Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng
Chương 58: Chương 55
Mạc Kỳ Y
30/04/2018
Thiên Ẩn nói, Thất Sắc có một đồ đệ tên là Khuynh Vô Các, người đó chắc có thể giúp ta lấy lại pháp lực. Nhưng hiện đang bị phong ấn tại Hắc Hải Qua, không biết vì nguyên do gì và ai phong ấn. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là liệu hắn có giúp ta hay không. Thiên Ẩn cũng không chắc về điều đó, nhưng không thử làm sao biết. Thế nên hiện tại chúng ta đang trên đường đến Hắc Hải Qua, so với việc vất vả luyện tập xây dựng lại từ đầu, thì việc thử vào vận may hên xui này lại làm ta thấy có hứng thú hơn, mặc dù không có gì cam đoan bảo đảm. Nhưng cũng đáng để ta lăn lội đường xá xa xôi đến hoang hải này. Thế nhưng, tại sao đằng vân giá vũ cả ngày trời mãi mà ta chẳng thấy biển cả cá nước nào vậy.
- Rốt cuộc thì bao giờ chúng ta mới tới nơi. – ta thểu não hỏi, Thiên Ẩn liếc ta một cái nói:
- Nếu nàng mệt thì chợp mắt một chút đi.
Hiện tại chúng ta đang cưỡi mây, ta chỉ sợ không may bất cẩn, lại rơi xuống dưới thì khốn, liền lắc lắc đầu, tiếp tục dõi mắt nhìn phía trước. Nhưng sự thực đã chứng minh, ta nhầm rồi, chẳng bao lâu sau đó, ta vì quá mệt mỏi và chán chường đã gục đầu trên vai Thiên Ẩn mà đánh một giấc ngon lành, khi tỉnh đã thấy bản thân đang đứng trong một cái tháp cao chót vót, tứ phía là biển cả rộng lớn, chân tay vẫn còn mặt mũi không bị xây xước, mới biết hóa ra đã tới nơi rồi.
Nơi ta đang đứng là Tỏa Hồn tháp, đâm thẳng lên trời cao. Xung quanh chỉ toàn nước là nước, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy biển cả vô bờ bến. Tầng trời hạ thấp, mây đen vần vũ nhưng lại không có dấu hiệu gì là sắp nổi cơn giông, bình bình lặng lặng giữ dáng vẻ âm u mịt mù ấy khiến cho mặt biển như hóa thành màu đen, dập dềnh sóng nước cũng vô cùng êm ả nhưng tạo cho ta cảm giác lo sợ bất an, có lẽ đây cũng chính là lí do tại sao nó được gọi là Hắc Hải Qua. Những cơn gió quỷ dị vờn qua tai, lại như văng vẳng có tiếng hát bi ai vang vọng khiến ta có chút rùng mình, không hiểu có phải do gió lạnh hay không?
Ta đứng trên đỉnh tháp quan sát cảnh tượng hùng vĩ phía trước, bỗng có vô vàn nghi vấn định quay người hỏi Thiên Ẩn, thì đột nhiên có một tấm áo choàng được khoác lên vai, không hiểu lí do gì, thoáng chốc những khúc mắc trong lòng như bị gió thổi bay, chỉ còn biết ngẩn ngơ nhìn Thiên Ẩn căn dặn.
- Khuynh Vô Các bị phong ấn dưới đáy biển, nơi này có giăng kết giới, là nơi an toàn nhất, nàng ở đây đợi ta, nhanh thôi.
Ta gật gật đầu, Thiên Ẩn đưa tay lên vén những lọn tóc lòa xòa trước trán ta, khẽ mỉm cười, giữa khung cảnh âm u lạnh lẽo này, khoảnh khắc một cái mím môi ấy như tỏa ra những tia sáng dịu nhẹ tán đều lên trái tim ta, làm ta cảm thấy ấm áp, vô cùng ấm áp.
Thiên Ẩn cầm lấy tay ta ngón tay thon dài trắng nhuận khẽ vẽ lên lòng bàn tay ta một pháp chú.
- Đây là Lôi Hỏa Diệp Minh, cái này có thể bảo vệ nàng, cũng có thể tấn công, khi cấp thiết chỉ cần giơ tay lên và nói Lôi Hỏa Diệp Minh là được.
Ta đưa tay lên quan sát phù chú trong lòng bàn tay mình phát ra kim quang kiêu hãnh, không khỏi thắc mắc nó có uy lực lớn như thế nào.
- Chàng biết cách phá giải phong ấn chứ?
- Đại khái là vậy? - tức là không biết sao? Tuy nhiên, muốn phá giải phong ấn không cần thiết phải biết cách, chỉ cần năng lực của người phá ấn lớn hơn người hạ ấn là được rồi. Với Thiên Ẩn thì, cũng không cần lo lắng. Sau khi căn dặn ta đủ điều, Thiên Ẩn phất tay áo chuẩn bị rời đi, ta không kìm được mà vội túm lấy ta áo hắn, hỏi:
- Chàng đi lâu không?
- Cũng không lâu lắm, sao, lo cho ta à? - giọng nói thiên Ẩn mang theo ý cười, khiến ta có chút không tự nhiên lí nhí nói.
- Nếu vô sự thì tốt rồi.
Thiên Ẩn ôm lấy ta, nói:
- Không sao đâu.
Ta gật gật đầu, vùi mình vào trong lồng ngực ấm áp và vững chãi của hắn. Một lúc sau, vội đẩy hắn ra, vẫy vẫy tay, nói:
- Chàng đi đi.
Thiên Ẩn cười khổ, sau đó dứt khoát rời đi, nhìn theo bóng lưng hắn, ta không khỏi thắc mắc, liệu hình ảnh hắn vận khinh giáp, tay cầm trường kiếm, dẫn đầu thiên binh thiên tướng, hình ảnh lúc đó vô song thế nào, kiêu dũng thế nào, hiên ngang thế nào nhỉ?
Mải nghĩ ngợi, cho đến khi dứt ra khỏi với những ý nghĩ tưởng tượng trong đầu, đã thấy phía xa kim quang bao trùm Thiên Ẩn sáng bừng, ngày một to lớn và mạnh mẽ hơn, khi đã đạt đến mức ngưỡng nhất định, Thiên Ẩn dồn lực đánh mạnh xuống mặt biển, quả cầu tinh quang lao vun vút xuống mặt biển. Sau một khắc im lặng, tiếng nổ ầm kinh thiên động địa vang lên, từ trong mây thiên lôi giáng xuống, cuồng phong yêu vũ nổi lên, dứt tiếng nổ vừa rồi, lại một tiếng nổ ầm vang dữ dội, mặt nước dưới biển chấn động kịch liệt, cột nước văng lên cao tận trời khiến ta không thể nhìn thấy Thiên Ẩn, lòng có chút lo lắng bất an. Cố gắng căng mắt ra để tìm kiếm hình bóng ấy. Đột nhiên dưới biển nhô lên một quả cầu màu xanh lục đậm, phát ra luồng khí đẩy lùi sóng biển, nước biển dồn đập đánh vào kết giới Tỏa Hồn tháp, luồng khí bức người khiến mọi thứ rung chuyển, quanh người ta như có một chiếc lồng bảo vệ, mặc kệ bên ngoài láo loạn hỗn đản như thế nào đều vô cùng an toàn, chiếc lồng giống như cái lần ta ở chân núi Nhữu Huyệt, hóa ra đó là của Thiên Ẩn.
Ánh sáng lục lam vừa biến mất đã thấy một người từ mặt biển phóng lên, lúc này ta cũng đã nhìn thấy được Thiên Ẩn, người nọ - Khuynh Vô Các không hiểu vì lí do gì đánh một chưởng về phía Thiên Ẩn, cũng may hắn tránh được, sau đó cả hai cùng đấu pháp. Không lâu sau đó Khuynh Vô Các liền quay người bỏ đi, dáng vẻ có lẽ rất gấp gáp, hắn bay về phía ta, Thiên Ẩn vội đuổi theo, càng lúc hắn đến càng gần, ta nhìn hình dáng của hắn cũng rõ ràng hơn. Lúc bay qua Tỏa Hồn tháp, hắn nhìn thấy ta, ta cũng nhìn lại hắn, tuy khoảng cách không gần để nhìn rõ dung mạo nhưng có thể nhìn ra khí chất kiêu hãnh tiên khí trầm ổn tỏa ra từ người hắn. Người này thân tiên, tại sao lại bị nhốt ở nơi này?
Còn chưa để ta nghĩ nhiều thêm, đột nhiên ta thấy tay hắn đưa ra, ngay tức khắc cả người ta như có một lực kéo về phía hắn, nháy mắt cổ ta đã bị hắn nắm chặt. Dung mạo hắn thanh tú xuất chúng, chỉ là biểu cảm trên khuôn mặt hắn có chút ngac nhiên, chính ta cũng có chút ngỡ ngàng, tên này với ta, không thù không oán, lần đầu tiên gặp mặt đã muốn lấy mạng ta rồi sao. Những cảm xúc trong đôi mắt hắn biến đổi phức tạp không ngừng. Cảm nhận tay hắn đã bắt đầu dùng lực, ta lấy lại chút tỉnh táo, nhớ lại những gì Thiên Ẩn đã dặn, liền giơ tay lên định niệm Lôi Hỏa Diệp Minh, nhưng chưa để ta phát ra được bất cứ âm thanh gì, chỉ cảm thấy bản thân vừa mất đi một cái gì đó, sau bị Khuynh Vô Các đẩy ra, lao về phía sau. Cũng may Thiên Ẩn lao đến kịp thời ứng cứu. Ta ở trong vòng tay Thiên Ẩn, cổ họng khô khốc ho liền mấy tiếng, tay thiên Ản ôm lấy eo ta khẽ xiết lại, bên tai vang lên tiếng nói mạnh mẽ đầy khí chất.
- Cái này, ngươi lấy từ đâu, ngươi từ đâu mà có?
Hắn hỏi ta? Lão nương suýt chút nữa thì bị người ta bóp cổ tới chết, liền tức giận trừng mắt nhìn hắn, nghe thấy hắn hỏi câu đó, liền thắc mắc nhìn vật nằm trong tay hắn. Tuy khoảng cách khá xa nhưng ta nhận ra đó là gì. Chính là lá bùa trước đây Khuynh Tử Hạo - cậu bé nói năng chậm chạm - đưa cho ta. Trước đây khi còn dưới Tuyệt Âm cốc, được lão bà bà kia cứu giúp, bà ta lại lén bỏ vào thuốc giải của ta một loại độc tố, ta đem theo cái đó để giải trừ hết những độc tố còn tồn đọng trong thân thể, dần dần cũng quên mất trên người có đem theo một thứ như vậy.
- Nói. - ta ngơ ngác nhớ lại chuyện lúc trước, nhất thời quên mất câu hỏi của Khuynh Vô Các, khiến hắn mất hết kiên nhẫn mà gầm lớn, chớp giật đùng đùng sau lưng khiến bộ dạng của hắn dữ dần mất kiểm soát. Ta nghĩ đã là đồ đệ của Thất Sắc, hẳn cũng không tầm thường, với lại, hắn lại là tấm phao cứu sinh của ta, nếu như có đắc tội với hắn, liệu hắn có đồng ý giúp ta lấy lại linh lực chắc. Càng không nói đến chuyện sẽ nổ ra một trận huyết chiến ở đây thì khổ.
- Cái đó... là cố nhân đưa cho ta. - ta thành thực trả lời, không hiểu cái bùa đó quan trọng với Khuynh Vô Các như thế nào, lão lão dưới cốc Tuyệt Âm có quan hệ ra sao, mà sau khi nghe thấy mấy câu nói vô năng của ta, hắn lại càng tức giận hơn, ném về phía ta một quả cầu lửa. Thiên Ẩn nhanh chóng ra tay ngăn cản, quả cầu lửa lao xuống mặt biển, cột sóng tung lên, nước biển dập dềnh điên cuồng.
- Bồng Lại đảo chủ kích động quá rồi. - Thiên Ẩn cũng không còn được bình tĩnh.
- Ha, ta đã nói rồi, những việc ta không thích, tuyệt sẽ không bao giờ làm, nói nhiều cũng vô ích.
Tên khốn này, là ai phá phong ấn thả hắn thoát ra chứ.
Mạc Kỳ Y ; *gào*Có ai đang theo dõi truyện của tuôi k *cào tường* ????????
- Rốt cuộc thì bao giờ chúng ta mới tới nơi. – ta thểu não hỏi, Thiên Ẩn liếc ta một cái nói:
- Nếu nàng mệt thì chợp mắt một chút đi.
Hiện tại chúng ta đang cưỡi mây, ta chỉ sợ không may bất cẩn, lại rơi xuống dưới thì khốn, liền lắc lắc đầu, tiếp tục dõi mắt nhìn phía trước. Nhưng sự thực đã chứng minh, ta nhầm rồi, chẳng bao lâu sau đó, ta vì quá mệt mỏi và chán chường đã gục đầu trên vai Thiên Ẩn mà đánh một giấc ngon lành, khi tỉnh đã thấy bản thân đang đứng trong một cái tháp cao chót vót, tứ phía là biển cả rộng lớn, chân tay vẫn còn mặt mũi không bị xây xước, mới biết hóa ra đã tới nơi rồi.
Nơi ta đang đứng là Tỏa Hồn tháp, đâm thẳng lên trời cao. Xung quanh chỉ toàn nước là nước, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy biển cả vô bờ bến. Tầng trời hạ thấp, mây đen vần vũ nhưng lại không có dấu hiệu gì là sắp nổi cơn giông, bình bình lặng lặng giữ dáng vẻ âm u mịt mù ấy khiến cho mặt biển như hóa thành màu đen, dập dềnh sóng nước cũng vô cùng êm ả nhưng tạo cho ta cảm giác lo sợ bất an, có lẽ đây cũng chính là lí do tại sao nó được gọi là Hắc Hải Qua. Những cơn gió quỷ dị vờn qua tai, lại như văng vẳng có tiếng hát bi ai vang vọng khiến ta có chút rùng mình, không hiểu có phải do gió lạnh hay không?
Ta đứng trên đỉnh tháp quan sát cảnh tượng hùng vĩ phía trước, bỗng có vô vàn nghi vấn định quay người hỏi Thiên Ẩn, thì đột nhiên có một tấm áo choàng được khoác lên vai, không hiểu lí do gì, thoáng chốc những khúc mắc trong lòng như bị gió thổi bay, chỉ còn biết ngẩn ngơ nhìn Thiên Ẩn căn dặn.
- Khuynh Vô Các bị phong ấn dưới đáy biển, nơi này có giăng kết giới, là nơi an toàn nhất, nàng ở đây đợi ta, nhanh thôi.
Ta gật gật đầu, Thiên Ẩn đưa tay lên vén những lọn tóc lòa xòa trước trán ta, khẽ mỉm cười, giữa khung cảnh âm u lạnh lẽo này, khoảnh khắc một cái mím môi ấy như tỏa ra những tia sáng dịu nhẹ tán đều lên trái tim ta, làm ta cảm thấy ấm áp, vô cùng ấm áp.
Thiên Ẩn cầm lấy tay ta ngón tay thon dài trắng nhuận khẽ vẽ lên lòng bàn tay ta một pháp chú.
- Đây là Lôi Hỏa Diệp Minh, cái này có thể bảo vệ nàng, cũng có thể tấn công, khi cấp thiết chỉ cần giơ tay lên và nói Lôi Hỏa Diệp Minh là được.
Ta đưa tay lên quan sát phù chú trong lòng bàn tay mình phát ra kim quang kiêu hãnh, không khỏi thắc mắc nó có uy lực lớn như thế nào.
- Chàng biết cách phá giải phong ấn chứ?
- Đại khái là vậy? - tức là không biết sao? Tuy nhiên, muốn phá giải phong ấn không cần thiết phải biết cách, chỉ cần năng lực của người phá ấn lớn hơn người hạ ấn là được rồi. Với Thiên Ẩn thì, cũng không cần lo lắng. Sau khi căn dặn ta đủ điều, Thiên Ẩn phất tay áo chuẩn bị rời đi, ta không kìm được mà vội túm lấy ta áo hắn, hỏi:
- Chàng đi lâu không?
- Cũng không lâu lắm, sao, lo cho ta à? - giọng nói thiên Ẩn mang theo ý cười, khiến ta có chút không tự nhiên lí nhí nói.
- Nếu vô sự thì tốt rồi.
Thiên Ẩn ôm lấy ta, nói:
- Không sao đâu.
Ta gật gật đầu, vùi mình vào trong lồng ngực ấm áp và vững chãi của hắn. Một lúc sau, vội đẩy hắn ra, vẫy vẫy tay, nói:
- Chàng đi đi.
Thiên Ẩn cười khổ, sau đó dứt khoát rời đi, nhìn theo bóng lưng hắn, ta không khỏi thắc mắc, liệu hình ảnh hắn vận khinh giáp, tay cầm trường kiếm, dẫn đầu thiên binh thiên tướng, hình ảnh lúc đó vô song thế nào, kiêu dũng thế nào, hiên ngang thế nào nhỉ?
Mải nghĩ ngợi, cho đến khi dứt ra khỏi với những ý nghĩ tưởng tượng trong đầu, đã thấy phía xa kim quang bao trùm Thiên Ẩn sáng bừng, ngày một to lớn và mạnh mẽ hơn, khi đã đạt đến mức ngưỡng nhất định, Thiên Ẩn dồn lực đánh mạnh xuống mặt biển, quả cầu tinh quang lao vun vút xuống mặt biển. Sau một khắc im lặng, tiếng nổ ầm kinh thiên động địa vang lên, từ trong mây thiên lôi giáng xuống, cuồng phong yêu vũ nổi lên, dứt tiếng nổ vừa rồi, lại một tiếng nổ ầm vang dữ dội, mặt nước dưới biển chấn động kịch liệt, cột nước văng lên cao tận trời khiến ta không thể nhìn thấy Thiên Ẩn, lòng có chút lo lắng bất an. Cố gắng căng mắt ra để tìm kiếm hình bóng ấy. Đột nhiên dưới biển nhô lên một quả cầu màu xanh lục đậm, phát ra luồng khí đẩy lùi sóng biển, nước biển dồn đập đánh vào kết giới Tỏa Hồn tháp, luồng khí bức người khiến mọi thứ rung chuyển, quanh người ta như có một chiếc lồng bảo vệ, mặc kệ bên ngoài láo loạn hỗn đản như thế nào đều vô cùng an toàn, chiếc lồng giống như cái lần ta ở chân núi Nhữu Huyệt, hóa ra đó là của Thiên Ẩn.
Ánh sáng lục lam vừa biến mất đã thấy một người từ mặt biển phóng lên, lúc này ta cũng đã nhìn thấy được Thiên Ẩn, người nọ - Khuynh Vô Các không hiểu vì lí do gì đánh một chưởng về phía Thiên Ẩn, cũng may hắn tránh được, sau đó cả hai cùng đấu pháp. Không lâu sau đó Khuynh Vô Các liền quay người bỏ đi, dáng vẻ có lẽ rất gấp gáp, hắn bay về phía ta, Thiên Ẩn vội đuổi theo, càng lúc hắn đến càng gần, ta nhìn hình dáng của hắn cũng rõ ràng hơn. Lúc bay qua Tỏa Hồn tháp, hắn nhìn thấy ta, ta cũng nhìn lại hắn, tuy khoảng cách không gần để nhìn rõ dung mạo nhưng có thể nhìn ra khí chất kiêu hãnh tiên khí trầm ổn tỏa ra từ người hắn. Người này thân tiên, tại sao lại bị nhốt ở nơi này?
Còn chưa để ta nghĩ nhiều thêm, đột nhiên ta thấy tay hắn đưa ra, ngay tức khắc cả người ta như có một lực kéo về phía hắn, nháy mắt cổ ta đã bị hắn nắm chặt. Dung mạo hắn thanh tú xuất chúng, chỉ là biểu cảm trên khuôn mặt hắn có chút ngac nhiên, chính ta cũng có chút ngỡ ngàng, tên này với ta, không thù không oán, lần đầu tiên gặp mặt đã muốn lấy mạng ta rồi sao. Những cảm xúc trong đôi mắt hắn biến đổi phức tạp không ngừng. Cảm nhận tay hắn đã bắt đầu dùng lực, ta lấy lại chút tỉnh táo, nhớ lại những gì Thiên Ẩn đã dặn, liền giơ tay lên định niệm Lôi Hỏa Diệp Minh, nhưng chưa để ta phát ra được bất cứ âm thanh gì, chỉ cảm thấy bản thân vừa mất đi một cái gì đó, sau bị Khuynh Vô Các đẩy ra, lao về phía sau. Cũng may Thiên Ẩn lao đến kịp thời ứng cứu. Ta ở trong vòng tay Thiên Ẩn, cổ họng khô khốc ho liền mấy tiếng, tay thiên Ản ôm lấy eo ta khẽ xiết lại, bên tai vang lên tiếng nói mạnh mẽ đầy khí chất.
- Cái này, ngươi lấy từ đâu, ngươi từ đâu mà có?
Hắn hỏi ta? Lão nương suýt chút nữa thì bị người ta bóp cổ tới chết, liền tức giận trừng mắt nhìn hắn, nghe thấy hắn hỏi câu đó, liền thắc mắc nhìn vật nằm trong tay hắn. Tuy khoảng cách khá xa nhưng ta nhận ra đó là gì. Chính là lá bùa trước đây Khuynh Tử Hạo - cậu bé nói năng chậm chạm - đưa cho ta. Trước đây khi còn dưới Tuyệt Âm cốc, được lão bà bà kia cứu giúp, bà ta lại lén bỏ vào thuốc giải của ta một loại độc tố, ta đem theo cái đó để giải trừ hết những độc tố còn tồn đọng trong thân thể, dần dần cũng quên mất trên người có đem theo một thứ như vậy.
- Nói. - ta ngơ ngác nhớ lại chuyện lúc trước, nhất thời quên mất câu hỏi của Khuynh Vô Các, khiến hắn mất hết kiên nhẫn mà gầm lớn, chớp giật đùng đùng sau lưng khiến bộ dạng của hắn dữ dần mất kiểm soát. Ta nghĩ đã là đồ đệ của Thất Sắc, hẳn cũng không tầm thường, với lại, hắn lại là tấm phao cứu sinh của ta, nếu như có đắc tội với hắn, liệu hắn có đồng ý giúp ta lấy lại linh lực chắc. Càng không nói đến chuyện sẽ nổ ra một trận huyết chiến ở đây thì khổ.
- Cái đó... là cố nhân đưa cho ta. - ta thành thực trả lời, không hiểu cái bùa đó quan trọng với Khuynh Vô Các như thế nào, lão lão dưới cốc Tuyệt Âm có quan hệ ra sao, mà sau khi nghe thấy mấy câu nói vô năng của ta, hắn lại càng tức giận hơn, ném về phía ta một quả cầu lửa. Thiên Ẩn nhanh chóng ra tay ngăn cản, quả cầu lửa lao xuống mặt biển, cột sóng tung lên, nước biển dập dềnh điên cuồng.
- Bồng Lại đảo chủ kích động quá rồi. - Thiên Ẩn cũng không còn được bình tĩnh.
- Ha, ta đã nói rồi, những việc ta không thích, tuyệt sẽ không bao giờ làm, nói nhiều cũng vô ích.
Tên khốn này, là ai phá phong ấn thả hắn thoát ra chứ.
Mạc Kỳ Y ; *gào*Có ai đang theo dõi truyện của tuôi k *cào tường* ????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.