Ta Dụ Dỗ Người Không Nên Động Vào Rồi
Chương 19
Nhất Xuyên Yên Thảo
01/12/2024
Mở mắt nhìn, hắn không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng đầu lại càng lúc càng gần ta, hình như là muốn hôn ta thì phải.
Ta theo bản năng rụt lại, Ân Cửu Thanh cũng không ép buộc, cứ thế dừng lại không động đậy nữa, ánh mắt từ trên mặt ta chuyển sang hoa sen trong hồ.
Ngượng c.h.ế.t đi được, ngại c.h.ế.t đi được, ngại c.h.ế.t đi được...
Để cứu vãn tình thế, ta nín thở, vòng tay ôm cổ hắn, môi hắn càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, ta nhắm mắt lại, “chụt” một cái, luống cuống tay chân nói: "Thái tử ca ca, ta, ta thích chủ động."
Vừa dứt lời, hắn đổi tư thế, bế ta ngồi lên đùi, giữ gáy ta rồi hôn xuống.
Trời đất ơi, Ân Cửu Thanh còn có thể như vậy nữa cơ à?
Trời đất ơi, tim ta sắp nhảy ra ngoài rồi!
Lúc này, ta thật sự đã nghĩ đến tương lai của chúng ta.
Nhưng sau đó mọi chuyện phát triển vượt khỏi tầm kiểm soát, không thể vãn hồi.
Bởi vì đầu tháng Tám, ta phát hiện, ta có lẽ đã mang thai.
26
Sau đêm mặn nồng với Ân Cửu Thanh trong cung vào ngày 12 tháng 6, nguyệt sự của ta vẫn chưa tới.
Nhớ đến Tiểu Đào nói dạo này ta càng ngày càng lười biếng, ta mới bắt đầu thấy hơi hoảng.
Cả đêm ta trằn trọc không ngủ được, vừa lo lắng vừa bất an, cuối cùng những cảm xúc này lại hóa thành niềm vui mừng khôn xiết.
Trên đời này chẳng có thứ gì thuộc về ta hoàn toàn, nếu ta thật sự có thai, vậy thì đứa nhỏ trong bụng chính là người thân duy nhất của ta, nó sẽ hoàn toàn thuộc về ta, hướng về ta vô điều kiện.
Ta lén lút đến y quán, khi vị đại phu râu tóc bạc phơ nói ta thật sự có thai, nước mắt ta suýt nữa thì rơi xuống.
Đó là một loại hạnh phúc như thế nào chứ! Ta bị những cơn sóng hạnh phúc liên tiếp này cuốn đi, cuộc đời vốn ảm đạm dường như bỗng chốc sáng bừng lên.
Cứ như một người cô độc đi bộ một mình đã lâu, bỗng nhiên ông trời nói với ngươi rằng, sau này ngươi không còn cô đơn nữa, sẽ có người yêu thương ngươi vô điều kiện.
Ta vừa xúc động vừa phấn khích, ta thật sự muốn đứa bé này, nhất định phải giữ lại.
Buổi tối ta bê một chiếc ghế nhỏ, ngồi dưới gốc cây hoa quế trong sân, vừa xoa bụng vừa tự nói chuyện một mình.
Phụ thân nó đẹp trai, mẫu thân nó cũng xinh đẹp, dù là trai hay gái, dung mạo chắc chắn sẽ không thua kém ai đâu.
Phụ thân nó là Thái tử, không ai dám bắt nạt nó; ta cũng cứng cỏi, tuyệt đối sẽ không giống như mẫu thân ta ra đi sớm như vậy, ta sẽ luôn bên cạnh nó, không để bất cứ ai ức h.i.ế.p nó.
Rất nhanh, ta lại thấy khó xử, đứa bé này đến vốn đã không rõ ràng, nếu giữ lại, nhất định sẽ là bằng chứng trực tiếp cho việc Ân Cửu Thanh thất đức, sẽ là vết nhơ rõ ràng trên con đường đế vương của hắn, với tính cách của hắn, hắn sẽ đồng ý để ta giữ lại đứa bé này sao?
Ta âm thầm quyết định, tạm thời không thể nói chuyện này cho Ân Cửu Thanh biết, không thể để bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của đứa bé này.
27
Từ khi biết mình có thai, ta luôn ở trong trạng thái vừa hạnh phúc vừa lo lắng.
Ta biết rõ sẽ có một ngày sự việc bại lộ, nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.
Nhưng ta không ngờ, ngày bí mật bị phơi bày lại đến nhanh như vậy.
Mùng 8 tháng 8, sinh thần của Chương Cẩm Xán, tiệc mừng trong phủ được tổ chức rất long trọng.
Bụng chưa được hai tháng nên không lộ rõ lắm, ta dùng dải lụa buộc nhẹ lại, lải nhải với đứa bé một hồi, rồi mới đứng dậy đi dự tiệc.
Điều khiến người ta bất ngờ là, hôm nay Tề Mai cũng có mặt.
Vì thân phận Thái tử phi được nội định, các tiểu thư được mời đến đều vây quanh nàng ta như chúng tinh củng nguyệt, nhất thời, ngay cả Chương Cẩm Xán cũng bị lu mờ.
Phượng hoàng ngậm châu kim bộ diêu, khuyên tai mã não Đông Châu, trang sức nàng ta đeo tuy không nhiều, nhưng món nào món nấy đều tinh xảo và quý giá.
Các tiểu thư ríu rít trò chuyện với nàng ta, nàng ta ở giữa mọi người, cười nói vui vẻ, ứng phó trôi chảy, cử chỉ điệu bộ đều toát lên vẻ tao nhã quý phái được nuôi dưỡng trong gia đình quyền quý.
Thấy ta đến, ánh mắt Tề Mai sáng lên, bỏ mặc mọi người đi về phía ta, rất tự nhiên nắm lấy tay ta: "Muội muội, muội đến rồi."
Ta dám chắc, nàng ta chưa từng gặp ta, lại làm ra vẻ thân mật như vậy, không biết là có ý gì?
Nàng ta kéo ta sang một bên, thân thiết tháo bộ diêu trên đầu mình xuống cài lên tóc ta, khóe môi nở nụ cười đầy ẩn ý: "Muội muội, sau này chúng ta là người một nhà rồi, phải giúp đỡ lẫn nhau mới được."
Tin tức ta được phong làm trắc phi của Thái tử còn chưa truyền xuống, lời này của Tề Mai nói ra thật khó hiểu.
Trong khoảnh khắc lóe sáng, ta nhớ đến lời Hoàng hậu từng nói, "Để Cẩm Xán cũng cút về nhà đi, bản cung không muốn nhìn thấy kẻ vô dụng này nữa, nó tưởng bản cung không thể thiếu nó hay sao?"
Suy nghĩ chợt sáng tỏ, Tề Mai là cô nương được Hoàng hậu lựa chọn, nàng ta chắc là đã suy đoán ra điều gì đó từ lời nói của Hoàng hậu, làm như vậy, cũng là để thăm dò ta thôi.
"Món quà này quá quý giá, Thu Hà không dám nhận." Ta trả lại bộ diêu, thi lễ một cái rồi gật đầu rời đi.
Vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy nàng ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ân Cửu Thanh, thậm chí còn âm thầm miết ngón tay, thiện ý đến một cách vô cớ, ta không dám tùy tiện nhận.
Ta theo bản năng rụt lại, Ân Cửu Thanh cũng không ép buộc, cứ thế dừng lại không động đậy nữa, ánh mắt từ trên mặt ta chuyển sang hoa sen trong hồ.
Ngượng c.h.ế.t đi được, ngại c.h.ế.t đi được, ngại c.h.ế.t đi được...
Để cứu vãn tình thế, ta nín thở, vòng tay ôm cổ hắn, môi hắn càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, ta nhắm mắt lại, “chụt” một cái, luống cuống tay chân nói: "Thái tử ca ca, ta, ta thích chủ động."
Vừa dứt lời, hắn đổi tư thế, bế ta ngồi lên đùi, giữ gáy ta rồi hôn xuống.
Trời đất ơi, Ân Cửu Thanh còn có thể như vậy nữa cơ à?
Trời đất ơi, tim ta sắp nhảy ra ngoài rồi!
Lúc này, ta thật sự đã nghĩ đến tương lai của chúng ta.
Nhưng sau đó mọi chuyện phát triển vượt khỏi tầm kiểm soát, không thể vãn hồi.
Bởi vì đầu tháng Tám, ta phát hiện, ta có lẽ đã mang thai.
26
Sau đêm mặn nồng với Ân Cửu Thanh trong cung vào ngày 12 tháng 6, nguyệt sự của ta vẫn chưa tới.
Nhớ đến Tiểu Đào nói dạo này ta càng ngày càng lười biếng, ta mới bắt đầu thấy hơi hoảng.
Cả đêm ta trằn trọc không ngủ được, vừa lo lắng vừa bất an, cuối cùng những cảm xúc này lại hóa thành niềm vui mừng khôn xiết.
Trên đời này chẳng có thứ gì thuộc về ta hoàn toàn, nếu ta thật sự có thai, vậy thì đứa nhỏ trong bụng chính là người thân duy nhất của ta, nó sẽ hoàn toàn thuộc về ta, hướng về ta vô điều kiện.
Ta lén lút đến y quán, khi vị đại phu râu tóc bạc phơ nói ta thật sự có thai, nước mắt ta suýt nữa thì rơi xuống.
Đó là một loại hạnh phúc như thế nào chứ! Ta bị những cơn sóng hạnh phúc liên tiếp này cuốn đi, cuộc đời vốn ảm đạm dường như bỗng chốc sáng bừng lên.
Cứ như một người cô độc đi bộ một mình đã lâu, bỗng nhiên ông trời nói với ngươi rằng, sau này ngươi không còn cô đơn nữa, sẽ có người yêu thương ngươi vô điều kiện.
Ta vừa xúc động vừa phấn khích, ta thật sự muốn đứa bé này, nhất định phải giữ lại.
Buổi tối ta bê một chiếc ghế nhỏ, ngồi dưới gốc cây hoa quế trong sân, vừa xoa bụng vừa tự nói chuyện một mình.
Phụ thân nó đẹp trai, mẫu thân nó cũng xinh đẹp, dù là trai hay gái, dung mạo chắc chắn sẽ không thua kém ai đâu.
Phụ thân nó là Thái tử, không ai dám bắt nạt nó; ta cũng cứng cỏi, tuyệt đối sẽ không giống như mẫu thân ta ra đi sớm như vậy, ta sẽ luôn bên cạnh nó, không để bất cứ ai ức h.i.ế.p nó.
Rất nhanh, ta lại thấy khó xử, đứa bé này đến vốn đã không rõ ràng, nếu giữ lại, nhất định sẽ là bằng chứng trực tiếp cho việc Ân Cửu Thanh thất đức, sẽ là vết nhơ rõ ràng trên con đường đế vương của hắn, với tính cách của hắn, hắn sẽ đồng ý để ta giữ lại đứa bé này sao?
Ta âm thầm quyết định, tạm thời không thể nói chuyện này cho Ân Cửu Thanh biết, không thể để bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của đứa bé này.
27
Từ khi biết mình có thai, ta luôn ở trong trạng thái vừa hạnh phúc vừa lo lắng.
Ta biết rõ sẽ có một ngày sự việc bại lộ, nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.
Nhưng ta không ngờ, ngày bí mật bị phơi bày lại đến nhanh như vậy.
Mùng 8 tháng 8, sinh thần của Chương Cẩm Xán, tiệc mừng trong phủ được tổ chức rất long trọng.
Bụng chưa được hai tháng nên không lộ rõ lắm, ta dùng dải lụa buộc nhẹ lại, lải nhải với đứa bé một hồi, rồi mới đứng dậy đi dự tiệc.
Điều khiến người ta bất ngờ là, hôm nay Tề Mai cũng có mặt.
Vì thân phận Thái tử phi được nội định, các tiểu thư được mời đến đều vây quanh nàng ta như chúng tinh củng nguyệt, nhất thời, ngay cả Chương Cẩm Xán cũng bị lu mờ.
Phượng hoàng ngậm châu kim bộ diêu, khuyên tai mã não Đông Châu, trang sức nàng ta đeo tuy không nhiều, nhưng món nào món nấy đều tinh xảo và quý giá.
Các tiểu thư ríu rít trò chuyện với nàng ta, nàng ta ở giữa mọi người, cười nói vui vẻ, ứng phó trôi chảy, cử chỉ điệu bộ đều toát lên vẻ tao nhã quý phái được nuôi dưỡng trong gia đình quyền quý.
Thấy ta đến, ánh mắt Tề Mai sáng lên, bỏ mặc mọi người đi về phía ta, rất tự nhiên nắm lấy tay ta: "Muội muội, muội đến rồi."
Ta dám chắc, nàng ta chưa từng gặp ta, lại làm ra vẻ thân mật như vậy, không biết là có ý gì?
Nàng ta kéo ta sang một bên, thân thiết tháo bộ diêu trên đầu mình xuống cài lên tóc ta, khóe môi nở nụ cười đầy ẩn ý: "Muội muội, sau này chúng ta là người một nhà rồi, phải giúp đỡ lẫn nhau mới được."
Tin tức ta được phong làm trắc phi của Thái tử còn chưa truyền xuống, lời này của Tề Mai nói ra thật khó hiểu.
Trong khoảnh khắc lóe sáng, ta nhớ đến lời Hoàng hậu từng nói, "Để Cẩm Xán cũng cút về nhà đi, bản cung không muốn nhìn thấy kẻ vô dụng này nữa, nó tưởng bản cung không thể thiếu nó hay sao?"
Suy nghĩ chợt sáng tỏ, Tề Mai là cô nương được Hoàng hậu lựa chọn, nàng ta chắc là đã suy đoán ra điều gì đó từ lời nói của Hoàng hậu, làm như vậy, cũng là để thăm dò ta thôi.
"Món quà này quá quý giá, Thu Hà không dám nhận." Ta trả lại bộ diêu, thi lễ một cái rồi gật đầu rời đi.
Vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy nàng ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ân Cửu Thanh, thậm chí còn âm thầm miết ngón tay, thiện ý đến một cách vô cớ, ta không dám tùy tiện nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.