Chương 190: Ta chỉ có thể nói chuyện với người
Thủy khanh Khanh
12/08/2018
Mọi người nghe thấy lời này liền sững sờ.
Bọn họ căn bản không ngờ được, một Bạch tam tiểu thư trước giờ bị người khác châm chọc chỉ biết câm nín rơi lệ, hôm nay lại dám bật lại bọn họ.
Hơn nữa, lời nói của nàng ta lại vô cùng cay độc!
Cả gan ví những thiên kim tiểu thư như hoa như ngọc bọn họ với tam cô lục bà? Còn nói bọn họ đang chửi đổng như ở ngoài chợ bán rau?
Lúc này có người nhịn không được phẫn nộ lên tiếng: “Bạch Nhược Ly, ngươi ăn nói nên khách khí một chút! Ngươi thật sự cho rằng bản thân có cái phong hiệu quận chúa kia là ghê gớm lắm sao? Phế vật chính là phế vật, nên nhận biết rõ thân phận của mình! Ta thấy ngươi đây là lại muốn ăn đòn đúng không?”
Hoàng Nguyệt Ly quay đầu, phát hiện người đang nói chính là tiểu thư Vệ Lăng Sương của Tịnh Quân hầu phủ.
Vệ Lăng Sương là bạn thân của Bạch Nhược Kỳ, trước đây luôn cùng Bạch Nhược Kỳ ức hiếp cô.
Cô nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng Bạch Nhược Kỳ từ sau lưng truyền tới.
“Lăng Sương, ngươi không nên nói như vậy! Nàng ta nói cho cùng cũng là tiểu thư của Võ Uy hầu phủ bọn ta, tất nhiên không giống với phế vật bình thường! Hơn nữa nàng ta từ nhỏ đã không có cha mẹ dạy dỗ, không biết ăn nói là điều rất bình thường, các ngươi đều là tiểu thư khuê các, chớ đi so đo với nàng ta làm gì!”
Bạch Nhược Kỳ nói một cách vô cùng thản nhiên, trên mặt là biểu cảm bất đắc dĩ, trông giống như một người tỷ tỷ rất biết đạo lý, đang tìm cách giải vây cho muội muội của mình.
Hoàng Nguyệt Ly hứng thú đánh giá nàng ta.
Bạch Nhược Kỳ hôm nay trang điểm vô cùng xinh đẹp, cho dù là đứng trong đám thiên kim tiểu thư mặt hoa da phấn trang điểm kỹ càng nàng cũng nổi bật hơn vài phần.
Mười mấy ngày trước, dáng vẻ của Bạch Nhược Kỳ bước ra khỏi Thiên Trân các vẫn còn in rõ trước mắt, hôm nay nhìn lại, nàng ta đã không còn vẻ nhếch nhác lúc đó, thay vào đấy là dáng vẻ của một băng sơn mỹ nhân.
Hơn nữa, thần sắc của nàng tràn đầy sự tự tin ngạo mạn, dường như vị trí thái tử phi đã nằm chắc trong túi của nàng.
Lẽ nào Bạch Nhược Kỳ và thái tử đã hòa hợp lại rồi?
Hoàng Nguyệt Ly trong lòng có chút suy nghĩ nhưng trên mặt lại là nụ cười, nàng nói: “Nhị tỷ nói rất đúng, ta quả thực là không biết ăn nói, bởi vì ta chỉ có thể nói chuyện với người, không thể nói chuyện với súc sinh, vậy nên nếu như có gì đắc tội, xin các vị bỏ qua cho!”Vệ Lăng Sương sắc mặt biến xanh: “Ngươi nói ai là súc sinh?”
Hoàng Nguyệt Ly vẻ mặt vô tội: “Ta không có nói ai là súc sinh cả, lẽ nào ngươi có tật giật mình?”
Vệ Lăng Sương vốn định ra tay đánh người, nhưng bị lời này của nàng ta làm khựng lại.
Nếu nàng thật sự đánh Bạch Nhược Ly vậy chẳng khác nào nàng tự nhận mình là súc sinh?
Ngay lúc nàng ta còn đang do dự không quyết định được, thì xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Lý công công ở bên ngoài cất tiếng: “Các vị tiểu thư, chúng ta đã đến cổng cung rồi, xin mời xuống xe đi bộ vào cung.”
Vệ Lăng Sương không dám gây náo loạn ở cổng cung, chỉ có thể căm hận nhìn Hoàng Nguyệt Ly, sau đó xoay người xuống xe.
Hoàng Nguyệt Ly cũng đi theo đoàn người tiến vào trong hoàng cung.
Hoàng cung Nam Việt quốc bày trí vô cùng hoa lệ, chẳng hề thua kém so với các đại tông môn.
Đây là do Nam Việt quốc nằm kề Ám Nguyệt Sâm Lâm, dựa vào việc buôn bán Ma Hạch để kiếm tiền, cho nên tài lực rất dồi dào.
Hoàng Nguyệt Ly lần trước vào cung là buổi tối, không nhìn thấy được gì, hôm nay đến đây vào ban ngày, nên cuối cùng cũng đã có thể quan sát được rõ ràng, nàng hứng thú đánh giá xung quanh, giống như là đang đi dạo chơi trong vườn hoa nhà mình.
Còn đám thiên kim tiểu thư lúc nãy trên xe hung hăng hống hách kia, sau khi tiến vào cổng cung liền lập tức rụt rè cẩn trọng, đầu cúi xuống đất không dám đưa mắt nhìn lung tung.
Khung cảnh như thế này khiến cho Hoàng Nguyệt Ly trở nên vô cùng nổi bật.
Lý công công đi theo sau mấy người họ, cũng vì vậy mà có thêm mấy phần thiện cảm với nàng.
Trong hoàng cung trang nghiêm khí thế bức người mà vẫn có thể thoải mái vui vẻ như thế, quả đúng là hiếm thấy.
Bọn họ căn bản không ngờ được, một Bạch tam tiểu thư trước giờ bị người khác châm chọc chỉ biết câm nín rơi lệ, hôm nay lại dám bật lại bọn họ.
Hơn nữa, lời nói của nàng ta lại vô cùng cay độc!
Cả gan ví những thiên kim tiểu thư như hoa như ngọc bọn họ với tam cô lục bà? Còn nói bọn họ đang chửi đổng như ở ngoài chợ bán rau?
Lúc này có người nhịn không được phẫn nộ lên tiếng: “Bạch Nhược Ly, ngươi ăn nói nên khách khí một chút! Ngươi thật sự cho rằng bản thân có cái phong hiệu quận chúa kia là ghê gớm lắm sao? Phế vật chính là phế vật, nên nhận biết rõ thân phận của mình! Ta thấy ngươi đây là lại muốn ăn đòn đúng không?”
Hoàng Nguyệt Ly quay đầu, phát hiện người đang nói chính là tiểu thư Vệ Lăng Sương của Tịnh Quân hầu phủ.
Vệ Lăng Sương là bạn thân của Bạch Nhược Kỳ, trước đây luôn cùng Bạch Nhược Kỳ ức hiếp cô.
Cô nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng Bạch Nhược Kỳ từ sau lưng truyền tới.
“Lăng Sương, ngươi không nên nói như vậy! Nàng ta nói cho cùng cũng là tiểu thư của Võ Uy hầu phủ bọn ta, tất nhiên không giống với phế vật bình thường! Hơn nữa nàng ta từ nhỏ đã không có cha mẹ dạy dỗ, không biết ăn nói là điều rất bình thường, các ngươi đều là tiểu thư khuê các, chớ đi so đo với nàng ta làm gì!”
Bạch Nhược Kỳ nói một cách vô cùng thản nhiên, trên mặt là biểu cảm bất đắc dĩ, trông giống như một người tỷ tỷ rất biết đạo lý, đang tìm cách giải vây cho muội muội của mình.
Hoàng Nguyệt Ly hứng thú đánh giá nàng ta.
Bạch Nhược Kỳ hôm nay trang điểm vô cùng xinh đẹp, cho dù là đứng trong đám thiên kim tiểu thư mặt hoa da phấn trang điểm kỹ càng nàng cũng nổi bật hơn vài phần.
Mười mấy ngày trước, dáng vẻ của Bạch Nhược Kỳ bước ra khỏi Thiên Trân các vẫn còn in rõ trước mắt, hôm nay nhìn lại, nàng ta đã không còn vẻ nhếch nhác lúc đó, thay vào đấy là dáng vẻ của một băng sơn mỹ nhân.
Hơn nữa, thần sắc của nàng tràn đầy sự tự tin ngạo mạn, dường như vị trí thái tử phi đã nằm chắc trong túi của nàng.
Lẽ nào Bạch Nhược Kỳ và thái tử đã hòa hợp lại rồi?
Hoàng Nguyệt Ly trong lòng có chút suy nghĩ nhưng trên mặt lại là nụ cười, nàng nói: “Nhị tỷ nói rất đúng, ta quả thực là không biết ăn nói, bởi vì ta chỉ có thể nói chuyện với người, không thể nói chuyện với súc sinh, vậy nên nếu như có gì đắc tội, xin các vị bỏ qua cho!”Vệ Lăng Sương sắc mặt biến xanh: “Ngươi nói ai là súc sinh?”
Hoàng Nguyệt Ly vẻ mặt vô tội: “Ta không có nói ai là súc sinh cả, lẽ nào ngươi có tật giật mình?”
Vệ Lăng Sương vốn định ra tay đánh người, nhưng bị lời này của nàng ta làm khựng lại.
Nếu nàng thật sự đánh Bạch Nhược Ly vậy chẳng khác nào nàng tự nhận mình là súc sinh?
Ngay lúc nàng ta còn đang do dự không quyết định được, thì xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Lý công công ở bên ngoài cất tiếng: “Các vị tiểu thư, chúng ta đã đến cổng cung rồi, xin mời xuống xe đi bộ vào cung.”
Vệ Lăng Sương không dám gây náo loạn ở cổng cung, chỉ có thể căm hận nhìn Hoàng Nguyệt Ly, sau đó xoay người xuống xe.
Hoàng Nguyệt Ly cũng đi theo đoàn người tiến vào trong hoàng cung.
Hoàng cung Nam Việt quốc bày trí vô cùng hoa lệ, chẳng hề thua kém so với các đại tông môn.
Đây là do Nam Việt quốc nằm kề Ám Nguyệt Sâm Lâm, dựa vào việc buôn bán Ma Hạch để kiếm tiền, cho nên tài lực rất dồi dào.
Hoàng Nguyệt Ly lần trước vào cung là buổi tối, không nhìn thấy được gì, hôm nay đến đây vào ban ngày, nên cuối cùng cũng đã có thể quan sát được rõ ràng, nàng hứng thú đánh giá xung quanh, giống như là đang đi dạo chơi trong vườn hoa nhà mình.
Còn đám thiên kim tiểu thư lúc nãy trên xe hung hăng hống hách kia, sau khi tiến vào cổng cung liền lập tức rụt rè cẩn trọng, đầu cúi xuống đất không dám đưa mắt nhìn lung tung.
Khung cảnh như thế này khiến cho Hoàng Nguyệt Ly trở nên vô cùng nổi bật.
Lý công công đi theo sau mấy người họ, cũng vì vậy mà có thêm mấy phần thiện cảm với nàng.
Trong hoàng cung trang nghiêm khí thế bức người mà vẫn có thể thoải mái vui vẻ như thế, quả đúng là hiếm thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.