Ta Đoán Mệnh Ăn Dưa, Huyền Học Thật Thiên Kim Tóm Được Ma
Chương 39:
Hiên Viên Lão Thiết
26/10/2024
Sau khi xác nhận tiền đã vào tài khoản, Thái Sơ trịnh trọng gật đầu với Hà Thư: “Bắt đầu thôi!”
Hà Thư theo bản năng nín thở, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh đưa quỷ đi luân hồi, cảm giác hồi hộp này thật không thể diễn tả bằng lời.
Khi cô đang đoán xem Thái Sơ sẽ làm gì, bỗng nghe giọng nói lạnh lùng của Thái Sơ vang lên bên tai: “Nhắm mắt lại.”
Nghĩ rằng Thái Sơ sắp làm gì kinh thiên động địa, Hà Thư liền nhắm mắt theo, còn tiện tay che kín đôi mắt.
Hiếu kỳ có lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng cái mạng.
Bên tai vang lên tiếng động khi Thái Sơ đứng dậy, rồi một lát sau, từ hướng nhà vệ sinh vang lên tiếng xả nước.
Hà Thư: “...” Ừ thì, đại sư ở cùng ta lâu vậy, muốn đi vệ sinh một chút cũng là chuyện dễ hiểu mà!
Ngay sau đó, cô cảm thấy chiếc ghế sofa bên cạnh mình chìm xuống, rồi lại nghe tiếng Thái Sơ bên tai: “Xong rồi!”
Hà Thư mở mắt, ngạc nhiên phát hiện đám quỷ lúc trước chồng chất thành cả một bức tường giờ đã biến mất sạch.
Quá kinh ngạc, Hà Thư không nhịn được phải hỏi: “Mấy con quỷ đâu rồi?”
Thái Sơ điềm nhiên đáp: “Tiễn đi rồi.”
Hà Thư trợn tròn mắt: “Nhanh vậy sao!”
Chưa đến một phút mà đã tiễn xong hơn trăm con quỷ.
Thái Sơ cười cười nhìn biểu cảm của Hà Thư: “Ngươi có vẻ hơi tiếc nuối thì phải.”
Hà Thư nhíu mày gần như dính lại: “Ngươi làm sao tiễn được bọn chúng nhanh vậy?”
Thái Sơ đưa tay chỉ về hướng toilet: “Ta tạo một cái thông đạo ở bồn cầu, đưa bọn chúng xuống địa phủ rồi.”
Đó vốn là chỗ tụ âm khí mạnh nhất trong phòng.
“Bồn cầu!” Hà Thư giật mình hét lên: “Cái đó mà có thể thông đến địa phủ sao?”
Ai mà biết cô sẽ bị ám ảnh tâm lý đến mức này.
Thái Sơ lười nhác đáp: “Giờ thì không nữa. Ta vừa phong kín thông đạo rồi.”
Tiền đã vào tay, giờ nàng mới nhận ra rằng vị “khách quý” này thật ra cũng không thông minh đáng yêu như mình tưởng.
Hà Thư rõ ràng không biết mình vừa bị chê, cô lúng túng mấp máy môi, một lúc lâu sau mới nói được: “Nhanh thế, không cần tụng kinh hay siêu độ gì sao?”
Trên TV chẳng phải đều thấy phải dùng bùa phép, pháp khí các kiểu sao.
Thái Sơ nghiêm mặt trong giây lát: “Đó là gói dịch vụ khác, có phí riêng.”
Tụng kinh siêu độ, lập đàn làm lễ – với nàng, mấy thứ đó chẳng khác gì trò biểu diễn cho thiên hạ xem.
Từ xưa đến nay, gia tộc của Thái Sơ luôn có mối quan hệ thân thiết với địa phủ, nhờ vậy mà nàng đã học được không ít kiến thức hữu dụng từ họ.
Trước đó, Thái Sơ từng thử nghiệm, và phát hiện ra các phương pháp giao tiếp giữa Tu chân giới và địa phủ vẫn còn hiệu quả trong thời đại này. Điều này thật sự tiện lợi cho những việc nàng cần làm về sau.
Nghe Thái Sơ nói, khóe miệng của Hà Thư không ngừng co giật, nhưng cô nhanh chóng không còn bận tâm đến chuyện đó, bởi vì cơ thể cô bỗng chốc xuất hiện một luồng ấm áp, thấm sâu vào từng tế bào, khiến cô thoải mái đến mức gần như muốn rên lên.
Một lúc sau, Hà Thư thở ra một hơi dài: “Ta vừa rồi… chuyện gì vừa xảy ra thế?”
Vừa nói ra câu này, Hà Thư liền nhận thấy giọng mình nghe có vẻ lười biếng và dịu dàng hơn bình thường, chẳng giống cô chút nào.
Thái Sơ mỉm cười dịu dàng với cô: “Ta đã nói rồi, công đức này sẽ có lợi cho ngươi.”
Số công đức mà Thái Sơ vừa thu được, nàng đã chuyển hóa thành linh lực và truyền vào cơ thể Hà Thư. Do ở gần quỷ quá lâu, thân thể của Hà Thư hao tổn không ít, nên linh lực này rất có ích cho cô. Sắc mặt nhợt nhạt của Hà Thư cũng dần dần hồng hào trở lại.
Ban đầu cô nghĩ công đức là thứ vô dụng, nhưng giờ khi đã cảm nhận rõ lợi ích, mắt Hà Thư sáng lên đầy hứng khởi: “Làm sao để kiếm được công đức đây?”
Thứ này thật sự quá tốt, cô có cảm giác như mình trẻ lại mười tám tuổi.
Hà Thư theo bản năng nín thở, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh đưa quỷ đi luân hồi, cảm giác hồi hộp này thật không thể diễn tả bằng lời.
Khi cô đang đoán xem Thái Sơ sẽ làm gì, bỗng nghe giọng nói lạnh lùng của Thái Sơ vang lên bên tai: “Nhắm mắt lại.”
Nghĩ rằng Thái Sơ sắp làm gì kinh thiên động địa, Hà Thư liền nhắm mắt theo, còn tiện tay che kín đôi mắt.
Hiếu kỳ có lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng cái mạng.
Bên tai vang lên tiếng động khi Thái Sơ đứng dậy, rồi một lát sau, từ hướng nhà vệ sinh vang lên tiếng xả nước.
Hà Thư: “...” Ừ thì, đại sư ở cùng ta lâu vậy, muốn đi vệ sinh một chút cũng là chuyện dễ hiểu mà!
Ngay sau đó, cô cảm thấy chiếc ghế sofa bên cạnh mình chìm xuống, rồi lại nghe tiếng Thái Sơ bên tai: “Xong rồi!”
Hà Thư mở mắt, ngạc nhiên phát hiện đám quỷ lúc trước chồng chất thành cả một bức tường giờ đã biến mất sạch.
Quá kinh ngạc, Hà Thư không nhịn được phải hỏi: “Mấy con quỷ đâu rồi?”
Thái Sơ điềm nhiên đáp: “Tiễn đi rồi.”
Hà Thư trợn tròn mắt: “Nhanh vậy sao!”
Chưa đến một phút mà đã tiễn xong hơn trăm con quỷ.
Thái Sơ cười cười nhìn biểu cảm của Hà Thư: “Ngươi có vẻ hơi tiếc nuối thì phải.”
Hà Thư nhíu mày gần như dính lại: “Ngươi làm sao tiễn được bọn chúng nhanh vậy?”
Thái Sơ đưa tay chỉ về hướng toilet: “Ta tạo một cái thông đạo ở bồn cầu, đưa bọn chúng xuống địa phủ rồi.”
Đó vốn là chỗ tụ âm khí mạnh nhất trong phòng.
“Bồn cầu!” Hà Thư giật mình hét lên: “Cái đó mà có thể thông đến địa phủ sao?”
Ai mà biết cô sẽ bị ám ảnh tâm lý đến mức này.
Thái Sơ lười nhác đáp: “Giờ thì không nữa. Ta vừa phong kín thông đạo rồi.”
Tiền đã vào tay, giờ nàng mới nhận ra rằng vị “khách quý” này thật ra cũng không thông minh đáng yêu như mình tưởng.
Hà Thư rõ ràng không biết mình vừa bị chê, cô lúng túng mấp máy môi, một lúc lâu sau mới nói được: “Nhanh thế, không cần tụng kinh hay siêu độ gì sao?”
Trên TV chẳng phải đều thấy phải dùng bùa phép, pháp khí các kiểu sao.
Thái Sơ nghiêm mặt trong giây lát: “Đó là gói dịch vụ khác, có phí riêng.”
Tụng kinh siêu độ, lập đàn làm lễ – với nàng, mấy thứ đó chẳng khác gì trò biểu diễn cho thiên hạ xem.
Từ xưa đến nay, gia tộc của Thái Sơ luôn có mối quan hệ thân thiết với địa phủ, nhờ vậy mà nàng đã học được không ít kiến thức hữu dụng từ họ.
Trước đó, Thái Sơ từng thử nghiệm, và phát hiện ra các phương pháp giao tiếp giữa Tu chân giới và địa phủ vẫn còn hiệu quả trong thời đại này. Điều này thật sự tiện lợi cho những việc nàng cần làm về sau.
Nghe Thái Sơ nói, khóe miệng của Hà Thư không ngừng co giật, nhưng cô nhanh chóng không còn bận tâm đến chuyện đó, bởi vì cơ thể cô bỗng chốc xuất hiện một luồng ấm áp, thấm sâu vào từng tế bào, khiến cô thoải mái đến mức gần như muốn rên lên.
Một lúc sau, Hà Thư thở ra một hơi dài: “Ta vừa rồi… chuyện gì vừa xảy ra thế?”
Vừa nói ra câu này, Hà Thư liền nhận thấy giọng mình nghe có vẻ lười biếng và dịu dàng hơn bình thường, chẳng giống cô chút nào.
Thái Sơ mỉm cười dịu dàng với cô: “Ta đã nói rồi, công đức này sẽ có lợi cho ngươi.”
Số công đức mà Thái Sơ vừa thu được, nàng đã chuyển hóa thành linh lực và truyền vào cơ thể Hà Thư. Do ở gần quỷ quá lâu, thân thể của Hà Thư hao tổn không ít, nên linh lực này rất có ích cho cô. Sắc mặt nhợt nhạt của Hà Thư cũng dần dần hồng hào trở lại.
Ban đầu cô nghĩ công đức là thứ vô dụng, nhưng giờ khi đã cảm nhận rõ lợi ích, mắt Hà Thư sáng lên đầy hứng khởi: “Làm sao để kiếm được công đức đây?”
Thứ này thật sự quá tốt, cô có cảm giác như mình trẻ lại mười tám tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.