Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 68: Nếu lúc trước sư phụ giữ ngươi lại
Công Chủ Bất Hồi Gia
12/07/2024
Tống Hàn Thanh: “...”
Hai mắt hắn mở to, không thể tin được một màn trước mắt này.
“Diệp Kiều, ngươi thật sự có thể nhìn qua một lần là không quên được sao?!” Tống Hàn Thanh theo thói quen liền bắt đầu chất vấn, lại nhớ đến chuyện Diệp Kiều từng mượn mấy quyển tâm pháp của hắn...Má nó vậy nếu thật sự nàng có trí nhớ kinh khủng như thế, thì cuối cùng thằng hề nhảy nhót ở đây chính là hắn ư?
Tâm tình Tống Hàn Thanh dần sụp đổ. Khi hỏi xong liền phát hiện Diệp Kiều không thèm liếc nhìn hắn một cái, trực tiếp lướt qua hắn mà mở cửa đi vào bảo khố.
Tống Hàn Thanh chỉ có thể chấp nhận cục diện hiện tại, đây không phải là lúc hắn được chất vấn nàng, do đó đành cố gắng áp xuống sự kinh hãi, quyết định sau khi quay về tông môn sẽ vì chuyện của Diệp Kiều mà mở ra một cái hội nghị.
Pháp khí ở Tu Chân Giới cũng được phân chia theo cấp bậc, nhưng mà ba người bọn họ lại là ba con gà mờ, không có chút kiến thức gì về pháp khí, nên khi thấy được cái nào thì lấy cái đó.
Bên trong đây có vô số đan dược, công pháp, ngay cả tâm pháp cũng có luôn, nhưng khi nhìn mấy quyển công pháp, Diệp Kiều lại không dám chạm vào, chuyên môn của ai thì người đó xài đi, nàng cũng không muốn làm Ma tộc đâu.
Vì thế chỉ có thể lựa chọn pháp khí rồi bỏ vào túi trữ vật.
“Tại sao tông môn của chúng ta không có nhiều pháp khí như này chứ?”
Diệp Kiều cho tới bây giờ cũng chỉ có hai ba món mà thôi, trong đó Đoạt Duẫn với dây thừng trói yêu thú là nhờ vào bản thân mà lấy được.
Ờm, còn bút lông sói là Minh Huyền với Mộc Trọng Hi mỗi người cho nàng một cái a.
Tổng kết lại thì chính là có muốn cũng không có, toàn phải dựa vào mấy sư huynh nhà mình tiếp tế.
“Không có Khí tu.” Diệp Thanh Hàn ngữ khí lãnh đạm, chỉ có thể trả lời ngắn gọn như vậy, vì đây là sự thật: “Ngươi có thể qua Thành Phong Tông mua, nhưng mà mắc lắm.”
Pháp khí tốt thì giá rất cao, còn pháp khí không tốt lại không cần thiết phải mua. Vì vậy Khí tu nào luyện ra được pháp khí đều là hàng hiếm. Do đó khi suy nghĩ xong Diệp Kiều liền quyết định sau này phải đối xử với Đoạn Hoành Đao tốt hơn mới được.
Pháp khí của đại tông môn cũng không nhiều, nếu đem đi so sánh với Ma tộc thì lại ít đến thảm thương. Vì mấy pháp khí này là do Ma tộc cướp được, nhưng lại không biết quý trọng, đem về thì vứt ở một xó, nên hiện tại mới có một đống pháp khí rực rỡ muôn màu xuất hiện ở đây.
Diệp Kiều hai mắt sáng lấp lánh đảo qua đảo lại.
“La bàn.” Tống Hàn Thanh quơ quơ pháp khí trong tay, “Dùng khi bày trận nè.”
Yêu cầu trước tiên của trận pháp chính là xác định vị trí bày trận, nên khi có la bàn sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn, sau khi hắn lấy la bàn lại chọn thêm một cái pháp khí phòng ngự.
Diệp Thanh Hàn bên này thì chọn thanh kiếm thuận tay nhất, khi vung lên rất sắc bén, dễ dàng chém đứt mọi thứ. Với lại hắn cũng chưa có kiếm bản mệnh, nên vẫn đang đợi đến lúc vào Kiếm Quật sẽ chọn một cái, nhưng hiện tại tài nguyên của Vấn Kiếm Tông cũng thiếu thốn, nên rất nhiều thiên tài vẫn chưa có kiếm mới.
Do đó vào lúc này hắn chắc chắn sẽ lấy nhiều kiếm hơn.
Diệp Kiều cũng phát hiện có mấy món pháp khí rất thú vị, nhưng bởi vì không có thời gian để nghiên cứu, nên nàng thấy cái nào vừa mắt thì đem nhét hết vào trong túi.
Tống Hàn Thanh nhìn đến nỗi mí mắt giật giật.
Rốt cuộc bọn kia là Ma tộc, hay ngươi mới là Ma tộc?
Lấy nhiệt tình thiệt chứ.
Sau khi cướp đoạt xong, ba người cũng không lưu luyến ở lại làm gì, lúc đi ra Diệp Kiều liền bấm tay niệm thần chú đặt lại cấm chế.
Trong suốt quá trình nàng vẫn không ngừng nuốt thêm đan dược.
Tuy trên mặt Diệp Thanh Hàn thì tỏ vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng lại có chút hâm mộ.
...Trường Minh Tông có nhiều đan dược vậy ư? Sao để nàng ăn như ăn kẹo vậy.
Tống Hàn Thanh nhìn tốc độ nàng bấm tay niệm thần chú, cũng có chút thất thần, tuy trí nhớ của hắn không siêu đến mức gặp một lần đã nhớ, nhưng cũng không kém nàng là bao a, trong lòng nhớ kĩ động tác thực hiện chú ấn của Diệp Kiều, sau đó bỗng nhiên xúc động nói: “Diệp Kiều.”
Trong lúc nàng quay đầu với vẻ mặt hoang mang thì Tống Hàn Thanh lại nói tiếp: “Nếu lúc trước sư phụ giữ ngươi lại, thì ngươi sẽ trở thành sư muội của ta sao?”
Diệp Kiều ngừng một chút, rồi nhìn về phía hắn, trả lời rất ngắn gọn: “Không.”
Từ lúc nàng bước chân xuống núi, thì đã chắc chắn mình sẽ không quay đầu lại.
“Hơn nữa cái này chỉ mà giả thiết của ngươi mà thôi.” Diệp Kiều chặn lại suy đoán của hắn, “Vân Ngân sẽ không giữ lại một trung phẩm linh căn với tu vi Luyện Khí như ta đâu, mà ngay cả ngươi cũng sẽ không bao giờ để ý đến một sư muội nội môn với thiên phú tầm thường.”
Tống Hàn Thanh dần im bặt.
Nàng nói không sai.
Cho đến bây giờ, hắn mới thật sự đem Diệp Kiều để vào mắt.
Nhưng Tu Chân Giới không phải luôn như vậy sao? Chỉ khi ngươi đặc biệt thì mới được mọi người nhớ rõ.
“Trí nhớ của ngươi rất tốt.” Hắn nói: “Nếu như ngươi chịu biểu hiện năng lực bản thân, sẽ không đến mức nhiều năm ở Nguyệt Thanh Tông làm một người vô danh như vậy? Nếu như ngươi cho mọi người thấy thiên phú sớm một chút...”
Tống Hàn Thanh cảm thấy Nguyệt Thanh Tông cũng không phải là nơi bỏ lơ thiên tài.
Diệp Kiều nhún vai: “Đừng đừng đừng, các ngươi chỉ là không chiếm được nên không cam lòng mà thôi.”
“Sao vậy?” Nàng vừa nói vừa khoe khoang thêm hai câu: “Bộ đột nhiên phát hiện ta so với tiểu sư muội thiên tài kia của ngươi lợi hại hơn ư? Hối hận rồi sao?”
Tống Hàn Thanh khóe môi hơi mím lại, mặt vẫn bình thản: “Ta chỉ tò mò mà thôi.”
Tò mò nếu sư phụ chịu giữ nàng lại, thì mọi việc sẽ không như thế này rồi đúng không?
Diệp Kiều: “Đừng nghĩ nữa.”
Nàng lười biếng ngáp một cái, hất hất lên cằm: “Ta chính là một đệ tử mà Nguyệt Thanh Tông các ngươi cả đời này cũng không có được.”
Tống Hàn Thanh: “...” Mịa.
Ba người hoàn toàn thắng lợi mà trở về, nhưng Diệp Kiều vì tiêu hao quá sức nên rất mệt mỏi, nằm xuống xong ngủ luôn.
“Thành Vân Thủy bên kia truyền đến tin tức, báo đã có hai Kim Đan bị bắt rồi, do đó những người còn lại ở phe chúng ta không dám đi vào thành, vẫn đang ở bên ngoài.”
Tốt xấu gì cũng là thân truyền của đại tông môn, nên tuy rằng mỗi người có hơi ngu một chút, nhưng bản lĩnh thì vẫn có.
Nhóm Ma tộc liền mở ra một cuộc hội nghị nho nhỏ, quyết định tăng nhanh tốc độ bao vây thành, kế hoạch bắt thân truyền cũng là do ngẫu hứng của một vị đại nhân cấp trên, nghe nói là vì đại hội thi đấu lần này nên cảm thấy hứng thú với mấy người bọn họ.
Vì thế liền thả ra tin tức ngồi chờ những con cá này mắc câu.
“Không nghĩ tới mấy tên đó cũng có chút thông minh, vậy mà nhìn ra được âm mưu của chúng ta.” A Đại cười dữ tợn: “Đáng tiếc bọn chúng lại không nghĩ đến, Thánh nữ của chúng ta đã đột phá Nguyên Anh rồi.”
Diệp Kiều vẫn duy trì khuôn mặt vô cảm, cực kì lãnh đạm.
“Chúng ta đi.” Nàng rốt cuộc vẫn sợ Thánh nữ kia về sớm hơn dự định, liền phất tay, nhàn nhạt nói: “Ta sẽ dẫn các ngươi san bằng năm tông.”
Tông chủ Bích Thủy Tông: “....Aiss, không phải hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì của đứa nhỏ này đã qua rồi sao?”
Tần Phạn Phạn suy tư nhớ lại tuổi tác của Diệp Kiều: “Hình như chưa đâu.” Mới mười lăm tuổi thôi a, nên vẫn còn hội chứng cũng bình thường mà.
Hiện tại tông chủ của năm tông đang chụm đầu vào ngọc giản, muốn nghe xem Ma tộc bên kia đang tính toán chuyện xấu gì, không hề nghi ngờ Diệp Kiều đã trở thành tiêu điểm toàn trường.
Vân Ngân sau khi nghe được câu hỏi của đệ tử nhà mình 'nếu lúc trước sư phụ giữ ngươi lại, thì ngươi sẽ trở thành sư muội của ta sao?', những lời này làm cho sắc mặt của hắn hết xanh lại đỏ.
Cho dù được ngăn cách bởi ngọc giản thì vẫn có thể cảm giác được mấy lão già kia đang cười nhạo hắn.
Tống Hàn Thanh hỏi như vậy, không phải như đang tán vào mặt hắn hay sao?
Có khác gì với câu, nếu Vân Ngân không tuyệt tình như vậy, có phải nàng sẽ ở lại Nguyệt Thanh Tông hay không?
Càng làm cho hắn mất mặt hơn chính là.
Diệp Kiều lại trả lời cực kì ngắn gọn 'không'.
Lúc ấy Tần Phạn Phạn thâm sâu nói: “Cố mà giữ bảo bối Vân Thước của ngươi đi nha, Diệp Kiều nhà chúng ta cũng không hiếm lạ với tông môn của các ngươi đâu.”
Vân Ngân lại lần nữa chui qua góc tự kỉ.
Tất nhiên hắn biết việc làm trước kia của mình vô đạo đức, nhưng mà Diệp Kiều cũng là do hắn nhặt về, chỉ lấy của nàng có một cây thảo dược thôi, có nhất thiết phải bỏ xuống núi luôn không?
Nếu đệ tử của hắn mà phản nghịch như Diệp Kiều, thì hắn không thể dạy bảo lại sao?
Năm tông đều trừng phạt đệ tử như thế này mà, nên Vân Ngân cảm thấy mình cũng không sai cái gì, chứ ai lại giống Tần Phạn Phạn dạy dỗ đệ tử bằng cách nuôi thả như này!
Hai mắt hắn mở to, không thể tin được một màn trước mắt này.
“Diệp Kiều, ngươi thật sự có thể nhìn qua một lần là không quên được sao?!” Tống Hàn Thanh theo thói quen liền bắt đầu chất vấn, lại nhớ đến chuyện Diệp Kiều từng mượn mấy quyển tâm pháp của hắn...Má nó vậy nếu thật sự nàng có trí nhớ kinh khủng như thế, thì cuối cùng thằng hề nhảy nhót ở đây chính là hắn ư?
Tâm tình Tống Hàn Thanh dần sụp đổ. Khi hỏi xong liền phát hiện Diệp Kiều không thèm liếc nhìn hắn một cái, trực tiếp lướt qua hắn mà mở cửa đi vào bảo khố.
Tống Hàn Thanh chỉ có thể chấp nhận cục diện hiện tại, đây không phải là lúc hắn được chất vấn nàng, do đó đành cố gắng áp xuống sự kinh hãi, quyết định sau khi quay về tông môn sẽ vì chuyện của Diệp Kiều mà mở ra một cái hội nghị.
Pháp khí ở Tu Chân Giới cũng được phân chia theo cấp bậc, nhưng mà ba người bọn họ lại là ba con gà mờ, không có chút kiến thức gì về pháp khí, nên khi thấy được cái nào thì lấy cái đó.
Bên trong đây có vô số đan dược, công pháp, ngay cả tâm pháp cũng có luôn, nhưng khi nhìn mấy quyển công pháp, Diệp Kiều lại không dám chạm vào, chuyên môn của ai thì người đó xài đi, nàng cũng không muốn làm Ma tộc đâu.
Vì thế chỉ có thể lựa chọn pháp khí rồi bỏ vào túi trữ vật.
“Tại sao tông môn của chúng ta không có nhiều pháp khí như này chứ?”
Diệp Kiều cho tới bây giờ cũng chỉ có hai ba món mà thôi, trong đó Đoạt Duẫn với dây thừng trói yêu thú là nhờ vào bản thân mà lấy được.
Ờm, còn bút lông sói là Minh Huyền với Mộc Trọng Hi mỗi người cho nàng một cái a.
Tổng kết lại thì chính là có muốn cũng không có, toàn phải dựa vào mấy sư huynh nhà mình tiếp tế.
“Không có Khí tu.” Diệp Thanh Hàn ngữ khí lãnh đạm, chỉ có thể trả lời ngắn gọn như vậy, vì đây là sự thật: “Ngươi có thể qua Thành Phong Tông mua, nhưng mà mắc lắm.”
Pháp khí tốt thì giá rất cao, còn pháp khí không tốt lại không cần thiết phải mua. Vì vậy Khí tu nào luyện ra được pháp khí đều là hàng hiếm. Do đó khi suy nghĩ xong Diệp Kiều liền quyết định sau này phải đối xử với Đoạn Hoành Đao tốt hơn mới được.
Pháp khí của đại tông môn cũng không nhiều, nếu đem đi so sánh với Ma tộc thì lại ít đến thảm thương. Vì mấy pháp khí này là do Ma tộc cướp được, nhưng lại không biết quý trọng, đem về thì vứt ở một xó, nên hiện tại mới có một đống pháp khí rực rỡ muôn màu xuất hiện ở đây.
Diệp Kiều hai mắt sáng lấp lánh đảo qua đảo lại.
“La bàn.” Tống Hàn Thanh quơ quơ pháp khí trong tay, “Dùng khi bày trận nè.”
Yêu cầu trước tiên của trận pháp chính là xác định vị trí bày trận, nên khi có la bàn sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn, sau khi hắn lấy la bàn lại chọn thêm một cái pháp khí phòng ngự.
Diệp Thanh Hàn bên này thì chọn thanh kiếm thuận tay nhất, khi vung lên rất sắc bén, dễ dàng chém đứt mọi thứ. Với lại hắn cũng chưa có kiếm bản mệnh, nên vẫn đang đợi đến lúc vào Kiếm Quật sẽ chọn một cái, nhưng hiện tại tài nguyên của Vấn Kiếm Tông cũng thiếu thốn, nên rất nhiều thiên tài vẫn chưa có kiếm mới.
Do đó vào lúc này hắn chắc chắn sẽ lấy nhiều kiếm hơn.
Diệp Kiều cũng phát hiện có mấy món pháp khí rất thú vị, nhưng bởi vì không có thời gian để nghiên cứu, nên nàng thấy cái nào vừa mắt thì đem nhét hết vào trong túi.
Tống Hàn Thanh nhìn đến nỗi mí mắt giật giật.
Rốt cuộc bọn kia là Ma tộc, hay ngươi mới là Ma tộc?
Lấy nhiệt tình thiệt chứ.
Sau khi cướp đoạt xong, ba người cũng không lưu luyến ở lại làm gì, lúc đi ra Diệp Kiều liền bấm tay niệm thần chú đặt lại cấm chế.
Trong suốt quá trình nàng vẫn không ngừng nuốt thêm đan dược.
Tuy trên mặt Diệp Thanh Hàn thì tỏ vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng lại có chút hâm mộ.
...Trường Minh Tông có nhiều đan dược vậy ư? Sao để nàng ăn như ăn kẹo vậy.
Tống Hàn Thanh nhìn tốc độ nàng bấm tay niệm thần chú, cũng có chút thất thần, tuy trí nhớ của hắn không siêu đến mức gặp một lần đã nhớ, nhưng cũng không kém nàng là bao a, trong lòng nhớ kĩ động tác thực hiện chú ấn của Diệp Kiều, sau đó bỗng nhiên xúc động nói: “Diệp Kiều.”
Trong lúc nàng quay đầu với vẻ mặt hoang mang thì Tống Hàn Thanh lại nói tiếp: “Nếu lúc trước sư phụ giữ ngươi lại, thì ngươi sẽ trở thành sư muội của ta sao?”
Diệp Kiều ngừng một chút, rồi nhìn về phía hắn, trả lời rất ngắn gọn: “Không.”
Từ lúc nàng bước chân xuống núi, thì đã chắc chắn mình sẽ không quay đầu lại.
“Hơn nữa cái này chỉ mà giả thiết của ngươi mà thôi.” Diệp Kiều chặn lại suy đoán của hắn, “Vân Ngân sẽ không giữ lại một trung phẩm linh căn với tu vi Luyện Khí như ta đâu, mà ngay cả ngươi cũng sẽ không bao giờ để ý đến một sư muội nội môn với thiên phú tầm thường.”
Tống Hàn Thanh dần im bặt.
Nàng nói không sai.
Cho đến bây giờ, hắn mới thật sự đem Diệp Kiều để vào mắt.
Nhưng Tu Chân Giới không phải luôn như vậy sao? Chỉ khi ngươi đặc biệt thì mới được mọi người nhớ rõ.
“Trí nhớ của ngươi rất tốt.” Hắn nói: “Nếu như ngươi chịu biểu hiện năng lực bản thân, sẽ không đến mức nhiều năm ở Nguyệt Thanh Tông làm một người vô danh như vậy? Nếu như ngươi cho mọi người thấy thiên phú sớm một chút...”
Tống Hàn Thanh cảm thấy Nguyệt Thanh Tông cũng không phải là nơi bỏ lơ thiên tài.
Diệp Kiều nhún vai: “Đừng đừng đừng, các ngươi chỉ là không chiếm được nên không cam lòng mà thôi.”
“Sao vậy?” Nàng vừa nói vừa khoe khoang thêm hai câu: “Bộ đột nhiên phát hiện ta so với tiểu sư muội thiên tài kia của ngươi lợi hại hơn ư? Hối hận rồi sao?”
Tống Hàn Thanh khóe môi hơi mím lại, mặt vẫn bình thản: “Ta chỉ tò mò mà thôi.”
Tò mò nếu sư phụ chịu giữ nàng lại, thì mọi việc sẽ không như thế này rồi đúng không?
Diệp Kiều: “Đừng nghĩ nữa.”
Nàng lười biếng ngáp một cái, hất hất lên cằm: “Ta chính là một đệ tử mà Nguyệt Thanh Tông các ngươi cả đời này cũng không có được.”
Tống Hàn Thanh: “...” Mịa.
Ba người hoàn toàn thắng lợi mà trở về, nhưng Diệp Kiều vì tiêu hao quá sức nên rất mệt mỏi, nằm xuống xong ngủ luôn.
“Thành Vân Thủy bên kia truyền đến tin tức, báo đã có hai Kim Đan bị bắt rồi, do đó những người còn lại ở phe chúng ta không dám đi vào thành, vẫn đang ở bên ngoài.”
Tốt xấu gì cũng là thân truyền của đại tông môn, nên tuy rằng mỗi người có hơi ngu một chút, nhưng bản lĩnh thì vẫn có.
Nhóm Ma tộc liền mở ra một cuộc hội nghị nho nhỏ, quyết định tăng nhanh tốc độ bao vây thành, kế hoạch bắt thân truyền cũng là do ngẫu hứng của một vị đại nhân cấp trên, nghe nói là vì đại hội thi đấu lần này nên cảm thấy hứng thú với mấy người bọn họ.
Vì thế liền thả ra tin tức ngồi chờ những con cá này mắc câu.
“Không nghĩ tới mấy tên đó cũng có chút thông minh, vậy mà nhìn ra được âm mưu của chúng ta.” A Đại cười dữ tợn: “Đáng tiếc bọn chúng lại không nghĩ đến, Thánh nữ của chúng ta đã đột phá Nguyên Anh rồi.”
Diệp Kiều vẫn duy trì khuôn mặt vô cảm, cực kì lãnh đạm.
“Chúng ta đi.” Nàng rốt cuộc vẫn sợ Thánh nữ kia về sớm hơn dự định, liền phất tay, nhàn nhạt nói: “Ta sẽ dẫn các ngươi san bằng năm tông.”
Tông chủ Bích Thủy Tông: “....Aiss, không phải hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì của đứa nhỏ này đã qua rồi sao?”
Tần Phạn Phạn suy tư nhớ lại tuổi tác của Diệp Kiều: “Hình như chưa đâu.” Mới mười lăm tuổi thôi a, nên vẫn còn hội chứng cũng bình thường mà.
Hiện tại tông chủ của năm tông đang chụm đầu vào ngọc giản, muốn nghe xem Ma tộc bên kia đang tính toán chuyện xấu gì, không hề nghi ngờ Diệp Kiều đã trở thành tiêu điểm toàn trường.
Vân Ngân sau khi nghe được câu hỏi của đệ tử nhà mình 'nếu lúc trước sư phụ giữ ngươi lại, thì ngươi sẽ trở thành sư muội của ta sao?', những lời này làm cho sắc mặt của hắn hết xanh lại đỏ.
Cho dù được ngăn cách bởi ngọc giản thì vẫn có thể cảm giác được mấy lão già kia đang cười nhạo hắn.
Tống Hàn Thanh hỏi như vậy, không phải như đang tán vào mặt hắn hay sao?
Có khác gì với câu, nếu Vân Ngân không tuyệt tình như vậy, có phải nàng sẽ ở lại Nguyệt Thanh Tông hay không?
Càng làm cho hắn mất mặt hơn chính là.
Diệp Kiều lại trả lời cực kì ngắn gọn 'không'.
Lúc ấy Tần Phạn Phạn thâm sâu nói: “Cố mà giữ bảo bối Vân Thước của ngươi đi nha, Diệp Kiều nhà chúng ta cũng không hiếm lạ với tông môn của các ngươi đâu.”
Vân Ngân lại lần nữa chui qua góc tự kỉ.
Tất nhiên hắn biết việc làm trước kia của mình vô đạo đức, nhưng mà Diệp Kiều cũng là do hắn nhặt về, chỉ lấy của nàng có một cây thảo dược thôi, có nhất thiết phải bỏ xuống núi luôn không?
Nếu đệ tử của hắn mà phản nghịch như Diệp Kiều, thì hắn không thể dạy bảo lại sao?
Năm tông đều trừng phạt đệ tử như thế này mà, nên Vân Ngân cảm thấy mình cũng không sai cái gì, chứ ai lại giống Tần Phạn Phạn dạy dỗ đệ tử bằng cách nuôi thả như này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.