Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 79: Đan dược hàng tuyển, ăn siêu ngon.
Công Chủ Bất Hồi Gia
12/07/2024
Chúc Ưu đối với người ăn nói không đứng đắn này cũng cạn lời rồi.
“Đánh hay không đánh?” Nàng rút kiếm, gương mặt lạnh lùng, “Nhị sư huynh, đừng bị hắn chọc giận.”
Nàng đối với mấy người Trường Minh Tông cũng không có chút cảm tình nào. Bọn họ xếp hạng chót trong trận đấy thứ hai cũng là do Diệp Kiều đánh lén, làm cho bọn họ bị loại toàn bộ.
Kẻ thù gặp mặt, ghét nhau đến đỏ mắt, cũng không ai giống Minh Huyền thích nói chuyện càn rỡ như vậy đi?
Mộc Trọng Hi cùng Minh Huyền kề vai sát cánh, ý muốn cùng Sở Hành Chi nói đạo lí một chút: “Mới ngày đầu tiên thôi à, cũng không cần gặp nhau là đánh đánh giết giết đi, chúng ta có thể thương lượng một chút ha.”
Chúc Ưu là Kim Đan Sơ Kỳ, Sở Hành Chi là Kim Đan Trung Kỳ, mấy người bọn họ nếu như một chọi một, thì cũng không biết bên nào sẽ giành chiến thắng.
Hơn nữa tình huống bên trong bí cảnh lại không thể lường trước được, nên ai biết được giây tiếp theo sẽ gặp phải chuyện gì, vì vậy nếu đánh nhau thì chỉ có hại người, lại cũng không mang lại ích lợi gì cho bản thân.
Sở Hành Chi đã bị chọc giận, thì làm sao có thể cùng bọn họ thương lượng.
Kiếm khí lạnh thấu xương, liền nhắm ngay Minh Huyền mà lao tới, mang theo khí thế nghiền ép. Bởi vì sát ý quá nặng, dẫn đến Kim Cương phù trong áo Minh Huyền ngay lập tức bị vỡ nát.
Hắn bị buộc phải lui về phía sau nửa bước, sắc mặt cũng bắt đầu âm trầm.
Sở Hành Chi cười lạnh: “Thì ra chỉ có vậy thôi sao.”
“Ngươi là Kim Đan Trung Kỳ lại không biết điều mà đi đánh một Kim Đan Sơ Kỳ, đã vậy còn không biết ngại mà đi cười nhạo người khác, làm vậy không thấy nhục hả?” Mộc Trọng Hi cũng không chịu yếu thế, bắt đầu vung kiếm đánh nhau với Sở Hành Chi.
Hai kiếm khí mạnh mẽ va chạm nhau khiến cho mặt đất rung động.
“Sở Hành Chi.” Ánh mắt Minh Huyền khiến người ta rùng mình, tiến lên một bước: “Là ngươi ép chúng ta.”
“Tứ sư đệ, ta đếm ba tiếng.”
Hắn quay sang Mộc Trọng Hi điên cuồng nháy mắt.
“Một.”
Chúc Ưu theo bản năng nắm chặt kiếm, nâng cao tinh thần, cho rằng bọn họ muốn xuất ra chiêu thức cuối cùng.
“Ba.”
Giây tiếp theo Minh Huyền đột nhiên thay đổi bất ngờ, lấy Gia Tốc phù dán lên người, rồi kéo Mộc Trọng Hi chạy đi.
Khoan đã? Không phải nói là đếm ba tiếng sao?
Rồi hai đâu?
Ý thức được bản thân đã bị chơi xỏ, hai người liền nhìn nhau, tức đến nỗi thái dương nổi lên gân xanh. Có thể nói từ đó đến giờ Chúc Ưu chưa bao giờ muốn đuổi theo giết một người mãnh liệt như vậy.
Chiêu này của Minh Huyền cũng là nhờ học được từ tiểu sư muội nha. Chỉ cần tỏ ra âm trầm một chút, sau đó hù dọa đối phương một chút, rồi chạy trốn thôi.
Con đường hai người chạy trốn cũng vừa lúc nhất trí với nhóm Diệp Kiều, vì vậy trên đường bọn họ đã chạm mặt nhau.
“Tiểu sư muội.” Mộc Trọng Hi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, hai mắt liền sáng rực: “Đại sư huynh.”
Nhìn thấy đồng đội của mình, Mộc Trọng Hi đang chạy trốn bỗng nhiên có dũng khí muốn quay về vị trí ban đầu để đánh nhau.
“Xông lên.” Hắn rút Triêu Tịch kiếm ra khỏi vỏ, tư thế sẵn sàng để quay lại vây đánh hai người Vấn Kiếm Tông.
Nhưng ai mà ngờ, khi đối mặt với Diệp Kiều, thì nàng liền túm lấy hắn chạy trối chết.
?????
Minh Huyền cũng khó hiểu: “Sao vậy?” Hắn muốn đi giáo huấn hai tên Vấn Kiếm Tông thích ra vẻ kia mà.
Diệp Kiều cũng không quay đầu lại: “Phía sau chúng ta có yêu thú Nguyên Anh Kỳ đang đuổi theo.”
Minh Huyền theo bản năng nói: “A. Trùng hợp ghê, phía sau chúng ta thì có Sở Hành Chi với sư muội của hắn nè.”
Diệp Kiều cũng cảm thán: “Tốt quá.”
“...”
Vừa lúc không biết làm sao để giải quyết con yêu thú Nguyên Anh Kỳ kia, thì bây giờ đã có người giúp đỡ rồi không phải sao?
Nàng đột nhiên dừng lại, đầu ngón tay ném ra lá bùa, tạo thành xiềng xích trói chặt yêu thú, nhưng giây tiếp theo lá bùa đã hóa thành bột phấn.
Yêu thú vươn tay rít gào một tiếng, phát ra âm thanh chói tai, phóng ra uy áp của Nguyên Anh Kỳ, làm cho Diệp Kiều có tu vi thấp nhất ở đây thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống đất.
Hơn nữa âm thanh của con yêu thú này còn có thể công kích tinh thần người khác, khiến cho thần thức của Diệp Kiều khó chịu vô cùng, dù đã che lại hai bên tai vẫn không có tác dụng.
Minh Huyền liền bày ra Cách Âm Trận, ngăn lại phần lớn âm thanh, “Chúng ta hợp tác với nhau đi.”
Sở Hành Chi cảnh giác nhìn con yêu thú đang không biết khi nào sẽ nhào lên, tay siết chặt kiếm, không chút nghĩ ngợi mà tức giận nói: “Cút. Ai muốn hợp tác chứ, yêu thú này là do các ngươi dẫn tới mà.”
Chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra được, con yêu thú này là đang rượt bắt Diệp Kiều với Chu Hành Vân.
Sở Hành Chi không muốn bị liên lụy, đặc biệt là không muốn dính đến con quái vật khổng lồ Nguyên Anh Kỳ kia.
“Chúng ta đi.” Hắn kéo theo tiểu sư muội muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi này.
Kết quả vừa mới cất bước chuẩn bị cách xa đám người Trường Minh Tông này, thì Sở Hành Chi lại cúi đầu phát hiện, bản thân không biết từ khi nào đã bị dán một lá Giam Cầm phù, làm cho hai người bị giữ chặt chân ở một chỗ.
Minh Huyền niết lá bùa trên tay, cười như không cười nói: “Đi gì mà đi? Không phải hồi nãy các ngươi y chang như một con chó quyết tâm đuổi theo chúng ta không bỏ sao?”
Sở Hành Chi: “...”
“Cái miệng của tên Minh Huyền này khi đi ra đường bộ không bị ai trùm bao tải đánh hay sao?”
“Sau này ra đường mà ta gặp phải người của Trường Minh Tông bị trùm bao tải đánh thì ta cũng không thấy lạ gì đâu. Thật luôn đó.”
Do bọn họ thích gây chuyện quá mà.
Vốn dĩ cho rằng Chu Hành Vân là người bình thường nhất, nhưng con mẹ nó xin hỏi có người bình thường nào lại đi chém ra một kiếm cắt trụi lông đầu của yêu thú Nguyên Anh Kỳ không?
Diệp Kiều cũng nhanh lẹ nói: “Nếu các ngươi không giúp, thì chúng ta sẽ rượt theo phía sau hoài luôn.”
Tới đây, cùng nhau đồng quy vu tận a.
Diệp Kiều không ngại thực hiện lại tình huống lúc trước ở trận thi đấu đầu tiên đâu.
Sở Hành Chi đen mặt, hiển nhiên đã nhớ lại chuyện ở trận đầu tiên Đại sư huynh của bọn hắn đã bị rượt cho vắt chân lên cổ chạy như thế nào rồi a, hắn nhìn chằm chằm Diệp Kiều, cố gắng kiềm lại sát ý, lạnh lùng nói: “Được rồi, hợp tác thì hợp tác, nhưng sau khi giải quyết xong con yêu thú này thì xương cốt với nội đan của nó phải đưa cho chúng ta.”
Trên cơ thể của yêu thú Nguyên Anh Kỳ thì bộ phận nào cũng rất quý. Xương cốt với nội đan của nó đều là thứ tốt.
Minh Huyền nhếch môi, “Không không không, bộ ngươi không thấy rõ cục diện hiện tại sao? Bây giờ giữa chúng ta không có cái gọi là thương lượng ở đây.”
“Chúng ta bốn người. Mà các ngươi chỉ có hai người, hơn nữa hiện tại nếu chúng ta không vui thì sẽ đuổi theo các ngươi.”
Minh Huyền bình tĩnh trét bụi bẩn lúc bày trận dính trên tay lên người Mộc Trọng Hi, “Thân phận của ngươi là gì? Địa vị của chúng ta như thế nào? Còn không rõ sao?”
Mộc Trọng Hi bùng nổ: “Mẹ nó ngươi nói chuyện thì lo nói chuyện đi, còn trây trét bụi bẩn lên người ta làm gì?”
Yêu thú cũng tính được sức chiến đấu của hai bên, vì Nguyên Anh Kỳ đều có chỉ số thông minh cao, nên nó không có khả năng đối đầu với một nhóm người như vậy, ở đây có sáu người nhưng hết năm người đã là Kim Đan Kỳ.
Nó liền do dự một lát, biết phải chọn quả hồng mềm mới dễ bóp nát, vì vậy liền quyết đoán nhắm vào Diệp Kiều.
Diệp Kiều đã có chuẩn bị trước, không cần Minh Huyền yểm hộ, nàng né sang chỗ khác, sau đó ném ra mấy lá Bạo Tạc phù, tạo nên âm thanh vang dội.
Rất tiếc lại không tạo nên thương tổn gì cho yêu thú.
Sau khi Diệp Kiều ý thức được công kích của mình chỉ như gãi ngứa cho nó, thì nàng liền chuyển sang ném ra mấy lá Sương Mù phù, tạo thành một mảng lớn không gian mờ căm.
“Tấn công.”
Loại bùa chú này rất thích hợp để làm mờ tầm mắt của đối thủ, Sở Hành Chi không còn biện pháp nào khác, đành cam chịu mà hợp tác. Trước khi rút kiếm ra khỏi vỏ, hắn còn hung hăng trừng mắt với Diệp Kiều một cái.
Trong nháy mắt khi hắn vung ra kiếm khí đã làm cho Diệp Kiều nhận thức được cái gọi là một kiếm phá vạn pháp a.
So với kiếm pháp của Trường Minh Tông lấy tốc độ làm chủ, thì kiếm pháp của Vấn Kiếm Tông lại tỏa ra sự lạnh thấu xương, cực kì bức người, khi chạm vào da thịt cứng rắn của yêu thú đã làm cho mặt đất xung quanh chấn động nhẹ.
Nếu mấy lá bùa của Diệp Kiều chỉ như gãi ngứa cho nó, thì kiếm của Sở Hành Chi lại có thể tạo được thương tổn cho nó a.
Yêu thú trong khoảnh khắc đã bị chọc giận, bắt đầu nhào tới bọn họ, vì yêu thú này có rất nhiều mắt, nên bất kì ai bay tới công kích, nó đều tránh được. Cho nên nếu muốn giải quyết con yêu thú này thì phải có một người đứng ra hấp dẫn toàn bộ sự chú ý với đòn tấn công của nó.
“Để ta đi hấp dẫn nó cho.”
“Các ngươi tấn công đi.”
Diệp Kiều nhanh chóng nói, nàng có Gia Tốc phù, lại còn có Sương Mù phù để yểm trợ và quan trọng nhất chính là tuy nàng không có nhiều linh khí như mấy sư huynh, nhưng có thể nuốt đan dược nha.
Sở Hành Chi theo bản năng mà trào phúng: “Chỉ với người như ngươi thôi sao?”
Đây không phải là xem thường Diệp Kiều, chỉ có điều chuyện hấp dẫn yêu thú tấn công nguy hiểm như vậy, nàng chỉ mới Trúc Cơ sao lại dám.
Sau khi đem giá trị thù hận kéo lên đến mức cao nhất, linh khí sẽ bị tiêu hao hết, lúc này lại bị yêu thú Nguyên Anh Kỳ theo dõi, thì Chu Hành Vân cũng không chắc sẽ cứu được nàng.
Chu Hành Vân cũng nói: “Để ta đi cho.”
Hắn đã sớm nhìn không vừa mắt cái con yêu thú xấu xí này rồi.
Diệp Kiều giơ tay tạo thành dấu ok với hắn: “Không sao hết nha.”
Nàng vận chiêu thức thứ nhất của Thanh Phong Quyết rồi chém ra một nhát kiếm, vì sợ không đủ gây thương tổn cho nó nên nàng còn ném thêm cả bom.
Sức mạng của một quả bom nhỏ không thua kém gì một chiêu của Kim Đan Kỳ, nên khi nàng ném thêm vài quả thì chắc cũng đủ gây thương tổn cho nó đi ha.
Yêu thú gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Kiều rồi bắt đầu tấn công.
Diệp Kiều nhảy ra né tránh sự truy kích của yêu thú, lâu lâu lại quay đầu tặng cho nó một nhát kiếm, dưới sự công kích của nó Kim Cương phù trên người nàng cuối cùng cũng bị vỡ, khiến cho cổ họng nàng cảm nhận được một chút mùi tanh của máu.
Sự áp chế về cấp bậc đúng là phải cố hết sức mà.
Đặc biệt là khi Diệp Kiều còn muốn chủ động lại gần để hấp dẫn sự chú ý của nó thì càng nguy hiểm hơn.
Chỉ cần một chút sai lầm, thì nàng sẽ không còn thấy ánh mặt trời của ngày mai.
Người xem bên ngoài đều toát hết mồ hôi lạnh.
“Diệp Kiều chỉ mới Trúc Cơ Trung Kỳ, sao đủ linh khí được?”
“Bất chấp quá rồi.”
“Lá gan của Diệp Kiều cũng lớn quá đi, sao không để cho Chu Hành Vân làm?”
Muốn nổi bật đến điên rồi à.
Triệu trưởng lão cũng nhịn không được mà nhíu mày, nhưng trong ấn tượng của hắn, con nhóc Diệp Kiều này sẽ không bao giờ chủ động tìm đường chết, nếu nàng không nắm chắc tình huống, thì đã sớm co chân chạy trốn rồi.
Rất nhanh bọn họ đã biết được vì sao Diệp Kiều dám bất chấp như vậy.
Sau khi linh khí tiêu hao hết, Diệp Kiều lại lấy ra Hồi Linh Đan bỏ vào miệng nhai, sắc mặt liền tốt hơn một chút.
Linh khí đang khô cạn trong cơ thể ngay lập tức liền tràn trề trở lại.
Điều này dẫn đến trưởng lão Vấn Kiếm Tông liên tiếp nhìn qua, không biết là do hâm mộ hay ghen ghét mà lẩm bẩm, “...Trường Minh Tông của các ngươi giàu như vậy sao?”
Lại dựa vào nuốt đan dược để lấy lại sức lực a.
Triệu trưởng lão mờ mịt vài giây.
Nhóm thân truyền của mỗi tông môn trước khi vào bí cảnh sẽ được cấp cho một ít đan dược đề phòng.
Nhưng bọn họ có cho Diệp Kiều nhiều đan dược như vậy sao?
Diệp Kiều không thể đánh chính diện với con yêu thú kia, nên nàng chỉ có thể phụ trách việc hấp dẫn sự chú ý của nó.
Dù sao khi linh khí bị tiêu hao hết thì mình nuốt đan dược thôi.
Hơn nữa Diệp Kiều trốn chạy quá nhanh, làm cho yêu thú không đánh được nàng, vì vậy nó liền rơi vào trạng thái muốn bạo tẩu.
Diệp Kiều trốn ở một bên, sau đó bắt đầu thực hiện chương trình quảng cáo, nhiệt tình chào hàng: “Đan dược Trường Minh Tông, hiệu quả không tốt không lấy tiền, điều trị nội thương, không chứa đường, hoan nghênh mọi người ghé mua.”
“Đan dược hàng tuyển, ăn siêu ngon.”
Khán giả: “...”
“Đánh hay không đánh?” Nàng rút kiếm, gương mặt lạnh lùng, “Nhị sư huynh, đừng bị hắn chọc giận.”
Nàng đối với mấy người Trường Minh Tông cũng không có chút cảm tình nào. Bọn họ xếp hạng chót trong trận đấy thứ hai cũng là do Diệp Kiều đánh lén, làm cho bọn họ bị loại toàn bộ.
Kẻ thù gặp mặt, ghét nhau đến đỏ mắt, cũng không ai giống Minh Huyền thích nói chuyện càn rỡ như vậy đi?
Mộc Trọng Hi cùng Minh Huyền kề vai sát cánh, ý muốn cùng Sở Hành Chi nói đạo lí một chút: “Mới ngày đầu tiên thôi à, cũng không cần gặp nhau là đánh đánh giết giết đi, chúng ta có thể thương lượng một chút ha.”
Chúc Ưu là Kim Đan Sơ Kỳ, Sở Hành Chi là Kim Đan Trung Kỳ, mấy người bọn họ nếu như một chọi một, thì cũng không biết bên nào sẽ giành chiến thắng.
Hơn nữa tình huống bên trong bí cảnh lại không thể lường trước được, nên ai biết được giây tiếp theo sẽ gặp phải chuyện gì, vì vậy nếu đánh nhau thì chỉ có hại người, lại cũng không mang lại ích lợi gì cho bản thân.
Sở Hành Chi đã bị chọc giận, thì làm sao có thể cùng bọn họ thương lượng.
Kiếm khí lạnh thấu xương, liền nhắm ngay Minh Huyền mà lao tới, mang theo khí thế nghiền ép. Bởi vì sát ý quá nặng, dẫn đến Kim Cương phù trong áo Minh Huyền ngay lập tức bị vỡ nát.
Hắn bị buộc phải lui về phía sau nửa bước, sắc mặt cũng bắt đầu âm trầm.
Sở Hành Chi cười lạnh: “Thì ra chỉ có vậy thôi sao.”
“Ngươi là Kim Đan Trung Kỳ lại không biết điều mà đi đánh một Kim Đan Sơ Kỳ, đã vậy còn không biết ngại mà đi cười nhạo người khác, làm vậy không thấy nhục hả?” Mộc Trọng Hi cũng không chịu yếu thế, bắt đầu vung kiếm đánh nhau với Sở Hành Chi.
Hai kiếm khí mạnh mẽ va chạm nhau khiến cho mặt đất rung động.
“Sở Hành Chi.” Ánh mắt Minh Huyền khiến người ta rùng mình, tiến lên một bước: “Là ngươi ép chúng ta.”
“Tứ sư đệ, ta đếm ba tiếng.”
Hắn quay sang Mộc Trọng Hi điên cuồng nháy mắt.
“Một.”
Chúc Ưu theo bản năng nắm chặt kiếm, nâng cao tinh thần, cho rằng bọn họ muốn xuất ra chiêu thức cuối cùng.
“Ba.”
Giây tiếp theo Minh Huyền đột nhiên thay đổi bất ngờ, lấy Gia Tốc phù dán lên người, rồi kéo Mộc Trọng Hi chạy đi.
Khoan đã? Không phải nói là đếm ba tiếng sao?
Rồi hai đâu?
Ý thức được bản thân đã bị chơi xỏ, hai người liền nhìn nhau, tức đến nỗi thái dương nổi lên gân xanh. Có thể nói từ đó đến giờ Chúc Ưu chưa bao giờ muốn đuổi theo giết một người mãnh liệt như vậy.
Chiêu này của Minh Huyền cũng là nhờ học được từ tiểu sư muội nha. Chỉ cần tỏ ra âm trầm một chút, sau đó hù dọa đối phương một chút, rồi chạy trốn thôi.
Con đường hai người chạy trốn cũng vừa lúc nhất trí với nhóm Diệp Kiều, vì vậy trên đường bọn họ đã chạm mặt nhau.
“Tiểu sư muội.” Mộc Trọng Hi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, hai mắt liền sáng rực: “Đại sư huynh.”
Nhìn thấy đồng đội của mình, Mộc Trọng Hi đang chạy trốn bỗng nhiên có dũng khí muốn quay về vị trí ban đầu để đánh nhau.
“Xông lên.” Hắn rút Triêu Tịch kiếm ra khỏi vỏ, tư thế sẵn sàng để quay lại vây đánh hai người Vấn Kiếm Tông.
Nhưng ai mà ngờ, khi đối mặt với Diệp Kiều, thì nàng liền túm lấy hắn chạy trối chết.
?????
Minh Huyền cũng khó hiểu: “Sao vậy?” Hắn muốn đi giáo huấn hai tên Vấn Kiếm Tông thích ra vẻ kia mà.
Diệp Kiều cũng không quay đầu lại: “Phía sau chúng ta có yêu thú Nguyên Anh Kỳ đang đuổi theo.”
Minh Huyền theo bản năng nói: “A. Trùng hợp ghê, phía sau chúng ta thì có Sở Hành Chi với sư muội của hắn nè.”
Diệp Kiều cũng cảm thán: “Tốt quá.”
“...”
Vừa lúc không biết làm sao để giải quyết con yêu thú Nguyên Anh Kỳ kia, thì bây giờ đã có người giúp đỡ rồi không phải sao?
Nàng đột nhiên dừng lại, đầu ngón tay ném ra lá bùa, tạo thành xiềng xích trói chặt yêu thú, nhưng giây tiếp theo lá bùa đã hóa thành bột phấn.
Yêu thú vươn tay rít gào một tiếng, phát ra âm thanh chói tai, phóng ra uy áp của Nguyên Anh Kỳ, làm cho Diệp Kiều có tu vi thấp nhất ở đây thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống đất.
Hơn nữa âm thanh của con yêu thú này còn có thể công kích tinh thần người khác, khiến cho thần thức của Diệp Kiều khó chịu vô cùng, dù đã che lại hai bên tai vẫn không có tác dụng.
Minh Huyền liền bày ra Cách Âm Trận, ngăn lại phần lớn âm thanh, “Chúng ta hợp tác với nhau đi.”
Sở Hành Chi cảnh giác nhìn con yêu thú đang không biết khi nào sẽ nhào lên, tay siết chặt kiếm, không chút nghĩ ngợi mà tức giận nói: “Cút. Ai muốn hợp tác chứ, yêu thú này là do các ngươi dẫn tới mà.”
Chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra được, con yêu thú này là đang rượt bắt Diệp Kiều với Chu Hành Vân.
Sở Hành Chi không muốn bị liên lụy, đặc biệt là không muốn dính đến con quái vật khổng lồ Nguyên Anh Kỳ kia.
“Chúng ta đi.” Hắn kéo theo tiểu sư muội muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi này.
Kết quả vừa mới cất bước chuẩn bị cách xa đám người Trường Minh Tông này, thì Sở Hành Chi lại cúi đầu phát hiện, bản thân không biết từ khi nào đã bị dán một lá Giam Cầm phù, làm cho hai người bị giữ chặt chân ở một chỗ.
Minh Huyền niết lá bùa trên tay, cười như không cười nói: “Đi gì mà đi? Không phải hồi nãy các ngươi y chang như một con chó quyết tâm đuổi theo chúng ta không bỏ sao?”
Sở Hành Chi: “...”
“Cái miệng của tên Minh Huyền này khi đi ra đường bộ không bị ai trùm bao tải đánh hay sao?”
“Sau này ra đường mà ta gặp phải người của Trường Minh Tông bị trùm bao tải đánh thì ta cũng không thấy lạ gì đâu. Thật luôn đó.”
Do bọn họ thích gây chuyện quá mà.
Vốn dĩ cho rằng Chu Hành Vân là người bình thường nhất, nhưng con mẹ nó xin hỏi có người bình thường nào lại đi chém ra một kiếm cắt trụi lông đầu của yêu thú Nguyên Anh Kỳ không?
Diệp Kiều cũng nhanh lẹ nói: “Nếu các ngươi không giúp, thì chúng ta sẽ rượt theo phía sau hoài luôn.”
Tới đây, cùng nhau đồng quy vu tận a.
Diệp Kiều không ngại thực hiện lại tình huống lúc trước ở trận thi đấu đầu tiên đâu.
Sở Hành Chi đen mặt, hiển nhiên đã nhớ lại chuyện ở trận đầu tiên Đại sư huynh của bọn hắn đã bị rượt cho vắt chân lên cổ chạy như thế nào rồi a, hắn nhìn chằm chằm Diệp Kiều, cố gắng kiềm lại sát ý, lạnh lùng nói: “Được rồi, hợp tác thì hợp tác, nhưng sau khi giải quyết xong con yêu thú này thì xương cốt với nội đan của nó phải đưa cho chúng ta.”
Trên cơ thể của yêu thú Nguyên Anh Kỳ thì bộ phận nào cũng rất quý. Xương cốt với nội đan của nó đều là thứ tốt.
Minh Huyền nhếch môi, “Không không không, bộ ngươi không thấy rõ cục diện hiện tại sao? Bây giờ giữa chúng ta không có cái gọi là thương lượng ở đây.”
“Chúng ta bốn người. Mà các ngươi chỉ có hai người, hơn nữa hiện tại nếu chúng ta không vui thì sẽ đuổi theo các ngươi.”
Minh Huyền bình tĩnh trét bụi bẩn lúc bày trận dính trên tay lên người Mộc Trọng Hi, “Thân phận của ngươi là gì? Địa vị của chúng ta như thế nào? Còn không rõ sao?”
Mộc Trọng Hi bùng nổ: “Mẹ nó ngươi nói chuyện thì lo nói chuyện đi, còn trây trét bụi bẩn lên người ta làm gì?”
Yêu thú cũng tính được sức chiến đấu của hai bên, vì Nguyên Anh Kỳ đều có chỉ số thông minh cao, nên nó không có khả năng đối đầu với một nhóm người như vậy, ở đây có sáu người nhưng hết năm người đã là Kim Đan Kỳ.
Nó liền do dự một lát, biết phải chọn quả hồng mềm mới dễ bóp nát, vì vậy liền quyết đoán nhắm vào Diệp Kiều.
Diệp Kiều đã có chuẩn bị trước, không cần Minh Huyền yểm hộ, nàng né sang chỗ khác, sau đó ném ra mấy lá Bạo Tạc phù, tạo nên âm thanh vang dội.
Rất tiếc lại không tạo nên thương tổn gì cho yêu thú.
Sau khi Diệp Kiều ý thức được công kích của mình chỉ như gãi ngứa cho nó, thì nàng liền chuyển sang ném ra mấy lá Sương Mù phù, tạo thành một mảng lớn không gian mờ căm.
“Tấn công.”
Loại bùa chú này rất thích hợp để làm mờ tầm mắt của đối thủ, Sở Hành Chi không còn biện pháp nào khác, đành cam chịu mà hợp tác. Trước khi rút kiếm ra khỏi vỏ, hắn còn hung hăng trừng mắt với Diệp Kiều một cái.
Trong nháy mắt khi hắn vung ra kiếm khí đã làm cho Diệp Kiều nhận thức được cái gọi là một kiếm phá vạn pháp a.
So với kiếm pháp của Trường Minh Tông lấy tốc độ làm chủ, thì kiếm pháp của Vấn Kiếm Tông lại tỏa ra sự lạnh thấu xương, cực kì bức người, khi chạm vào da thịt cứng rắn của yêu thú đã làm cho mặt đất xung quanh chấn động nhẹ.
Nếu mấy lá bùa của Diệp Kiều chỉ như gãi ngứa cho nó, thì kiếm của Sở Hành Chi lại có thể tạo được thương tổn cho nó a.
Yêu thú trong khoảnh khắc đã bị chọc giận, bắt đầu nhào tới bọn họ, vì yêu thú này có rất nhiều mắt, nên bất kì ai bay tới công kích, nó đều tránh được. Cho nên nếu muốn giải quyết con yêu thú này thì phải có một người đứng ra hấp dẫn toàn bộ sự chú ý với đòn tấn công của nó.
“Để ta đi hấp dẫn nó cho.”
“Các ngươi tấn công đi.”
Diệp Kiều nhanh chóng nói, nàng có Gia Tốc phù, lại còn có Sương Mù phù để yểm trợ và quan trọng nhất chính là tuy nàng không có nhiều linh khí như mấy sư huynh, nhưng có thể nuốt đan dược nha.
Sở Hành Chi theo bản năng mà trào phúng: “Chỉ với người như ngươi thôi sao?”
Đây không phải là xem thường Diệp Kiều, chỉ có điều chuyện hấp dẫn yêu thú tấn công nguy hiểm như vậy, nàng chỉ mới Trúc Cơ sao lại dám.
Sau khi đem giá trị thù hận kéo lên đến mức cao nhất, linh khí sẽ bị tiêu hao hết, lúc này lại bị yêu thú Nguyên Anh Kỳ theo dõi, thì Chu Hành Vân cũng không chắc sẽ cứu được nàng.
Chu Hành Vân cũng nói: “Để ta đi cho.”
Hắn đã sớm nhìn không vừa mắt cái con yêu thú xấu xí này rồi.
Diệp Kiều giơ tay tạo thành dấu ok với hắn: “Không sao hết nha.”
Nàng vận chiêu thức thứ nhất của Thanh Phong Quyết rồi chém ra một nhát kiếm, vì sợ không đủ gây thương tổn cho nó nên nàng còn ném thêm cả bom.
Sức mạng của một quả bom nhỏ không thua kém gì một chiêu của Kim Đan Kỳ, nên khi nàng ném thêm vài quả thì chắc cũng đủ gây thương tổn cho nó đi ha.
Yêu thú gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Kiều rồi bắt đầu tấn công.
Diệp Kiều nhảy ra né tránh sự truy kích của yêu thú, lâu lâu lại quay đầu tặng cho nó một nhát kiếm, dưới sự công kích của nó Kim Cương phù trên người nàng cuối cùng cũng bị vỡ, khiến cho cổ họng nàng cảm nhận được một chút mùi tanh của máu.
Sự áp chế về cấp bậc đúng là phải cố hết sức mà.
Đặc biệt là khi Diệp Kiều còn muốn chủ động lại gần để hấp dẫn sự chú ý của nó thì càng nguy hiểm hơn.
Chỉ cần một chút sai lầm, thì nàng sẽ không còn thấy ánh mặt trời của ngày mai.
Người xem bên ngoài đều toát hết mồ hôi lạnh.
“Diệp Kiều chỉ mới Trúc Cơ Trung Kỳ, sao đủ linh khí được?”
“Bất chấp quá rồi.”
“Lá gan của Diệp Kiều cũng lớn quá đi, sao không để cho Chu Hành Vân làm?”
Muốn nổi bật đến điên rồi à.
Triệu trưởng lão cũng nhịn không được mà nhíu mày, nhưng trong ấn tượng của hắn, con nhóc Diệp Kiều này sẽ không bao giờ chủ động tìm đường chết, nếu nàng không nắm chắc tình huống, thì đã sớm co chân chạy trốn rồi.
Rất nhanh bọn họ đã biết được vì sao Diệp Kiều dám bất chấp như vậy.
Sau khi linh khí tiêu hao hết, Diệp Kiều lại lấy ra Hồi Linh Đan bỏ vào miệng nhai, sắc mặt liền tốt hơn một chút.
Linh khí đang khô cạn trong cơ thể ngay lập tức liền tràn trề trở lại.
Điều này dẫn đến trưởng lão Vấn Kiếm Tông liên tiếp nhìn qua, không biết là do hâm mộ hay ghen ghét mà lẩm bẩm, “...Trường Minh Tông của các ngươi giàu như vậy sao?”
Lại dựa vào nuốt đan dược để lấy lại sức lực a.
Triệu trưởng lão mờ mịt vài giây.
Nhóm thân truyền của mỗi tông môn trước khi vào bí cảnh sẽ được cấp cho một ít đan dược đề phòng.
Nhưng bọn họ có cho Diệp Kiều nhiều đan dược như vậy sao?
Diệp Kiều không thể đánh chính diện với con yêu thú kia, nên nàng chỉ có thể phụ trách việc hấp dẫn sự chú ý của nó.
Dù sao khi linh khí bị tiêu hao hết thì mình nuốt đan dược thôi.
Hơn nữa Diệp Kiều trốn chạy quá nhanh, làm cho yêu thú không đánh được nàng, vì vậy nó liền rơi vào trạng thái muốn bạo tẩu.
Diệp Kiều trốn ở một bên, sau đó bắt đầu thực hiện chương trình quảng cáo, nhiệt tình chào hàng: “Đan dược Trường Minh Tông, hiệu quả không tốt không lấy tiền, điều trị nội thương, không chứa đường, hoan nghênh mọi người ghé mua.”
“Đan dược hàng tuyển, ăn siêu ngon.”
Khán giả: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.