Ta Dụ Dỗ Người Không Nên Động Vào Rồi
Chương 54
Nhất Xuyên Yên Thảo
01/12/2024
Hắn xách một chiếc đèn lưu ly, người nồng nặc mùi rượu, loạng choạng ngồi xuống bên cạnh ta, mắt sáng long lanh dưới ánh đèn: "Nàng xem, nàng… nàng có thích cái này không? Lúc đi săn hoàng huynh mang theo, sau đó bị vỡ, vỡ rồi, lúc đó ta nhìn thấy, hóa ra nàng thích thứ này. Cái này giống cái đó, giống hệt nhau."
"Lý Hằng c.h.ế.t rồi sao?" Ta hỏi.
Hắn gật đầu nói: "Chết rồi."
Lý Hằng vừa chết, ngày tháng của ta cũng đến hồi kết thúc, ta gật đầu: "Ta biết rồi."
Vừa dứt lời, ta đứng dậy định về phòng.
Vừa đi đến bên hòn giả sơn, bất ngờ bị Ân Cửu Thanh ôm lấy gáy ấn vào hòn giả sơn, đôi môi mang theo hơi lạnh của mùa thu dữ dội hôn lên môi ta.
Ta cắn mạnh vào hắn, mùi m.á.u tanh lan tỏa trong miệng, hắn đau đớn lùi lại hai bước.
Ân Cửu Thanh đỏ mắt nói: "Nàng mềm lòng với ta một chút đi, Thu Hà, chẳng phải nàng muốn quyền lực nhất sao? Ta cho nàng, ngôi vị Hoàng hậu cho nàng, nàng muốn gì ta cũng cho nàng, được không? Nàng gọi ta một tiếng Thái tử ca ca nữa, được không?"
Hắn say rồi, lời nào cũng nói được.
Ta không muốn quyền lực, cũng không muốn làm Hoàng hậu của hắn, càng không muốn trăm năm sau nằm chung một nấm mồ với hắn.
Ta mân mê cổ Ân Cửu Thanh, thổi nhẹ một hơi vào tai hắn. Ân Cửu Thanh sững người, rồi ôm eo ta.
Lợi dụng lúc hắn đang say đắm, ta thì thầm vào tai hắn: "Ngài chẳng phải nói ta không giữ phụ đạo sao? Còn bảo ta là hồ ly tinh không biết liêm sỉ? Thái tử điện hạ, ngài xem xem giờ ngài đang làm gì với tẩu tẩu của mình, ngài mới là kẻ ti tiện."
Ân Cửu Thanh chấn động, ta nhân cơ hội ấn mạnh hắn vào hòn giả sơn phía sau, mắng nhiếc: "Ngài không biết liêm sỉ, bất chấp luân thường, ta sẽ không để ngài toại nguyện! Ta đúng là đã đồng ý quay lại bên ngài, nhưng ta sẽ vĩnh viễn không yêu ngài."
Ta chỉnh lại y sam, bước nhanh ra khỏi hòn giả sơn.
"Tẩu tẩu? Chương Thu Hà đã c.h.ế.t rồi, nàng không phải tẩu tẩu của ta."
Ân Cửu Thanh đuổi theo, nắm chặt cánh tay ta, ánh mắt u ám: "Trên đời này không còn Chương Thu Hà nữa rồi, nàng là tiểu thư của Thuận Xương bá tước phủ, Trương Thu Hà, càng là Trân phi sau này."
Trân phi sau này ư?
Sẽ không có ngày đó đâu.
63
Đêm khuya, Nguyên Bảo ngủ gục trên giường ta.
Ta nhìn nó lần cuối, đứng dậy ra khỏi phòng, xách đèn đi về phía sau núi.
Ta đã thử rồi, ta tự nhủ, tiến cung ở bên Ân Cửu Thanh cũng chẳng sao.
Nhưng mà, ta thực sự không làm được.
Ta vốn đã không còn trong trắng, ta không thể vác ô danh tiến cung.
Nếu có một ngày, Ân Cửu Dật tỉnh lại, ta lại đã vào cung, khi đó ta sẽ sống không bằng chết, chi bằng hiện tại đường đường chính chính ra đi cho thanh thản.
Gió thu rít gào, gió dưới vực thổi tung tóc ta, ta nhìn chằm chằm vào bóng tối thăm thẳm hồi lâu, rồi thổi tắt đèn lồng trong tay.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng miệng vẫn không ngừng tiết ra nước bọt, hai chân cũng run không ngừng.
"Thu Hà, nàng làm gì vậy?" Ân Cửu Thanh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt ta, thị vệ sau lưng hắn dần dần bao vây ta từ các hướng.
Trung y của hắn khoác hờ hững trên người, giày cũng chưa kịp mang, run run vươn tay về phía ta, giọng nói lộ rõ sự hoảng hốt lo lắng: "Đến đây với ta."
Nhìn gót chân trần của hắn, ta bỗng muốn cười, hóa ra hắn thật sự quan tâm ta.
Ta lắc đầu: "Những ngày này, khi gặp ngài dù chỉ một giây cũng khiến ta đau khổ khôn nguôi, ta có người trong lòng mình thương nhớ, ta không muốn quay lại bên ngài, không muốn làm phi tần của ngài."
"Được, nàng lại đây, ta sẽ không ép…"
Ta ném đèn lồng xuống, nhảy xuống vực, phía sau vang lên tiếng kêu thét đau lòng: "Thu Hà."
Cơ thể rơi tự do, tiếng gió rít bên tai.
Những ngày ở Tĩnh An tự, ta luôn nhớ đến Ân Cửu Dật, luôn nhớ lại lời chàng nói, lê ở phía nam đã chín, qua một thời gian nữa sẽ dẫn ta đi, nhưng mà, chàng không nhớ ra ta nữa rồi.
Trước mắt càng ngày càng mơ hồ, ngay cả bóng tối cũng trở nên không chân thực.
"Thu Hà…!"
Giữa tiếng gió rít, ta dường như nghe thấy tiếng Ân Cửu Thanh, rất nhanh tiếng đó bị thay thế bởi tiếng ong ong, ta nhắm mắt lại một cách bình thản.
Không biết qua bao lâu, ta nghe thấy có người vỗ nhẹ vào mặt ta, lo lắng gọi tên ta: "Thu Hà."
Mơ màng mở mắt, đầu óc trống rỗng, ta đang ở đâu?
Trời tờ mờ sáng, một dòng sông xanh uốn lượn phía xa, mấy ông lão câu cá ngồi bên bờ, chăm chú nhìn mặt nước.
Nằm trên bãi cỏ ẩm ướt, toàn thân đau nhức, ta cố gắng mở mắt.
Ân Cửu Thanh đột nhiên ôm ta vào lòng, áp má lên trán ta, cơ thể không ngừng run rẩy.
Ký ức đêm qua ùa về, ta ngây người trong vòng tay Ân Cửu Thanh, đêm qua hắn vậy mà đã nhảy xuống vực theo ta.
Hắn ôm ta thật chặt, như muốn hòa ta vào cơ thể hắn, chỗ bị hắn ôm siết đau không ngừng. Ta khó chịu rên lên một tiếng, hắn lập tức buông ra, nhìn ta với đôi mắt đỏ hoe, đầy đau buồn: "Đây là nơi ta chọn cho con của chúng ta, nàng tưởng ta không biết, dưới vực là một dòng sông sao? Ở bên ta khiến nàng đau khổ đến vậy ư? Rõ ràng là nàng chủ động câu dẫn ta trước, tại sao lại thay đổi?"
Ta ngồi trên bãi cỏ ẩm ướt dính đầy bùn đất, toàn thân ướt sũng, gió thổi qua, lạnh đến run người, ta cũng không muốn mở miệng nữa.
"Lý Hằng c.h.ế.t rồi sao?" Ta hỏi.
Hắn gật đầu nói: "Chết rồi."
Lý Hằng vừa chết, ngày tháng của ta cũng đến hồi kết thúc, ta gật đầu: "Ta biết rồi."
Vừa dứt lời, ta đứng dậy định về phòng.
Vừa đi đến bên hòn giả sơn, bất ngờ bị Ân Cửu Thanh ôm lấy gáy ấn vào hòn giả sơn, đôi môi mang theo hơi lạnh của mùa thu dữ dội hôn lên môi ta.
Ta cắn mạnh vào hắn, mùi m.á.u tanh lan tỏa trong miệng, hắn đau đớn lùi lại hai bước.
Ân Cửu Thanh đỏ mắt nói: "Nàng mềm lòng với ta một chút đi, Thu Hà, chẳng phải nàng muốn quyền lực nhất sao? Ta cho nàng, ngôi vị Hoàng hậu cho nàng, nàng muốn gì ta cũng cho nàng, được không? Nàng gọi ta một tiếng Thái tử ca ca nữa, được không?"
Hắn say rồi, lời nào cũng nói được.
Ta không muốn quyền lực, cũng không muốn làm Hoàng hậu của hắn, càng không muốn trăm năm sau nằm chung một nấm mồ với hắn.
Ta mân mê cổ Ân Cửu Thanh, thổi nhẹ một hơi vào tai hắn. Ân Cửu Thanh sững người, rồi ôm eo ta.
Lợi dụng lúc hắn đang say đắm, ta thì thầm vào tai hắn: "Ngài chẳng phải nói ta không giữ phụ đạo sao? Còn bảo ta là hồ ly tinh không biết liêm sỉ? Thái tử điện hạ, ngài xem xem giờ ngài đang làm gì với tẩu tẩu của mình, ngài mới là kẻ ti tiện."
Ân Cửu Thanh chấn động, ta nhân cơ hội ấn mạnh hắn vào hòn giả sơn phía sau, mắng nhiếc: "Ngài không biết liêm sỉ, bất chấp luân thường, ta sẽ không để ngài toại nguyện! Ta đúng là đã đồng ý quay lại bên ngài, nhưng ta sẽ vĩnh viễn không yêu ngài."
Ta chỉnh lại y sam, bước nhanh ra khỏi hòn giả sơn.
"Tẩu tẩu? Chương Thu Hà đã c.h.ế.t rồi, nàng không phải tẩu tẩu của ta."
Ân Cửu Thanh đuổi theo, nắm chặt cánh tay ta, ánh mắt u ám: "Trên đời này không còn Chương Thu Hà nữa rồi, nàng là tiểu thư của Thuận Xương bá tước phủ, Trương Thu Hà, càng là Trân phi sau này."
Trân phi sau này ư?
Sẽ không có ngày đó đâu.
63
Đêm khuya, Nguyên Bảo ngủ gục trên giường ta.
Ta nhìn nó lần cuối, đứng dậy ra khỏi phòng, xách đèn đi về phía sau núi.
Ta đã thử rồi, ta tự nhủ, tiến cung ở bên Ân Cửu Thanh cũng chẳng sao.
Nhưng mà, ta thực sự không làm được.
Ta vốn đã không còn trong trắng, ta không thể vác ô danh tiến cung.
Nếu có một ngày, Ân Cửu Dật tỉnh lại, ta lại đã vào cung, khi đó ta sẽ sống không bằng chết, chi bằng hiện tại đường đường chính chính ra đi cho thanh thản.
Gió thu rít gào, gió dưới vực thổi tung tóc ta, ta nhìn chằm chằm vào bóng tối thăm thẳm hồi lâu, rồi thổi tắt đèn lồng trong tay.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng miệng vẫn không ngừng tiết ra nước bọt, hai chân cũng run không ngừng.
"Thu Hà, nàng làm gì vậy?" Ân Cửu Thanh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt ta, thị vệ sau lưng hắn dần dần bao vây ta từ các hướng.
Trung y của hắn khoác hờ hững trên người, giày cũng chưa kịp mang, run run vươn tay về phía ta, giọng nói lộ rõ sự hoảng hốt lo lắng: "Đến đây với ta."
Nhìn gót chân trần của hắn, ta bỗng muốn cười, hóa ra hắn thật sự quan tâm ta.
Ta lắc đầu: "Những ngày này, khi gặp ngài dù chỉ một giây cũng khiến ta đau khổ khôn nguôi, ta có người trong lòng mình thương nhớ, ta không muốn quay lại bên ngài, không muốn làm phi tần của ngài."
"Được, nàng lại đây, ta sẽ không ép…"
Ta ném đèn lồng xuống, nhảy xuống vực, phía sau vang lên tiếng kêu thét đau lòng: "Thu Hà."
Cơ thể rơi tự do, tiếng gió rít bên tai.
Những ngày ở Tĩnh An tự, ta luôn nhớ đến Ân Cửu Dật, luôn nhớ lại lời chàng nói, lê ở phía nam đã chín, qua một thời gian nữa sẽ dẫn ta đi, nhưng mà, chàng không nhớ ra ta nữa rồi.
Trước mắt càng ngày càng mơ hồ, ngay cả bóng tối cũng trở nên không chân thực.
"Thu Hà…!"
Giữa tiếng gió rít, ta dường như nghe thấy tiếng Ân Cửu Thanh, rất nhanh tiếng đó bị thay thế bởi tiếng ong ong, ta nhắm mắt lại một cách bình thản.
Không biết qua bao lâu, ta nghe thấy có người vỗ nhẹ vào mặt ta, lo lắng gọi tên ta: "Thu Hà."
Mơ màng mở mắt, đầu óc trống rỗng, ta đang ở đâu?
Trời tờ mờ sáng, một dòng sông xanh uốn lượn phía xa, mấy ông lão câu cá ngồi bên bờ, chăm chú nhìn mặt nước.
Nằm trên bãi cỏ ẩm ướt, toàn thân đau nhức, ta cố gắng mở mắt.
Ân Cửu Thanh đột nhiên ôm ta vào lòng, áp má lên trán ta, cơ thể không ngừng run rẩy.
Ký ức đêm qua ùa về, ta ngây người trong vòng tay Ân Cửu Thanh, đêm qua hắn vậy mà đã nhảy xuống vực theo ta.
Hắn ôm ta thật chặt, như muốn hòa ta vào cơ thể hắn, chỗ bị hắn ôm siết đau không ngừng. Ta khó chịu rên lên một tiếng, hắn lập tức buông ra, nhìn ta với đôi mắt đỏ hoe, đầy đau buồn: "Đây là nơi ta chọn cho con của chúng ta, nàng tưởng ta không biết, dưới vực là một dòng sông sao? Ở bên ta khiến nàng đau khổ đến vậy ư? Rõ ràng là nàng chủ động câu dẫn ta trước, tại sao lại thay đổi?"
Ta ngồi trên bãi cỏ ẩm ướt dính đầy bùn đất, toàn thân ướt sũng, gió thổi qua, lạnh đến run người, ta cũng không muốn mở miệng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.