Ta Dụ Dỗ Người Không Nên Động Vào Rồi
Chương 52
Nhất Xuyên Yên Thảo
01/12/2024
"Có phải ngài cố ý để Hận Ngọc nghe thấy chúng ta nói chuyện không? Nếu không có nhiều thị vệ như vậy, sao nàng ấy có thể xông vào được, ngài nhất định phải làm vậy sao? Không phải ta đã đồng ý với ngài rồi sao? Ngài rốt cuộc muốn thế nào?"
"Ta chỉ không muốn nàng sống khổ sở như vậy."
Giữa đôi lông mày sâu thẳm của Ân Cửu Thanh mang theo vẻ cố chấp không nói nên lời: "Nàng rốt cuộc muốn ta thế nào? Ta luôn giữ lễ nghĩa của quân tử, giấu tình cảm của mình trong lòng, nhìn nàng từ xa mà không dám đến gần, ta cố gắng kiềm chế bản thân, không dám làm ra hành động quá phận. Nếu nàng thật sự có thể hạnh phúc, ta nhìn từ xa thì đã sao?”
“Nhưng hiện tại nàng sống thế nào? Hắn ta đã ngốc rồi, hắn ta không thể bảo vệ nàng nữa. Nàng chăm sóc hắn ta xong lại chăm sóc Phương trắc phi, đến bao giờ mới là kết thúc? Nàng cho rằng ta nhẫn tâm nhìn bộ dạng đau khổ, thương tâm của nàng sao? Ta cũng có trái tim, khi nàng hết lần này đến lần khác làm tổn thương ta, ta không đau sao?"
"Là nàng muốn ta giúp nàng báo thù, là nàng đồng ý quay về bên cạnh ta, là chính nàng lựa chọn."
Ân Cửu Thanh tiến lại gần hai bước, khóe mắt đỏ hoe: "Nàng quên rồi sao? Chúng ta cũng từng có khoảng thời gian tốt đẹp. Trước kia tất cả đều là lỗi của ta, chúng ta bắt đầu lại có được không?"
"Ngài có coi ta là người không? Ta là người có tình cảm, có suy nghĩ, làm sao có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, làm sao có thể bắt đầu lại? Ta có thể quay về bên cạnh ngài, nhưng ta sẽ không bao giờ yêu ngài."
"Chỉ cần nàng bằng lòng quay về bên cạnh ta, vậy là đủ rồi."
"Ngài nói ngài sẽ g.i.ế.c Lý Hằng, ngài nói ngài sẽ tìm khắp thiên hạ danh y chữa bệnh cho chàng, ngài đừng lừa ta nữa."
"Được, hoàng huynh sẽ trở thành Vương gia giàu sang quyền quý nhất, Vương phủ tuyệt đối sẽ không để ai bắt nạt."
Ân Cửu Thanh cẩn thận đưa tay ra, thử sờ con mèo ta đang ôm trong ngực, chăm chú nhìn ta, khóe miệng từ từ nở nụ cười: "Chúng ta đi thôi."
Vừa theo Ân Cửu Thanh bước ra khỏi cửa phủ, Hận Ngọc đã đỏ hoe mắt quát lớn sau lưng ta: "Chương Thu Hà, ra khỏi cửa Vương phủ rồi, ngươi đừng hòng quay lại nữa."
Ta không dám quay đầu lại.
Lúc ta đi, chỉ mang theo con mèo của ta, ngay cả Tiểu Đào cũng không mang theo.
Cung cấm sâu thẳm, ta đi một mình, không cần ai bầu bạn.
Ân Cửu Thanh không đưa ta vào cung, hắn ta đưa ta đến chùa Tĩnh An: "Nơi này cảnh sắc thanh nhã, nàng cứ yên tâm ở đây, đợi hết quốc tang, ta sẽ đến đón nàng vào cung."
"Khi nào ngài có thể g.i.ế.c Lý Hằng?"
"Trước khi nàng vào cung, ta sẽ giải quyết chuyện này."
Chùa Tĩnh An là một ngôi chùa không mấy hương khói, sư trụ trì tìm cho ta một gian phòng sạch sẽ thoải mái.
Ngôi chùa này có một gian điện phụ, thờ đèn trường minh cho đứa con đã mất của ta.
Ân Cửu Thanh từng nói với ta về chuyện này trong hội đèn đêm Nguyên Tiêu, giờ đây khi ta thật sự nhìn thấy ngọn đèn này, trong lòng không khỏi có chút ngậm ngùi.
Ta không nỡ nhìn ngọn đèn trường minh kia nữa, quỳ trước tượng Phật từ bi, thành kính dập đầu, cầu xin Ngài phù hộ cho Ân Cửu Dật bình an vô sự.
Ta không thể chào tạm biệt chàng tử tế, đã dễ dàng rời bỏ chàng như vậy.
Nếu biết trước như vậy, ta đã không để chàng cưới ta, nếu biết trước như vậy, ngay từ đầu ta đã gả cho Ân Cửu Thanh rồi.
Nếu lúc đó ta dựa vào sự áy náy của Ân Cửu Thanh và Hoàng hậu đối với cái c.h.ế.t của hài tử, dùng hết thủ đoạn để leo lên cao, ta nghĩ, ta sẽ sống rất tốt.
Thế nhưng, ta chỉ là một người bình thường trong số muôn vàn chúng sinh, không đủ lý trí, không đủ kiên định, luôn do dự lưỡng lự.
Trước đây ta từng nghĩ, có một người tri kỷ yêu thương, cùng chàng ấy bầu bạn cả đời, không cần vinh hoa phú quý, chúng ta sống một đời thanh bần cũng rất tốt. Ta đã thực sự cố gắng phá vỡ những ràng buộc của thế tục để thực hiện, suýt nữa thì làm lỡ dở cả đời Liễu Triều Minh.
Sau đó ta muốn có quyền lực, nhưng thủ đoạn không đủ, đầu óc cũng không được nhanh nhạy. Khi nóng giận đã làm chuyện xấu với Ân Cửu Thanh, rồi lại muốn từ bỏ, luôn do dự, luôn cảm thấy không ai bắt nạt ta, cũng không phải nhất định phải có quyền lực mới được.
Rồi sau đó ta muốn giữ lại đứa trẻ, muốn có người bầu bạn, ảo tưởng rằng ông trời sẽ chiếu cố đến ta, để ta cũng được nếm trải chút tình thân. Người làm chuyện xấu sẽ không được ông trời chiếu cố, đứa trẻ đã chết.
Sau đó nữa, ta muốn có thật nhiều tình yêu, ở bên Ân Cửu Dật ta đã thực sự có được. Bất kể người ngoài nói chàng ấy trăng hoa thế nào, ta vẫn cảm nhận sâu sắc được tình yêu thương, thế nhưng, tạo hóa trêu ngươi, thế sự vô thường, ta có được trong chốc lát rồi lại mất đi vĩnh viễn. Không chỉ vậy, còn hại biết bao nhiêu người tốt với ta.
Có phải ta muốn quá nhiều thứ, ông trời thấy ta phiền phức, nên không muốn thực hiện mong ước của ta?
Bây giờ ta không tham lam nữa, ta chỉ muốn cầu xin thần linh phù hộ, phù hộ cho Ân Cửu Dật bình an, không cầu chàng ấy nhớ đến ta, chỉ cầu chàng ấy không gặp tai ương, sống lâu trăm tuổi.
Chỉ là, có chút tiếc nuối, ta còn chưa kịp nói lời từ biệt với chàng ấy, chưa từng nói với chàng ấy về tình yêu của chúng ta.
"Ta chỉ không muốn nàng sống khổ sở như vậy."
Giữa đôi lông mày sâu thẳm của Ân Cửu Thanh mang theo vẻ cố chấp không nói nên lời: "Nàng rốt cuộc muốn ta thế nào? Ta luôn giữ lễ nghĩa của quân tử, giấu tình cảm của mình trong lòng, nhìn nàng từ xa mà không dám đến gần, ta cố gắng kiềm chế bản thân, không dám làm ra hành động quá phận. Nếu nàng thật sự có thể hạnh phúc, ta nhìn từ xa thì đã sao?”
“Nhưng hiện tại nàng sống thế nào? Hắn ta đã ngốc rồi, hắn ta không thể bảo vệ nàng nữa. Nàng chăm sóc hắn ta xong lại chăm sóc Phương trắc phi, đến bao giờ mới là kết thúc? Nàng cho rằng ta nhẫn tâm nhìn bộ dạng đau khổ, thương tâm của nàng sao? Ta cũng có trái tim, khi nàng hết lần này đến lần khác làm tổn thương ta, ta không đau sao?"
"Là nàng muốn ta giúp nàng báo thù, là nàng đồng ý quay về bên cạnh ta, là chính nàng lựa chọn."
Ân Cửu Thanh tiến lại gần hai bước, khóe mắt đỏ hoe: "Nàng quên rồi sao? Chúng ta cũng từng có khoảng thời gian tốt đẹp. Trước kia tất cả đều là lỗi của ta, chúng ta bắt đầu lại có được không?"
"Ngài có coi ta là người không? Ta là người có tình cảm, có suy nghĩ, làm sao có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, làm sao có thể bắt đầu lại? Ta có thể quay về bên cạnh ngài, nhưng ta sẽ không bao giờ yêu ngài."
"Chỉ cần nàng bằng lòng quay về bên cạnh ta, vậy là đủ rồi."
"Ngài nói ngài sẽ g.i.ế.c Lý Hằng, ngài nói ngài sẽ tìm khắp thiên hạ danh y chữa bệnh cho chàng, ngài đừng lừa ta nữa."
"Được, hoàng huynh sẽ trở thành Vương gia giàu sang quyền quý nhất, Vương phủ tuyệt đối sẽ không để ai bắt nạt."
Ân Cửu Thanh cẩn thận đưa tay ra, thử sờ con mèo ta đang ôm trong ngực, chăm chú nhìn ta, khóe miệng từ từ nở nụ cười: "Chúng ta đi thôi."
Vừa theo Ân Cửu Thanh bước ra khỏi cửa phủ, Hận Ngọc đã đỏ hoe mắt quát lớn sau lưng ta: "Chương Thu Hà, ra khỏi cửa Vương phủ rồi, ngươi đừng hòng quay lại nữa."
Ta không dám quay đầu lại.
Lúc ta đi, chỉ mang theo con mèo của ta, ngay cả Tiểu Đào cũng không mang theo.
Cung cấm sâu thẳm, ta đi một mình, không cần ai bầu bạn.
Ân Cửu Thanh không đưa ta vào cung, hắn ta đưa ta đến chùa Tĩnh An: "Nơi này cảnh sắc thanh nhã, nàng cứ yên tâm ở đây, đợi hết quốc tang, ta sẽ đến đón nàng vào cung."
"Khi nào ngài có thể g.i.ế.c Lý Hằng?"
"Trước khi nàng vào cung, ta sẽ giải quyết chuyện này."
Chùa Tĩnh An là một ngôi chùa không mấy hương khói, sư trụ trì tìm cho ta một gian phòng sạch sẽ thoải mái.
Ngôi chùa này có một gian điện phụ, thờ đèn trường minh cho đứa con đã mất của ta.
Ân Cửu Thanh từng nói với ta về chuyện này trong hội đèn đêm Nguyên Tiêu, giờ đây khi ta thật sự nhìn thấy ngọn đèn này, trong lòng không khỏi có chút ngậm ngùi.
Ta không nỡ nhìn ngọn đèn trường minh kia nữa, quỳ trước tượng Phật từ bi, thành kính dập đầu, cầu xin Ngài phù hộ cho Ân Cửu Dật bình an vô sự.
Ta không thể chào tạm biệt chàng tử tế, đã dễ dàng rời bỏ chàng như vậy.
Nếu biết trước như vậy, ta đã không để chàng cưới ta, nếu biết trước như vậy, ngay từ đầu ta đã gả cho Ân Cửu Thanh rồi.
Nếu lúc đó ta dựa vào sự áy náy của Ân Cửu Thanh và Hoàng hậu đối với cái c.h.ế.t của hài tử, dùng hết thủ đoạn để leo lên cao, ta nghĩ, ta sẽ sống rất tốt.
Thế nhưng, ta chỉ là một người bình thường trong số muôn vàn chúng sinh, không đủ lý trí, không đủ kiên định, luôn do dự lưỡng lự.
Trước đây ta từng nghĩ, có một người tri kỷ yêu thương, cùng chàng ấy bầu bạn cả đời, không cần vinh hoa phú quý, chúng ta sống một đời thanh bần cũng rất tốt. Ta đã thực sự cố gắng phá vỡ những ràng buộc của thế tục để thực hiện, suýt nữa thì làm lỡ dở cả đời Liễu Triều Minh.
Sau đó ta muốn có quyền lực, nhưng thủ đoạn không đủ, đầu óc cũng không được nhanh nhạy. Khi nóng giận đã làm chuyện xấu với Ân Cửu Thanh, rồi lại muốn từ bỏ, luôn do dự, luôn cảm thấy không ai bắt nạt ta, cũng không phải nhất định phải có quyền lực mới được.
Rồi sau đó ta muốn giữ lại đứa trẻ, muốn có người bầu bạn, ảo tưởng rằng ông trời sẽ chiếu cố đến ta, để ta cũng được nếm trải chút tình thân. Người làm chuyện xấu sẽ không được ông trời chiếu cố, đứa trẻ đã chết.
Sau đó nữa, ta muốn có thật nhiều tình yêu, ở bên Ân Cửu Dật ta đã thực sự có được. Bất kể người ngoài nói chàng ấy trăng hoa thế nào, ta vẫn cảm nhận sâu sắc được tình yêu thương, thế nhưng, tạo hóa trêu ngươi, thế sự vô thường, ta có được trong chốc lát rồi lại mất đi vĩnh viễn. Không chỉ vậy, còn hại biết bao nhiêu người tốt với ta.
Có phải ta muốn quá nhiều thứ, ông trời thấy ta phiền phức, nên không muốn thực hiện mong ước của ta?
Bây giờ ta không tham lam nữa, ta chỉ muốn cầu xin thần linh phù hộ, phù hộ cho Ân Cửu Dật bình an, không cầu chàng ấy nhớ đến ta, chỉ cầu chàng ấy không gặp tai ương, sống lâu trăm tuổi.
Chỉ là, có chút tiếc nuối, ta còn chưa kịp nói lời từ biệt với chàng ấy, chưa từng nói với chàng ấy về tình yêu của chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.