Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 74: Bao nhiêu đây sấm sét còn chưa đủ sao?
Công Chủ Bất Hồi Gia
12/07/2024
Sau khi Diệp Kiều cách Minh Huyền một khoảng an toàn, nàng liền ngồi xuống dẫn khí, câu được câu không đánh giá mây đen trên bầu trời.
Đột nhiên nghĩ đến nếu mình giơ ngón giữa với nó thì sẽ ra sao ha?
Nàng đang suy nghĩ thì một luồng sấm sét đánh xuống cực kì bất ngờ, làm cho sắc mặt Minh Huyền lúc này liền trắng bệch.
“Ngươi đoán xem nhiều hay ít đây?”
Tạ Sơ Tuyết xách theo hai con gà Mộc Trọng Hi với Tiết Dư, tốt bụng trả lời: “Không biết.”
Diệp Kiều: “...” Vậy con mẹ nó ngươi đang nói chuyện vô nghĩa gì vậy.
“Thiên phú càng cao thì lôi càng nhiều.” Tạ Sơ Tuyết nhún vai, “Lúc trước Đại sư huynh của ngươi bị đuổi theo đánh suốt một ngày một đêm luôn đó.”
“Hy vọng Minh Huyền sẽ không có việc gì.” Nói xong Tạ Sơ Tuyết liền hóa thân thành một tín đồ cầu nguyện, chắp tay trước ngực, một bộ dáng tràn đầy hi vọng.
Chắc là do bộ dáng của hắn quá đáng tin, nên dẫn đến ba người còn lại cũng bắt đầu cầu nguyện cho Minh Huyền.
Có đôi khi thiên phú cao cũng không mang tới chuyện tốt lành gì, ví dụ như hiện tại, Minh Huyền đã bị sét đánh cho ngu người luôn rồi.
Có bao nhiêu Kim Cương phù Diệp Kiều đều ném qua hết, nàng ở tại chỗ vẽ bùa suốt một tiếng đồng hồ, tuy nàng đã dần thấm mệt nhưng sấm sét đánh xuống Minh Huyền vẫn chưa chịu kết thúc.
Tạ Sơ Tuyết vuốt cằm, nhìn chằm chằm vào tốc độ vẽ bùa của nàng, thì phát hiện tiểu sư điệt không chỉ vẽ nhanh, mà xác suất thành công cũng rất cao, người có thể ở bên cạnh lôi kiếp mà vẽ được như vậy thì hắn gặp qua rất ít a.
Nhưng không phải Kiếm Phù song tu chỉ có thể thiên về một loại tốt nhất là kiếm hoặc bùa thôi sao? Hắn như đang suy tư gì đó.
Cho nên về phương diện kiếm đạo của tiểu sư điệt chắc là rất kém đi ha?
Vì thế Tạ Sơ Tuyết tự mình vui vẻ đưa ra quyết định, sau này Diệp Kiều chính là người của Phù tu bọn họ.
Diệp Kiều vẽ đến nỗi mỏi nhừ bàn tay, nàng liền dừng lại lắc lắc cánh tay mình một chút, lại phát hiện lôi kiếp vẫn chưa chịu kết thúc, nên cuối cùng nàng đã nhịn không được mà phẫn nộ, đứng lên tặng cho đám mây trên bầu trời một ngón giữa.
Bao nhiêu đây sấm sét còn chưa đủ hay sao?
“...”
Khi thấy một màn như vậy thì phản ứng đầu tiên của Tạ Sơ Tuyết chính là nắm cổ áo hai đứa ngốc sư điệt nhà mình chạy cách xa Diệp Kiều một trăm mét.
Giây tiếp theo.
Một đợt sấm sét cuồn cuộn đánh xuống Diệp Kiều.
Diệp Kiều chỉ buột miệng thôi a, con mẹ nó sao không ai nói cho nàng biết lôi kiếp cũng hiểu tiếng người vậy.
Bị đánh một cái không kịp trở tay, thế là nàng đứng chết trân một chỗ, cả người tê rần.
Cũng may thiên lôi chỉ đánh nàng một cái, sau đó lại quay về tiếp tục theo đuổi Minh Huyền, lúc này Tạ Sơ Tuyết liền chạy đến chỗ nàng, chọt chọt hỏi:
“Ổn không?”
“Còn khỏe lắm.” Diệp Kiều chậm rãi phun ra một làn khói đen, “Nhưng mà hiện tại đến túi quần của ta cũng bị tĩnh điện rồi.”
Tạ Sơ Tuyết cắn trúng lưỡi: “Đường đường là một nữ tử, ai lại đi nói chuyện thô thiển như vậy.”
Diệp Kiều thật sự có cảm giác rất tốt, thậm chí nàng còn sảng khoái tinh thần đến mức thiếu chút nữa đã giơ thêm một ngón giữa lên trời để được nhận thêm một đợt thiên lôi a.
Lôi kiếp của Minh Huyền kéo dài đến tận chiều mới xong, làm bọn họ ngồi chờ đến mức ngủ gà ngủ gật.
Động tĩnh lớn như vậy, khiến cho mấy tông môn khác nghe được cũng bắt đầu hóng chuyện.
“Lôi kiếp của Minh Huyền sao?”
“Thiên phú của tên nhóc kia đúng là không bình thường mà.”
“Dù sao cũng là đời kế tiếp của dòng chính Minh gia, vậy năm nay ngoại trừ Diệp Kiều, thì bốn tên nhóc kia của Trường Minh Tông đều là Kim Đan Kỳ rồi.”
Vốn dĩ Phù tu đã khó đối phó rồi, mà hiện tại còn nhiều thêm một Kim Đan, thì vị trí hạng nhất trong trận thi đấu thứ ba đúng thật là chưa biết sẽ thuộc về tay ai đâu.
Bốn người ngồi xếp bằng chờ một chỗ, Tạ Sơ Tuyết đã bắt đầu nằm dài trên mặt đất mà ngủ, thì đột nhiên nghe được tiếng kêu của Diệp Kiều, làm cho hắn bị giật mình tỉnh dậy.
“Tiểu sư thúc, linh căn của ta lớn lên nè.”
“Hở?” Tiết Dư vẫn là lần đầu gặp được chuyện này, hắn liền bất ngờ mà mở to mắt, “Sao?”
Linh căn còn có thể lớn lên hả?
“Cái gì.” Tạ Sơ Tuyết đang hấp hối cũng phải ngồi bật dậy, hai mắt trở nên thanh tỉnh.
Linh căn trong cơ thể của Diệp Kiều vẫn luôn vừa nhỏ vừa xấu, không cần linh khí thăm dò thì vẫn cảm nhận được, hơn nữa mỗi ngày đều đối mặt với nó, nên việc nó không phát triển nàng vẫn luôn rất rõ.
Đột nhiên bây giờ lại lớn hơn một vòng, việc này đối với Diệp Kiều là chuyện cực kì hiếm lạ a.
Linh căn còn có thể lớn lên sao? Trong lòng Tạ Sơ Tuyết cũng có câu hỏi giống vậy.
Đột nhiên nghĩ đến nếu mình giơ ngón giữa với nó thì sẽ ra sao ha?
Nàng đang suy nghĩ thì một luồng sấm sét đánh xuống cực kì bất ngờ, làm cho sắc mặt Minh Huyền lúc này liền trắng bệch.
“Ngươi đoán xem nhiều hay ít đây?”
Tạ Sơ Tuyết xách theo hai con gà Mộc Trọng Hi với Tiết Dư, tốt bụng trả lời: “Không biết.”
Diệp Kiều: “...” Vậy con mẹ nó ngươi đang nói chuyện vô nghĩa gì vậy.
“Thiên phú càng cao thì lôi càng nhiều.” Tạ Sơ Tuyết nhún vai, “Lúc trước Đại sư huynh của ngươi bị đuổi theo đánh suốt một ngày một đêm luôn đó.”
“Hy vọng Minh Huyền sẽ không có việc gì.” Nói xong Tạ Sơ Tuyết liền hóa thân thành một tín đồ cầu nguyện, chắp tay trước ngực, một bộ dáng tràn đầy hi vọng.
Chắc là do bộ dáng của hắn quá đáng tin, nên dẫn đến ba người còn lại cũng bắt đầu cầu nguyện cho Minh Huyền.
Có đôi khi thiên phú cao cũng không mang tới chuyện tốt lành gì, ví dụ như hiện tại, Minh Huyền đã bị sét đánh cho ngu người luôn rồi.
Có bao nhiêu Kim Cương phù Diệp Kiều đều ném qua hết, nàng ở tại chỗ vẽ bùa suốt một tiếng đồng hồ, tuy nàng đã dần thấm mệt nhưng sấm sét đánh xuống Minh Huyền vẫn chưa chịu kết thúc.
Tạ Sơ Tuyết vuốt cằm, nhìn chằm chằm vào tốc độ vẽ bùa của nàng, thì phát hiện tiểu sư điệt không chỉ vẽ nhanh, mà xác suất thành công cũng rất cao, người có thể ở bên cạnh lôi kiếp mà vẽ được như vậy thì hắn gặp qua rất ít a.
Nhưng không phải Kiếm Phù song tu chỉ có thể thiên về một loại tốt nhất là kiếm hoặc bùa thôi sao? Hắn như đang suy tư gì đó.
Cho nên về phương diện kiếm đạo của tiểu sư điệt chắc là rất kém đi ha?
Vì thế Tạ Sơ Tuyết tự mình vui vẻ đưa ra quyết định, sau này Diệp Kiều chính là người của Phù tu bọn họ.
Diệp Kiều vẽ đến nỗi mỏi nhừ bàn tay, nàng liền dừng lại lắc lắc cánh tay mình một chút, lại phát hiện lôi kiếp vẫn chưa chịu kết thúc, nên cuối cùng nàng đã nhịn không được mà phẫn nộ, đứng lên tặng cho đám mây trên bầu trời một ngón giữa.
Bao nhiêu đây sấm sét còn chưa đủ hay sao?
“...”
Khi thấy một màn như vậy thì phản ứng đầu tiên của Tạ Sơ Tuyết chính là nắm cổ áo hai đứa ngốc sư điệt nhà mình chạy cách xa Diệp Kiều một trăm mét.
Giây tiếp theo.
Một đợt sấm sét cuồn cuộn đánh xuống Diệp Kiều.
Diệp Kiều chỉ buột miệng thôi a, con mẹ nó sao không ai nói cho nàng biết lôi kiếp cũng hiểu tiếng người vậy.
Bị đánh một cái không kịp trở tay, thế là nàng đứng chết trân một chỗ, cả người tê rần.
Cũng may thiên lôi chỉ đánh nàng một cái, sau đó lại quay về tiếp tục theo đuổi Minh Huyền, lúc này Tạ Sơ Tuyết liền chạy đến chỗ nàng, chọt chọt hỏi:
“Ổn không?”
“Còn khỏe lắm.” Diệp Kiều chậm rãi phun ra một làn khói đen, “Nhưng mà hiện tại đến túi quần của ta cũng bị tĩnh điện rồi.”
Tạ Sơ Tuyết cắn trúng lưỡi: “Đường đường là một nữ tử, ai lại đi nói chuyện thô thiển như vậy.”
Diệp Kiều thật sự có cảm giác rất tốt, thậm chí nàng còn sảng khoái tinh thần đến mức thiếu chút nữa đã giơ thêm một ngón giữa lên trời để được nhận thêm một đợt thiên lôi a.
Lôi kiếp của Minh Huyền kéo dài đến tận chiều mới xong, làm bọn họ ngồi chờ đến mức ngủ gà ngủ gật.
Động tĩnh lớn như vậy, khiến cho mấy tông môn khác nghe được cũng bắt đầu hóng chuyện.
“Lôi kiếp của Minh Huyền sao?”
“Thiên phú của tên nhóc kia đúng là không bình thường mà.”
“Dù sao cũng là đời kế tiếp của dòng chính Minh gia, vậy năm nay ngoại trừ Diệp Kiều, thì bốn tên nhóc kia của Trường Minh Tông đều là Kim Đan Kỳ rồi.”
Vốn dĩ Phù tu đã khó đối phó rồi, mà hiện tại còn nhiều thêm một Kim Đan, thì vị trí hạng nhất trong trận thi đấu thứ ba đúng thật là chưa biết sẽ thuộc về tay ai đâu.
Bốn người ngồi xếp bằng chờ một chỗ, Tạ Sơ Tuyết đã bắt đầu nằm dài trên mặt đất mà ngủ, thì đột nhiên nghe được tiếng kêu của Diệp Kiều, làm cho hắn bị giật mình tỉnh dậy.
“Tiểu sư thúc, linh căn của ta lớn lên nè.”
“Hở?” Tiết Dư vẫn là lần đầu gặp được chuyện này, hắn liền bất ngờ mà mở to mắt, “Sao?”
Linh căn còn có thể lớn lên hả?
“Cái gì.” Tạ Sơ Tuyết đang hấp hối cũng phải ngồi bật dậy, hai mắt trở nên thanh tỉnh.
Linh căn trong cơ thể của Diệp Kiều vẫn luôn vừa nhỏ vừa xấu, không cần linh khí thăm dò thì vẫn cảm nhận được, hơn nữa mỗi ngày đều đối mặt với nó, nên việc nó không phát triển nàng vẫn luôn rất rõ.
Đột nhiên bây giờ lại lớn hơn một vòng, việc này đối với Diệp Kiều là chuyện cực kì hiếm lạ a.
Linh căn còn có thể lớn lên sao? Trong lòng Tạ Sơ Tuyết cũng có câu hỏi giống vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.