Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 66: Kia tất nhiên là quỳ lạy Diệp Kiều khen nàng trâu bò rồi

Công Chủ Bất Hồi Gia

12/07/2024

Khi sử dụng Độn Địa phù cũng rất dễ bị lộ ra hơi thở, nên Ma tộc đã nhanh chóng cảm nhận được sự dao động của linh khí.

“Có động tĩnh!”

“Hình như là ở phòng tắm nữ?”

“Nhanh đi xem thử một chút.”

Diệp Kiều chui ra khỏi phòng tắm nữ, khi nhìn tới nhìn lui không thấy ai, thì nàng liền trộm quần áo rồi bỏ chạy.

Nàng đã quan sát nơi này lâu lắm rồi, nên cũng đã nhớ kĩ mọi ngóc ngách ở nơi đây. Vì thế nàng đã dùng một lá Độn Địa phù thành công đào tới phòng tắm, sau đó chui đầu ra.

Thuận tay trộm à không mượn tạm một bộ quần áo cũ đem đi.

Vì để bày tỏ sự xin lỗi chân thành, nàng còn tốt bụng để lại mười mấy viên linh thạch thượng phẩm nữa.

Làm phiền rồi, làm phiền rồi.

Trong lòng Diệp Kiều vẫn luôn điên cuồng xin lỗi, một bên thì âm thầm dập đầu với mỹ nữ nào đó để xin được tha thứ.

Ma tộc bên kia gà bay chó sủa, thì bên này Tống Hàn Thanh cũng nơm nớp lo sợ mà tìm nơi an toàn để núp, hắn không giống như Diệp Thanh Hàn là một tên Kiếm tu ngu ngốc không màng sống chết, không phục thì đánh.

Phù tu bọn họ đều chọn dựa vào hoàn cảnh thực tế rồi mới hành động a.

Nếu có thể thì bọn họ lại thích núp ở phía sau rồi ném bùa, hoặc tìm một nơi không ai chú ý đến rồi khẽ meo meo bày trận, mắt thấy tên đầu gỗ Diệp Thanh Hàn muốn lao ra quyết chiến với đám Ma tộc, Tống Hàn Thanh liền siết cổ hắn, “Con mẹ nó, ngươi muốn chết thì chết một mình đi, đừng có lôi ta theo.”

Rốt cuộc lúc đầu hắn đã ngờ nghệch như thế nào mới lựa chọn đi cùng với Diệp Thanh Hàn đến đây a?!

Mẹ nó còn không đáng tin cậy bằng Diệp Kiều!

Thời điểm thông báo vị trí cho Diệp Kiều ở bên ngoài, thì Tống Hàn Thanh cũng không được ổn lắm.

Thời gian như trôi qua thật lâu, trong không khí vẫn còn tồn đọng hơi thở của đám Ma tộc ở khắp nơi, giống như chỉ cần giây tiếp theo thì bọn chúng sẽ đạp cửa đi vào.

Tống Hàn Thanh cực kì hoảng loạn, tay đã bắt đầu run nhẹ, vừa sợ đám Ma tộc bên ngoài, vừa sợ bị bọn chúng phát hiện, cảm xúc đan xen làm tim hắn đập thình thịch, không dám thở mạnh.

“Ta quay lại rồi nè.”

Khi Diệp Kiều dùng Độn Địa phù thò đầu ra, liền dọa cho tổ hợp lạnh tê tái giật mình.

Tuy rằng đã biết nàng từ trước đến nay luôn xuất hiện theo cách thần không biết quỷ không hay, nhưng khi chưa chuẩn bị tâm lí mà gặp phải nàng thì hai người họ vẫn nhịn không được mà lui về phía sau co rúm người.

Diệp Kiều thò đầu lên mặt đất, khi xuất hiện trước mặt hai người một lần nữa thì nàng đã thay một bộ trang phục khác, từ trang phục màu đen của Ma tộc, bây giờ đã đổi thành trang phục của nữ tử.

Diệp Thanh Hàn ngẩn người, giọng điệu lãnh đạm: “Ngươi lấy quần áo ở đâu vậy?”

Hắn rất muốn hỏi, vì sao ở bất kì nơi nào thì Diệp Kiều cũng có bản lĩnh để trộm đồ vậy.

Diệp Kiều: “Trộm ở phòng tắm nữ á.”

Tống Hàn Thanh trợn mắt: “Ngươi là biến thái hả.”

“Ngươi mới biến thái đó.”

Diệp Kiều đã ở Ma giới gần cả tuần rồi rồi chứ không phải mới có một hai ngày. Lúc này nàng bắt đầu lục lọi túi trữ vật lấy ra hai bộ quần áo trộm của hai tên Ma tộc lúc tắm từ mấy ngày trước, ném cho Tống Hàn Thanh với Diệp Thanh Hàn.

“Mặc vào xong rồi đi theo ta.”

Tống Hàn Thanh ngạc nhiên: “Ngươi muốn làm gì?”

“Các ngươi không muốn thoát khỏi đây sao? Ta mang các ngươi đi.” Diệp Kiều chỉnh lại quần áo sau đó cũng không thèm quay đầu lại nói, “Trước đó ta đã tìm hiểu tin tức về Thánh nữ rồi.”

“Vốn dĩ tưởng rằng hai ngày nữa nàng ta mới đến, nhưng kết quả là nghe cơm ở Ma tộc quá khó ăn, nên nàng ta tạm thời chơi bời quên lối về cũng chưa đến đây.”

Diệp Kiều ngay từ đầu chỉ có ý tưởng mà thôi, cũng không định bí quá hóa liều, nhưng tình cảnh hiện tại không cho nàng do dự nữa, “Nếu tốc độ của ta nhanh hơn, thì hoàn toàn có thể đi trước một bước để làm bọn chúng chui đầu vào lưới.”

Ma tộc tính toán muốn liên thủ với đám người Thành Vân Thủy để đem thân truyền của năm tông tụ hợp lại một chỗ, sau đó một lưới bắt hết.

Thời điểm này chính là thời điểm để so sánh xem bên nào chơi dơ hơn.

Tống Hàn Thanh đành trầm mặc phun ra một chữ: “Trâu.”

Lúc này ngoại trừ nói nàng trâu, thì hắn còn có thể nói gì nữa sao?

Kia tất nhiên là quỳ lạy Diệp Kiều khen nàng trâu bò rồi.

Hiện tại nàng không phải là Diệp Kiều nữa, mà chính là toàn bộ hy vọng của hắn.

Tống Hàn Thanh là người co được dãn được, khi xác nhận được ở đây ai lớn nhất thì hắn liền quyết đoán lựa chọn đi theo Diệp Kiều.



Diệp Thanh Hàn mặt không cảm xúc: “Ngươi xác định sao?”

Nàng nhướng mày: “Cái gì mà kêu ngươi ngươi ta ta. Chú ý cách nói chuyện với Thánh nữ đi.”

“...” Không phải chứ, chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi, mà ngươi đã thích ứng với thân phận nhanh vậy luôn rồi sao?

Cuối cùng Diệp Thanh Hàn với Tống Hàn Thanh không tình nguyện mà thay quần áo, tình huống hiện tại thì bọn họ chỉ đành tin tưởng Diệp Kiều mà thôi, cùng lúc đó nàng cũng dạy cho bọn họ ngôn ngữ của Ma tộc mà nàng học được, đợi khi nào Ma tộc hỏi chuyện thì cứ dựa theo nàng nói mà làm.

Sau khi hai người thay xong quần áo, Diệp Kiều liền cố tình lấy ra một cái khăn để che mặt, sau đó đầu bấm đầu ngón tay niệm thần chú, động tác khoa tay múa chân làm người xem không hiểu.

Tống Hàn Thanh nhíu mày.

Nàng đang làm gì vậy?

Tốc độ bày trận của Diệp Kiều hơi chậm, nên khi Ma tộc đạp cửa xông vào, nàng liền khựng lại động tác, giấu tay ra phía sau, tiếp tục hoàn thành chú ấn.

Một Ma tộc cầm đầu đạp cửa đi vào, cứ nghĩ sẽ gặp ba con chuột thân truyền đang trốn chui trốn nhủi, nào ngờ lại gặp được hai tên mặc quần áo của Ma tộc với tu vi thâm sâu khó đoán.

Còn lại là một nữ tử đang mang khăn che mặt, nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, thần sắc vô hồn, có chút lạnh lẽo.

Dù kĩ thuật diễn của Diệp Kiều không ra gì nhưng cũng không quan trọng, chỉ cần hai con mắt vô hồn không đặt ai vào trong mắt là được.

Lại còn kết hợp với khung cảnh thiếu ánh sáng, càng làm cho không khí trở nên đáng sợ hơn.

“Các ngươi là ai?” Giọng của tên Ma tộc cầm đầu khàn khàn rất khó nghe khóe miệng lại lộ ra một độ cong kì lạ, giống như chỉ cần đối phương đưa ra đáp án làm hắn không hài lòng, thì giây tiếp đầu sẽ lìa khỏi cổ.

Hiển nhiên sau khi bị lừa gạt một lần, thì bọn họ đã khôn ra rồi.

Nghe nói người đã thả hai tên thân truyền chạy đi, tu vi chỉ mới Trúc Cơ!

Sở dĩ nhìn không ra tu vi sâu cạn là bởi vì đám tu sĩ nhân loại gian xảo có một loại đan dược giúp ẩn giấu tu vi.

Diệp Kiều tăng tốc độ tạo chú ấn, đồng thời ánh mắt chậm rãi nhìn về phía hai người.

Diệp Thanh Hàn với Tống Hàn Thanh trong nháy mắt đã hiểu được ý định của nàng.

Dù trong lòng bọn họ vẫn đang run rẩy vì sợ hãi.

Thật ra, hai người bọn họ đã thương lượng với nhau là đến Ma tộc trong đêm để tra xét tình huống một chút mà thôi, chứ không giống như Diệp Kiều, điên khùng mà xông thẳng vào doanh trại của Ma tộc như này.

Tống Hàn Thanh hít một hơi thật sâu, mặt không cảm xúc, cố gắng thể hiện ra biểu tình ngày thường hắn hay làm, chính là bộ dáng hất mũi lên trời rồi nhìn đám tán tu như sâu bọ.

Khóe miệng hắn nhếch lên lộ ra nụ cười khinh thường, rồi nhìn quanh một vòng sau đó phóng ra uy áp của Kim Đan Hậu Kỳ, làm cho biểu tình của tên Ma tộc cầm đầu chợt cứng lại, thái độ cũng dần khép nép hơn.

Diệp Thanh Hàn cũng bắt chước phóng ra uy áp, bởi vì đây là lần đầu cùng người khác thông đồng làm bậy gạt người, nên giọng của hắn có chút không được tự nhiên, “Ngay cả Thánh nữ mà các ngươi cũng không biết ư?”

Diệp Kiều đối với biểu hiện của hắn hài lòng cực kì.

Diệp Thanh Hàn chính là loại người nhìn ai cũng bằng nửa con mắt, ngữ khí thì lãnh đạm, lại lời ít ý nhiều, kết hợp với khí thế của hắn liền khiến người khác phải dè chừng.

Trong nháy mắt cả hai người họ đã cho đám Ma tộc đang tập trung ở đây thấy được cấp bậc của mình.

Hai Kim Đan Hậu Kỳ lại là tiểu đệ của nàng, điều này làm cho Diệp Kiều chỉ mới Trúc Cơ Sơ Kỳ ở trong mắt Ma tộc trở thành Thánh nữ có tu vi Nguyên Anh Kỳ thâm sâu.

“...Thánh nữ?” Tên Ma tộc cầm đầu do dự.

“Ngài trở về từ khi vào vậy?”

Tính toán thời gian một chút, thì xác thật Thánh nữ trong mấy ngày này sẽ đến.

Có Ma tộc nói nhỏ: “Lão đại, ta nhớ rõ ràng, hôm qua hai tên thân truyền mà chúng ta bắt được cũng là Kim Đan Hậu Kỳ.”

Hắn trực tiếp hừ mũi khinh thường, “Đồ ngu, ngươi cho rằng não của mấy tên kia có vấn đề à? Chạy trốn không lo mà lại nghênh ngang quay về sao?”

Thử hỏi xem có ai bình thường mà lại làm chuyện như vậy sao?

Tần Phạn Phạn đang nghe lén: “...”

Chúng ta chạy sao?

Hi, lừa ngươi thôi.

Ai sẽ nghĩ đến trường hợp nàng quay lại đâu?

Dắt theo Tống Hàn Thanh với Diệp Thanh Hàn, sau khi chơi đùa với bọn chúng xong, lại nghênh ngang quay về.

Muốn biết 'Hồi mã thương' chơi như thế nào thì nhìn Diệp Kiều là rõ.

-Góc chú thích nhỏ của Cá-



**Hồi mã thương: là một kĩ thuật chiến đấu thời xưa, người đánh sẽ giả vờ thua chạy đi, để cho đối thủ đuổi theo, sau đó bất ngờ quay ngựa phóng thương hoặc đâm ngược về phía sau để phản kích.

-Bơi về nội dung truyện nha-

Tên Ma tộc nhìn về phía Diệp Kiều: “Thưa ngài, hiện tại chúng ta rời khỏi đây rồi xuất phát đến Thành Vân Thủy đúng không?”

Diệp Kiều nhìn những người này đều hối thúc mình rời đi, nàng vừa đi vừa bình tĩnh nhìn qua trận pháp mình mới bày xong, nhưng khi chỉ còn cách một bước để đi ra khỏi đây, thì nàng đột nhiên ngừng lại, “Khoan đã, làm sao ra khỏi Ma giới?”

Sau khi nghe được câu này, thì bầu không khí bỗng dưng ngưng đọng lại.

“Thánh nữ đại nhân.”

Tên Ma tộc híp mắt, thần sắc bỗng dưng thay đổi: “Chẳng lẽ ngài không nhớ cách ra khỏi đây sao?”

Diệp Kiều bình tĩnh nói: “Hmm, ta biết, vừa rồi gạt ngươi thôi.”

Sự nghi hoặc hiện lên trên mặt hắn càng thêm rõ ràng, cảm thấy thân phận của nàng đúng là có vấn đề.

Tim Tần Phạn Phạn nhảy dựng lên.

Tạ Sơ Tuyết ở một bên lại chớp chớp mắt, lớn tiếng nói: “Sao nàng lại bắt chước lời của ta!”

Tần Phạn Phạn tát cho hắn một cái rớt xuống đất: “Câm miệng.”

Tống Hàn Thanh nhíu mày, hắn không phải Kiếm tu ngu ngốc như Diệp Thanh Hàn, nên có thể cảm giác được Diệp Kiều đang muốn kéo dài thời gian.

Nếu không sẽ không có vụ nàng đứng ở đây dài dòng.

Hơn nữa so với việc nói là lộ, thì cách làm của Diệp Kiều như đang cố ý khiến cho đối phương nghi ngờ.

Trong lúc tên Ma tộc kia sắp âm thầm nhào tới Diệp Kiều đang quay lưng, thì bỗng chốc trong giây tiếp theo gió bắt đầu nổi lên.

Một luồng sét đánh xuống không kịp che tai, làm cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

Tống Hàn Thanh hoảng hốt, nhưng cũng không ngăn cản được.

Bọn họ đều dựa vào linh khí để tu luyện, nếu như ra tay thì chắc chắn sẽ bị lộ thân phận.

Dù cho gió lớn đập thẳng vào mặt, nhưng Diệp Kiều vẫn đứng yên nơi đó không nhúc nhích, ma khí nhanh chóng chạm phải một cái màng chắn, rồi tiêu tán trong không khí.

Má nó.

Sợ bóng sợ gió một hồi.

Tống Hàn Thanh bị dọa đến mức thiếu chút nữa hồn đã lìa khỏi xác, cứ tưởng bọn họ đã bị bại lộ.

Diệp Kiều biết Ma tộc đều là một đám chơi dơ thích đánh lén sau lưng, do đó nàng đã đề phòng trước một bước.

Phù tu ngoại trừ mấy trận pháp cổ có chút hạn chế khi sử dụng ở bên ngoài, thì mấy trận pháp khác cứ sử dụng vô tư, chỉ là yêu cầu cần phải có trình tự đàng hoàng.

Nàng cố gắng nhây tới nhây lui nhằm kéo dài thời gian được nửa ngày, để đợi tới khi có người đánh lén, thì nàng liền bày ra trận pháp ngăn chặn một đợt công kích.

Nhờ cái này, thì có thể hoàn toàn chứng minh được thân phận Ma tộc của nàng rồi.

Lúc trước thứ mà Diệp Kiều ở trong bí cảnh học được từ lão nhân kia, chính là trận pháp của Ma tộc a.

Quả nhiên, sau khi trận pháp được khởi động trong nháy mắt, thì chỉ có Tống Hàn Thanh nhận ra đây là trận pháp, còn mấy tên Ma tộc dốt đặc cán mai kia thì chỉ tưởng là tu vi của Thánh nữ bọn họ quá mức thâm sâu, không cần cử động vẫn có thể đánh tan công kích.

Không hổ danh là Thánh nữ của bọn họ!

Không bao lâu nữa Ma tộc bọn hắn sẽ thống trị Tu Chân Giới, ha...ha...ha...ha!!

Tên Ma tộc đánh lén là muốn dò xét thử, sau khi thấy một màn như vậy, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng sợ hãi cúi đầu thỉnh tội, “Thất lễ rồi, thưa Thánh nữ đại nhân.”

Diệp Thanh Hàn thiếu chút nữa cho rằng toang đến nơi rồi, nhưng khi thấy một màn như vậy liền: “?”

Diệp Kiều nhìn một vòng đám Ma tộc đang kinh sợ, sau khi các định bọn chúng đã tin tưởng thân phận của mình, nàng cũng bắt đầu nhẹ nhõm rồi cười.

“Ngươi biết không? Ma Tôn đại nhân vĩ đại đã từng nói, mỗi lần bị đánh có thể giúp cho cho ngươi trẻ ra.”

Loại đạo lí nói hươu nói vượn như này lại làm cho Ma tộc ở đây sửng sốt.

“Thật vậy ư? Thánh nữ đại nhân.”

“Tất nhiên rồi.” Diệp Kiều hung hăng nện một cái lên mặt của tên Ma tộc vừa rồi mới đánh lén mình, “Giống như hiện tại, ngươi đang là một đứa cháu trai bị ta đánh.”

Ặc muốn ói ghê, con virus chúa này thật sự không có triệu chứng nào hết hay sao?

Âm tộc sau này liệu còn người nào nữa không? Giống như mới ngày trước còn khoe khoang được vào vòng chung kết, thì ngày hôm sau đã biến thành dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook