Ta Đoán Mệnh Ăn Dưa, Huyền Học Thật Thiên Kim Tóm Được Ma
Chương 29:
Hiên Viên Lão Thiết
26/10/2024
Trong đám đông vang lên những tiếng thở dài, nhưng cũng vì chuyện của Ngụy Dương mà chẳng ai dám đến gần Thái Sơ để xin xem số mệnh nữa. Vị đại sư này vừa bói xong đã có người chết, cảm giác thật u ám!
Thái Sơ cũng không vội vã gì, chỉ yên tĩnh nhắm mắt dưỡng thần.
Khoảng hai giờ chiều, bỗng có một giọng nói vui mừng vang lên bên tai Thái Sơ: “Đại sư, tôi đến đây để cảm tạ ngài!”
Thái Sơ mở mắt, vừa nhìn lên đã thấy gương mặt rạng rỡ của Trương Hạ.
Không đợi Trương Hạ kịp nói gì, Thái Sơ đã mỉm cười: “Ngươi tới là mang công việc cho ta phải không?”
Trương Hạ giơ ngón cái lên với Thái Sơ: “Chuyện gì cũng không qua được mắt đại sư.”
Khác hẳn với vẻ lo âu hôm trước, hôm nay Trương Hạ trông như đã trút được gánh nặng. Ánh mắt anh ta nhìn Thái Sơ đầy cảm kích.
Ngày hôm qua, anh ta làm theo lời Thái Sơ dặn, đến chiếc cầu lớn và quả nhiên thấy một cô gái trẻ định nhảy sông tự tử. Nghe nói cô gái cãi nhau với người yêu, trong lúc quẫn trí đã quyết định lao xuống dòng sông.
Trương Hạ làm theo lời Thái Sơ, ngăn người thanh niên lại rồi tự mình nhảy xuống cứu cô gái. Mặc dù anh bị ngã gãy xương sườn và rạn xương chân, nhưng cuối cùng mọi việc lại kết thúc tốt đẹp.
Sau khi cứu được cô gái lên bờ, Trương Hạ mới biết cô ấy là con gái độc nhất của một chủ tịch công ty dược phẩm lớn. Hiện tại công ty đó đang nghiên cứu thuốc đặc trị cho một căn bệnh nan y, và đã cấp cho Trương Hạ một suất tham gia thử nghiệm lâm sàng.
Nhận được tin vui này, Trương Hạ liền muốn tìm Thái Sơ để cảm tạ. Nhưng lúc đó anh vẫn đang chờ cố định xương cốt, không thể đến được.
Cô gái ấy, sau khi biết về Thái Sơ, cũng cảm thấy rất hứng thú và năn nỉ Trương Hạ giúp mình gặp đại sư một lần. Nghĩ đến việc bản thân cũng cần cảm tạ Thái Sơ, Trương Hạ đồng ý dẫn cô đến đây. Tuy nhiên, để tránh làm phiền, anh đã bảo cô chờ trên xe và trước tiên sẽ hỏi ý kiến Thái Sơ xem có đồng ý tiếp chuyện hay không.
Nếu Thái Sơ không muốn, anh sẽ đành xin lỗi cô gái vậy.
Thái Sơ nhìn lướt qua Trương Hạ: “Yên tâm đi, loại thuốc kia sẽ có hiệu quả với ngươi, ngươi sẽ khỏi bệnh thôi.”
Có được lời khẳng định từ Thái Sơ, Trương Hạ xúc động gật đầu liên tục: “Cảm ơn đại sư, cảm ơn ngài.”
Nếu không phải chân tay đang bị bó bột, anh thật sự muốn cúi đầu tạ ơn Thái Sơ.
Ánh mắt Thái Sơ chuyển sang chiếc xe phía sau Trương Hạ: “Đã đến rồi thì vào nói chuyện đi.”
Dù phiền phức một chút, nhưng đây là một mối làm ăn lớn, nàng cảm nhận được mùi vị của tiền.
Thái Sơ không phải kiểu người coi thường tiền bạc, cũng chẳng tin vào cái gọi là khổ tu. Trước đây, khi còn ở Tu chân giới, mỗi bông hoa, ngọn cỏ, mỗi phiến đá bên cánh cửa của nàng đều là tinh phẩm đỉnh cao, và tất cả đều được mua về bằng tiền.
Nghe Thái Sơ nói vậy, Trương Hạ quay lại vẫy tay ra hiệu, liền thấy hai vệ sĩ từ trên xe dìu xuống một cô gái trẻ gầy yếu, tiếp đó từ cốp xe lấy ra một chiếc xe lăn.
Có lẽ vì vừa trải qua tai nạn, đôi chân của Hà Thư đều được bó thạch cao, sắc mặt cũng tiều tụy và nhợt nhạt. Thấy Thái Sơ nhìn mình, Hà Thư gật đầu chào một cách lễ phép.
Trong lúc Thái Sơ quan sát Hà Thư, cô cũng không khỏi đánh giá lại Thái Sơ.
Vị đại sư này trẻ hơn so với tưởng tượng của cô. Tuy Thái Sơ tỏ ra rất lịch sự, nhưng vẫn toát lên một sự xa cách khó gần, như thể có một bức tường vô hình ngăn cách.
Sau khi đánh giá Hà Thư từ đầu đến chân, Thái Sơ quay sang Trương Hạ và lắc đầu: “Ngươi thật biết cách tìm phiền phức cho ta đấy.”
Đúng là trên đời này, chẳng có đồng tiền nào kiếm dễ cả.
Trương Hạ thoáng giật mình: “Phiền phức? Chẳng lẽ chuyện của vị tiểu thư đây khó giải quyết đến thế sao?”
Thái Sơ cũng không vội vã gì, chỉ yên tĩnh nhắm mắt dưỡng thần.
Khoảng hai giờ chiều, bỗng có một giọng nói vui mừng vang lên bên tai Thái Sơ: “Đại sư, tôi đến đây để cảm tạ ngài!”
Thái Sơ mở mắt, vừa nhìn lên đã thấy gương mặt rạng rỡ của Trương Hạ.
Không đợi Trương Hạ kịp nói gì, Thái Sơ đã mỉm cười: “Ngươi tới là mang công việc cho ta phải không?”
Trương Hạ giơ ngón cái lên với Thái Sơ: “Chuyện gì cũng không qua được mắt đại sư.”
Khác hẳn với vẻ lo âu hôm trước, hôm nay Trương Hạ trông như đã trút được gánh nặng. Ánh mắt anh ta nhìn Thái Sơ đầy cảm kích.
Ngày hôm qua, anh ta làm theo lời Thái Sơ dặn, đến chiếc cầu lớn và quả nhiên thấy một cô gái trẻ định nhảy sông tự tử. Nghe nói cô gái cãi nhau với người yêu, trong lúc quẫn trí đã quyết định lao xuống dòng sông.
Trương Hạ làm theo lời Thái Sơ, ngăn người thanh niên lại rồi tự mình nhảy xuống cứu cô gái. Mặc dù anh bị ngã gãy xương sườn và rạn xương chân, nhưng cuối cùng mọi việc lại kết thúc tốt đẹp.
Sau khi cứu được cô gái lên bờ, Trương Hạ mới biết cô ấy là con gái độc nhất của một chủ tịch công ty dược phẩm lớn. Hiện tại công ty đó đang nghiên cứu thuốc đặc trị cho một căn bệnh nan y, và đã cấp cho Trương Hạ một suất tham gia thử nghiệm lâm sàng.
Nhận được tin vui này, Trương Hạ liền muốn tìm Thái Sơ để cảm tạ. Nhưng lúc đó anh vẫn đang chờ cố định xương cốt, không thể đến được.
Cô gái ấy, sau khi biết về Thái Sơ, cũng cảm thấy rất hứng thú và năn nỉ Trương Hạ giúp mình gặp đại sư một lần. Nghĩ đến việc bản thân cũng cần cảm tạ Thái Sơ, Trương Hạ đồng ý dẫn cô đến đây. Tuy nhiên, để tránh làm phiền, anh đã bảo cô chờ trên xe và trước tiên sẽ hỏi ý kiến Thái Sơ xem có đồng ý tiếp chuyện hay không.
Nếu Thái Sơ không muốn, anh sẽ đành xin lỗi cô gái vậy.
Thái Sơ nhìn lướt qua Trương Hạ: “Yên tâm đi, loại thuốc kia sẽ có hiệu quả với ngươi, ngươi sẽ khỏi bệnh thôi.”
Có được lời khẳng định từ Thái Sơ, Trương Hạ xúc động gật đầu liên tục: “Cảm ơn đại sư, cảm ơn ngài.”
Nếu không phải chân tay đang bị bó bột, anh thật sự muốn cúi đầu tạ ơn Thái Sơ.
Ánh mắt Thái Sơ chuyển sang chiếc xe phía sau Trương Hạ: “Đã đến rồi thì vào nói chuyện đi.”
Dù phiền phức một chút, nhưng đây là một mối làm ăn lớn, nàng cảm nhận được mùi vị của tiền.
Thái Sơ không phải kiểu người coi thường tiền bạc, cũng chẳng tin vào cái gọi là khổ tu. Trước đây, khi còn ở Tu chân giới, mỗi bông hoa, ngọn cỏ, mỗi phiến đá bên cánh cửa của nàng đều là tinh phẩm đỉnh cao, và tất cả đều được mua về bằng tiền.
Nghe Thái Sơ nói vậy, Trương Hạ quay lại vẫy tay ra hiệu, liền thấy hai vệ sĩ từ trên xe dìu xuống một cô gái trẻ gầy yếu, tiếp đó từ cốp xe lấy ra một chiếc xe lăn.
Có lẽ vì vừa trải qua tai nạn, đôi chân của Hà Thư đều được bó thạch cao, sắc mặt cũng tiều tụy và nhợt nhạt. Thấy Thái Sơ nhìn mình, Hà Thư gật đầu chào một cách lễ phép.
Trong lúc Thái Sơ quan sát Hà Thư, cô cũng không khỏi đánh giá lại Thái Sơ.
Vị đại sư này trẻ hơn so với tưởng tượng của cô. Tuy Thái Sơ tỏ ra rất lịch sự, nhưng vẫn toát lên một sự xa cách khó gần, như thể có một bức tường vô hình ngăn cách.
Sau khi đánh giá Hà Thư từ đầu đến chân, Thái Sơ quay sang Trương Hạ và lắc đầu: “Ngươi thật biết cách tìm phiền phức cho ta đấy.”
Đúng là trên đời này, chẳng có đồng tiền nào kiếm dễ cả.
Trương Hạ thoáng giật mình: “Phiền phức? Chẳng lẽ chuyện của vị tiểu thư đây khó giải quyết đến thế sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.