Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 81: Đây chính là bản chất của tông môn chúng ta
Công Chủ Bất Hồi Gia
12/07/2024
Thiên tài khiêm tốn...
Thiên tài...
Mộc Trọng Hi yên lặng nuốt xuống ý định chửi thề, lại xúc động đến mức muốn hộc máu, sau đó không tránh khỏi việc đánh giá Diệp Kiều một lần nữa, đây là năng lực bình thường với trung phẩm linh căn đó ư.
Diệp Kiều nhìn Mộc Trọng Hi đang chết đứng tại chỗ, liền quay đầu nhìn sang Minh Huyền, “Khi nào có nhu cầu cần đan dược thì tìm ta nha.”
Nàng trầm ngâm một lát, “Ta sẽ cố gắng làm cho chúng có hương vị bình thường nhất.”
Vốn dĩ hình dạng đan dược của nàng đã xấu đến mức muốn xin lỗi xã hội luôn rồi. Nhưng cũng đành chịu thôi, do nàng không có đan lô mà.
“Chuyện ngươi biết luyện đan, vẫn nên đợi khi nào gặp được Tiết Dư thì nói với hắn đi.” Minh Huyền giật giật khóe miệng, lúc hắn biết Diệp Kiều có thể vẽ bùa thì cũng rất bình thản a.
Nhưng có điều.
Minh Huyền vỗ đầu nàng, suy tư gì đó: “Vậy mà ngươi không biến thành một đứa ngốc ha?”
Đây mới là điều làm hắn ngạc nhiên nhất.
Linh căn, thần thức cùng thiên phú có mối liên hệ tương quan với nhau.
Không cần nói đến người khác, cứ lấy Tiết Dư làm ví dụ, hắn là một cực phẩm linh căn Kim Đan Trung Kỳ, nên khi luyện đan cũng không xuất hiện một chút mệt mỏi nào. Hơn nữa Đan tu, Phù tu với Khí tu là ba chức nghiệp có thần thức mạnh nhất.
Còn thần thức của Kiếm tu là kém nhất.
Dùng thần thức có thể giúp dò xét động tĩnh xung quanh, thậm chí còn có thể dùng nó để tấn công thức hải của đối thủ.
Người nào có thần thức cường đại thì thậm chí có thể âm thầm lặng lẽ mà biến một người nào đó thành một tên ngốc điên điên khùng khùng suốt đời luôn cũng được nữa.
Chu Hành Vân chớp chớp mắt, có chút tò mò, “Cho nên thần thức của ngươi đã đạt tới trình độ nào rồi?”
Mộc Trọng Hi nhấc tay, cực kì nhiệt tình nói: “Hay là để Minh Huyền với tiểu sư muội công kích tinh thần lẫn nhau thử xem?”
“Các ngươi đều là Phù tu, thần thức của ai mạnh hơn thì thử qua là biết mà, không phải sao?”
Giề? Tự tổn thương nhau? Rồi ai thua thì biến thành tên ngốc hả.
“...”
Cuối cùng Mộc Trọng Hi thành công nhận được hai cú đấm “thân thương” từ Minh Huyền và Diệp Kiều. Lúc này hắn liền bĩu môi, trở thành một con chó ngốc lắc đuôi hóng chuyện đúng nghĩa đen, không chút khách khí mà vươn tay lấy túi trữ vật của Diệp Kiều: “Nếu ngươi cũng luyện đan, vậy có loại đan dược nào giúp người ăn cảm thấy mát mẻ không?”
“Không có.” Diệp Kiều đạp hắn bay xa: “Đừng có sờ loạn.”
Trước đó nàng đã tìm hiểu qua, biết được khi vào nơi này cần phải có Thanh Tâm Đan, ngoài loại đan dược đó ra thì nàng cũng có chuẩn bị thêm một số ít đan dược khác, ví dụ như là Hồi Linh Đan.
Còn loại đan dược giúp người ăn mát mẻ là cái méo gì?
Ngay cả linh thảo cơ bản nhất mà nàng còn không có, thì làm sao luyện được loại đan dược như vậy.
Chu Hành Vân đứng thẳng lưng nói chuyện, lại nhìn qua hai tên nhóc sư đệ đang bị nhiệt độ hun nóng như chó, liền làm bộ làm tịch nói: “Còn bốn ngày nữa, ráng nhịn chút đi.”
Người xem sờ chóp mũi, đồng cảm sâu sắc:
“Người trẻ tuổi nên hỏa khí trong người hơi nhiều.”
“Vân Thước nhìn qua rất thoải mái a.”
“Cực phẩm Thủy linh căn ở chỗ này đương nhiên là thoải mái rồi.”
Chỉ có Hỏa linh căn là thảm nhất, bình thường trong người đã nóng rồi, mà hiện tại còn gặp thêm bí cảnh như này thì bọn họ có mức bị biến thành một bầy heo quay luôn.
Diệp Kiều là Lôi linh căn, Chu Hành Vân là Phong linh căn, nên tính ra hai người cũng khỏe, chỉ có khổ nhất là tổ hợp ba người Hỏa linh căn thôi.
“Ai tính giúp ta xem có bao nhiêu đệ tử Hỏa linh căn vậy?”
“Nhiều lắm. Chắc cũng bảy tám người á, nhưng bất hạnh nhất chính là trong số đó thì Trường Minh Tông chiếm hết ba rồi.”
Minh Huyền, Tiết Dư, Mộc Trọng Hi, ba người họ đều là Hỏa linh căn.
Trường Minh Tông chắc chắn sẽ không cần phải sợ ngũ hành thiếu hỏa đi.
Ở bên trong loại bí cảnh như Hỏa Diệm Sơn này, thì Diệp Kiều rất dứt khoát mà ném ra KFC, cho nó đi kiếm ăn, vì con gà này cũng được sinh ra ở nơi có nhiệt độ cao giống với tinh thạch hệ hỏa. Mà hiện tại tu vi của KFC cũng đến Trúc Cơ Trung Kỳ rồi.
Tu vi của thú khế ước với chủ của nó có mối liên kết với nhau, nếu tu vi của KFC cao hơn một chút, thì Diệp Kiều cũng sẽ không cần phải tu luyện mà được nâng cấp bằng với nó luôn.
Kết quả KFC lại là một con gà vô dụng, chỉ có thể dựa vào Diệp Kiều kéo lên.
Sau khi KFC được thả ra liền nghênh ngang đi dạo một vòng, cuối cùng tung ta tung tăng đi tìm thức ăn, Diệp Kiều thấy thế cũng không ngăn cản.
“Đi thôi.” Minh Huyền không yên tâm, “Chúng ta đi xem.”
Yêu thú trong bí cảnh nhiều như vậy, mà tông môn bọn họ thật vất vả mới có được một thần thú, lỡ đâu nó bị một con yêu thú lớn hơn ăn thịt thì biết tìm ai khóc bây giờ.
************
Vân Thước nhờ có Tầm Bảo Thú, nên lúc đi trên đường cũng nhặt được không ít linh thảo, cùng với linh quả giúp bổ sung linh khí. Lúc này trên vai nàng thì có một con phượng điểu màu xanh cực kì xinh đẹp, còn trong tay thì ôm một con Tầm Bảo Thú màu vàng.
Hình ảnh này làm cho mấy thân truyền ở xung quanh phải nhìn đi nhìn lại mấy lần.
Vẫn là lần đầu nhìn thấy, một người có đến hai thú khế ước.
Trọng điểm còn là lai lịch của hai con yêu thú này cũng không phải dạng vừa.
Một con là linh thú, con còn lại thì rất giống Thanh Loan Điểu trong truyền thuyết.
Vân Thước chú ý tới Bích Thủy Tông đang mờ mịt đánh giá mình, khóe môi khẽ cong lên, đang trong lúc nàng cực kì đắc ý, thì đột nhiên Thanh Loan trên vai nàng cử động.
Bắt đầu đập cánh bay về phía cách nàng không xa, Vân Thước có chút bất ngờ liền chạy theo nó.
Chuyện gì vậy?
Tư Diệu Ngôn có chút không hiểu được, “Chúng ta đi xem thử.”
Nếu như đã cùng Nguyệt Thanh Tông hợp tác, thì hai tông đi đâu cũng phải có nhau, lúc Vân Thước đuổi theo đến nơi, thì phát hiện Thanh Loan của mình đang nịnh bợ một con chim lông đỏ.
Thậm chí nó còn phô ra bộ lông màu xanh lơ của mình, rồi xòe đuôi như chim khổng tước để thu hút sự chú ý của đối phương.
Tư Diệu Ngôn: “...Nó đang làm gì vậy?”
Nàng nhận ra, con chim lông đỏ kia chính là thú khế ước của Diệp Kiều.
“Người của Trường Minh Tông đang ở gần đây.” Tống Hàn Thanh nhắc nhở nói, hắn nhìn thấy con chim này liền đau dạ dày, nghĩ đến Diệp Kiều đang ở gần, hắn liền không thể không nâng cai cảnh giác, bắt đầu dùng thần thức dò xét xung quanh, xem có cái bẫy nào hay không.
Không còn cách nào khác a, trên thế giới không có gì là tự nhiên hết, đã bị Diệp Kiều chơi xỏ nhiều lần rồi, nên bây giờ cũng đã thành thói quen.
Vân Thước trơ mắt nhìn thú khế ước của mình muốn bỏ nhà đi theo con chim lông đỏ kia, liền nhớ đến chuyện lần trước Tầm Bảo Thú bám theo Diệp Kiều không buông, thì sắc mặt lúc này liền tối sầm.
“Thanh Loan, quay lại.”
Là thế hệ sau của Phượng Hoàng, nên Thanh Loan liền theo bản năng muốn đi theo KFC.
Ngay cả khi Vân Thước lên tiếng, nó cũng không quay đầu.
Trong lúc nhất thời nàng liền không chút suy nghĩ mà bắt lấy KFC, sau đó tức giận ném nó sang một bên, nhưng vừa hay vị trí đó lại là dung nham, ngay tức khắc dung nham nóng chảy liền nuốt lấy KFC.
KFC ngốc một lát.
Nhưng cũng làm biếng giãy giụa.
Phượng hoàng rất thích hỏa, lại còn có thể niết bàn, nên loại dung nham như này thì đối với nó chỉ như nước ấm mà thôi.
Vừa lúc có thể thoát khỏi sự dây dưa của con Thanh Loan kia.
Tống Hàn Thanh thấy một màn như vậy, liền hít một ngụm khí lạnh.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Hình như Vân Thước mới vừa ném một con gà vào dung nham.”
“Hình như con đó không phải gà thì phải?” Có tu sĩ cảm thấy quen mắt liền nhỏ giọng nói: “Hình như nó là thú khế ước của Diệp Kiều.”
Lúc mấy người Diệp Kiều vừa đuổi đến, thì gặp đúng cảnh KFC bị ném xuống dung nham, nàng thấy vậy liền hốt hoảng một trận, nhanh chóng cảm nhận vị trí của KFC.
Sau khi thấy nó không sao thì mới nhẹ nhõm.
Phát hiện thứ này vậy mà không tệ nha.
Phượng Hoàng thuộc tính hỏa, giống với tinh thạch hệ hỏa chỉ ở nơi có nhiệt độ cực kì cao. Không cần Vân Thước ném nó xuống, thì KFC cũng tự đi kiếm ăn thôi.
Chỉ là...
“Nàng cố ý đi?” Mộc Trọng Hi nhíu mày, ném nơi nào không ném lại ném vào dung nham. Nếu KFC là một còn yêu thú bình thường thì đã chết từ lâu rồi.
Một khi thú khế ước chết đi, thì đối với chủ khế ước cũng bị thương tổn.
Hoặc là Vân Thước cố ý, hoặc là nàng ta rất ngu.
Diệp Kiều cảm thấy Vân Thước rất ngu có khả năng cao hơn.
“Ngươi đem thú khế ước của sư muội ta ném đi?” Minh Huyền tối sầm mặt, cố gắng nén giận, lúc trước hắn đã cảm giác được Vân Thước này không tốt lành gì rồi.
Không nghĩ tới nàng ta còn ngu đến mức ra tay với một con thú khế ước.
Sắc mặt Vân Thước trắng bệch, cố gắng giữ bình tĩnh rồi nhìn về phía Diệp Kiều, ý đồ chơi chiêu tình cảm: “Nhị sư tỷ, ta xin lỗi.”
“Ta không nghĩ tới nó sẽ rơi xuống chỗ đó.”
“Nhưng hình như nó cũng không sao mà?” Nếu có chuyện thì Diệp Kiều sẽ không êm đẹp mà đứng ở đây đâu.
Mộc Trọng Hi nhịn không nổi, liền vung ra một kiếm, hôm nay hắn phải đánh chết con ngu này.
Ai cũng không nghĩ tới Mộc Trọng Hi lại ra tay trước, Vân Thước phản ứng không kịp, Hộ Tâm Kính trong lòng ngực liền nháy mắt vỡ tan, nàng có rất nhiều đồ tốt, ngoại trừ đồ Vân Ngân cho, thì vẫn còn rất nhiều thứ khác.
Hộ Tâm Kính có thể ngăn cản được một chiêu toàn lực của Kim Đan Kỳ, bây giờ lại bị vỡ làm Vân Thước đau lòng muốn chết.
Diệp Kiều vận Đạp Thanh Phong tới gần Vân Thước, túm cổ áo đối phương, sau đó đấm vào mặt nàng ta một cái.
Vân Thước siết chặt ánh mắt, cổ họng cảm nhận được vị tanh của máu, dường như chết lặng, có thể thấy lần này Diệp Kiều không hề nương tay.
Nàng ngước mắt, cắn chặt môi: “Diệp Kiều!”
“Sao không gọi là Nhị sư tỷ nữa đi?” Diệp Kiều mỉm cười.
Cái tiếng 'Nhị sư tỷ' này mỗi lần phát ra từ miệng Vân Thước, làm nàng nghe riết mà mắc ói gần chết.
“Nói chuyện đàng hoàng dùm đi.”
Diệp Kiều không hiểu, thật sự không hiểu, muốn nói chuyện đàng hoàng thì nàng ta không chịu, một hai phải làm tới mức như này thì mới chịu sửa miệng hay sao?
“Các ngươi đang làm cái gì?”
Một nhát kiếm khí bay qua, nhưng bị Chu Hành Vân chặn lại. Hai nhát kiếm khí chạm vào nhau tạo thành ánh sáng chói lòa, rồi vụt tắt.
Thấy được động tĩnh đánh nhau, Diệp Thanh Hàn lại phát hiện một đám người ăn hiếp một mình Vân Thước, nên hắn lạnh lùng nói, “Trường Minh Tông các ngươi đừng có quá đáng.”
“Đại hội thi đấu không phải là nơi cho các ngươi ăn hiếp người khác.”
Vân Thước lui về phía sau nửa bước, cũng có chút tủi thân: “Ta không có cố ý, chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”
Không phải con thú khế ước kia cũng không bị gì sao? Nàng cảm thấy mấy người Trường Minh Tông này muốn nhắm vào mình kiếm chuyện a.
“Biết sao bây giờ.” Mộc Trọng Hi ôm kiếm cười lạnh: “Trường Minh Tông chúng ta, chính là cái dạng này đó.”
Đừng hỏi, vì đây chính là bản chất của tông môn chúng ta.
“Ngươi qua kia.” Chu Hành Vân nhìn Diệp Kiều một cái, lời ít mà ý nhiều: “Ta bên này.”
Nhìn thấy Diệp Thanh Hàn bị ngăn lại, Diệp Kiều liền quay đầu tìm Vân Thước.
Nàng đã muốn đánh con nhỏ này lâu rồi nha.
Bùa chú chặn lại đường trốn của Vân Thước, nàng cầm kiếm đi tới, sau đó hướng mặt của nàng ta mà đánh, Vân Thước thấy vậy liền cong gối đá vào bụng Diệp Kiều, kéo ra khoảng cách hai bên.
Tốc độ phản ứng của Vân Thước cũng không chậm.
Nhưng vẫn không chống đỡ nỗi việc Diệp Kiều liên tục dùng kiếm chém xuống, khiến cho pháp khí trong túi trữ vật của Vân Thước bị vỡ không ít, đã vậy Kim Cương phù cũng không còn bao nhiêu.
Diệp Kiều thấy thế liền thu kiếm, bây giờ đến kiếm nàng cũng lười dùng, vì vậy liền trực tiếp dùng tay đánh nàng ta.
Kim Đan Kỳ lại bị Trúc Cơ Trung Kỳ đè đánh, trường hợp này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy a.
“Nguyệt Thanh Tông các ngươi dạy đệ tử như thế nào vậy?” Tông chủ Vấn Kiếm Tông hoàn toàn đứng ngồi không yên, rốt cuộc đây là năng lực thần tiên gì a, có thể đem một thiên tài cực phẩm Thủy linh căn dạy thành một đứa vô dụng như này?
Vân Ngân cũng cảm thấy biểu hiện của Vân Thước hiện tại làm hắn mất mặt vô cùng, nhưng vẫn cố gắng bênh vực: “Phù tu chúng ta không giống như Kiếm tu các ngươi suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết.”
Tần Phạn Phạn quan sát nửa ngày, cũng nhíu mày, “Đứa nhỏ này kết đan như thế nào vậy? Có lôi kiếp không?”
Hắn vừa nói câu này, thì mọi người cũng bắt đầu ý thức được không đúng, theo lí thuyết thì cho dù thiên phú kém cỡ nào thì khi kết đan cũng sẽ nhận được hai đạo thiên lôi tượng trưng.
Năm tông luôn quan sát nhau, nhưng bọn hắn cho người nhìn chằm chằm lâu như vậy cũng không thấy Nguyệt Thanh Tông xuất hiện lôi vân a?
“Nàng sẽ không ăn đan dược để nâng tu vi đi?”
Nhóm trưởng lão nghị luận sôi nổi, hiển nhiên đều đối với phương thức này cảm thấy rất trơ trẽn.
“Không phải Diệp Kiều kia đột phá cũng rất nhanh ư? Sao các ngươi không nghi ngờ nàng?” Vân Ngân lạnh mặt, bất kể là tông môn nào, thì việc có đệ tử dùng đan dược để đột phá đều là một loại sỉ nhục.
Trưởng lão Bích Thủy Tông lại chủ động bênh vực Diệp Kiều, chậm rãi nói: “Đã là Kiếm Phù song tu, thì việc đột phá sao có thể nghi ngờ?”
Kiếm tu là dựa vào đánh nhau để nâng cấp, Phù tu thì dựa vào vẽ bùa. Còn đối với hai đạo song tu thì chỉ cần Diệp Kiều nắm được một trong hai lĩnh vực kiếm đạo hoặc phù đạo là nàng có thể đột phá được rồi.
Tu Chân Giới rất rộng lượng với thiên tài a. Tuy tính cách của Diệp Kiều có hơi ba chấm nhưng cũng được rất nhiều trưởng lão để ý tới, thậm chí còn tiếc nuối vì lúc trước nàng không gia nhập vào tông của bọn họ.
“Có chắc là con nhóc đó vẽ bùa tốt không?” Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông tức cười, không chỉ hắn nghi ngờ mà mọi người đều nghi ngờ a. Có thể tốc độ bày trận của Diệp Kiều nhanh, nhưng về vẽ bùa thì lại là hai chuyện khác nhau nha.
Tần Phạn Phạn cũng chưa thấy qua trình độ vẽ bùa của Diệp Kiều như thế nào, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến hắn khoác lác, “Nhanh hơn các ngươi là được rồi.”
************
Lúc Sở Hành Chi với Chúc Ưu chạy đến thì đã thấy Đại sư huynh nhà mình cùng với Chu Hành Vân đánh nhau rồi.
Chúc Ưu mở to mắt, bị tình huống như này làm cho không thể tin được, “Đại sư huynh?”
Vì sao lại đánh nhau với Trường Minh Tông a? Nàng không hiểu.
“Các ngươi cũng muốn tham gia sao?” Mộc Trọng Hi chỉa kiếm vào người Sở Hành Chi, cấp bậc hai người tương đồng, nhưng chưa bao giờ so tài với nhau, dù cho kiếm pháp của Vấn Kiếm Tông mạnh hơn, nhưng kiếm pháp của Trường Minh Tông lại dựa trên tốc độ, nên nếu đánh một trận thì cũng chưa biết ai hơn ai đâu.
Sở Hành Chi giơ tay, lui về phía sau nửa bước: “Giỡn gì vậy? Ai rãnh chứ, với lại cũng đâu liên quan đến ta? Đừng có giận chó đánh mèo nha.”
“Các ngươi đang đuổi giết Vân Thước hả?” Chúc Ưu hỏi, “Nàng đã làm gì đắc tội với các ngươi vậy?”
Minh Huyền lời ít ý nhiều nói: “Nàng ném thú khế ước của sư muội ta vào dung nham.”
Chúc Ưu hít vào một ngụm khí lạnh, lui về phía sau nửa bước, rồi quyết đoán kéo Nhị sư huynh rời đi, còn nói thêm một câu: “Sư muội kia của Nguyệt Thanh Tông, rất thích đi tìm đường chết.”
Thật sự đó, hiện tại ngay cả Vấn Kiếm Tông bọn họ còn không dám khai chiến với Trường Minh Tông, vậy mà Vân Thước này vừa gặp đã đắc tội với người ta rồi.
Chúc Ưu đồng cảm sâu sắc với Tống Hàn Thanh, gặp phải người sư muội như này, thì đúng là làm sư huynh cũng không dễ dàng gì.
Tống Hàn Thanh cũng thở dài, hắn thật sự nghĩ không ra, dựa vào đâu mà Vân Thước này cứ đi gây chuyện khắp nơi không sợ ai vậy.
Diệp Kiều cũng gây chuyện, nhưng nàng biết chừng mực a.
Tô Trọc yếu ớt bênh vực: “Tiểu sư muội cũng không biết đó là thú khế ước của Diệp Kiều mà, nên bỏ qua chuyện này cũng rất bình thường đi.”
Tống Hàn Thanh tuy cạn lời, nhưng cuối cùng vẫn phải ra tay giúp đỡ, không thể trơ mắt nhìn Vân Thước bị loại được.
Minh Huyền ngăn lại Tô Trọc.
Mộc Trọng Hi cùng Tống Hàn Thanh đối mặt.
Còn Diệp Kiều thì sao? Đương nhiên là có thù báo thù, hiện nàng đang tính sổ với Vân Thước nha.
Vân Thước bị Diệp Kiều đè đánh rất thảm, nước mắt không ngừng rơi, vội vàng tỏ ra đáng thương cầu xin giúp đỡ: “Diệp sư huynh.”
“Ai là Diệp sư huynh của ngươi chứ?”
Sở Hành Chi dưới ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn qua đây, liền không nghĩ ngợi mà nói: “Đừng có tỏ ra thân quen với Vấn Kiếm Tông chúng ta. Nếu không thì dù ở đây không có nước, ta vẫn sẽ tìm cách khác tạt cho ngươi tỉnh!”
Trên mặt Vân Thước bị đánh đến nóng rát, trong mắt liền hiện lên vài phần hận ý.
Thiên tài...
Mộc Trọng Hi yên lặng nuốt xuống ý định chửi thề, lại xúc động đến mức muốn hộc máu, sau đó không tránh khỏi việc đánh giá Diệp Kiều một lần nữa, đây là năng lực bình thường với trung phẩm linh căn đó ư.
Diệp Kiều nhìn Mộc Trọng Hi đang chết đứng tại chỗ, liền quay đầu nhìn sang Minh Huyền, “Khi nào có nhu cầu cần đan dược thì tìm ta nha.”
Nàng trầm ngâm một lát, “Ta sẽ cố gắng làm cho chúng có hương vị bình thường nhất.”
Vốn dĩ hình dạng đan dược của nàng đã xấu đến mức muốn xin lỗi xã hội luôn rồi. Nhưng cũng đành chịu thôi, do nàng không có đan lô mà.
“Chuyện ngươi biết luyện đan, vẫn nên đợi khi nào gặp được Tiết Dư thì nói với hắn đi.” Minh Huyền giật giật khóe miệng, lúc hắn biết Diệp Kiều có thể vẽ bùa thì cũng rất bình thản a.
Nhưng có điều.
Minh Huyền vỗ đầu nàng, suy tư gì đó: “Vậy mà ngươi không biến thành một đứa ngốc ha?”
Đây mới là điều làm hắn ngạc nhiên nhất.
Linh căn, thần thức cùng thiên phú có mối liên hệ tương quan với nhau.
Không cần nói đến người khác, cứ lấy Tiết Dư làm ví dụ, hắn là một cực phẩm linh căn Kim Đan Trung Kỳ, nên khi luyện đan cũng không xuất hiện một chút mệt mỏi nào. Hơn nữa Đan tu, Phù tu với Khí tu là ba chức nghiệp có thần thức mạnh nhất.
Còn thần thức của Kiếm tu là kém nhất.
Dùng thần thức có thể giúp dò xét động tĩnh xung quanh, thậm chí còn có thể dùng nó để tấn công thức hải của đối thủ.
Người nào có thần thức cường đại thì thậm chí có thể âm thầm lặng lẽ mà biến một người nào đó thành một tên ngốc điên điên khùng khùng suốt đời luôn cũng được nữa.
Chu Hành Vân chớp chớp mắt, có chút tò mò, “Cho nên thần thức của ngươi đã đạt tới trình độ nào rồi?”
Mộc Trọng Hi nhấc tay, cực kì nhiệt tình nói: “Hay là để Minh Huyền với tiểu sư muội công kích tinh thần lẫn nhau thử xem?”
“Các ngươi đều là Phù tu, thần thức của ai mạnh hơn thì thử qua là biết mà, không phải sao?”
Giề? Tự tổn thương nhau? Rồi ai thua thì biến thành tên ngốc hả.
“...”
Cuối cùng Mộc Trọng Hi thành công nhận được hai cú đấm “thân thương” từ Minh Huyền và Diệp Kiều. Lúc này hắn liền bĩu môi, trở thành một con chó ngốc lắc đuôi hóng chuyện đúng nghĩa đen, không chút khách khí mà vươn tay lấy túi trữ vật của Diệp Kiều: “Nếu ngươi cũng luyện đan, vậy có loại đan dược nào giúp người ăn cảm thấy mát mẻ không?”
“Không có.” Diệp Kiều đạp hắn bay xa: “Đừng có sờ loạn.”
Trước đó nàng đã tìm hiểu qua, biết được khi vào nơi này cần phải có Thanh Tâm Đan, ngoài loại đan dược đó ra thì nàng cũng có chuẩn bị thêm một số ít đan dược khác, ví dụ như là Hồi Linh Đan.
Còn loại đan dược giúp người ăn mát mẻ là cái méo gì?
Ngay cả linh thảo cơ bản nhất mà nàng còn không có, thì làm sao luyện được loại đan dược như vậy.
Chu Hành Vân đứng thẳng lưng nói chuyện, lại nhìn qua hai tên nhóc sư đệ đang bị nhiệt độ hun nóng như chó, liền làm bộ làm tịch nói: “Còn bốn ngày nữa, ráng nhịn chút đi.”
Người xem sờ chóp mũi, đồng cảm sâu sắc:
“Người trẻ tuổi nên hỏa khí trong người hơi nhiều.”
“Vân Thước nhìn qua rất thoải mái a.”
“Cực phẩm Thủy linh căn ở chỗ này đương nhiên là thoải mái rồi.”
Chỉ có Hỏa linh căn là thảm nhất, bình thường trong người đã nóng rồi, mà hiện tại còn gặp thêm bí cảnh như này thì bọn họ có mức bị biến thành một bầy heo quay luôn.
Diệp Kiều là Lôi linh căn, Chu Hành Vân là Phong linh căn, nên tính ra hai người cũng khỏe, chỉ có khổ nhất là tổ hợp ba người Hỏa linh căn thôi.
“Ai tính giúp ta xem có bao nhiêu đệ tử Hỏa linh căn vậy?”
“Nhiều lắm. Chắc cũng bảy tám người á, nhưng bất hạnh nhất chính là trong số đó thì Trường Minh Tông chiếm hết ba rồi.”
Minh Huyền, Tiết Dư, Mộc Trọng Hi, ba người họ đều là Hỏa linh căn.
Trường Minh Tông chắc chắn sẽ không cần phải sợ ngũ hành thiếu hỏa đi.
Ở bên trong loại bí cảnh như Hỏa Diệm Sơn này, thì Diệp Kiều rất dứt khoát mà ném ra KFC, cho nó đi kiếm ăn, vì con gà này cũng được sinh ra ở nơi có nhiệt độ cao giống với tinh thạch hệ hỏa. Mà hiện tại tu vi của KFC cũng đến Trúc Cơ Trung Kỳ rồi.
Tu vi của thú khế ước với chủ của nó có mối liên kết với nhau, nếu tu vi của KFC cao hơn một chút, thì Diệp Kiều cũng sẽ không cần phải tu luyện mà được nâng cấp bằng với nó luôn.
Kết quả KFC lại là một con gà vô dụng, chỉ có thể dựa vào Diệp Kiều kéo lên.
Sau khi KFC được thả ra liền nghênh ngang đi dạo một vòng, cuối cùng tung ta tung tăng đi tìm thức ăn, Diệp Kiều thấy thế cũng không ngăn cản.
“Đi thôi.” Minh Huyền không yên tâm, “Chúng ta đi xem.”
Yêu thú trong bí cảnh nhiều như vậy, mà tông môn bọn họ thật vất vả mới có được một thần thú, lỡ đâu nó bị một con yêu thú lớn hơn ăn thịt thì biết tìm ai khóc bây giờ.
************
Vân Thước nhờ có Tầm Bảo Thú, nên lúc đi trên đường cũng nhặt được không ít linh thảo, cùng với linh quả giúp bổ sung linh khí. Lúc này trên vai nàng thì có một con phượng điểu màu xanh cực kì xinh đẹp, còn trong tay thì ôm một con Tầm Bảo Thú màu vàng.
Hình ảnh này làm cho mấy thân truyền ở xung quanh phải nhìn đi nhìn lại mấy lần.
Vẫn là lần đầu nhìn thấy, một người có đến hai thú khế ước.
Trọng điểm còn là lai lịch của hai con yêu thú này cũng không phải dạng vừa.
Một con là linh thú, con còn lại thì rất giống Thanh Loan Điểu trong truyền thuyết.
Vân Thước chú ý tới Bích Thủy Tông đang mờ mịt đánh giá mình, khóe môi khẽ cong lên, đang trong lúc nàng cực kì đắc ý, thì đột nhiên Thanh Loan trên vai nàng cử động.
Bắt đầu đập cánh bay về phía cách nàng không xa, Vân Thước có chút bất ngờ liền chạy theo nó.
Chuyện gì vậy?
Tư Diệu Ngôn có chút không hiểu được, “Chúng ta đi xem thử.”
Nếu như đã cùng Nguyệt Thanh Tông hợp tác, thì hai tông đi đâu cũng phải có nhau, lúc Vân Thước đuổi theo đến nơi, thì phát hiện Thanh Loan của mình đang nịnh bợ một con chim lông đỏ.
Thậm chí nó còn phô ra bộ lông màu xanh lơ của mình, rồi xòe đuôi như chim khổng tước để thu hút sự chú ý của đối phương.
Tư Diệu Ngôn: “...Nó đang làm gì vậy?”
Nàng nhận ra, con chim lông đỏ kia chính là thú khế ước của Diệp Kiều.
“Người của Trường Minh Tông đang ở gần đây.” Tống Hàn Thanh nhắc nhở nói, hắn nhìn thấy con chim này liền đau dạ dày, nghĩ đến Diệp Kiều đang ở gần, hắn liền không thể không nâng cai cảnh giác, bắt đầu dùng thần thức dò xét xung quanh, xem có cái bẫy nào hay không.
Không còn cách nào khác a, trên thế giới không có gì là tự nhiên hết, đã bị Diệp Kiều chơi xỏ nhiều lần rồi, nên bây giờ cũng đã thành thói quen.
Vân Thước trơ mắt nhìn thú khế ước của mình muốn bỏ nhà đi theo con chim lông đỏ kia, liền nhớ đến chuyện lần trước Tầm Bảo Thú bám theo Diệp Kiều không buông, thì sắc mặt lúc này liền tối sầm.
“Thanh Loan, quay lại.”
Là thế hệ sau của Phượng Hoàng, nên Thanh Loan liền theo bản năng muốn đi theo KFC.
Ngay cả khi Vân Thước lên tiếng, nó cũng không quay đầu.
Trong lúc nhất thời nàng liền không chút suy nghĩ mà bắt lấy KFC, sau đó tức giận ném nó sang một bên, nhưng vừa hay vị trí đó lại là dung nham, ngay tức khắc dung nham nóng chảy liền nuốt lấy KFC.
KFC ngốc một lát.
Nhưng cũng làm biếng giãy giụa.
Phượng hoàng rất thích hỏa, lại còn có thể niết bàn, nên loại dung nham như này thì đối với nó chỉ như nước ấm mà thôi.
Vừa lúc có thể thoát khỏi sự dây dưa của con Thanh Loan kia.
Tống Hàn Thanh thấy một màn như vậy, liền hít một ngụm khí lạnh.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Hình như Vân Thước mới vừa ném một con gà vào dung nham.”
“Hình như con đó không phải gà thì phải?” Có tu sĩ cảm thấy quen mắt liền nhỏ giọng nói: “Hình như nó là thú khế ước của Diệp Kiều.”
Lúc mấy người Diệp Kiều vừa đuổi đến, thì gặp đúng cảnh KFC bị ném xuống dung nham, nàng thấy vậy liền hốt hoảng một trận, nhanh chóng cảm nhận vị trí của KFC.
Sau khi thấy nó không sao thì mới nhẹ nhõm.
Phát hiện thứ này vậy mà không tệ nha.
Phượng Hoàng thuộc tính hỏa, giống với tinh thạch hệ hỏa chỉ ở nơi có nhiệt độ cực kì cao. Không cần Vân Thước ném nó xuống, thì KFC cũng tự đi kiếm ăn thôi.
Chỉ là...
“Nàng cố ý đi?” Mộc Trọng Hi nhíu mày, ném nơi nào không ném lại ném vào dung nham. Nếu KFC là một còn yêu thú bình thường thì đã chết từ lâu rồi.
Một khi thú khế ước chết đi, thì đối với chủ khế ước cũng bị thương tổn.
Hoặc là Vân Thước cố ý, hoặc là nàng ta rất ngu.
Diệp Kiều cảm thấy Vân Thước rất ngu có khả năng cao hơn.
“Ngươi đem thú khế ước của sư muội ta ném đi?” Minh Huyền tối sầm mặt, cố gắng nén giận, lúc trước hắn đã cảm giác được Vân Thước này không tốt lành gì rồi.
Không nghĩ tới nàng ta còn ngu đến mức ra tay với một con thú khế ước.
Sắc mặt Vân Thước trắng bệch, cố gắng giữ bình tĩnh rồi nhìn về phía Diệp Kiều, ý đồ chơi chiêu tình cảm: “Nhị sư tỷ, ta xin lỗi.”
“Ta không nghĩ tới nó sẽ rơi xuống chỗ đó.”
“Nhưng hình như nó cũng không sao mà?” Nếu có chuyện thì Diệp Kiều sẽ không êm đẹp mà đứng ở đây đâu.
Mộc Trọng Hi nhịn không nổi, liền vung ra một kiếm, hôm nay hắn phải đánh chết con ngu này.
Ai cũng không nghĩ tới Mộc Trọng Hi lại ra tay trước, Vân Thước phản ứng không kịp, Hộ Tâm Kính trong lòng ngực liền nháy mắt vỡ tan, nàng có rất nhiều đồ tốt, ngoại trừ đồ Vân Ngân cho, thì vẫn còn rất nhiều thứ khác.
Hộ Tâm Kính có thể ngăn cản được một chiêu toàn lực của Kim Đan Kỳ, bây giờ lại bị vỡ làm Vân Thước đau lòng muốn chết.
Diệp Kiều vận Đạp Thanh Phong tới gần Vân Thước, túm cổ áo đối phương, sau đó đấm vào mặt nàng ta một cái.
Vân Thước siết chặt ánh mắt, cổ họng cảm nhận được vị tanh của máu, dường như chết lặng, có thể thấy lần này Diệp Kiều không hề nương tay.
Nàng ngước mắt, cắn chặt môi: “Diệp Kiều!”
“Sao không gọi là Nhị sư tỷ nữa đi?” Diệp Kiều mỉm cười.
Cái tiếng 'Nhị sư tỷ' này mỗi lần phát ra từ miệng Vân Thước, làm nàng nghe riết mà mắc ói gần chết.
“Nói chuyện đàng hoàng dùm đi.”
Diệp Kiều không hiểu, thật sự không hiểu, muốn nói chuyện đàng hoàng thì nàng ta không chịu, một hai phải làm tới mức như này thì mới chịu sửa miệng hay sao?
“Các ngươi đang làm cái gì?”
Một nhát kiếm khí bay qua, nhưng bị Chu Hành Vân chặn lại. Hai nhát kiếm khí chạm vào nhau tạo thành ánh sáng chói lòa, rồi vụt tắt.
Thấy được động tĩnh đánh nhau, Diệp Thanh Hàn lại phát hiện một đám người ăn hiếp một mình Vân Thước, nên hắn lạnh lùng nói, “Trường Minh Tông các ngươi đừng có quá đáng.”
“Đại hội thi đấu không phải là nơi cho các ngươi ăn hiếp người khác.”
Vân Thước lui về phía sau nửa bước, cũng có chút tủi thân: “Ta không có cố ý, chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”
Không phải con thú khế ước kia cũng không bị gì sao? Nàng cảm thấy mấy người Trường Minh Tông này muốn nhắm vào mình kiếm chuyện a.
“Biết sao bây giờ.” Mộc Trọng Hi ôm kiếm cười lạnh: “Trường Minh Tông chúng ta, chính là cái dạng này đó.”
Đừng hỏi, vì đây chính là bản chất của tông môn chúng ta.
“Ngươi qua kia.” Chu Hành Vân nhìn Diệp Kiều một cái, lời ít mà ý nhiều: “Ta bên này.”
Nhìn thấy Diệp Thanh Hàn bị ngăn lại, Diệp Kiều liền quay đầu tìm Vân Thước.
Nàng đã muốn đánh con nhỏ này lâu rồi nha.
Bùa chú chặn lại đường trốn của Vân Thước, nàng cầm kiếm đi tới, sau đó hướng mặt của nàng ta mà đánh, Vân Thước thấy vậy liền cong gối đá vào bụng Diệp Kiều, kéo ra khoảng cách hai bên.
Tốc độ phản ứng của Vân Thước cũng không chậm.
Nhưng vẫn không chống đỡ nỗi việc Diệp Kiều liên tục dùng kiếm chém xuống, khiến cho pháp khí trong túi trữ vật của Vân Thước bị vỡ không ít, đã vậy Kim Cương phù cũng không còn bao nhiêu.
Diệp Kiều thấy thế liền thu kiếm, bây giờ đến kiếm nàng cũng lười dùng, vì vậy liền trực tiếp dùng tay đánh nàng ta.
Kim Đan Kỳ lại bị Trúc Cơ Trung Kỳ đè đánh, trường hợp này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy a.
“Nguyệt Thanh Tông các ngươi dạy đệ tử như thế nào vậy?” Tông chủ Vấn Kiếm Tông hoàn toàn đứng ngồi không yên, rốt cuộc đây là năng lực thần tiên gì a, có thể đem một thiên tài cực phẩm Thủy linh căn dạy thành một đứa vô dụng như này?
Vân Ngân cũng cảm thấy biểu hiện của Vân Thước hiện tại làm hắn mất mặt vô cùng, nhưng vẫn cố gắng bênh vực: “Phù tu chúng ta không giống như Kiếm tu các ngươi suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết.”
Tần Phạn Phạn quan sát nửa ngày, cũng nhíu mày, “Đứa nhỏ này kết đan như thế nào vậy? Có lôi kiếp không?”
Hắn vừa nói câu này, thì mọi người cũng bắt đầu ý thức được không đúng, theo lí thuyết thì cho dù thiên phú kém cỡ nào thì khi kết đan cũng sẽ nhận được hai đạo thiên lôi tượng trưng.
Năm tông luôn quan sát nhau, nhưng bọn hắn cho người nhìn chằm chằm lâu như vậy cũng không thấy Nguyệt Thanh Tông xuất hiện lôi vân a?
“Nàng sẽ không ăn đan dược để nâng tu vi đi?”
Nhóm trưởng lão nghị luận sôi nổi, hiển nhiên đều đối với phương thức này cảm thấy rất trơ trẽn.
“Không phải Diệp Kiều kia đột phá cũng rất nhanh ư? Sao các ngươi không nghi ngờ nàng?” Vân Ngân lạnh mặt, bất kể là tông môn nào, thì việc có đệ tử dùng đan dược để đột phá đều là một loại sỉ nhục.
Trưởng lão Bích Thủy Tông lại chủ động bênh vực Diệp Kiều, chậm rãi nói: “Đã là Kiếm Phù song tu, thì việc đột phá sao có thể nghi ngờ?”
Kiếm tu là dựa vào đánh nhau để nâng cấp, Phù tu thì dựa vào vẽ bùa. Còn đối với hai đạo song tu thì chỉ cần Diệp Kiều nắm được một trong hai lĩnh vực kiếm đạo hoặc phù đạo là nàng có thể đột phá được rồi.
Tu Chân Giới rất rộng lượng với thiên tài a. Tuy tính cách của Diệp Kiều có hơi ba chấm nhưng cũng được rất nhiều trưởng lão để ý tới, thậm chí còn tiếc nuối vì lúc trước nàng không gia nhập vào tông của bọn họ.
“Có chắc là con nhóc đó vẽ bùa tốt không?” Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông tức cười, không chỉ hắn nghi ngờ mà mọi người đều nghi ngờ a. Có thể tốc độ bày trận của Diệp Kiều nhanh, nhưng về vẽ bùa thì lại là hai chuyện khác nhau nha.
Tần Phạn Phạn cũng chưa thấy qua trình độ vẽ bùa của Diệp Kiều như thế nào, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến hắn khoác lác, “Nhanh hơn các ngươi là được rồi.”
************
Lúc Sở Hành Chi với Chúc Ưu chạy đến thì đã thấy Đại sư huynh nhà mình cùng với Chu Hành Vân đánh nhau rồi.
Chúc Ưu mở to mắt, bị tình huống như này làm cho không thể tin được, “Đại sư huynh?”
Vì sao lại đánh nhau với Trường Minh Tông a? Nàng không hiểu.
“Các ngươi cũng muốn tham gia sao?” Mộc Trọng Hi chỉa kiếm vào người Sở Hành Chi, cấp bậc hai người tương đồng, nhưng chưa bao giờ so tài với nhau, dù cho kiếm pháp của Vấn Kiếm Tông mạnh hơn, nhưng kiếm pháp của Trường Minh Tông lại dựa trên tốc độ, nên nếu đánh một trận thì cũng chưa biết ai hơn ai đâu.
Sở Hành Chi giơ tay, lui về phía sau nửa bước: “Giỡn gì vậy? Ai rãnh chứ, với lại cũng đâu liên quan đến ta? Đừng có giận chó đánh mèo nha.”
“Các ngươi đang đuổi giết Vân Thước hả?” Chúc Ưu hỏi, “Nàng đã làm gì đắc tội với các ngươi vậy?”
Minh Huyền lời ít ý nhiều nói: “Nàng ném thú khế ước của sư muội ta vào dung nham.”
Chúc Ưu hít vào một ngụm khí lạnh, lui về phía sau nửa bước, rồi quyết đoán kéo Nhị sư huynh rời đi, còn nói thêm một câu: “Sư muội kia của Nguyệt Thanh Tông, rất thích đi tìm đường chết.”
Thật sự đó, hiện tại ngay cả Vấn Kiếm Tông bọn họ còn không dám khai chiến với Trường Minh Tông, vậy mà Vân Thước này vừa gặp đã đắc tội với người ta rồi.
Chúc Ưu đồng cảm sâu sắc với Tống Hàn Thanh, gặp phải người sư muội như này, thì đúng là làm sư huynh cũng không dễ dàng gì.
Tống Hàn Thanh cũng thở dài, hắn thật sự nghĩ không ra, dựa vào đâu mà Vân Thước này cứ đi gây chuyện khắp nơi không sợ ai vậy.
Diệp Kiều cũng gây chuyện, nhưng nàng biết chừng mực a.
Tô Trọc yếu ớt bênh vực: “Tiểu sư muội cũng không biết đó là thú khế ước của Diệp Kiều mà, nên bỏ qua chuyện này cũng rất bình thường đi.”
Tống Hàn Thanh tuy cạn lời, nhưng cuối cùng vẫn phải ra tay giúp đỡ, không thể trơ mắt nhìn Vân Thước bị loại được.
Minh Huyền ngăn lại Tô Trọc.
Mộc Trọng Hi cùng Tống Hàn Thanh đối mặt.
Còn Diệp Kiều thì sao? Đương nhiên là có thù báo thù, hiện nàng đang tính sổ với Vân Thước nha.
Vân Thước bị Diệp Kiều đè đánh rất thảm, nước mắt không ngừng rơi, vội vàng tỏ ra đáng thương cầu xin giúp đỡ: “Diệp sư huynh.”
“Ai là Diệp sư huynh của ngươi chứ?”
Sở Hành Chi dưới ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn qua đây, liền không nghĩ ngợi mà nói: “Đừng có tỏ ra thân quen với Vấn Kiếm Tông chúng ta. Nếu không thì dù ở đây không có nước, ta vẫn sẽ tìm cách khác tạt cho ngươi tỉnh!”
Trên mặt Vân Thước bị đánh đến nóng rát, trong mắt liền hiện lên vài phần hận ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.