Ta Dựa Mỹ Thực Kiều Dưỡng Vai Ác Quyền Thần
Chương 2:
Tịch Nhan
22/08/2024
Nam chủ Minh Cảnh vốn là hàng xóm của nguyên chủ, cũng không ngoại lệ mà trở thành một trong những đối tượng bị nguyên chủ bắt nạt, mẫu thân là góa phụ, muội muội thì nhặt được, còn trên má hắn lại có vết đốm đen. Những điểm yếu ấy đều trở thành mục tiêu công kích của Kiều Nhân.
Về sau, Kiều Nhân gặp báo ứng, trở thành tai tinh trong lời của quốc sư và phải chịu cảnh nhà tan cửa nát. Còn Minh Cảnh, sau khi nàng chết đã nhanh chóng đoạt ngôi vua và trở thành hoàng đế.
Kiều Nhân không muốn chết!
Cho nên nàng có một suy nghĩ to gan….
Xây dựng lại mối quan hệ với Minh Cảnh, giúp hắn tạo phản sớm hơn!
"Kiều Nhân, ngươi lại giở trò gì nữa?" Minh Cảnh lạnh lùng hất tay nàng ra, nhanh chóng kéo khăn che mặt, giấu đi nửa khuôn mặt bị vết đen.
Dưới ánh nắng, nửa bên mặt còn lại của hắn trông như tác phẩm tuyệt mỹ của trời đất, đôi mày sắc như kiếm, mắt sáng tựa như sao, mũi cao thẳng và đôi môi mỏng mím chặt.
"Minh Cảnh, ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ lo lắng cho ngươi thôi." Kiều Nhân nói bằng sự chân thành, ánh mắt mang theo chút tủi thân vì bị hiểu lầm.
Minh Cảnh định buông lời lạnh lùng, nhưng chợt im bặt khi thấy một dòng máu chảy xuống từ mái tóc ướt đẫm của Kiều Nhân. Máu tô lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, tựa như một bức họa "Miêu nghiêng hồng" thời Đường, tăng thêm phần mỹ lệ pha chút bi thương.
Kiều Nhân vốn là một mỹ nhân trời sinh, khuôn mặt trứng ngỗng, mắt phượng, mũi quỳnh, đôi môi như anh đào. Dù vóc dáng không thon thả lắm, nhưng vẫn khiến người ta phải ghen tỵ.
Nếu không phải vì thời điểm nàng sinh ra không khóc mà lại cười không ngừng, bị coi là quái thai, thì có lẽ kẻ cầu hôn đã sớm đạp vỡ ngạch cửa nhà nàng.
Minh Cảnh nhìn nàng chảy máu thì có chút mềm lòng.
"Máu," Hắn chỉ vào mặt nàng, giọng vẫn lạnh nhạt nhưng đã mềm hơn trước.
Kiều Nhân lau máu trên mặt, thấy một vết thương nhỏ thì thầm nghĩ: Tự làm đau mình thì có hơi tàn nhẫn, nhưng đổi lại thái độ buông lỏng của Minh Cảnh thì cũng đáng giá!
Nàng cười tươi nhìn hắn, nói một cách khẳng định: "A Cảnh quan tâm ta!"
Về sau, Kiều Nhân gặp báo ứng, trở thành tai tinh trong lời của quốc sư và phải chịu cảnh nhà tan cửa nát. Còn Minh Cảnh, sau khi nàng chết đã nhanh chóng đoạt ngôi vua và trở thành hoàng đế.
Kiều Nhân không muốn chết!
Cho nên nàng có một suy nghĩ to gan….
Xây dựng lại mối quan hệ với Minh Cảnh, giúp hắn tạo phản sớm hơn!
"Kiều Nhân, ngươi lại giở trò gì nữa?" Minh Cảnh lạnh lùng hất tay nàng ra, nhanh chóng kéo khăn che mặt, giấu đi nửa khuôn mặt bị vết đen.
Dưới ánh nắng, nửa bên mặt còn lại của hắn trông như tác phẩm tuyệt mỹ của trời đất, đôi mày sắc như kiếm, mắt sáng tựa như sao, mũi cao thẳng và đôi môi mỏng mím chặt.
"Minh Cảnh, ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ lo lắng cho ngươi thôi." Kiều Nhân nói bằng sự chân thành, ánh mắt mang theo chút tủi thân vì bị hiểu lầm.
Minh Cảnh định buông lời lạnh lùng, nhưng chợt im bặt khi thấy một dòng máu chảy xuống từ mái tóc ướt đẫm của Kiều Nhân. Máu tô lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, tựa như một bức họa "Miêu nghiêng hồng" thời Đường, tăng thêm phần mỹ lệ pha chút bi thương.
Kiều Nhân vốn là một mỹ nhân trời sinh, khuôn mặt trứng ngỗng, mắt phượng, mũi quỳnh, đôi môi như anh đào. Dù vóc dáng không thon thả lắm, nhưng vẫn khiến người ta phải ghen tỵ.
Nếu không phải vì thời điểm nàng sinh ra không khóc mà lại cười không ngừng, bị coi là quái thai, thì có lẽ kẻ cầu hôn đã sớm đạp vỡ ngạch cửa nhà nàng.
Minh Cảnh nhìn nàng chảy máu thì có chút mềm lòng.
"Máu," Hắn chỉ vào mặt nàng, giọng vẫn lạnh nhạt nhưng đã mềm hơn trước.
Kiều Nhân lau máu trên mặt, thấy một vết thương nhỏ thì thầm nghĩ: Tự làm đau mình thì có hơi tàn nhẫn, nhưng đổi lại thái độ buông lỏng của Minh Cảnh thì cũng đáng giá!
Nàng cười tươi nhìn hắn, nói một cách khẳng định: "A Cảnh quan tâm ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.