Ta Dụ Dỗ Người Không Nên Động Vào Rồi
Chương 4
Nhất Xuyên Yên Thảo
01/12/2024
6
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, là một buổi chiều, ta khoác áo choàng đứng trong vườn ngắm tuyết.
Thân hình béo ú của Lý Vinh Xuyên đột nhiên chắn ngang tầm mắt ta: "Nhị muội muội, tâm ý của ta chắc muội cũng biết, lần này ta đến chính là muốn nói cho muội biết, nếu muội bằng lòng, ta sẽ lập tức bẩm báo với mẫu thân, cưới muội về làm thiếp…"
"Thế tử xin tự trọng, Thu Hà không với tới được cửa cao phủ Võ An hầu, thế tử đừng nói đùa nữa."
"Ngươi giả vờ cái gì?" Lý Vinh Xuyên đột nhiên áp sát ta, cúi người xuống, bàn tay to béo nắm lấy cổ tay ta: "Ngươi ngày ngày dùng giọng hát này câu dẫn ta, giờ lại không thừa nhận? Ta cưới ngươi làm thiếp còn uất ức cho ngươi sao? Ngươi còn giả bộ đoan trang cái gì?"
Cổ tay ta bị hắn nắm đến đau nhói, sự chênh lệch thể lực giữa nam nữ khiến ta dù thế nào cũng không thoát khỏi gọng kìm của hắn, chỉ có thể lớn tiếng kêu cứu.
Trong lúc trời đất quay cuồng, Lý Vinh Xuyên ấn ta lên bàn đá, thân hình như bức tường thịt đè lên khiến ta thở không nổi, giọng ta khàn cả đi, chẳng có ai tới cứu.
Ta vừa đá vừa cắn Lý Vinh Xuyên, bị hắn tát choáng váng.
Yếm bị xé rách thô bạo, trước n.g.ự.c và hạ thân bị không khí lạnh lẽo xâm nhập, lạnh lẽo lan khắp tứ chi.
Răng cắn chặt vào lưỡi, vài bông tuyết rơi vào mắt, ta nghĩ, đời này coi như xong rồi.
"Đùng!" một tiếng, Lý Vinh Xuyên từ trên người ta ngã thẳng xuống, một chiếc áo choàng trắng phủ lên người ta.
"Đừng sợ, đứng dậy." Tuyết bay tán loạn, gương mặt nghiêm nghị cứng nhắc của Ân Cửu Thanh cứ thế xuất hiện trước mắt.
Ta run rẩy co ro, vội vàng đứng dậy khỏi bàn đá, loạng choạng suýt ngã, may mà túm được mép bàn mới đứng vững.
Nước mắt giàn giụa, m.á.u lẫn nước bọt chảy xuống cổ, ta nói không rõ lời một tiếng cảm tạ, khoác áo choàng chạy nhanh đi.
Ngoái đầu nhìn lại, Ân Cửu Thanh chắp tay sau lưng, đứng giữa trời tuyết bay, vẫn không đổi sắc mặt, vẻ mặt nghiêm nghị.
Liễu Triều Minh tối đó đến thăm ta, lưỡi ta đau đến nỗi không nói được, chỉ ngồi ngẩn người trước ánh nến.
"Thu Hà, hay là, chúng ta đi thôi?" Liễu Triều Minh đưa tay vuốt tóc ta, trong mắt ẩn hiện ánh nước long lanh: "Chỉ là nếu vậy, nàng tạm thời không thể làm phu nhân nhà quan rồi? Muốn đi cùng ta không? Nhị tiểu thư?"
Hắn nói: "Nếu đi cùng ta, nàng sẽ không thể quay đầu lại, không thể làm nhị tiểu thư nữa."
"Nếu đi cùng ta, chúng ta sẽ phải chạy trốn."
"Ta tạm thời không thể đọc sách nữa, chúng ta sẽ sống rất nghèo khổ."
Sóng to gió lớn trong lòng dần lắng xuống, lần đầu tiên ta chủ động nắm lấy tay Liễu Triều Minh, bàn tay hơi thô ráp này đã nhiều lần lau nước mắt cho ta, dịu dàng vuốt ve tóc ta, ta nắm chặt, mỉm cười gật đầu.
Ta biết mình đã đưa ra một quyết định ngu ngốc, nhưng ta cũng biết, hắn yêu ta hơn bất kỳ ai.
7
Khi phụ thân ta dẫn gia đinh tìm thấy chúng ta, ta và Liễu Triều Minh đang nương tựa vào nhau sưởi ấm trong ngôi miếu đổ nát.
Đó là ngày thứ ba bỏ trốn.
Cánh cửa miếu vốn đã xiêu vẹo bị đạp tung, tiếng gió rít cuốn theo bông tuyết bay vào, nụ cười trên mặt ta cứng đờ, đóng băng giữa trời đất băng giá.
Phụ thân ta muốn giao Liễu Triều Minh cho quan phủ, tội danh là dụ dỗ tiểu thư khuê các.
Ta quỳ xuống đất níu lấy giày phụ thân van xin, vội vàng biện hộ cho Liễu Triều Minh.
Phụ thân ta tát lệch mặt ta, sau một trận ù tai, cả khuôn mặt nóng rát: "Đồ vô liêm sỉ, còn không đứng dậy cho ta, mặt mũi Chương gia đều bị ngươi làm mất hết rồi."
Ngũ quan của ông ta méo mó, trên trán nổi gân xanh, khi đối mặt với ta, đây là lần đầu tiên ông ta có cảm xúc d.a.o động lớn như vậy.
"Ông sinh ra ta nhưng không nuôi ta, mặc kệ ta tự sinh tự diệt bao nhiêu năm, giờ còn tìm ta làm gì? Sao ông không hỏi ta tại sao phải bỏ trốn, sao ông không hỏi Lý Vinh Xuyên đã làm gì ta? Sao ông không làm chủ cho ta, hắn đã xé quần áo ta như thế nào, hắn…" Cảm xúc tích tụ bao nhiêu năm bùng nổ trong chốc lát, ta như kẻ điên gào thét.
Liễu Triều Minh thoát khỏi sự khống chế của gia đinh, lao đến bịt chặt miệng ta, nước mắt nóng hổi rơi lã chã trên mặt ta: "Thu Hà, đừng nói nữa."
Hôm đó gió to tuyết lớn, gió thổi khiến mặt ta đau rát.
Phụ thân ta sai người ấn ta lên ghế, trơ mắt nhìn Liễu Triều Minh bị đánh đến thoi thóp.
Phụ thân ta lạnh lùng nói, dù ngươi có ti tiện hèn mọn đến đâu, cũng khác với hắn, ngươi là tiểu thư con nhà đàng hoàng.
Gia đinh ấn Liễu Triều Minh lên ghế dài, những trận đòn liên tiếp giáng xuống, m.á.u thấm ra từ bộ y phục màu xám của hắn, loang lổ như một đóa hoa trà mạc rực rỡ sắc màu.
Tuyết rơi lất phất từ trên trời xuống, phủ lên người hắn, như thay ta ôm lấy hắn.
Hắn gục trên ghế dài, trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở yếu ớt nói: "Thu Hà, nàng quá xinh đẹp, ta không bảo vệ được nàng, chung quy cũng không xứng có được nàng. Xin lỗi."
Cuối cùng hắn hôn mê bất tỉnh, bị người ta khiêng đi.
8
Phụ thân ta nể tình Liễu quản gia trung thành nhiều năm, cuối cùng cũng không đưa Liễu Triều Minh lên quan phủ.
Sau đó Liễu quản gia cũng rời khỏi phủ Thái phó.
Ta vẫn an phận làm nhị tiểu thư thứ xuất của Chương gia.
Chuyện bỏ trốn bị phụ thân ta giấu nhẹm, mọi người trong phủ đều hiểu rõ trong lòng, ánh mắt nhìn ta đều là khinh thường và chế giễu, nhưng chẳng ai dám bàn tán nửa lời.
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, là một buổi chiều, ta khoác áo choàng đứng trong vườn ngắm tuyết.
Thân hình béo ú của Lý Vinh Xuyên đột nhiên chắn ngang tầm mắt ta: "Nhị muội muội, tâm ý của ta chắc muội cũng biết, lần này ta đến chính là muốn nói cho muội biết, nếu muội bằng lòng, ta sẽ lập tức bẩm báo với mẫu thân, cưới muội về làm thiếp…"
"Thế tử xin tự trọng, Thu Hà không với tới được cửa cao phủ Võ An hầu, thế tử đừng nói đùa nữa."
"Ngươi giả vờ cái gì?" Lý Vinh Xuyên đột nhiên áp sát ta, cúi người xuống, bàn tay to béo nắm lấy cổ tay ta: "Ngươi ngày ngày dùng giọng hát này câu dẫn ta, giờ lại không thừa nhận? Ta cưới ngươi làm thiếp còn uất ức cho ngươi sao? Ngươi còn giả bộ đoan trang cái gì?"
Cổ tay ta bị hắn nắm đến đau nhói, sự chênh lệch thể lực giữa nam nữ khiến ta dù thế nào cũng không thoát khỏi gọng kìm của hắn, chỉ có thể lớn tiếng kêu cứu.
Trong lúc trời đất quay cuồng, Lý Vinh Xuyên ấn ta lên bàn đá, thân hình như bức tường thịt đè lên khiến ta thở không nổi, giọng ta khàn cả đi, chẳng có ai tới cứu.
Ta vừa đá vừa cắn Lý Vinh Xuyên, bị hắn tát choáng váng.
Yếm bị xé rách thô bạo, trước n.g.ự.c và hạ thân bị không khí lạnh lẽo xâm nhập, lạnh lẽo lan khắp tứ chi.
Răng cắn chặt vào lưỡi, vài bông tuyết rơi vào mắt, ta nghĩ, đời này coi như xong rồi.
"Đùng!" một tiếng, Lý Vinh Xuyên từ trên người ta ngã thẳng xuống, một chiếc áo choàng trắng phủ lên người ta.
"Đừng sợ, đứng dậy." Tuyết bay tán loạn, gương mặt nghiêm nghị cứng nhắc của Ân Cửu Thanh cứ thế xuất hiện trước mắt.
Ta run rẩy co ro, vội vàng đứng dậy khỏi bàn đá, loạng choạng suýt ngã, may mà túm được mép bàn mới đứng vững.
Nước mắt giàn giụa, m.á.u lẫn nước bọt chảy xuống cổ, ta nói không rõ lời một tiếng cảm tạ, khoác áo choàng chạy nhanh đi.
Ngoái đầu nhìn lại, Ân Cửu Thanh chắp tay sau lưng, đứng giữa trời tuyết bay, vẫn không đổi sắc mặt, vẻ mặt nghiêm nghị.
Liễu Triều Minh tối đó đến thăm ta, lưỡi ta đau đến nỗi không nói được, chỉ ngồi ngẩn người trước ánh nến.
"Thu Hà, hay là, chúng ta đi thôi?" Liễu Triều Minh đưa tay vuốt tóc ta, trong mắt ẩn hiện ánh nước long lanh: "Chỉ là nếu vậy, nàng tạm thời không thể làm phu nhân nhà quan rồi? Muốn đi cùng ta không? Nhị tiểu thư?"
Hắn nói: "Nếu đi cùng ta, nàng sẽ không thể quay đầu lại, không thể làm nhị tiểu thư nữa."
"Nếu đi cùng ta, chúng ta sẽ phải chạy trốn."
"Ta tạm thời không thể đọc sách nữa, chúng ta sẽ sống rất nghèo khổ."
Sóng to gió lớn trong lòng dần lắng xuống, lần đầu tiên ta chủ động nắm lấy tay Liễu Triều Minh, bàn tay hơi thô ráp này đã nhiều lần lau nước mắt cho ta, dịu dàng vuốt ve tóc ta, ta nắm chặt, mỉm cười gật đầu.
Ta biết mình đã đưa ra một quyết định ngu ngốc, nhưng ta cũng biết, hắn yêu ta hơn bất kỳ ai.
7
Khi phụ thân ta dẫn gia đinh tìm thấy chúng ta, ta và Liễu Triều Minh đang nương tựa vào nhau sưởi ấm trong ngôi miếu đổ nát.
Đó là ngày thứ ba bỏ trốn.
Cánh cửa miếu vốn đã xiêu vẹo bị đạp tung, tiếng gió rít cuốn theo bông tuyết bay vào, nụ cười trên mặt ta cứng đờ, đóng băng giữa trời đất băng giá.
Phụ thân ta muốn giao Liễu Triều Minh cho quan phủ, tội danh là dụ dỗ tiểu thư khuê các.
Ta quỳ xuống đất níu lấy giày phụ thân van xin, vội vàng biện hộ cho Liễu Triều Minh.
Phụ thân ta tát lệch mặt ta, sau một trận ù tai, cả khuôn mặt nóng rát: "Đồ vô liêm sỉ, còn không đứng dậy cho ta, mặt mũi Chương gia đều bị ngươi làm mất hết rồi."
Ngũ quan của ông ta méo mó, trên trán nổi gân xanh, khi đối mặt với ta, đây là lần đầu tiên ông ta có cảm xúc d.a.o động lớn như vậy.
"Ông sinh ra ta nhưng không nuôi ta, mặc kệ ta tự sinh tự diệt bao nhiêu năm, giờ còn tìm ta làm gì? Sao ông không hỏi ta tại sao phải bỏ trốn, sao ông không hỏi Lý Vinh Xuyên đã làm gì ta? Sao ông không làm chủ cho ta, hắn đã xé quần áo ta như thế nào, hắn…" Cảm xúc tích tụ bao nhiêu năm bùng nổ trong chốc lát, ta như kẻ điên gào thét.
Liễu Triều Minh thoát khỏi sự khống chế của gia đinh, lao đến bịt chặt miệng ta, nước mắt nóng hổi rơi lã chã trên mặt ta: "Thu Hà, đừng nói nữa."
Hôm đó gió to tuyết lớn, gió thổi khiến mặt ta đau rát.
Phụ thân ta sai người ấn ta lên ghế, trơ mắt nhìn Liễu Triều Minh bị đánh đến thoi thóp.
Phụ thân ta lạnh lùng nói, dù ngươi có ti tiện hèn mọn đến đâu, cũng khác với hắn, ngươi là tiểu thư con nhà đàng hoàng.
Gia đinh ấn Liễu Triều Minh lên ghế dài, những trận đòn liên tiếp giáng xuống, m.á.u thấm ra từ bộ y phục màu xám của hắn, loang lổ như một đóa hoa trà mạc rực rỡ sắc màu.
Tuyết rơi lất phất từ trên trời xuống, phủ lên người hắn, như thay ta ôm lấy hắn.
Hắn gục trên ghế dài, trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở yếu ớt nói: "Thu Hà, nàng quá xinh đẹp, ta không bảo vệ được nàng, chung quy cũng không xứng có được nàng. Xin lỗi."
Cuối cùng hắn hôn mê bất tỉnh, bị người ta khiêng đi.
8
Phụ thân ta nể tình Liễu quản gia trung thành nhiều năm, cuối cùng cũng không đưa Liễu Triều Minh lên quan phủ.
Sau đó Liễu quản gia cũng rời khỏi phủ Thái phó.
Ta vẫn an phận làm nhị tiểu thư thứ xuất của Chương gia.
Chuyện bỏ trốn bị phụ thân ta giấu nhẹm, mọi người trong phủ đều hiểu rõ trong lòng, ánh mắt nhìn ta đều là khinh thường và chế giễu, nhưng chẳng ai dám bàn tán nửa lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.