Ta Dụ Dỗ Người Không Nên Động Vào Rồi
Chương 11
Nhất Xuyên Yên Thảo
01/12/2024
Hắn ta lười biếng xoay người, đi về phía giường, vạt áo màu đỏ lướt trên thảm phát ra tiếng sột soạt.
Trong lòng ta không khỏi kinh ngạc thán phục, nam tử này thật sự quá đẹp, cả người toát ra khí chất phóng khoáng, khiến người ta không thể rời mắt.
Nằm lại trên giường, hắn ta dựa vào gối mềm, chống cằm nhìn ta: “Chương nhị tiểu thư, nơi này không phải chỗ ngươi nên đến, xem như Tố Ly lừa gạt ngươi trước, ta sẽ miễn tiền vi phạm hợp đồng, bảo Tố Ly hủy giấy nợ, sau này đừng đến nữa.”
Ta đến đây quả thật đã khiến bọn họ phải gánh chịu rủi ro không đáng có, chủ nhà đã hạ lệnh đuổi khách, ta không thể mặt dày ở lại dây dưa.
Chỉ là trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, buồn bã, hơn hai tháng nay, vũ đạo chưa học được mấy điệu, đàn tỳ bà cũng mới chỉ nhập môn. Rời khỏi đây rồi, e là ta sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với những thứ này nữa.
“Minh Châu cô nương, ngươi không giống những cô nương khác trong lầu này, cho dù cuộc sống có khó khăn, dựa vào gia thế của ngươi cũng có thể làm chính thất, ở trong lầu này thì có tương lai gì chứ? Đừng ngốc nữa, về nhà đi.”
Trên đường che ô về phủ, trong lòng ta buồn bã không thôi.
Cứ tưởng là “thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”, nào ngờ lại là “đen đủi lại gặp vận đen”. Ban đầu cứ tưởng mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, ai ngờ lại quay về điểm xuất phát.
Ta cúi đầu bước đi, một đôi giày thêu vân mây màu đen tuyền xuất hiện trước mắt, phía trên là trường bào màu xanh da trời, thắt lưng bằng ngọc bích, tiếp đến là một gương mặt đoan chính.
“Sao ngài lại ở đây?”
Tay Ân Cửu Thanh đặt trên cán ô khẽ động, nói ngắn gọn: “Có việc, tình cờ đi ngang qua.”
Ta ồ lên một tiếng rồi lách qua hắn đi tiếp, lúc này ta tạm thời không có tâm trạng câu dẫn hắn.
“Ta tiện đường đến xem nàng có làm trái lời ta không.” Hắn im lặng một lúc rồi gọi ta lại: “Ta vừa hay có việc quan trọng cần bàn bạc với cữu cữu, tiện đường đưa nàng về.”
Hắn chỉ vào chiếc xe ngựa cách đó không xa.
Không đi thì phí.
Trong xe ngựa chỉ có hai chúng ta, ta chợt cảm thấy hơi ngại ngùng, còn có chút bồn chồn lo lắng.
Ân Cửu Thanh ngồi trong xe ngựa, cầm một quyển sách lên đọc, không thèm để ý đến ta.
Khi ta vén rèm xe lên ngắm cảnh đường phố trong mưa, hắn mới hỏi: “Sau này không đến Như Ý Lâu nữa chứ?”
“Không đến nữa.”
"Được rồi." Hắn lại cúi đầu đọc sách.
Gần đến nơi, ta bảo hắn dừng xe cho ta xuống trước.
"Nàng định làm gì?" Ân Cửu Thanh đặt sách xuống, bỗng nhiên hiểu ra: "Cô nhớ rồi, nàng muốn đi chui lỗ chó."
Thái tử điện hạ, ngài thật chẳng cần phải thông minh đến thế đâu.
Không lâu sau, Hoa Dương trưởng Công chúa tổ chức một buổi yến tiệc thưởng hoa tại vườn mẫu đơn hoàng gia, mời các tiểu thư khuê các trong kinh thành đến tham dự.
Tiên hoàng hậu quá cố rất thích mẫu đơn, Tiên đế vì thế đã xây dựng vườn mẫu đơn này, cũng là biểu tượng cho tình cảm sâu đậm của hai người.
Trên đường đi, Chương Cẩm Xán bất mãn dặn dò ta: "Đến vườn mẫu đơn thì đừng có hái hoa lung tung, mẫu đơn ở đó đều là giống quý hiếm mà Tiên đế đích thân tìm từ Lạc Dương về. Hoa Dương trưởng Công chúa tính tình nóng nảy, nếu để bà ấy thấy ngươi phá hoại mẫu đơn thì ngươi cứ đợi c.h.ế.t đi, ngay cả phụ thân cũng không cứu được ngươi đâu. Vào vườn rồi thì phải giữ chuẩn mực, đừng làm mất mặt Chương gia chúng ta."
Vừa vào, nàng ta liền dẫn theo nha hoàn đi tìm bạn bè của mình.
Ta và Tiểu Đào đang thưởng thức những bông mẫu đơn màu vàng thì một giọng nói âm trầm vang lên bên tai: "Nhị muội muội, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?"
Lý Vinh Xuyên gầy đi rất nhiều, lớp mỡ trên mặt cũng giảm đi không ít, nhìn cũng ra dáng người hơn.
"Vẫn khỏe." Ta không muốn dây dưa với hắn, kéo tay Tiểu Đào định bỏ đi.
Hắn nhanh chóng bước tới chặn đường ta, phẫn nộ nói: "Ta đã hiểu vì sao nhị muội muội lại giả vờ thanh cao trước mặt ta rồi, hóa ra là đã leo lên được cành cao của Thái tử điện hạ. Ngươi hại bổn thế tử phải ở trong chùa ăn chay niệm Phật ba tháng trời, thật là cao tay."
Ta cười khẩy: "Ngươi vào chùa ba tháng cũng tốt, giảm bớt mỡ trên người, trị cho cái đầu óc dơ bẩn của ngươi."
"Chương Thu Hà, ngươi đắc ý cái gì? Ngươi chẳng qua chỉ được cái mã ngoài thôi. Trừ cái mặt ra thì ngươi chẳng có gì tốt đẹp cả, tâm địa độc ác, lẳng lơ, không biết phép tắc..."
"Ngươi xấu xí, lại chẳng có gì tốt đẹp. Mặt đầy mỡ, bóng nhẫy, người thì toàn mụn nhọt. Cũng không soi gương xem mình như thế nào, ngươi muốn lẳng lơ cũng chẳng ai thèm, người xấu xí còn lắm chuyện."
"Tiểu thư, người đừng nói nữa." Tiểu Đào sợ hãi kéo ta lại.
"Được lắm Chương Thu Hà, có người chống lưng cho nên ngươi mới to gan lớn mật như vậy, ngươi dám sỉ nhục ta, chưa từng có ai dám mắng ta như thế." Lý Vinh Xuyên cười gằn, rút roi da bên hông ra, "bộp" một tiếng quất xuống đất, rõ ràng là đã nổi giận.
Ta không phải là to gan hơn, chỉ là khi đó ta đã hứa với người ta rằng sẽ an phận thủ thường, kiềm chế tính tình, bảo vệ bản thân.
Khi đó vẫn còn hy vọng, bây giờ thì sống lay lắt qua ngày, lòng như tro tàn, thân như thuyền không bến, chẳng còn sợ gì nữa.
Trong lòng ta không khỏi kinh ngạc thán phục, nam tử này thật sự quá đẹp, cả người toát ra khí chất phóng khoáng, khiến người ta không thể rời mắt.
Nằm lại trên giường, hắn ta dựa vào gối mềm, chống cằm nhìn ta: “Chương nhị tiểu thư, nơi này không phải chỗ ngươi nên đến, xem như Tố Ly lừa gạt ngươi trước, ta sẽ miễn tiền vi phạm hợp đồng, bảo Tố Ly hủy giấy nợ, sau này đừng đến nữa.”
Ta đến đây quả thật đã khiến bọn họ phải gánh chịu rủi ro không đáng có, chủ nhà đã hạ lệnh đuổi khách, ta không thể mặt dày ở lại dây dưa.
Chỉ là trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, buồn bã, hơn hai tháng nay, vũ đạo chưa học được mấy điệu, đàn tỳ bà cũng mới chỉ nhập môn. Rời khỏi đây rồi, e là ta sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với những thứ này nữa.
“Minh Châu cô nương, ngươi không giống những cô nương khác trong lầu này, cho dù cuộc sống có khó khăn, dựa vào gia thế của ngươi cũng có thể làm chính thất, ở trong lầu này thì có tương lai gì chứ? Đừng ngốc nữa, về nhà đi.”
Trên đường che ô về phủ, trong lòng ta buồn bã không thôi.
Cứ tưởng là “thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”, nào ngờ lại là “đen đủi lại gặp vận đen”. Ban đầu cứ tưởng mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, ai ngờ lại quay về điểm xuất phát.
Ta cúi đầu bước đi, một đôi giày thêu vân mây màu đen tuyền xuất hiện trước mắt, phía trên là trường bào màu xanh da trời, thắt lưng bằng ngọc bích, tiếp đến là một gương mặt đoan chính.
“Sao ngài lại ở đây?”
Tay Ân Cửu Thanh đặt trên cán ô khẽ động, nói ngắn gọn: “Có việc, tình cờ đi ngang qua.”
Ta ồ lên một tiếng rồi lách qua hắn đi tiếp, lúc này ta tạm thời không có tâm trạng câu dẫn hắn.
“Ta tiện đường đến xem nàng có làm trái lời ta không.” Hắn im lặng một lúc rồi gọi ta lại: “Ta vừa hay có việc quan trọng cần bàn bạc với cữu cữu, tiện đường đưa nàng về.”
Hắn chỉ vào chiếc xe ngựa cách đó không xa.
Không đi thì phí.
Trong xe ngựa chỉ có hai chúng ta, ta chợt cảm thấy hơi ngại ngùng, còn có chút bồn chồn lo lắng.
Ân Cửu Thanh ngồi trong xe ngựa, cầm một quyển sách lên đọc, không thèm để ý đến ta.
Khi ta vén rèm xe lên ngắm cảnh đường phố trong mưa, hắn mới hỏi: “Sau này không đến Như Ý Lâu nữa chứ?”
“Không đến nữa.”
"Được rồi." Hắn lại cúi đầu đọc sách.
Gần đến nơi, ta bảo hắn dừng xe cho ta xuống trước.
"Nàng định làm gì?" Ân Cửu Thanh đặt sách xuống, bỗng nhiên hiểu ra: "Cô nhớ rồi, nàng muốn đi chui lỗ chó."
Thái tử điện hạ, ngài thật chẳng cần phải thông minh đến thế đâu.
Không lâu sau, Hoa Dương trưởng Công chúa tổ chức một buổi yến tiệc thưởng hoa tại vườn mẫu đơn hoàng gia, mời các tiểu thư khuê các trong kinh thành đến tham dự.
Tiên hoàng hậu quá cố rất thích mẫu đơn, Tiên đế vì thế đã xây dựng vườn mẫu đơn này, cũng là biểu tượng cho tình cảm sâu đậm của hai người.
Trên đường đi, Chương Cẩm Xán bất mãn dặn dò ta: "Đến vườn mẫu đơn thì đừng có hái hoa lung tung, mẫu đơn ở đó đều là giống quý hiếm mà Tiên đế đích thân tìm từ Lạc Dương về. Hoa Dương trưởng Công chúa tính tình nóng nảy, nếu để bà ấy thấy ngươi phá hoại mẫu đơn thì ngươi cứ đợi c.h.ế.t đi, ngay cả phụ thân cũng không cứu được ngươi đâu. Vào vườn rồi thì phải giữ chuẩn mực, đừng làm mất mặt Chương gia chúng ta."
Vừa vào, nàng ta liền dẫn theo nha hoàn đi tìm bạn bè của mình.
Ta và Tiểu Đào đang thưởng thức những bông mẫu đơn màu vàng thì một giọng nói âm trầm vang lên bên tai: "Nhị muội muội, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?"
Lý Vinh Xuyên gầy đi rất nhiều, lớp mỡ trên mặt cũng giảm đi không ít, nhìn cũng ra dáng người hơn.
"Vẫn khỏe." Ta không muốn dây dưa với hắn, kéo tay Tiểu Đào định bỏ đi.
Hắn nhanh chóng bước tới chặn đường ta, phẫn nộ nói: "Ta đã hiểu vì sao nhị muội muội lại giả vờ thanh cao trước mặt ta rồi, hóa ra là đã leo lên được cành cao của Thái tử điện hạ. Ngươi hại bổn thế tử phải ở trong chùa ăn chay niệm Phật ba tháng trời, thật là cao tay."
Ta cười khẩy: "Ngươi vào chùa ba tháng cũng tốt, giảm bớt mỡ trên người, trị cho cái đầu óc dơ bẩn của ngươi."
"Chương Thu Hà, ngươi đắc ý cái gì? Ngươi chẳng qua chỉ được cái mã ngoài thôi. Trừ cái mặt ra thì ngươi chẳng có gì tốt đẹp cả, tâm địa độc ác, lẳng lơ, không biết phép tắc..."
"Ngươi xấu xí, lại chẳng có gì tốt đẹp. Mặt đầy mỡ, bóng nhẫy, người thì toàn mụn nhọt. Cũng không soi gương xem mình như thế nào, ngươi muốn lẳng lơ cũng chẳng ai thèm, người xấu xí còn lắm chuyện."
"Tiểu thư, người đừng nói nữa." Tiểu Đào sợ hãi kéo ta lại.
"Được lắm Chương Thu Hà, có người chống lưng cho nên ngươi mới to gan lớn mật như vậy, ngươi dám sỉ nhục ta, chưa từng có ai dám mắng ta như thế." Lý Vinh Xuyên cười gằn, rút roi da bên hông ra, "bộp" một tiếng quất xuống đất, rõ ràng là đã nổi giận.
Ta không phải là to gan hơn, chỉ là khi đó ta đã hứa với người ta rằng sẽ an phận thủ thường, kiềm chế tính tình, bảo vệ bản thân.
Khi đó vẫn còn hy vọng, bây giờ thì sống lay lắt qua ngày, lòng như tro tàn, thân như thuyền không bến, chẳng còn sợ gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.