Chương 259: Thánh chỉ ban hôn
Thủy khanh Khanh
18/09/2018
Tại nơi Thiên Lăng đại lục lấy thực lực làm tôn, một người quân vương mà lương thiện đến mức ngu ngốc thì quốc gia đó sẽ sớm bị tiêu trừ theo
dòng lịch sử.
Có điều, nếu như Bạch Nhược Kỳ cho rằng, cô ta đã ngồi chắc trên ghế thái tử phi, vậy nàng ta có phần quá ngây thơ rồi.
Hoàng Nguyệt Ly khẽ nhếch mép.
Hôm nay nàng đến đây, chính là để ngăn cản việc Bạch Nhược Kỳ lên làm thái tử phi, sao có thể để cô ta toại nguyện chứ? Thời cơ đã đến, xem ra, cũng là lúc mình nên ra mặt rồi!
Nghĩ đến đây, nàng lui xuống mà không nói một lời.
Bạch Nhược Kỳ còn cho rằng nàng đã nhận thua rồi, nghĩ đến việc mình phải trả đũa ả vô số lần, cuối cùng cũng đã có một lần có thể kéo cô ta quỳ dưới chân mình, trút được cục tức!
Bạch Nhược Kỳ vô cùng vui mừng, quay đầu đắc ý nhìn nàng.
Hoàng đế trở lại ngai vàng, tâm trí rối bời nhìn mọi người dưới đài, sau đó ra hiệu cho Hàn công công đứng bên tuyên đọc thánh chỉ.
Hàn công công tiến lên một bước, tử từ mở dải lụa màu vàng óng, lớn tiếng đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết… con gái Võ Uy hầu Bạch Lưu Cảnh - Bạch Nhược Kỳ, thiên tư xuất chúng, dung mạo đoan trang, hiền lương thục đức, nhẹ nhàng hào phóng, xứng đáng là tấm gương cho nữ nhi khắp thiên hạ, đặc ban hôn thái tử Lê Mặc Quân, làm thái tử chính phi, chọn ngày đại hôn! Khâm thử.”
Cả yến hội im lặng như tờ.
Cho dù đã đoán trước được kết quả, nhưng trông thấy một Bạch Nhược Kỳ vừa kiêu căng vừa ác độc như vậy, cuối cùng lại chiếm được vị trí thái tử phi, không ít thiên kim tiểu thư đều cảm thấy căm phẫn bất bình.
Nhưng ai bảo thiên tư của cô ta lợi hại như vậy chứ?
So người này với người kia thực sự là tức chết người mà!
Bạch Nhược Kỳ đoan trang quỳ tại chính điện, cố gắng giấu đi nụ cười đắc ý, cung kính cúi đầu hành lễ, nhận lấy thánh chỉ từ tay Hàn công công.
Thế nhưng, ngay giờ khắc mà tay cô chạm vào dải lụa vào, bỗng nghe vọng lại một giọng nói thất thanh quen thuộc: “Đợi đã! Ta muốn kháng nghị!” Không ai ngờ được, thời khắc nhận lấy thánh chỉ uy nghiêm trang trọng như vậy, lại có người dám chen ngang.
Hơn nữa, lại phản kháng một cách không chút khách khí!
Ánh mắt của mọi người lập tức hướng về phía người vừa cất lời, ngay sau đó, tất cả đều “Ồ” lên một tiếng kinh ngạc.
“Kia là… Kia là Bạch Nhược Ly???”
“Cô ta thật sự dám xen ngang vào phản kháng ư?
“Ơ hay, cô ta nhảy vào đây lúc này thì có tác dụng gì chứ? Hoàng thượng đã quyết định người được chọn làm thái tử phi rồi! Kể cả có chưa quyết định, cô ta có tư cách gì tranh dành với Bạch Nhược Kỳ chứ?”
“Cái này nhà ngươi lại không hiểu rồi, Bạch Nhược Ly nếu đã dám ra mặt, chắc chắn phải có điểm chống lưng không phải sao? Nói không chừng, Bạch Lưu Phong năm đó đã giữ cho cô ta tín vật gì đó?”
“Ha ha, dù sao, xem ra có kịch hay để xem rồi!”
Mấy vị thiên kim tiểu thư nhỏ to bàn tán, biểu hiện cười trên nỗi đau người khác thể hiện rõ trên gương mặt.
Tuy mọi người đều không tin, Hoàng Nguyệt Ly thật sự có thể đem đến mối đe dọa gì cho Bạch Nhược Kỳ, nhưng ai khiến cô ta gây ra nhiều hiềm khích như vậy chứ? Có thể gây phiên toái cho cô ta như vậy, thật khiến người ta cảm thấy thích thú.
Bạch Nhược Kỳ dùng ánh mắt như muốn nuốt chửng mọi thứ mà nhìn chằm chằm Hoàng Nguyệt Ly.
“Bạch Nhược Ly! Lại là ngươi! Ngươi lại muốn làm gì??”
Hoàng Nguyệt Ly chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương, trông như củ cải trắng nhỏ bị người ta nhẫn tâm bắt nạt.
“Nhị tỷ, muội… muội không muốn làm gì hết! Có vẻ như phải là muội nên hỏi tỷ câu đó mới đúng chứ!? Tỷ biết rõ ta với thái tử có hôn ước, sao tỷ có thể… sao có thể ngang nhiên chiếm đoạt vậy? Hơn nữa lại còn với phu quân tương lai đã đính hôn với muội muội của mình, nói ra thì, người ta lại cho rằng Bạch gia chúng ta dạy dỗ không đến nơi đến chốn!”
Có điều, nếu như Bạch Nhược Kỳ cho rằng, cô ta đã ngồi chắc trên ghế thái tử phi, vậy nàng ta có phần quá ngây thơ rồi.
Hoàng Nguyệt Ly khẽ nhếch mép.
Hôm nay nàng đến đây, chính là để ngăn cản việc Bạch Nhược Kỳ lên làm thái tử phi, sao có thể để cô ta toại nguyện chứ? Thời cơ đã đến, xem ra, cũng là lúc mình nên ra mặt rồi!
Nghĩ đến đây, nàng lui xuống mà không nói một lời.
Bạch Nhược Kỳ còn cho rằng nàng đã nhận thua rồi, nghĩ đến việc mình phải trả đũa ả vô số lần, cuối cùng cũng đã có một lần có thể kéo cô ta quỳ dưới chân mình, trút được cục tức!
Bạch Nhược Kỳ vô cùng vui mừng, quay đầu đắc ý nhìn nàng.
Hoàng đế trở lại ngai vàng, tâm trí rối bời nhìn mọi người dưới đài, sau đó ra hiệu cho Hàn công công đứng bên tuyên đọc thánh chỉ.
Hàn công công tiến lên một bước, tử từ mở dải lụa màu vàng óng, lớn tiếng đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết… con gái Võ Uy hầu Bạch Lưu Cảnh - Bạch Nhược Kỳ, thiên tư xuất chúng, dung mạo đoan trang, hiền lương thục đức, nhẹ nhàng hào phóng, xứng đáng là tấm gương cho nữ nhi khắp thiên hạ, đặc ban hôn thái tử Lê Mặc Quân, làm thái tử chính phi, chọn ngày đại hôn! Khâm thử.”
Cả yến hội im lặng như tờ.
Cho dù đã đoán trước được kết quả, nhưng trông thấy một Bạch Nhược Kỳ vừa kiêu căng vừa ác độc như vậy, cuối cùng lại chiếm được vị trí thái tử phi, không ít thiên kim tiểu thư đều cảm thấy căm phẫn bất bình.
Nhưng ai bảo thiên tư của cô ta lợi hại như vậy chứ?
So người này với người kia thực sự là tức chết người mà!
Bạch Nhược Kỳ đoan trang quỳ tại chính điện, cố gắng giấu đi nụ cười đắc ý, cung kính cúi đầu hành lễ, nhận lấy thánh chỉ từ tay Hàn công công.
Thế nhưng, ngay giờ khắc mà tay cô chạm vào dải lụa vào, bỗng nghe vọng lại một giọng nói thất thanh quen thuộc: “Đợi đã! Ta muốn kháng nghị!” Không ai ngờ được, thời khắc nhận lấy thánh chỉ uy nghiêm trang trọng như vậy, lại có người dám chen ngang.
Hơn nữa, lại phản kháng một cách không chút khách khí!
Ánh mắt của mọi người lập tức hướng về phía người vừa cất lời, ngay sau đó, tất cả đều “Ồ” lên một tiếng kinh ngạc.
“Kia là… Kia là Bạch Nhược Ly???”
“Cô ta thật sự dám xen ngang vào phản kháng ư?
“Ơ hay, cô ta nhảy vào đây lúc này thì có tác dụng gì chứ? Hoàng thượng đã quyết định người được chọn làm thái tử phi rồi! Kể cả có chưa quyết định, cô ta có tư cách gì tranh dành với Bạch Nhược Kỳ chứ?”
“Cái này nhà ngươi lại không hiểu rồi, Bạch Nhược Ly nếu đã dám ra mặt, chắc chắn phải có điểm chống lưng không phải sao? Nói không chừng, Bạch Lưu Phong năm đó đã giữ cho cô ta tín vật gì đó?”
“Ha ha, dù sao, xem ra có kịch hay để xem rồi!”
Mấy vị thiên kim tiểu thư nhỏ to bàn tán, biểu hiện cười trên nỗi đau người khác thể hiện rõ trên gương mặt.
Tuy mọi người đều không tin, Hoàng Nguyệt Ly thật sự có thể đem đến mối đe dọa gì cho Bạch Nhược Kỳ, nhưng ai khiến cô ta gây ra nhiều hiềm khích như vậy chứ? Có thể gây phiên toái cho cô ta như vậy, thật khiến người ta cảm thấy thích thú.
Bạch Nhược Kỳ dùng ánh mắt như muốn nuốt chửng mọi thứ mà nhìn chằm chằm Hoàng Nguyệt Ly.
“Bạch Nhược Ly! Lại là ngươi! Ngươi lại muốn làm gì??”
Hoàng Nguyệt Ly chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương, trông như củ cải trắng nhỏ bị người ta nhẫn tâm bắt nạt.
“Nhị tỷ, muội… muội không muốn làm gì hết! Có vẻ như phải là muội nên hỏi tỷ câu đó mới đúng chứ!? Tỷ biết rõ ta với thái tử có hôn ước, sao tỷ có thể… sao có thể ngang nhiên chiếm đoạt vậy? Hơn nữa lại còn với phu quân tương lai đã đính hôn với muội muội của mình, nói ra thì, người ta lại cho rằng Bạch gia chúng ta dạy dỗ không đến nơi đến chốn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.