi đùa vui sướng ở trong Hầu phủ. Nàng khi đó, ngây thơ vô tội, vô tư và không có bất kỳ lo lắng nào, là tiểu quận chúa được mọi người nâng niu ở trong lòng bàn tay......
Nhưng mà, ngày vui ngắn ngủi chẳng thể kéo dài, không quá mấy năm, với sự biến mất của Bạch Lưu Cảnh, nàng vô tình đã bị đuổi ra khỏi tòa phủ đệ.
Sau đó, mỗi lần trở lại nơi này, nghênh đón nàng, đều là sự nhục nhã và tra tấn không ngừng......
Hoàng Nguyệt Ly giao tờ giấy cho Thải Vi cất cẩn thận, dặn dò nàng: "Chờ thời điểm bọn hắn trả tiền lại, ngươi hãy để tâm kiểm tra từng người một, phải chắc chắn tất cả mọi người đều trả nợ, mới có thể giao giấy nợ cho bọn hắn!"
Thải Vi vội vàng không ngừng gật đầu, trong lòng tràn đầy kinh ngạc và cảm thán!
Thời điểm vừa rồi lúc hai thị vệ lại đây bắt nàng, nàng còn tưởng rằng hôm nay mình chắc chắn sẽ bị đánh chết, ai biết, tam tiểu thư vừa ra tay, đã nhanh chóng hạ gục bọn thị vệ như hung thần ác sát đó!
Còn khiến cho bọn họ ăn mệt lớn như vậy, cố tình đánh rớt răng cửa, lại còn phải nuốt máu vào trong!
Hoàng Nguyệt Ly đi đến cạnh cửa, nhẹ nhàng ấn một chút.
"Tách tách" tiếng kim loại vang lên, đột nhiên thu hết toàn bộ gai sắt ở trên mặt đất.
Bọn thị vệ vẫn luôn bị xiên trên mặt đất không thể động đậy, rốt cuộc cũng khôi phục tự do.
Hoàng Nguyệt Ly khẽ cười nói: "Được rồi, lãng phí nhiều thời gian như vậy, nhị thúc đã chờ đến sốt ruột đi, mau đừng trì hoãn, chúng ta nhanh chóng đi tới Hầu phủ!"
Rõ ràng làm chậm trễ thời gian chính là nàng mới phải, đúng không?
Tuy nhiên, cho tới bây giờ, tất cả mọi người đều đã lĩnh giáo thủ đoạn của nàng, ai còn dám đối nghịch cùng nàng?
Một đội thị vệ đều giống như quả cà tím đã bị tê cóng, mặt mày chán nản đi theo phía sau nàng, cung cung kính kính mời nàng lên xe ngựa, quả thực như muốn nâng nàng đi lên!
Thải Vi không yên tâm, muốn đi theo.
Hoàng Nguyệt Ly ngăn cản nàng ta lại và nói: "Tốt nhất ngươi vẫn không nên tới, vạn nhất thật sự bị nhị thúc bắt lại thì sao? Đúng rồi, ngươi sai người thu thập chỗ này, máu dính trên gai nhiều như vậy, quả thực rất ghê tởm, cẩn thận rửa sạch cho ta, lần sau mới có thể dùng tiếp!"
Bọn thị vệ vừa nghe xong lời này, dưới chân như muốn vấp ngã, khóc không ra nước mắt.
Thì ra cơ quan kia không phải chỉ dùng một lần! Vậy vì sao còn muốn lấy tiền của bọn hắn?? Còn nói là đã giảm giá cho bọn hắn!
Đã từng gặp qua gian lận, nhưng chưa từng thấy qua gian lận như thế!
Rốt cuộc là ai đã nói tam tiểu thư là phế vật? Nếu nàng là phế vật, những người khác không phải đều là ngu ngốc sao?!
......Edit & Dịch: Emily Ton.....Võ Uy Hầu phủ.
Xe ngựa dừng lại ở cửa phủ, thống lĩnh thị vệ tự mình mở cửa xe thay nàng, thiếu chút nữa thì eo đã cong tới trên mặt đất.
"Tam tiểu thư, đã tới Hầu phủ rồi, mời ngài xuống xe."
Hoàng Nguyệt Ly chậm rãi xuống xe, nhìn trái nhìn phải.
"Nhanh như vậy đã đến rồi sao! Xe ngựa đi rất ổn, kỹ thuật đánh xe không tồi."
"Tạ tam tiểu thư khích lệ!"
Người gác cổng Hầu phủ thấy thế, tròng mắt thiếu chút nữa là trừng ra nhìn.
Có lầm hay không? Thống lĩnh đại nhân lại cung kính đối với phế vật tam tiểu thư như vậy, đây là tình huống gì?
Đội thân vệ ở Hầu phủ có địa vị rất đặc thù, đặc biệt là vài vị thống lĩnh, cho dù là ở trước mặt Hầu gia, cũng có vài phần thể diện, không cần phải khom lưng uốn gối như vậy.
Vì sao ở trước mặt tam tiểu thư, lại trở nên chân chó như vậy? Không phải ai cũng đều có thể khi dễ phế vật kia hay sao?
Hoàng Nguyệt Ly ha hả cười, nói: "Cảm ơn các vị thị vệ đại ca đã đưa ta lại đây, nhưng đừng quên trao tiền sớm một chút nga!"
Nàng nhẹ nhàng bước chân vào Hầu phủ.
Bọn thị vệ nhìn theo bóng dáng nàng, thiếu chút nữa là nước mắt lại bắt đầu chảy.
Rốt cuộc đã tiễn được cô nãi nãi này đi!
Võ Uy Hầu phủ chiếm một khu vực rộng lớn, kiến trúc tinh tế, đình đài lầu các, xa hoa lộng lẫy, hình thành nên sự đối lập với biệt viện rách nát.
Trong trí nhớ của Bạch Nhược Ly, vẫn còn tàn lưu những hình ảnh khi nàng còn nhỏ chơi đùa vui sướng ở trong Hầu phủ. Nàng khi đó, ngây thơ vô tội, vô tư và không có bất kỳ lo lắng nào, là tiểu quận chúa được mọi người nâng niu ở trong lòng bàn tay......
Nhưng mà, ngày vui ngắn ngủi chẳng thể kéo dài, không quá mấy năm, với sự biến mất của Bạch Lưu Cảnh, nàng vô tình đã bị đuổi ra khỏi tòa phủ đệ.
Sau đó, mỗi lần trở lại nơi này, nghênh đón nàng, đều là sự nhục nhã và tra tấn không ngừng......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.