Ta Dựa Mỹ Thực Kiều Dưỡng Vai Ác Quyền Thần
Chương 39:
Tịch Nhan
04/09/2024
Sau khi vạch trần Kiều Nghĩa, mục đích của nàng cũng đã đạt được. Phục vụ Tô lão phu nhân cho viên hắc trân châu của quyền thần, bày sạp kiếm tiền mới là quan trọng!
"Ngươi nghe ta nói, thứ ta muốn biên soạn là toàn thư, trong đó có một mục là 'kỹ nghệ', ví dụ như kỹ nghệ nấu rượu, kỹ nghệ trồng trọt vân vân. Chữ viết không đẹp cũng không sao, ta sẽ cho người chép lại một lần nữa..."
Kiều Nhân xua tay, giả vờ kéo Minh Cảnh đi: "Không hứng thú, người mà còn khuyên nữa, ta sẽ kéo A Cảnh luôn đấy!"
Thẩm tiến sĩ lập tức ngậm miệng, bất đắc dĩ tiễn Kiều Nhân rời đi.
Thôi vậy, thử tiếp cận từ Minh Cảnh xem sao.
*
Kiều Nhân thuê một chiếc xe bò về nhà, chở chiếc xe đẩy đến chợ, bắt đầu bày sạp ngày hôm nay.
Gần đến giờ ngọ, Kiều Nhân chuẩn bị dọn sạp, sau đó nấu cơm cho Tô lão phu nhân thì có một vị khách lớn đến sạp.
Người đến là một đại nương, bà ta chỉ vào sạp của Kiều Nhân: "Ta lấy hết những thứ này."
"Lấy hết?" Kiều Nhân mỉm cười hỏi, không phải nàng coi thường đại nương có mua được hay không, chỉ là đại nương mua hơi nhiều.
"Sao, khinh thường người khác à? Ta có tiền!" Đại nương vừa nói vừa lấy ra một xâu tiền rồi lắc lắc: "Thấy chưa."
"Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ thấy số lượng nhiều như vậy, ngươi có thể không ăn hết trong một ngày. Ngươi vui lòng đợi một chút." Kiều Nhân vừa nói vừa dùng giấy dầu gói tất cả đồ ăn vặt lại.
"Ngươi cầm cho chắc." Kiều Nhân đưa đồ ăn vặt cho đại nương, đại nương cũng đưa tiền cho Kiều Nhân.
Khi đại nương cầm đồ ăn vặt, ánh mắt vô tình chạm vào Kiều Nhân nhưng lại vô thức cúi xuống.
Kiều Nhân nhìn thấy hết, hơn nữa, khi nhận được đồng tiền, nàng cảm thấy trọng lượng của đồng tiền không đúng! Nàng nheo mắt lại.
Đại nương thấy vậy, lập tức hoảng hốt, vội vàng chạy trối chết.
Nhưng bà ta còn chưa kịp chạy, đồ ăn vặt trên tay đã bị Kiều Nhân giật lại.
Kiều Nhân nhanh chóng đặt đồ ăn vặt lên xe đẩy, rồi vươn tay túm lấy đại nương, vừa túm vừa nói: "Thật không ngờ lại dùng tiền giả để mua đồ!"
Nghe thấy có người dùng tiền giả mua đồ, những người bán hàng rong và người đi đường từng bị tiền giả lừa gạt đều vây lại: “Đồ chó! Dám dùng tiền giả!"
Đại nương bị vây kín mít, không thể trốn thoát.
Cuối cùng bị Kiều Nhân bẻ tay chế ngự, đè ngã xuống đất.
"Á~" Đại nương đau đớn kêu lên như lợn bị chọc tiết.
Những người từng bị tiền giả lừa gạt bắt đầu lên án đại nương: " Chúng ta có phải bị lừa tiền giả từ chỗ bà không?"
"Tiền giả của ông lão tám mươi tuổi hôm qua cũng là ngươi đưa phải không? Người ta đã lớn tuổi như vậy rồi, mà mấy người cũng ra tay được?"
"Thật là đồ súc sinh!"
"Không phải ta!" Đại nương nhịn đau phân bua: "Ta chỉ thay người khác dùng tiền giả mua đồ ăn vặt thôi! Người đó đưa ta hai đồng tiền, bảo ta mua giúp!"
"Mọi người đừng nghe bà ta nói! Bà ta chỉ đang tìm cớ, rồi tìm cơ hội bỏ trốn thôi!"
"Ngươi nghe ta nói, thứ ta muốn biên soạn là toàn thư, trong đó có một mục là 'kỹ nghệ', ví dụ như kỹ nghệ nấu rượu, kỹ nghệ trồng trọt vân vân. Chữ viết không đẹp cũng không sao, ta sẽ cho người chép lại một lần nữa..."
Kiều Nhân xua tay, giả vờ kéo Minh Cảnh đi: "Không hứng thú, người mà còn khuyên nữa, ta sẽ kéo A Cảnh luôn đấy!"
Thẩm tiến sĩ lập tức ngậm miệng, bất đắc dĩ tiễn Kiều Nhân rời đi.
Thôi vậy, thử tiếp cận từ Minh Cảnh xem sao.
*
Kiều Nhân thuê một chiếc xe bò về nhà, chở chiếc xe đẩy đến chợ, bắt đầu bày sạp ngày hôm nay.
Gần đến giờ ngọ, Kiều Nhân chuẩn bị dọn sạp, sau đó nấu cơm cho Tô lão phu nhân thì có một vị khách lớn đến sạp.
Người đến là một đại nương, bà ta chỉ vào sạp của Kiều Nhân: "Ta lấy hết những thứ này."
"Lấy hết?" Kiều Nhân mỉm cười hỏi, không phải nàng coi thường đại nương có mua được hay không, chỉ là đại nương mua hơi nhiều.
"Sao, khinh thường người khác à? Ta có tiền!" Đại nương vừa nói vừa lấy ra một xâu tiền rồi lắc lắc: "Thấy chưa."
"Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ thấy số lượng nhiều như vậy, ngươi có thể không ăn hết trong một ngày. Ngươi vui lòng đợi một chút." Kiều Nhân vừa nói vừa dùng giấy dầu gói tất cả đồ ăn vặt lại.
"Ngươi cầm cho chắc." Kiều Nhân đưa đồ ăn vặt cho đại nương, đại nương cũng đưa tiền cho Kiều Nhân.
Khi đại nương cầm đồ ăn vặt, ánh mắt vô tình chạm vào Kiều Nhân nhưng lại vô thức cúi xuống.
Kiều Nhân nhìn thấy hết, hơn nữa, khi nhận được đồng tiền, nàng cảm thấy trọng lượng của đồng tiền không đúng! Nàng nheo mắt lại.
Đại nương thấy vậy, lập tức hoảng hốt, vội vàng chạy trối chết.
Nhưng bà ta còn chưa kịp chạy, đồ ăn vặt trên tay đã bị Kiều Nhân giật lại.
Kiều Nhân nhanh chóng đặt đồ ăn vặt lên xe đẩy, rồi vươn tay túm lấy đại nương, vừa túm vừa nói: "Thật không ngờ lại dùng tiền giả để mua đồ!"
Nghe thấy có người dùng tiền giả mua đồ, những người bán hàng rong và người đi đường từng bị tiền giả lừa gạt đều vây lại: “Đồ chó! Dám dùng tiền giả!"
Đại nương bị vây kín mít, không thể trốn thoát.
Cuối cùng bị Kiều Nhân bẻ tay chế ngự, đè ngã xuống đất.
"Á~" Đại nương đau đớn kêu lên như lợn bị chọc tiết.
Những người từng bị tiền giả lừa gạt bắt đầu lên án đại nương: " Chúng ta có phải bị lừa tiền giả từ chỗ bà không?"
"Tiền giả của ông lão tám mươi tuổi hôm qua cũng là ngươi đưa phải không? Người ta đã lớn tuổi như vậy rồi, mà mấy người cũng ra tay được?"
"Thật là đồ súc sinh!"
"Không phải ta!" Đại nương nhịn đau phân bua: "Ta chỉ thay người khác dùng tiền giả mua đồ ăn vặt thôi! Người đó đưa ta hai đồng tiền, bảo ta mua giúp!"
"Mọi người đừng nghe bà ta nói! Bà ta chỉ đang tìm cớ, rồi tìm cơ hội bỏ trốn thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.