Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 76: Bộ trong nhà của ngươi có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa sao?
Công Chủ Bất Hồi Gia
12/07/2024
“...”
Diệp Kiều chộp lấy KFC lắc qua lắc lại, “Ta muốn biết là cái con này nó có lợi ích gì.”
Thần thú mà nuôi hoài không lớn thì trong mắt nàng có khác gì đồ vô dụng đâu.
Nhiều ngày trôi qua cực kì thảnh thơi, nên suốt ngày cứ ở trong Tàng Thư Các buồn chán tu luyện, cuối cùng Diệp Kiều đã thành công từ Trúc Cơ Sơ Kỳ cùi bắp lên Trúc Cơ Trung Kỳ.
Mộc Trọng Hi chán muốn chết: “Ta nghe nói Phượng Hoàng có thể niết bàn nha, hay là chúng ta ném nó vô đống lửa thử xem?”
Khi nghe xong câu nói không có tình người phát ra từ miệng Mộc Trọng Hi, KFC liền cực kì phẫn nộ.
Tiết Dư cũng rũ mắt chần chờ một chút, phải nuôi Phượng Hoàng như thế nào đây? Vấn đề này làm năm người nhìn nhau mà bất lực.
Bọn họ đó giờ cũng chưa từng nuôi thần thú, sao mà biết nuôi Phượng Hoàng như thế nào, trước đó KFC đều là tự lực cánh sinh, Tiết Dư nâng nó trong tay, lẩm bẩm nói một mình: “Nếu không còn cách nào khác, thì chúng ta trộm một chút linh thạch, rồi đi vào hội đấu giá kiếm tinh thạch cho nó.”
Nhà hắn với Minh Huyền giàu nhất nên có thể trộm được.
Minh Huyền vui vẻ quyết định: “Vậy chờ khi nào Trường Minh Tông cho nghỉ về nhà, ta sẽ đi vào bảo khố của Minh gia để trộm một ít linh thạch mang về nuôi nó.”
Hắn không có tiền, nhưng Minh gia có tiền a, gia tộc có nhiều Phù tu như vậy thì chắc cũng tham ô được không ít linh thạch rồi đi.
Khi nhắc đến chuyện về nhà, Diệp Kiều đang nằm dài trên mặt đất liền nghĩ đến một việc, sau đó lười biếng ngáp một cái rồi hỏi: “Khi nào tông của chúng ta ăn tết vậy?”
“Ăn tết gì mà ăn tết, đi tu luyện cho ta.” Tần Phạn Phạn tức giận khi thấy năm đệ tử nhà mình đang nằm dang tay dang chân thành hình chữ X trên đất: “Đệ tử của mấy tông khác suốt ngày chăm chỉ luyện tập nhìn mà ham, còn năm người các ngươi tụm lại nằm một chỗ ở đây để làm cái gì?”
“Ngủ á.” Minh Huyền nhìn Tần Phạn Phạn, có chút hối hận vì không bày Cách Âm Trận ngay từ đầu, để bây giờ sư phụ nghe được bọn họ nói chuyện.
Tần Phạn Phạn ghét bỏ nói: “Các ngươi lớn già đầu rồi mà còn đòi ngủ cái gì?”
“Chuẩn bị chuẩn bị.” Hắn nhìn đệ tử nhà mình đang nằm lười biếng như cá chết trôi, liền hận rèn sắt không thành thép: “Đi đến bí cảnh thứ ba.”
“...”
Diệp Kiều bụm mặt, nghe được hai chữ 'bí cảnh' liền tuyệt vọng.
Hiện tại tâm trạng của nàng giống như kiểu đang được nghỉ hè, nhưng trường lại bắt đi học a. Ở hiện đại khó khăn lắm mới tốt nghiệp đại học, thì bây giờ khi xuyên vào Tu Chân Giới lại phải tham gia thi đấu.
“Ăn tết là gì vậy?” Minh Huyền tò mò.
Mấy người họ ngoại trừ Mộc Trọng Hi đến từ nhân gian, thì ba người còn lại đều lớn lên ở gia tộc tu tiên. Do đó đối với câu hỏi của Diệp Kiều, Minh Huyền liền cảm thấy mới lạ.
Diệp Kiều bỏ tay xuống, nhướng mày: “Vậy cuối năm thì các ngươi thường làm gì?”
Chu Hành Vân đáp: “Chúng ta tu luyện.”
Tuy rằng hắn không tu luyện, nhưng các sư đệ thì có a.
“Lúc trước ở nhà ta cũng có ăn tết.” Mộc Trọng Hi xoay người, nhéo bụng KFC: “Thường sẽ tổ chức yến hội, nhưng mà chán lắm, vẫn là tu luyện vui hơn.”
Cho nên nói tóm lại, Tu Chân Giới chỉ có như vậy thôi sao.
Diệp Kiều liền phấn chấn tinh thần: “Vậy năm nay chúng ta ăn tết với nhau đi.”
“Yến hội?” Thứ mà Tiết Dư chú ý lại khác với mọi người, hắn kinh ngạc: “Rốt cuộc thân phận của ngươi là gì vậy? Bộ trong nhà của ngươi có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa sao?”
“Thì nhà ta là hoàng cung mà.” Mộc Trọng Hi ngẩng đầu liếc mắt một cái, “Nên đúng thật là có ngôi vị hoàng đến cần kế thừa nha.”
Lúc trước vì sao lại muốn trốn khỏi Trường Minh Tông trong đêm? Vì ở đây chỉ có bánh bao làm hắn nuốt không trôi, đó giờ chưa trải qua khổ cực như vậy, nên một giây hắn liền chịu không được, mà quyết tâm trốn khỏi cái tông môn nghèo này trong đêm a.
Sau này thì quen rồi.
Tất cả mọi người nghe xong đều trầm mặc, thấy Mộc Trọng Hi cũng không giống như đang nói giỡn.
Diệp Kiều đó giờ chỉ thấy hoàng tử trong phim, nhưng nay lại được gặp người thật ngoài đời, nàng lập tức thành khẩn nói: “Mạo phạm rồi.”
“Thì ra là điện hạ.”
Các vị đang ngồi ở đây ngoại trừ thân phận đệ tử thì ai cũng có thân phận ẩn a.
Minh Huyền nhéo mặt của hắn, cười hì hì: “Vậy lần sau ghé nhà ngươi chơi nha.”
Mấy người bọn họ chưa có ai được vào hoàng cung đâu.
Mộc Trọng Hi bất mãn: “Đừng có nhéo mặt hoàng tử.”
“Đừng náo loạn nữa.” Tần Phạn Phạn nhìn đám nhóc vẫn còn đang vui vẻ cười nói, liền tức giận mà đạp mỗi đứa một cái, “Đi thu dọn đồ, chúng ta xuất phát.”
Diệp Kiều chộp lấy KFC lắc qua lắc lại, “Ta muốn biết là cái con này nó có lợi ích gì.”
Thần thú mà nuôi hoài không lớn thì trong mắt nàng có khác gì đồ vô dụng đâu.
Nhiều ngày trôi qua cực kì thảnh thơi, nên suốt ngày cứ ở trong Tàng Thư Các buồn chán tu luyện, cuối cùng Diệp Kiều đã thành công từ Trúc Cơ Sơ Kỳ cùi bắp lên Trúc Cơ Trung Kỳ.
Mộc Trọng Hi chán muốn chết: “Ta nghe nói Phượng Hoàng có thể niết bàn nha, hay là chúng ta ném nó vô đống lửa thử xem?”
Khi nghe xong câu nói không có tình người phát ra từ miệng Mộc Trọng Hi, KFC liền cực kì phẫn nộ.
Tiết Dư cũng rũ mắt chần chờ một chút, phải nuôi Phượng Hoàng như thế nào đây? Vấn đề này làm năm người nhìn nhau mà bất lực.
Bọn họ đó giờ cũng chưa từng nuôi thần thú, sao mà biết nuôi Phượng Hoàng như thế nào, trước đó KFC đều là tự lực cánh sinh, Tiết Dư nâng nó trong tay, lẩm bẩm nói một mình: “Nếu không còn cách nào khác, thì chúng ta trộm một chút linh thạch, rồi đi vào hội đấu giá kiếm tinh thạch cho nó.”
Nhà hắn với Minh Huyền giàu nhất nên có thể trộm được.
Minh Huyền vui vẻ quyết định: “Vậy chờ khi nào Trường Minh Tông cho nghỉ về nhà, ta sẽ đi vào bảo khố của Minh gia để trộm một ít linh thạch mang về nuôi nó.”
Hắn không có tiền, nhưng Minh gia có tiền a, gia tộc có nhiều Phù tu như vậy thì chắc cũng tham ô được không ít linh thạch rồi đi.
Khi nhắc đến chuyện về nhà, Diệp Kiều đang nằm dài trên mặt đất liền nghĩ đến một việc, sau đó lười biếng ngáp một cái rồi hỏi: “Khi nào tông của chúng ta ăn tết vậy?”
“Ăn tết gì mà ăn tết, đi tu luyện cho ta.” Tần Phạn Phạn tức giận khi thấy năm đệ tử nhà mình đang nằm dang tay dang chân thành hình chữ X trên đất: “Đệ tử của mấy tông khác suốt ngày chăm chỉ luyện tập nhìn mà ham, còn năm người các ngươi tụm lại nằm một chỗ ở đây để làm cái gì?”
“Ngủ á.” Minh Huyền nhìn Tần Phạn Phạn, có chút hối hận vì không bày Cách Âm Trận ngay từ đầu, để bây giờ sư phụ nghe được bọn họ nói chuyện.
Tần Phạn Phạn ghét bỏ nói: “Các ngươi lớn già đầu rồi mà còn đòi ngủ cái gì?”
“Chuẩn bị chuẩn bị.” Hắn nhìn đệ tử nhà mình đang nằm lười biếng như cá chết trôi, liền hận rèn sắt không thành thép: “Đi đến bí cảnh thứ ba.”
“...”
Diệp Kiều bụm mặt, nghe được hai chữ 'bí cảnh' liền tuyệt vọng.
Hiện tại tâm trạng của nàng giống như kiểu đang được nghỉ hè, nhưng trường lại bắt đi học a. Ở hiện đại khó khăn lắm mới tốt nghiệp đại học, thì bây giờ khi xuyên vào Tu Chân Giới lại phải tham gia thi đấu.
“Ăn tết là gì vậy?” Minh Huyền tò mò.
Mấy người họ ngoại trừ Mộc Trọng Hi đến từ nhân gian, thì ba người còn lại đều lớn lên ở gia tộc tu tiên. Do đó đối với câu hỏi của Diệp Kiều, Minh Huyền liền cảm thấy mới lạ.
Diệp Kiều bỏ tay xuống, nhướng mày: “Vậy cuối năm thì các ngươi thường làm gì?”
Chu Hành Vân đáp: “Chúng ta tu luyện.”
Tuy rằng hắn không tu luyện, nhưng các sư đệ thì có a.
“Lúc trước ở nhà ta cũng có ăn tết.” Mộc Trọng Hi xoay người, nhéo bụng KFC: “Thường sẽ tổ chức yến hội, nhưng mà chán lắm, vẫn là tu luyện vui hơn.”
Cho nên nói tóm lại, Tu Chân Giới chỉ có như vậy thôi sao.
Diệp Kiều liền phấn chấn tinh thần: “Vậy năm nay chúng ta ăn tết với nhau đi.”
“Yến hội?” Thứ mà Tiết Dư chú ý lại khác với mọi người, hắn kinh ngạc: “Rốt cuộc thân phận của ngươi là gì vậy? Bộ trong nhà của ngươi có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa sao?”
“Thì nhà ta là hoàng cung mà.” Mộc Trọng Hi ngẩng đầu liếc mắt một cái, “Nên đúng thật là có ngôi vị hoàng đến cần kế thừa nha.”
Lúc trước vì sao lại muốn trốn khỏi Trường Minh Tông trong đêm? Vì ở đây chỉ có bánh bao làm hắn nuốt không trôi, đó giờ chưa trải qua khổ cực như vậy, nên một giây hắn liền chịu không được, mà quyết tâm trốn khỏi cái tông môn nghèo này trong đêm a.
Sau này thì quen rồi.
Tất cả mọi người nghe xong đều trầm mặc, thấy Mộc Trọng Hi cũng không giống như đang nói giỡn.
Diệp Kiều đó giờ chỉ thấy hoàng tử trong phim, nhưng nay lại được gặp người thật ngoài đời, nàng lập tức thành khẩn nói: “Mạo phạm rồi.”
“Thì ra là điện hạ.”
Các vị đang ngồi ở đây ngoại trừ thân phận đệ tử thì ai cũng có thân phận ẩn a.
Minh Huyền nhéo mặt của hắn, cười hì hì: “Vậy lần sau ghé nhà ngươi chơi nha.”
Mấy người bọn họ chưa có ai được vào hoàng cung đâu.
Mộc Trọng Hi bất mãn: “Đừng có nhéo mặt hoàng tử.”
“Đừng náo loạn nữa.” Tần Phạn Phạn nhìn đám nhóc vẫn còn đang vui vẻ cười nói, liền tức giận mà đạp mỗi đứa một cái, “Đi thu dọn đồ, chúng ta xuất phát.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.