Ta Dựa Mỹ Thực Kiều Dưỡng Vai Ác Quyền Thần
Chương 5:
Tịch Nhan
22/08/2024
Ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng động.
Kiều Nhân nhìn về hướng cửa rồi nói với Minh Cảnh: "Ta ra xem thử."
Nàng thầm nghĩ, nếu là đám tiểu lâu la của nguyên chủ đến gây rối thì không thể để Minh Cảnh trông thấy.
Thời điểm Kiều Nhân mở cửa, chưa kịp nhìn rõ người đứng ngoài, đã có một nữ tử loạng choạng lao vào lòng nàng. Nàng ta nhích tới nhích lui, yếu đuối nói: "Ta... Ta choáng quá... A Cảnh ca... Phiền ngươi đỡ ta ngồi xuống, nghỉ ngơi chút..."
Lời còn chưa dứt, nữ tử đột nhiên nhận ra điều gì đó bất thường. Nàng ta mở to mắt, sững sờ: "Kiều Nhân! Sao lại là ngươi?"
Nữ tử nghiến răng, đẩy mạnh Kiều Nhân ra.
Kiều Nhân cười nhạt: "Ngươi tự lao vào lòng ta, còn động tay động chân. Ta chưa đòi tính sổ mà ngươi đã vội vàng trách móc."
Lúc này, Kiều Nhân đã nhận ra người trước mặt là Lục Oánh, hàng xóm của mình.
Trong nguyên tác, từ khi Lục Oánh 12 tuổi, mặt nàng ta luôn nổi đầy mụn, khiến cả khuôn mặt trở nên đáng sợ. Vì thế nàng ta phải dùng khăn che mặt để che đi khuyết điểm.
Do đó có nhiều người cười nhạo rằng nàng ra và Minh Cảnh giống nhau ở điểm xấu xí, đều phải che mặt bằng khăn, quả là một cặp trời sinh.
Lục Oánh thường bị người ta cười nhạo, nhưng nàng ta lại thật sự đem lòng để ý đến Minh Cảnh – người có gia cảnh tốt hơn nhà mình. Nàng ta vẫn thường đến làm thân với hắn, thậm chí dùng kế để ép hắn đính hôn.
Thời điểm trưởng thành, qua thời dậy thì, mụn trên mặt Lục Oánh cũng dần biến mất. Lúc này nàng ta lại cho rằng Minh Cảnh không còn xứng với mình, liền quyết đoán hủy hôn, thậm chí bịa đặt rằng Minh Cảnh từng câu dẫn và lừa gạt nàng ta.
Kiều Nhân mơ hồ nhớ trong nguyên tác có nhắc đến, Lục Oánh đã từng dùng trò giả ngất này để tính kế Minh Cảnh.
Không ngờ mưu kế này cuối cùng lại bị dùng lên chính mình.
"Ta mặc kệ ngươi!" Lục Oánh giận dữ nói, thẳng tay đẩy Kiều Nhân ra.
Kiều Nhân liếc nhìn thấy Minh Cảnh đang tiến tới, ngay khi tay Lục Oánh vừa chạm vào người, nàng liền giả vờ ngã xuống đất một cách vô cùng khoa trương.
Nàng cắn môi tự véo mình một cái, nước mắt ứa ra, giọng nghẹn ngào nói: "Dù ngươi có đ.ánh c.hết ta, ta cũng không giúp ngươi lừa dối A Cảnh! A Cảnh có quyền lựa chọn người mình yêu, không phải để bị kẻ khác lợi dụng sự lương thiện của hắn, giả ngất để lừa hắn cưới!"
Kiều Nhân nhìn về hướng cửa rồi nói với Minh Cảnh: "Ta ra xem thử."
Nàng thầm nghĩ, nếu là đám tiểu lâu la của nguyên chủ đến gây rối thì không thể để Minh Cảnh trông thấy.
Thời điểm Kiều Nhân mở cửa, chưa kịp nhìn rõ người đứng ngoài, đã có một nữ tử loạng choạng lao vào lòng nàng. Nàng ta nhích tới nhích lui, yếu đuối nói: "Ta... Ta choáng quá... A Cảnh ca... Phiền ngươi đỡ ta ngồi xuống, nghỉ ngơi chút..."
Lời còn chưa dứt, nữ tử đột nhiên nhận ra điều gì đó bất thường. Nàng ta mở to mắt, sững sờ: "Kiều Nhân! Sao lại là ngươi?"
Nữ tử nghiến răng, đẩy mạnh Kiều Nhân ra.
Kiều Nhân cười nhạt: "Ngươi tự lao vào lòng ta, còn động tay động chân. Ta chưa đòi tính sổ mà ngươi đã vội vàng trách móc."
Lúc này, Kiều Nhân đã nhận ra người trước mặt là Lục Oánh, hàng xóm của mình.
Trong nguyên tác, từ khi Lục Oánh 12 tuổi, mặt nàng ta luôn nổi đầy mụn, khiến cả khuôn mặt trở nên đáng sợ. Vì thế nàng ta phải dùng khăn che mặt để che đi khuyết điểm.
Do đó có nhiều người cười nhạo rằng nàng ra và Minh Cảnh giống nhau ở điểm xấu xí, đều phải che mặt bằng khăn, quả là một cặp trời sinh.
Lục Oánh thường bị người ta cười nhạo, nhưng nàng ta lại thật sự đem lòng để ý đến Minh Cảnh – người có gia cảnh tốt hơn nhà mình. Nàng ta vẫn thường đến làm thân với hắn, thậm chí dùng kế để ép hắn đính hôn.
Thời điểm trưởng thành, qua thời dậy thì, mụn trên mặt Lục Oánh cũng dần biến mất. Lúc này nàng ta lại cho rằng Minh Cảnh không còn xứng với mình, liền quyết đoán hủy hôn, thậm chí bịa đặt rằng Minh Cảnh từng câu dẫn và lừa gạt nàng ta.
Kiều Nhân mơ hồ nhớ trong nguyên tác có nhắc đến, Lục Oánh đã từng dùng trò giả ngất này để tính kế Minh Cảnh.
Không ngờ mưu kế này cuối cùng lại bị dùng lên chính mình.
"Ta mặc kệ ngươi!" Lục Oánh giận dữ nói, thẳng tay đẩy Kiều Nhân ra.
Kiều Nhân liếc nhìn thấy Minh Cảnh đang tiến tới, ngay khi tay Lục Oánh vừa chạm vào người, nàng liền giả vờ ngã xuống đất một cách vô cùng khoa trương.
Nàng cắn môi tự véo mình một cái, nước mắt ứa ra, giọng nghẹn ngào nói: "Dù ngươi có đ.ánh c.hết ta, ta cũng không giúp ngươi lừa dối A Cảnh! A Cảnh có quyền lựa chọn người mình yêu, không phải để bị kẻ khác lợi dụng sự lương thiện của hắn, giả ngất để lừa hắn cưới!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.