Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 62: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt

Công Chủ Bất Hồi Gia

12/07/2024

Khi đến Thành Vân Thủy thì toàn bộ đệ tử của năm tông đều chạm mặt nhau, nhưng bất cứ ai cũng lười phản ứng.

Được cử đến đây đều là những người có chút tu vi hơi cao, Tần Hoài nắm chặt kiếm bên hông, khi thấy Diệp Kiều không có đến, liền quỷ dị mà nhẹ nhàng thở ra.

Cũng đúng thôi, tu vi thấp như vậy thì làm sao Trường Minh Tông yên tâm thả nàng ra.

Ai cũng muốn có được Hỗn Độn Châu, nhưng phải dựa vào bản lĩnh thì mới lấy được, đệ tử của năm tông trong suốt đoạn đường đi cũng không ai thèm nói chuyện với ai, chỉ đi theo sau quản gia vào phủ thành chủ. Khi đến nơi Diệp Thanh Hàn liền mở miệng hỏi chuyện, “Ma tộc đang làm loạn trong thành ư? Thế đã bắt được tên nào chưa?”

“Chưa.” Thành chủ Thành Vân Thủy là một nam nhân bụng phệ, hắn nhẹ nhàng thở dài, “Bởi vì không có biện pháp nên mới tìm các ngươi đó.”

Năm tông chịu nể tình tới đây, chính là nhờ có Hỗn Độn Châu, bọn họ cũng rất biết điều, nên không chút nghĩ ngợi mà hứa hẹn: “Chỉ cần tiêu diệt được Ma tộc trong thành, thì chúng ta sẽ tự dâng lên Hỗn Độn Châu cho các ngươi.”

Diệp Thanh Hàn gật đầu: “Được.”

Cực kì tự nhiên mà xem Hỗn Độn Châu là của mình.

Tiết Dư lại hơi nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

************

Chuyển sang Diệp Kiều, sau khi trải qua một trận trời đất quay cuồng, lúc mở mắt ra, thì phát hiện bản thân đã nằm trên một bãi đất trống, điều này khiến nàng nhẹ nhàng thở ra.

Không rớt lên ngôi mộ của ai đó là tốt rồi.

Truyền Tống Trận cùng Truyền Tống Phù y chang nhau, cái gì cũng tốt, chỉ có vị trí rơi xuống là không tốt.

Nàng phủi phủi bụi trên quần áo, rồi đứng lên.

KFC cũng bị dịch chuyển chung với nàng, nhưng do nó như một cục lông màu đỏ quá sáng chói, nên Diệp Kiều đành đem nó bỏ vào ống tay áo cho nó tự kiếm chỗ thích hợp để làm ổ.

Diệp Kiều nhìn bầu trời đã dần sập tối, hiện tại nàng không rõ bản thân đang ở đâu, do đó vì an toàn của bản thân, nên nàng đã quyết định nuốt xuống một viên Bế Khí Đan, lại dán thêm một lá Ẩn Thân Phù, rồi tìm một nơi an toàn để vừa trốn vừa quan sát tình hình xung quanh.

Nơi đây đang có binh lính đi tuần tra, nhưng do tu vi không cao nên không một ai phát hiện ra Diệp Kiều.

Đợi một binh sĩ ở cuối hàng đi ngang qua, nàng liền vươn tay bịt miệng hắn lại, sau đó đánh cho hắn hôn mê bất tỉnh.

KFC nhìn thấy mà trợn tròn mắt.

Nó không nghĩ tới người này lại bạo như vậy, dưới tình huống như này lại còn dám đi đánh ngất người khác.

KFC sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy thì phát hiện nó đã đi theo Diệp Kiều đến một nơi quỷ quái. Làm cho gà tây nhỏ hoảng hốt cực kì, chủ nhân khế ước của nó chỉ mới là một Trúc Cơ gà mờ thôi a, chính là kiểu người chỉ cần ra khỏi cửa thì không đánh lại một ai hết.

Sau khi Diệp Kiều đánh ngất người ta, thì trong miệng luôn lẩm bẩm tới lui một câu 'đắc tội rồi', nhưng tay lại cực kì thành thạo lột đồ của người đó, rồi mặc vào người mình.

Dưới tình huống không rõ như thế nào, thì trang phục hiện tại của nàng quá mức gây chú ý, lại còn không giống ai, nên Diệp Kiều chỉ đành bí quá hóa liều đánh ngất một người rồi đổi quần áo với hắn.

Sau khi đổi xong trang phục, Diệp Kiều cũng không dám lộn xộn mà tìm một nơi nào đó núp vào để quan sát tiếp. Bắt đầu tự hỏi, rốt cuộc tiểu sư thúc không đáng tin cậy kia đã đem nàng dịch chuyển đến nơi nào?

Trước tiên có thể xác định, nơi này không phải là nơi mà nàng quen thuộc.

Vừa rồi đám người kia đã nói bằng ngôn ngữ ngoài hành tinh nào đó mà nàng không thể hiểu.

Diệp Kiều yên lặng một lát, sau đó quyết định lựa chọn chạy trốn, cái địa phương quỷ quái này nhìn rất nguy hiểm a, vấn đề quan trọng nữa là nàng không biết ngôn ngữ của mấy người này, nên nếu cứ ngốc ở đây thì cũng không an toàn chút nào.

Nàng đã tự hỏi bản thân nên trốn như thế nào đây.

“Ngươi thất thần ở đây làm gì vậy? Muốn lười biếng hả?” Đột nhiên nàng bị vỗ lưng một cái, sau đó xuất hiện âm thanh hùng hổ của một người.

May mà bị Đoàn trưởng lão đánh hằng ngày, nên một cú đập này không làm cho Diệp Kiều ngã nhào xuống đất.

Nàng ngẩng đầu thì đụng phải ánh mắt không kiên nhẫn của đối phương, nàng nhìn hắn lại nhìn một đám người tương tự ở phía sau, tu vi cao nhất là Kim Đan Kỳ, khoảng bảy tám người.

Sau khi bình tĩnh lại Diệp Kiều liền xác định nếu nàng trốn chạy ngay lúc này thì chắc chắn sẽ chết rất thảm, vì vậy nàng lập tức xoay người, gia nhập vào cuối hàng ngũ.

Người ta có câu 'Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt'.

Hơn nữa thấy được trình độ nhận diện như đui mù của người nọ, thì nàng có thể xác định đây không phải là một nhóm có tổ chức, không ai quen biết ai, nên cũng không khó lừa gạt.

Diệp Kiều với tu vi Trúc Cơ tuy không cao, nhưng cũng không đến nỗi thấp, có thể núp ở phía sau đội ngũ mà không cần xông pha ra phía trước.

Mấy người kia cũng không quan tâm đến một kẻ lười biếng như Diệp Kiều, cứ xì xầm nói chuyện với nhau, mà nàng nghe cả buổi trời cũng không hiểu gì.

Năng lực học tập của nàng rất mạnh, ở phương diện dựa vào kí ức cũng không tệ, nên khi nàng nghe bọn họ nói từ nào lặp đi lặp lại nhiều lần thì đều âm thầm ghi nhớ.

Diệp Kiều đi theo phía sau đội ngũ, càng quan sát thì càng cảm thấy mấy tên này rất giống...Ma tộc đi?



Khóe miệng nàng giật giật.

Vận khí của nàng, không lẽ xui vậy sao?

Bị dịch chuyển đến nơi đóng quân của Ma tộc như này, thì thà rằng đưa nàng đến mộ của người nào đó để múa quạt còn hơn, ít ra nó không nguy hiểm.

“Ngày mai chúng ta sẽ đến Thành Vân Thủy, nghe nói bọn chúng đã tập hợp đông đủ hết rồi.”

“Bọn tu sĩ của năm tông đều ở đó.” Hắn cười hung tợn hai cái xong rồi nói tiếp, “Lần này sẽ khiến cho bọn chúng có đi mà không có về muahaha.”

Câu đầu tiên thì Diệp Kiều còn đoán được sơ sơ nội dung, nhưng câu phía sau thì nàng nghe không hiểu, nhưng chắc chắn cũng không phải câu nói tốt lành gì.

Tu sĩ có thể dùng ngọc giản để truyền tin tức, nhưng dưới tình cảnh trước mắt như này thì dù sao đi nữa cũng không phải là thời điểm thích hợp để truyền tin.

Với lại, nghe cuộc nói chuyện giữa các Ma tộc với nhau, thì dường như rất rõ về hành động của nhóm thân truyền, chỉ sợ là bọn họ vừa mới bước vào thành thì đã bị theo dõi rồi.

...Bộ mạng lưới tình báo của Ma tộc phát triển mạnh vậy luôn đó hả?

Trong lúc đầu óc đang quay mòng mòng, thì Diệp Kiều lại chợt nghĩ đến một loại khả năng.

Khoan nha.

Đám thân truyền kia sẽ không ngu ngốc đến mức mặc tông phục rồi nghênh ngang vào Thành Vân Thủy đi?!

Chắc là không thể nào đâu ha.

Nhưng mà thời điểm nàng thấy mấy sư huynh nhà mình rời đi cũng không có thay trang phục, nói cách khác thì chính là một đám thân truyền ngu ngốc không biết trời cao đất dày, nghênh ngang đi vào địa bàn của Ma tộc ở Thành Vân Thủy, thiếu điều chỉ không dán bảng chiêu cáo thiên hạ là 'chúng ta đến rồi' mà thôi.

Sau đó toàn bộ quá trình, hành tung như nào đều bị người ta nắm rõ trong lòng bàn tay.

Diệp Kiều yên lặng sửa lại quần áo, nàng cảm thấy nếu tương lai trông cậy vào mấy tên thân truyền ngờ nghệch này, thì chắc Tu Chân Giới sẽ mau chóng lụi tàn mất.

***********

“Chúng ta tìm Ma tộc ở đâu bây giờ?” Mộc Trọng Hi nhìn khắp nơi: “Ta có thấy chỗ nào kì lạ đâu.”

Tới đây không chỉ có Trường Minh Tông mà còn có cả người của bốn tông kia, nên tất cả đều được tôn sùng lên tận mây xanh, tuy nhiên nói là đến đây để điều tra, nhưng lại không tìm được bất kì manh mối nào.

“Nếu tiểu sư muội ở đây...” Minh Huyền chống cằm: “Nàng sẽ làm như thế nào đây?”

“Đừng nhắc tiểu sư muội nữa.” Mộc Trọng Hi dựa vào bàn, không chút sức sống lẩm bẩm: “Tiểu sư muội không có ở đây với chúng ta.”

Hiện tại chỉ có thể dựa vào bọn họ mà thôi.

Tuy rằng Thành Vân Thủy rất nhỏ, nhưng người ở đây lại không ít, nên muốn tìm Ma tộc thì như mò kim đáy biển, bọn họ ở phủ thành chủ ngây người suốt bảy ngày, vẫn không tìm ra được bất kì manh mối nào.

“Mấy tông khác có tìm được tin tức nào không?” Mộc Trọng Hi chọt người ngồi cạnh.

Tiết Dư lắc đầu: “Không có.”

Mọi thông tin đều bị nhiễu loạn.

Chu Hành Vân khều khều mấy sợi tua rua của khăn trải bàn, nhàn nhạt nói, “Thành Vân Thủy chỉ là một thành trì nhỏ, nên thật sự có Hỗn Độn Châu ư?”

Hắn vẫn luôn mang trong mình thái độ hoài nghi, nhưng đây là tin tức do năm tông truyền ra, sao có thể là tin giả được.

“Chắc đây là cơ duyên ngoài ý muốn nào đó đi.” Minh Huyền nhún vai, “Cũng không thể có chuyện là thứ gì tốt đều nằm trong tay năm tông hoặc tám đại gia tộc được.”

Tiết Dư: “Cũng không biết bây giờ tiểu sư muội với tiểu sư thúc ở chung như thế nào rồi.”

Không chừng mấy hôm nay rất là náo nhiệt đi?

Hắn chỉ có thể từ sâu trong đáy lòng hi vọng Diệp Kiều sẽ không sao.

**********

Hiện tại trong doanh trại của 'Tào Tháo', Diệp Kiều đang cố gắng nhớ kĩ ngôn ngữ của Ma tộc, để dễ hòa nhập với cộng đồng.

Suốt cả quá trình, KFC đều nằm trong tay áo không dám động đậy, nó phát hiện đi theo chủ nhân thật sự rất kích thích luôn.

Ngủ một giấc tỉnh lại thấy bản thân ở một nơi xa thì không nói đi, đằng này còn vào thẳng nơi của Ma tộc.

Còn có, từ khi nào mà nàng học được ngôn ngữ của Ma tộc rồi?

Hiện tại Diệp Kiều đang nở một nụ cười cực kì xán lạn mà bắt chuyện với một người, tuy rằng không quen biết ai, nhưng lại không có chút nào xa lạ, còn rất cởi mở thân thiện, ai không biết còn tưởng rằng nàng với mấy người này đều là người quen trong nhà.



“Khi nào thì chúng ta mới đến Thành Vân Thủy vậy?”

Đối phương không kiên nhẫn mà liếc mắt nhìn nàng một cái: “Còn hai ngày nữa.”

“Sao chúng ta không mau chóng lên đường?”

“Ngươi hỏi nhiều quá vậy.” Hắn cười lạnh, “Dù sao mấy tên thân truyền kia cũng đã ở trong Thành Vân Thủy, nên bắt được bọn chúng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng để bảo đảm an toàn, thì Thánh nữ của Ma tộc chúng ta cũng sẽ đến đây, hiện tại chúng ta đang đợi nàng.”

Diệp Kiều: “Thánh nữ cũng muốn tới đây ư?”

Giọng nói của nàng mang theo kinh ngạc, vì Tần Phạn Phạn không có nhắc đến sự tồn tại của Thánh nữ.

Từ đầu đến cuối hắn chỉ nói nhiệm vụ lần này rất đơn giản, vì đây là việc Ma tộc gây náo loạn, nên chỉ cần giải quyết được mấy tên Ma tộc đó thì có thể nhận được Hỗn Độn Châu.

Nếu tính nguy hiểm cao như vậy, thì mấy tông khác cũng sẽ không an tâm mà cử ra thân truyền đến đây đâu.

...Đây chắc hẳn là tình báo của năm tông xảy ra vấn đề rồi đi?

Hiển nhiên thái độ kinh ngạc cực kì thiếu kiến thức kia của Diệp Kiều đã làm thỏa mãn lòng hư vinh của tên Ma tộc nọ.

Tên kia sau khi nghe xong thì tâm tình cũng tốt lên, “Chờ đi, đợi Thánh nữ của chúng ta đến đây rồi, thì nhất định có thể đem đám thân truyền không biết điều kia một lưới bắt trọn.”

Nói xong, hắn bắt đầu ngửa cổ lên cười ha hả.

Diệp Kiều không biết có phải vai ác nào cũng có kiểu cười như vậy, hay là đây là truyền thống của Ma tộc, nên nàng chỉ có thể cười hùa theo hắn.

Sau khi đã nắm được tin tức mình muốn biết, Diệp Kiều liền đợi bọn họ đi ra chỗ khác, thì nàng cố tình làm ra một vài hành động nhỏ, khi đảm bảo không có ai chú ý đến dị thường của mình, nàng mới yên tâm khởi động ngọc giản để truyền tin cho Tần Phạn Phạn.

Tần Phạn Phạn vẫn còn lo lắng mà điên cuồng hỏi nàng bị Truyền Tống Trận đưa đến chỗ nào, có nguy hiểm gì hay không.

Diệp Kiều thấy vậy thì cúi đầu nhanh chóng truyền ra tin tức:【 Nói ra chắc là ngài không tin được đâu, hiện tại ta đang ở doanh trại của Ma tộc á. 】

Tần Phạn Phạn:【...】

Hắn bình tĩnh vuốt mặt, liếc mắt nhìn qua Tạ Sơ Tuyết đang ngồi dưới đất, sau đó dùng chân đạp sư đệ nhà mình một cái: “Con mẹ nó, ngươi đem tiểu đồ đệ của ta đi đâu vậy hả?”

Tạ Sơ Tuyết nhanh chóng né tránh: “Sao vậy? Không phải nàng muốn Truyền Tống Phù ư?”

“Ta còn hào phóng cho nàng Truyền Tống Trận luôn mà.” Hắn vuốt cằm, nhìn như một con mèo đắc ý.

Tần Phạn Phạn lại lần nữa đem hắn đá bay.

Sau khi bình tĩnh lại, liền thông qua ngọc giản nói chuyện với Diệp Kiều.

【 Tình huống hiện tại của ngươi như thế nào? Ráng kiềm chế một chút, đừng có phá phách, Ma tộc không phải là nơi thích hợp để buông thả bản thân đâu, có cơ hội nào để chạy trốn không? Nếu chạy được thì ta sẽ cho người đến cứu ngươi 】

Diệp Kiều nhìn cảnh vật xung quanh:【 Tạm thời chắc là trốn không được đâu 】

Hơn nữa, nàng cảm thấy không chỉ bản thân chạy không được, mà cả nhóm thân truyền cũng sẽ chạy không được.

Nhiệm vụ kia, nhìn như thế nào cũng là một cái bẫy đợi nguyên một đám nhào đầu vào. . Truyện Trinh Thám

Diệp Kiều không hỏi Tần Phạn Phạn có thể kêu mấy sư huynh của mình quay về hay không. Vì hiện tại có thể Thành Vân Thủy đã bị Ma tộc khống chế trong tay rồi, một khi bọn chúng thấy có người làm ra động tĩnh khác lạ, thì nhất định sẽ nâng cao cảnh giác.

Án binh bất động mới là lựa chọn tốt nhất.

“Các ngươi đã gặp qua Thánh nữ bao giờ chưa?” Diệp Kiều cất đi ngọc giản, sau đó quay đầu hướng về Ma tộc đứng gần nhất mà lơ đãng hỏi.

“Chưa gặp bao giờ.” Hắn nói: “Sao chúng ta có thể dễ dàng gặp được Thánh nữ như vậy.”

Diệp Kiều: “Ồ vậy ư.”

Với tình huống trước mắt, thì phe thân truyền không chiếm ưu thế rồi.

Diệp Kiều tiếp tục bình tĩnh, không cảm xúc mà tiếp tục nói mấy câu khách sáo. Từ miệng bọn họ nàng đã có thể hình dung ra được bộ dạng của Thánh nữ ra sao rồi, là một đại lão Nguyên Anh Kỳ cực kì ít nói, với mục tiêu là bắt hết một đàn gà thân truyền.

Mà hai ngày sau thì đối phương sẽ tụ họp với bọn họ.

Diệp Kiều cũng từng gặp qua Ma tộc, chính là lão nhân ở trong bí cảnh đã bị sập. Mà hiện tại cấp bậc của Thánh nữ ít nhất thuộc hàng trường lão, tuy nàng nghe tiếng hiểu tiếng không, nhưng vẫn có thể đối đáp trôi chảy.

Nhờ phúc của lão nhân kia, đã giúp nàng học được không ít trận pháp của Ma tộc cùng với cách phá trận.

Muốn cho nàng dùng, thì nhất định nàng sẽ dùng cả hai tay.

Diệp Kiều chậm rãi rũ mắt, đột nhiên liền nảy sinh một ý tưởng cực kì táo bạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook