Ta Đối Với Tiền Không Có Hứng Thú ( Dịch )
Chương 21: . Cô Ngốc Tần Văn
Hương Vị Mãnh Trùng
05/03/2022
Trong quán đồ nướng.
Giang Dã nhìn Tần Văn ăn như hổ đói.
"Ngươi thật đúng là không khách khí a..."
Tần Văn mặt đầy hạnh phúc nói: "Đã lâu chưa ăn đồ nướng, sắp nhanh quên mất mùi vị của rồi! Thật thỏa mãn a!"
Nhìn thấy bộ dạng cười ngây ngô của nàng,
Giang Dã lặng lẽ đem xiên thịt mình tự tay nướng đẩy tới trước mặt nàng.
Thông qua mấy câu nói chuyện phiếm vừa rồi, hắn cơ bản cũng có chút lý giải đối với Tần Văn.
Đơn giản mà nói, nàng là một "cô ngốc" chính hiệu.
Nàng là học bá tốt nghiệp MIT MBA, lúc trước ở công ty trên thành phố làm trợ lý Hội đồng quản trị, phụ trách mảng nghiệp vụ phát triển của công ty.
Cũng coi như tiền đồ rộng mở.
Thẳng đến hai tháng trước, nàng phát hiện giám đốc tài chính trong thời gian dài tự ý dùng số lượng lớn tiền công quỹ để làm việc riêng nên mới báo cho Hội đồng quản trị.
Kết quả lại ngoài ý muốn làm hỏng vụ làm ăn riêng của chủ tịch Hội đồng quản trị và giám đốc tài chính.
Ngày thứ hai nàng liền bị khai trừ.
Không chỉ nợ tiền bồi thường công ty, mà còn làm cho vị cự đầu chủ tịch trong ngành kia phát động lực lượng, khiến trong ngành này không có ai còn dám tuyển dụng nàng.
"Cho nên, ngươi đã hai tháng không có việc rồi?" Giang Dã hỏi.
Tần Văn nói hàm hồ không rõ: "Đúng vậy a, chỗ ở lúc trước thuê cũng sắp hết hạn rồi, không thể không đi ra ngoài tìm chỗ ở, ai ngờ lại phải ra tòa..."
Giang Dã tay ôm chán, biểu tình không đỡ nổi.
Người xui xẻo, thật là uống nước lạnh đều có thể bị nhét kẽ răng...
Bất quá gặp hoàn cảnh như thế còn có tâm trí ăn uống, cũng thật là một nữ tử hiếm thấy.
"Giang tiên sinh, ngươi làm sao không ăn a."
Nàng động động quai hàm giống như chuột cảnh đang gặp nhấm nói.
Giang Dã mặt không chút thay đổi nói: "Ta no rồi."
Xem ngươi ăn ta liền no rồi...
Sau một trận gió cuốn mây tan , thịt trên bàn đều bị Tần Văn dọn sạch.
Giang Dã thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng kết thúc...
Chỉ thấy Tần Văn giơ tay lên, kiêu hãnh nói: "Lão bản, cho thêm 10 xiên thịt bò, 10 chuỗi thịt dê, 5 xiên tỏi nêm sườn non!"
"Được a!"
Giang Dã chân mày giật giật vài cái.
Có thể ăn như vậy, ngươi là heo sao?
Dạ dày nàng không phải là cái động không đáy chứ...
Tần Văn đại chiến một hồi nữa, dựa vào ghế, thở dài thỏa mãn nói:
"Không được, ta thật không ăn được nữa."
"Không sao, ngươi như thế đã rất tốt rồi."
"..."
Nàng lúc này mới chú ý tới biểu tình kỳ quái của Giang Dã , vội vã ngồi dậy,như thục nữ cầm lên một trang giấy lau qua khóe miệng.
Giang Dã trêu ghẹo nói: "Ăn xong rồi mới nhớ mình là nữ nhân?"
Tần Văn có chút xấu hổ, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng nói:
"Đây là ngày ta vui vẻ nhất trong hai tháng qua."
Bó tay! Đều đã phải ra tòa rồi mà còn vui vẻ nổi?
Tấm lòng thật rộng lớn!
"Ngươi vui vẻ là được rồi..."
Giang Dã suy nghĩ một chút, nói : "Ngược lại nếu ngươi không tìm được phòng ở thì dứt khoát về chỗ ta ở đi?"
Tần Văn ngây ngẩn cả người, ánh mắt trở nên băng lãnh.
Nàng lạnh lùng nói: "Ta hiện tại đúng là có chút khó khăn, nhưng đây chỉ là tạm thời! Hơn nữa ta không thể nào bán đứng thân thể của mình..."
" Ngừng! Dừng ngay lại!"
Giang Dã dở khóc dở cười nói: "Ta nói là ngươi có thể thuê phòng của ta! Ngươi đang nghĩ đi đâu vậy..."
"..."
Tần Văn lúc này mới nhớ tới, tên nam nhân trước mắt này ở tân thành Hoa Uyển có hẳn cả một tòa nhà.
Gò má trắng mịn của nàng nổi lên một phiến ửng đỏ, biết rõ là mình hiểu lầm.
"Ta còn tưởng rằng..."
Giang Dã lấy ra danh thiếp của Tôn Thu Văn đưa cho Tần Văn.
"Đến lúc đó ngươi trực tiếp đi tìm hắn, ta sẽ đánh tiếng trước."
Tần Văn nhất thời không nói gì.
Nhìn nam nhân phong thần anh tuấn trước mặt, trong lòng nàng có chút ấm áp.
"Cám ơn ngươi..."
"Khách khí !."
Giang Dã khoát khoát tay, "Ra bên ngoài chờ ta, lát nữa sẽ đưa ngươi trở về."
Tần Văn nhìn theo bóng lưng Giang Dã, mắt híp cười khẽ cong lại giống như vành trăng non.
Giang Dã tính tiền xong liền đẩy cửa ra ngoài, không nhìn thấy Tần Văn.
Ánh mắt quét quanh một vòng, lại phát hiện Tần Văn đang bị mấy nữ nhân vây vào giữa.
Một nữ nhân trang điểm cực mặn âm dương quái khí nói:
"Trùng hợp như vậy! Đây không phải là trợ lý Tần uy phong lẫm liệt đó sao? Làm sao cũng tới loại tiệm nhỏ như này ăn cơm?"
"Ai u, ngại quá, ngươi xem trí nhớ của ta này, thiếu chút nữa quên mất ngươi đã bị công ty khai trừ rồi"
"Công việc bây giờ chắc không dễ tìm cho lắm đi?"
"Có khó khăn gì thì nới với tỷ tỷ, dẫu gì cũng từng là đồng nghiệp, ta cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi chết đó ,ngươi nói có phải không?"
Trong giọng nói tràn đầy vị châm chọc.
Đồng bạn của nàng cũng không che giấu chút chế giễu nào, cười ồ lên.
Tần Văn nhàn nhạt liếc nàng một cái, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.
"Lưu Vị, ngươi còn thật không ngại! Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm!"
"Tần Văn ta cho dù chết đói, cũng sẽ không cần phải làm chuyện dơ bẩn như vậy!"
Lưu Vị bị đâm chọt đúng chỗ đau, giống như bị dẫm phải đuôi, giọng the thé nói:
"Nói chuyện chú ý một chút, cẩn thận ta kiện ngươi tội phỉ báng!"
Tần Văn hừ lạnh nói:
"Ngươi đi mà kiện! Ngươi làm cái gì thì tự mình rõ! Vừa nghĩ đã thấy ghê tởm hết cả người!"
Lưu Vị chính là giám đốc tài chính kia.
Không chỉ dùng tiền của công quỹ, hơn nữa còn mập mờ chân trong chân ngoài với cả chủ tịch.
Tần Văn vốn là không muốn để ý đến nàng.
Mỗi người có một cách sống, nàng cứ là chính mình là được.
Nhưng Lưu Vị còn muốn tiểu nhân đắc trí trước mặt nàng, nàng có chút không nhịn được.
"Tiện nhân!"
Lưu Vị tức không nhịn nổi, trực tiếp vung tay tát một cái!
Tần Văn đồng tử co rụt lại, chỉ kịp nhắm mắt chịu trận.
Bát!
Không có cảm giác đau đớn truyền tới.
Tần Văn thận trọng mở mắt, chỉ thấy một cánh tay lớn đã bắt lấy cổ tay Lưu Vị.
Giang Dã thanh âm vang dội: "Nói tới nói lui rồi động thủ, như vậy không thích hớp lắm đi?"
"Ngươi ...ngươi là ai.."
Lưu Vị rút tay về, bất mãn quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy Giang Dã biểu tình cười như không cười, cả người đều sửng sốt một chút.
Thật đẹp trai!
Mà nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay Giang Dã trái tim càng bất thình lình giật thót một cái.
Patek Philippe, Grandmaster!
Đây là thứ nàng từng thấy trong 1 buổi đấu giá, lúc ấy giá được đẩy lên gần 2000 vạn!
Oh my god, cao , giàu ,đẹp tra... cao phú soái trong truyền thuyết đây mà!
Giang Dã nhìn Tần Văn ăn như hổ đói.
"Ngươi thật đúng là không khách khí a..."
Tần Văn mặt đầy hạnh phúc nói: "Đã lâu chưa ăn đồ nướng, sắp nhanh quên mất mùi vị của rồi! Thật thỏa mãn a!"
Nhìn thấy bộ dạng cười ngây ngô của nàng,
Giang Dã lặng lẽ đem xiên thịt mình tự tay nướng đẩy tới trước mặt nàng.
Thông qua mấy câu nói chuyện phiếm vừa rồi, hắn cơ bản cũng có chút lý giải đối với Tần Văn.
Đơn giản mà nói, nàng là một "cô ngốc" chính hiệu.
Nàng là học bá tốt nghiệp MIT MBA, lúc trước ở công ty trên thành phố làm trợ lý Hội đồng quản trị, phụ trách mảng nghiệp vụ phát triển của công ty.
Cũng coi như tiền đồ rộng mở.
Thẳng đến hai tháng trước, nàng phát hiện giám đốc tài chính trong thời gian dài tự ý dùng số lượng lớn tiền công quỹ để làm việc riêng nên mới báo cho Hội đồng quản trị.
Kết quả lại ngoài ý muốn làm hỏng vụ làm ăn riêng của chủ tịch Hội đồng quản trị và giám đốc tài chính.
Ngày thứ hai nàng liền bị khai trừ.
Không chỉ nợ tiền bồi thường công ty, mà còn làm cho vị cự đầu chủ tịch trong ngành kia phát động lực lượng, khiến trong ngành này không có ai còn dám tuyển dụng nàng.
"Cho nên, ngươi đã hai tháng không có việc rồi?" Giang Dã hỏi.
Tần Văn nói hàm hồ không rõ: "Đúng vậy a, chỗ ở lúc trước thuê cũng sắp hết hạn rồi, không thể không đi ra ngoài tìm chỗ ở, ai ngờ lại phải ra tòa..."
Giang Dã tay ôm chán, biểu tình không đỡ nổi.
Người xui xẻo, thật là uống nước lạnh đều có thể bị nhét kẽ răng...
Bất quá gặp hoàn cảnh như thế còn có tâm trí ăn uống, cũng thật là một nữ tử hiếm thấy.
"Giang tiên sinh, ngươi làm sao không ăn a."
Nàng động động quai hàm giống như chuột cảnh đang gặp nhấm nói.
Giang Dã mặt không chút thay đổi nói: "Ta no rồi."
Xem ngươi ăn ta liền no rồi...
Sau một trận gió cuốn mây tan , thịt trên bàn đều bị Tần Văn dọn sạch.
Giang Dã thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng kết thúc...
Chỉ thấy Tần Văn giơ tay lên, kiêu hãnh nói: "Lão bản, cho thêm 10 xiên thịt bò, 10 chuỗi thịt dê, 5 xiên tỏi nêm sườn non!"
"Được a!"
Giang Dã chân mày giật giật vài cái.
Có thể ăn như vậy, ngươi là heo sao?
Dạ dày nàng không phải là cái động không đáy chứ...
Tần Văn đại chiến một hồi nữa, dựa vào ghế, thở dài thỏa mãn nói:
"Không được, ta thật không ăn được nữa."
"Không sao, ngươi như thế đã rất tốt rồi."
"..."
Nàng lúc này mới chú ý tới biểu tình kỳ quái của Giang Dã , vội vã ngồi dậy,như thục nữ cầm lên một trang giấy lau qua khóe miệng.
Giang Dã trêu ghẹo nói: "Ăn xong rồi mới nhớ mình là nữ nhân?"
Tần Văn có chút xấu hổ, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng nói:
"Đây là ngày ta vui vẻ nhất trong hai tháng qua."
Bó tay! Đều đã phải ra tòa rồi mà còn vui vẻ nổi?
Tấm lòng thật rộng lớn!
"Ngươi vui vẻ là được rồi..."
Giang Dã suy nghĩ một chút, nói : "Ngược lại nếu ngươi không tìm được phòng ở thì dứt khoát về chỗ ta ở đi?"
Tần Văn ngây ngẩn cả người, ánh mắt trở nên băng lãnh.
Nàng lạnh lùng nói: "Ta hiện tại đúng là có chút khó khăn, nhưng đây chỉ là tạm thời! Hơn nữa ta không thể nào bán đứng thân thể của mình..."
" Ngừng! Dừng ngay lại!"
Giang Dã dở khóc dở cười nói: "Ta nói là ngươi có thể thuê phòng của ta! Ngươi đang nghĩ đi đâu vậy..."
"..."
Tần Văn lúc này mới nhớ tới, tên nam nhân trước mắt này ở tân thành Hoa Uyển có hẳn cả một tòa nhà.
Gò má trắng mịn của nàng nổi lên một phiến ửng đỏ, biết rõ là mình hiểu lầm.
"Ta còn tưởng rằng..."
Giang Dã lấy ra danh thiếp của Tôn Thu Văn đưa cho Tần Văn.
"Đến lúc đó ngươi trực tiếp đi tìm hắn, ta sẽ đánh tiếng trước."
Tần Văn nhất thời không nói gì.
Nhìn nam nhân phong thần anh tuấn trước mặt, trong lòng nàng có chút ấm áp.
"Cám ơn ngươi..."
"Khách khí !."
Giang Dã khoát khoát tay, "Ra bên ngoài chờ ta, lát nữa sẽ đưa ngươi trở về."
Tần Văn nhìn theo bóng lưng Giang Dã, mắt híp cười khẽ cong lại giống như vành trăng non.
Giang Dã tính tiền xong liền đẩy cửa ra ngoài, không nhìn thấy Tần Văn.
Ánh mắt quét quanh một vòng, lại phát hiện Tần Văn đang bị mấy nữ nhân vây vào giữa.
Một nữ nhân trang điểm cực mặn âm dương quái khí nói:
"Trùng hợp như vậy! Đây không phải là trợ lý Tần uy phong lẫm liệt đó sao? Làm sao cũng tới loại tiệm nhỏ như này ăn cơm?"
"Ai u, ngại quá, ngươi xem trí nhớ của ta này, thiếu chút nữa quên mất ngươi đã bị công ty khai trừ rồi"
"Công việc bây giờ chắc không dễ tìm cho lắm đi?"
"Có khó khăn gì thì nới với tỷ tỷ, dẫu gì cũng từng là đồng nghiệp, ta cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi chết đó ,ngươi nói có phải không?"
Trong giọng nói tràn đầy vị châm chọc.
Đồng bạn của nàng cũng không che giấu chút chế giễu nào, cười ồ lên.
Tần Văn nhàn nhạt liếc nàng một cái, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.
"Lưu Vị, ngươi còn thật không ngại! Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm!"
"Tần Văn ta cho dù chết đói, cũng sẽ không cần phải làm chuyện dơ bẩn như vậy!"
Lưu Vị bị đâm chọt đúng chỗ đau, giống như bị dẫm phải đuôi, giọng the thé nói:
"Nói chuyện chú ý một chút, cẩn thận ta kiện ngươi tội phỉ báng!"
Tần Văn hừ lạnh nói:
"Ngươi đi mà kiện! Ngươi làm cái gì thì tự mình rõ! Vừa nghĩ đã thấy ghê tởm hết cả người!"
Lưu Vị chính là giám đốc tài chính kia.
Không chỉ dùng tiền của công quỹ, hơn nữa còn mập mờ chân trong chân ngoài với cả chủ tịch.
Tần Văn vốn là không muốn để ý đến nàng.
Mỗi người có một cách sống, nàng cứ là chính mình là được.
Nhưng Lưu Vị còn muốn tiểu nhân đắc trí trước mặt nàng, nàng có chút không nhịn được.
"Tiện nhân!"
Lưu Vị tức không nhịn nổi, trực tiếp vung tay tát một cái!
Tần Văn đồng tử co rụt lại, chỉ kịp nhắm mắt chịu trận.
Bát!
Không có cảm giác đau đớn truyền tới.
Tần Văn thận trọng mở mắt, chỉ thấy một cánh tay lớn đã bắt lấy cổ tay Lưu Vị.
Giang Dã thanh âm vang dội: "Nói tới nói lui rồi động thủ, như vậy không thích hớp lắm đi?"
"Ngươi ...ngươi là ai.."
Lưu Vị rút tay về, bất mãn quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy Giang Dã biểu tình cười như không cười, cả người đều sửng sốt một chút.
Thật đẹp trai!
Mà nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay Giang Dã trái tim càng bất thình lình giật thót một cái.
Patek Philippe, Grandmaster!
Đây là thứ nàng từng thấy trong 1 buổi đấu giá, lúc ấy giá được đẩy lên gần 2000 vạn!
Oh my god, cao , giàu ,đẹp tra... cao phú soái trong truyền thuyết đây mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.