Chương 130: Phủ nhận cho đến chết
Thủy khanh Khanh
21/05/2018
Edit & Dịch: Emily Ton.
Hoàng Nguyệt Ly chớp chớp mắt, nói: "Nhị tỷ, ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Ài, hôm nay trong phòng đấu giá quá nhiều người, thật sự hơi ngột ngạt! Một khi đã như vậy, chúng ta nên nhanh chóng đi nhận hàng đi. Một khi ta cầm được đan dược, ngươi hãy nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, được chứ?"
Bạch Nhược Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn nàng, "Ngươi còn muốn đan dược? Vừa rồi rõ ràng ngươi đã dùng âm mưu quỷ kế tính kế ta! Loại đánh cuộc này không công bằng, căn bản không thể tính!"
Hoàng Nguyệt Ly nhìn nàng ta, khoé miệng gợi lên cười như không cười.
"Như thế nào? Ý của Nhị tỷ...... chẳng lẽ muốn quỵt nợ sao?"
"Quỵt nợ? Rõ ràng ngươi là tiểu nhân âm hiểm muốn lừa tiền đi?"
"Nhị tỷ, sao ngươi có thể nói như vậy?" Hoàng Nguyệt Ly vẻ mang mặt vô tội, che ngực lại, phảng phất giống như bị người hãm hại, "Lúc ấy chính ngươi đã đồng ý đánh đánh cuộc với ta, ta cũng không hề bức ngươi? Sao có thể nói ta lừa ngươi đây?"
Bạch Nhược Kỳ nghĩ đến tình cảnh lúc đó, càng tức giận đến nỗi muốn mệnh.
"Tiểu tiện...... Hừ! Nha đầu chết tiệt kia, đừng tưởng rằng ngươi dựa vào một chút thông minh là có thể lừa được tiền, ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không có khả năng đạt được như ý nguyện!"
"Nói như vậy, Nhị tỷ thật sự không chịu thực hiện đánh cuộc?"
"Thực hiện? Đương nhiên không có khả năng! Chúng ta đã đánh đánh cuộc khi nào? Vì sao ta không có một chút ấn tượng nào hết?"
Bạch Nhược Kỳ cắn răng, quyết định cho dù phải xé rách da mặt, cũng sẽ phủ nhận cho đến chết!
Đó là toàn bộ mười ba vạn một ngàn lượng! Ngay cả khi bán bản thân nàng ta cũng lấy không ra! Thậm chí nếu có thể lấy ra, trả một số tiền lớn như thế, lại còn phải tặng không đan dược cho tiểu tiện nhân mà nàng ta thống hận nhất! Ngẫm lại đều tức chết người!
Cho nên, nếu nàng ta quỵt nợ, Hoàng Nguyệt Ly có thể làm gì? Chỉ dựa vào một phế vật như nàng, muốn đoạt được sao?
Hoàng Nguyệt Ly tựa hồ thật sự không có biện pháp nào với nàng ta, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: "Nhị tỷ, ngươi cứ khăng khăng không chịu thừa nhận, ta cũng không có biện pháp......"
Khuôn mặt Bạch Nhược Kỳ lộ vẻ đắc ý, nâng nâng cằm.
Xem ra, nha đầu chết tiệt kia đã chuẩn bị từ bỏ, tính ra nàng ấy cũng biết thức thời!
Hoàng Nguyệt Ly gật gật đầu, bỗng nhiên xoay người, nhảy lên một cái bồn hoa, lớn tiếng kêu lên: "Các vị, các vị bằng hữu đi ngang qua, dạo ngang qua! Thỉnh mọi người chờ một chút! Có người nào nguyện ý làm chứng cho ta hay không?"
Cái bồn hoa này ở ngay chính giữa khu vực bên trong và bên ngoài viện Thiên Trân Các, cực kỳ bắt mắt.
Nàng nhảy dựng lên, lập tức khiến cho không ít người đi qua chú ý.
Lúc này nghe tiếng vung tay kêu lớn, có rất nhiều khách nhân không kịp rời đi đều nhìn lại về phía nàng, hơn nữa vừa liếc mắt một cái đã nhận ra nàng.
"Di? Tiểu cô nương đang đứng ở trên bồn hoa, không phải là Bạch tam tiểu thư rất nổi bật hôm nay sao?"
"Ai? Ở đâu ở đâu?...... Thật sự đúng là nàng!"
"Nàng đường đường là một thiên kim Hầu phủ, sao lại chạy đến trên bồn hoa để chơi? Còn đang kêu to, gọi nhỏ làm gì vậy?"
Trải qua hội đấu giá hôm nay, Hoàng Nguyệt Ly cũng coi như đã có tiếng trong đám phú hào quý tộc ở trong kinh thành.
Người đều có tâm bát quái, lập tức đã có không ít người vây quanh lại đây.
Hoàng Nguyệt Ly lập tức xoa xoa đôi mắt, vẻ mặt mang biểu tình bị thương, ủy khuất nói: "Các vị đều là người có lòng tốt, thỉnh mọi người giúp ta phân xử! Sự tình vừa rồi ở trên đấu giá hội, tất cả mọi người đều đã thấy được. Nhị tỷ ta rõ ràng thua cho ta một lọ đan dược, hiện tại lại nói căn bản không có việc này......"
Hai mắt Hoàng Nguyệt Ly đỏ lên, cặp mắt trong trẻo lung linh, lập tức chứa đầy nước mắt, phảng phất như sẽ lập tức nhỏ giọt xuống.
"Rõ ràng...... rõ ràng tất cả mọi người đều nhìn thấy đúng không? Nhưng nàng ấy vẫn không chịu thừa nhận, nói là ta nhớ lầm. Việc này thật quá khi dễ người......"
Nàng vốn dĩ lớn lên nhỏ xinh nhu nhược, lúc này càng có vẻ thập phần đáng thương.
Hoàng Nguyệt Ly chớp chớp mắt, nói: "Nhị tỷ, ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Ài, hôm nay trong phòng đấu giá quá nhiều người, thật sự hơi ngột ngạt! Một khi đã như vậy, chúng ta nên nhanh chóng đi nhận hàng đi. Một khi ta cầm được đan dược, ngươi hãy nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, được chứ?"
Bạch Nhược Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn nàng, "Ngươi còn muốn đan dược? Vừa rồi rõ ràng ngươi đã dùng âm mưu quỷ kế tính kế ta! Loại đánh cuộc này không công bằng, căn bản không thể tính!"
Hoàng Nguyệt Ly nhìn nàng ta, khoé miệng gợi lên cười như không cười.
"Như thế nào? Ý của Nhị tỷ...... chẳng lẽ muốn quỵt nợ sao?"
"Quỵt nợ? Rõ ràng ngươi là tiểu nhân âm hiểm muốn lừa tiền đi?"
"Nhị tỷ, sao ngươi có thể nói như vậy?" Hoàng Nguyệt Ly vẻ mang mặt vô tội, che ngực lại, phảng phất giống như bị người hãm hại, "Lúc ấy chính ngươi đã đồng ý đánh đánh cuộc với ta, ta cũng không hề bức ngươi? Sao có thể nói ta lừa ngươi đây?"
Bạch Nhược Kỳ nghĩ đến tình cảnh lúc đó, càng tức giận đến nỗi muốn mệnh.
"Tiểu tiện...... Hừ! Nha đầu chết tiệt kia, đừng tưởng rằng ngươi dựa vào một chút thông minh là có thể lừa được tiền, ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không có khả năng đạt được như ý nguyện!"
"Nói như vậy, Nhị tỷ thật sự không chịu thực hiện đánh cuộc?"
"Thực hiện? Đương nhiên không có khả năng! Chúng ta đã đánh đánh cuộc khi nào? Vì sao ta không có một chút ấn tượng nào hết?"
Bạch Nhược Kỳ cắn răng, quyết định cho dù phải xé rách da mặt, cũng sẽ phủ nhận cho đến chết!
Đó là toàn bộ mười ba vạn một ngàn lượng! Ngay cả khi bán bản thân nàng ta cũng lấy không ra! Thậm chí nếu có thể lấy ra, trả một số tiền lớn như thế, lại còn phải tặng không đan dược cho tiểu tiện nhân mà nàng ta thống hận nhất! Ngẫm lại đều tức chết người!
Cho nên, nếu nàng ta quỵt nợ, Hoàng Nguyệt Ly có thể làm gì? Chỉ dựa vào một phế vật như nàng, muốn đoạt được sao?
Hoàng Nguyệt Ly tựa hồ thật sự không có biện pháp nào với nàng ta, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: "Nhị tỷ, ngươi cứ khăng khăng không chịu thừa nhận, ta cũng không có biện pháp......"
Khuôn mặt Bạch Nhược Kỳ lộ vẻ đắc ý, nâng nâng cằm.
Xem ra, nha đầu chết tiệt kia đã chuẩn bị từ bỏ, tính ra nàng ấy cũng biết thức thời!
Hoàng Nguyệt Ly gật gật đầu, bỗng nhiên xoay người, nhảy lên một cái bồn hoa, lớn tiếng kêu lên: "Các vị, các vị bằng hữu đi ngang qua, dạo ngang qua! Thỉnh mọi người chờ một chút! Có người nào nguyện ý làm chứng cho ta hay không?"
Cái bồn hoa này ở ngay chính giữa khu vực bên trong và bên ngoài viện Thiên Trân Các, cực kỳ bắt mắt.
Nàng nhảy dựng lên, lập tức khiến cho không ít người đi qua chú ý.
Lúc này nghe tiếng vung tay kêu lớn, có rất nhiều khách nhân không kịp rời đi đều nhìn lại về phía nàng, hơn nữa vừa liếc mắt một cái đã nhận ra nàng.
"Di? Tiểu cô nương đang đứng ở trên bồn hoa, không phải là Bạch tam tiểu thư rất nổi bật hôm nay sao?"
"Ai? Ở đâu ở đâu?...... Thật sự đúng là nàng!"
"Nàng đường đường là một thiên kim Hầu phủ, sao lại chạy đến trên bồn hoa để chơi? Còn đang kêu to, gọi nhỏ làm gì vậy?"
Trải qua hội đấu giá hôm nay, Hoàng Nguyệt Ly cũng coi như đã có tiếng trong đám phú hào quý tộc ở trong kinh thành.
Người đều có tâm bát quái, lập tức đã có không ít người vây quanh lại đây.
Hoàng Nguyệt Ly lập tức xoa xoa đôi mắt, vẻ mặt mang biểu tình bị thương, ủy khuất nói: "Các vị đều là người có lòng tốt, thỉnh mọi người giúp ta phân xử! Sự tình vừa rồi ở trên đấu giá hội, tất cả mọi người đều đã thấy được. Nhị tỷ ta rõ ràng thua cho ta một lọ đan dược, hiện tại lại nói căn bản không có việc này......"
Hai mắt Hoàng Nguyệt Ly đỏ lên, cặp mắt trong trẻo lung linh, lập tức chứa đầy nước mắt, phảng phất như sẽ lập tức nhỏ giọt xuống.
"Rõ ràng...... rõ ràng tất cả mọi người đều nhìn thấy đúng không? Nhưng nàng ấy vẫn không chịu thừa nhận, nói là ta nhớ lầm. Việc này thật quá khi dễ người......"
Nàng vốn dĩ lớn lên nhỏ xinh nhu nhược, lúc này càng có vẻ thập phần đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.